Mỹ Nhân Hội Tụ

Chương 5




Mỹ Nhân Hội Tụ

CHƯƠNG 5: NGƯỜI ĐẸP NHƯ MÂY!

“Tuyền Kha, hôm nay dù có Thiên Vương nói lão nương cũng không chấp nhận, đây đâu phải rượu trắng, chỉ là một chút rượu hoa có vài độ mà cũng không chịu được?” Lâm Vũ Triều thấy Cao Hạo cầu cứu Mộ Dung Tuyền Kha, vội vàng ngăn cản, đem ý định này bóp ch3t từ trong trứng nước.

“Đúng đấy, anh trai, rượu hoa này rất dễ uống, tôi một mình uống hết cả bình cũng không có vấn đề gì.” Ngô Quân Như cũng hùa theo, cô ấy hoàn toàn không thấy được nỗi khổ trên mặt anh và vẻ mặt đắc ý của Lâm Vũ Triều ở đối diện.

“Tiểu Hạo, rượu này nhẹ thôi, tất cả mọi người đang hào hứng, liều mình góp vui với các cô gái nhỏ đi.” Mộ Dung Tuyền Kha thấy mọi người nhìn Cao Hạo đầy mong chờ, thậm chí ngay cả Lạc Thanh Mai luôn ăn nói giữ ý cũng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Cao Hạo, dù sao trong xã hội này đàn ông không biết uống rượu thật sự rất hiếm.

Cao Hạo thấy mọi người cố chấp nhìn mình, chỉ có thể cầm cái ly lên, Lâm Vũ Triều thấy vậy, miệng cười không khép lại được, rót đầy cho Cao Hạo.

“Vậy tôi xin phép được mời anh chàng đẹp trai của chúng ta một ly trước.” Lâm Vũ Triều vừa rót đầy cho Cao Hạo vừa nâng ly chạm cùng anh.

“Em cũng muốn mời anh trai.” Ngô Quân Như cũng tham gia trò vui.

Cao Hạo uống một ly rượu vào, ngay lập tức mặt đỏ lên, thật sự là anh chưa bao giờ chạm vào rượu, hiện tại cho dù rượu hoa có nồng độ cồn thấp cũng làm cho người anh nóng hừng hực.

Những biểu hiện ấy đều lọt vào mắt Lâm Vũ Triều, thấy dáng vẻ này của Cao Hạo, nụ cười của cô trở nên xảo quyệt vô cùng.

Uống mấy ly rượu vào, Cao Hạo cảm thấy toàn thân nóng hầm hập, có một luồng sức mạnh không tả được.

Hơn nữa, chết tiệt là…

Anh cảm giác có một bàn chân mịn màng đang vuốt v e đùi của mình.

Anh cúi đầu liếc qua, quả nhiên không sai, không phải là mình uống say.

Cao Hạo ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ Triều, người phụ nữ kia đôi mắt quyến rũ đang nhìn Cao Hạo, một tay chống cằm, gương mặt xinh đẹp ửng hồng hấp dẫn vô cùng.

“Em trai, uống thêm một ly nữa, tôi nói cho cậu biết, ở Thành phố Viễn Nam ngoại trừ rượu hoa ở đây thì những chỗ khác đều chẳng ra gì.” Nhìn thấy Cao Hạo dừng lại, Lâm Vũ Triều ngay lập tức lại rót đầy.

Lúc bàn chân kia rút đi, Cao Hạo thấy trong lòng trống rỗng, cảm giác ngưa ngứa biến mất. Anh có chút mê luyến loại cảm giác này.

Đợi đến khi Lâm Vũ Triều ngồi xuống, bàn chân kia lập tức lại gác qua.

Cao Hạo liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của Lâm Vũ Triều, cũng muốn phản kích, nhấc một chân nhẹ nhàng đá về phía Lâm Vũ Triều.

“Chân ai?” Chân Cao Hạo vừa đụng vào, Lạc Thanh Mai luôn lạnh lùng từ đầu đến giờ bỗng hét lên.

“Thật ngại quá, chân tôi bị tê nên vừa đổi chân.” Cao Hạo vội vàng xin lỗi, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lạc Thanh Mai, Cao Hạo thật sự là hận Lâm Vũ Triều muốn chết, hận không thể đẩy ngã cô ta ngay lập tức.

Lạc Thanh Mai vốn không ưa Cao Hạo, bị cú đá này, sắc mặt càng lạnh hơn, nếu không phải nể mặt Mộ Dung Tuyền Kha, cô ta đã xách túi bỏ đi.

“Ôi, em trai của tôi rất lợi hại nha, có phải vừa ý người đẹp lạnh lùng rồi không? Sao hết lần này đến lần khác đụng phải cô ấy thế? Tôi ngồi đối diện cậu sao không bị đụng phải.” Lâm Vũ Triều dịu dàng nói, làm tất cả mọi người đều quay sang nhìn Cao Hạo rối rít.

“Đúng thế, anh trai, anh cũng không đụng vào em.” Ngô Quân Như quệt miệng nói.

Hiện tại, Cao Hạo đúng là trăm miệng khó cãi.

“Vũ Triều, cô nói ít đi một tí, tôi còn lạ gì suy tính của cô.” Mộ Dung Tuyền Kha vội vàng giúp anh giải vây.

“Tuyền Kha, cô không nên nói đỡ đâu nha, em trai của cô cũng không thành thật đâu.”

“Đúng vậy, tôi không thành thật, chị Vũ Triều có phải cũng muốn tôi không thành thật với chị không?” Cao Hạo thấy nếu mình không nói gì thì sẽ không giải thích rõ ràng được.

Không nghĩ tới lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều cười, ngay cả người lạnh lùng như Lạc Thanh Mai cũng cười theo, Cao Hạo đắc ý liếc nhìn Lâm Vũ Triều.

Dù sao Lâm Vũ Triều cũng quen với những chuyện như thế này rồi, phản kích thế này đối với cô mà nói không ăn thua gì, cô dịu dàng nói: “Em trai, em muốn không thành thật với chị như thế nào? Nói thử xem chị có thể chấp nhận được không?”

Sau khi Lâm Vũ Triều nói xong, quyến rũ nhìn anh, Cao Hạo cũng không biết nên phản kích như thế nào, mặt đỏ lên, một đám người đẹp từ lớn đến bé ở đây đều cười không ngừng.

“Đúng là gừng càng già càng cay, em trai tôi vừa ở quê ra đã bị các cô bắt nạt.” Mộ Dung Tuyền Kha thấy Cao Hạo không biết do uống rượu hay là xấu hổ, đỏ mặt như thiếu nữ, đau lòng nói.

Cũng may sau khi Lâm Vũ Triều thấy Cao Hạo không chống đỡ được thì không tiếp tục tấn công nữa, các cô gái bàn luận mấy vấn đề về công việc và làm đẹp, mặc kệ Cao Hạo ở một bên.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người đến câu lạc bộ Hoàng Gia ở gần đó để hát, nhưng vừa bước vào phòng, Lâm Vũ Triều cũng không để ý có Cao Hạo ở đó, vội bỏ giày cao gót ra, lập tức ngả người trên ghế sa lông.

“Tuyền Kha, lần trước tôi rất khó chịu vì uống rượu thua cô, lần này chúng ta nhất định phải phân cao thấp.”

Mộ Dung Tuyền Kha nhìn Lâm Vũ Triều khuôn mặt ửng hồng, các chị em ngồi xung quanh cũng hùa theo ầm ầm, không quan tâm tới chuyện hát hò nữa.

“Ai sợ ai? Lần trước thua, lần này lại cho cô thua như thường.”

“Vậy thì tốt, phục vụ đâu, lấy cho chúng tôi mười thùng Bách Uy loại nhỏ trước.” Lâm Vũ Triều vẫy tay, nhân viên phục vụ ở ngoài cửa lập tức làm theo.

“Các cô hát hò và gọi đồ ăn trước đi, tôi nói chuyện với em trai tôi một chút.” Một tay Mộ Dung Tuyền Kha khoác lên vai Cao Hạo, bước tới trước cửa nhà vệ sinh, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào? Mấy người chị em này của chị có phải đều rất xinh đẹp không? Có thích không, nói với chị, nhất định chị sẽ làm mối cho cậu.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Tuyền Kha, Cao Hạo không muốn mở miệng, cơ thể anh run lên, ngạc nhiên nhìn cô, nghĩ thầm các cô cũng quá chịu chơi đi.

Không biết mùi rượu trên người mình hay là của Mộ Dung Tuyền Kha, nhưng hiện tại hương thơm trên cơ thể phụ nữ hòa cùng mùi rượu làm cho người ta say mê.

“Chị Tuyền Kha, chị nói nghiêm túc chứ?” Cao Hạo hỏi dò, dù sao mỗi người phụ nữ ở đây đều là cực phẩm.

Đường Khuê đoan trang hào phóng, Lạc Thanh Mai xinh đẹp lạnh lùng, Lâm Vũ Triều chín chắn mê người, Ngô Quân Như, cô gái này ngoại trừ tuổi còn nhỏ thì mọi thứ khác đều rất tốt.

Mộ Dung Tuyền Kha đặt cả hai cánh tay của mình lên vai Cao Hạo, lập tức bốn mắt nhìn nhau, gương mặt xinh đẹp tinh tế ửng hồng gần trong gang tấc.

“Em nói xem Chị Tuyền Kha lừa em bao giờ chưa?”

“Chưa từng.”

“Như vậy là được rồi, chỉ cần em thích, chị có thể giúp em giải quyết.”

Cao Hạo suy nghĩ lại một lần nữa, quả thật không có ai là anh không thích.

Sau đó khẳng định: “Em thích hết.”

Nghe được câu trả lời này, Mộ Dung Tuyền Kha khẽ giật mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cao Hạo.