Không phải Luyện Vọng Thư không nghĩ đến trường hợp Lâu Tiêu vì nói dối giáo viên nên mới dứt khoát gắn chuyện nỗ lực học tập vào yêu sớm.
Dù sao Lâu Tiêu cũng là hồ ly, kỹ thuật diễn xuất của cô đỉnh đến thế nào, thỉnh thoảng Luyện Vọng Thư cũng được lĩnh giáo một lần.
Tận lúc nhìn thấy Lâu Tiêu đỏ mặt, anh mới chắc, những lời Lâu Tiêu nói ở trong văn phòng đều là thật.
Cô thật sự muốn được học cùng lớp với mình, cũng vì vậy mà nỗ lực rất nhiều.
Khác với sự vui sướng của Luyện Vọng Thư, Lâu Tiêu hỏi thầm hệ thống: “Anh ấy đến từ lúc nào??”
Hệ thống thì thầm: 【Lúc ký chủ thừa nhận yêu sớm, đã thế còn muốn thi lên 12-1 vì anh ấy.】
Lâu Tiêu cố gắng bình tĩnh lại, gượng gạo đóng cửa văn phòng rồi giả vờ như không nhìn thấy Luyện Vọng Thư, xoay người đi về phía lớp 11-8.
Hệ thống: 【Ký chủ đại nhân, ký chủ sao thế? Ít khi thấy ký chủ ngại ngùng thế này.】
Căn cứ vào dữ liệu mà hệ thống thể hiện, cho dù là lần đầu tiên hôn sâu với Luyện Vọng Thư thì triệu chứng sinh lý của Lâu Tiêu cũng không xuất hiện dao động lớn như bây giờ.
Lâu Tiêu nghiến răng: “Mi thì biết cái gì!”
Nếu muốn cho Luyện Vọng Thư biết thì cô đã nói ngay từ ban đầu rồi, làm gì cần chờ đến tận bây giờ.
Không nói, sở dĩ do cảm thấy chỉ vì được cùng lớp một năm mà cố gắng như thế… quá khoa trương.
Nếu Luyện Vọng Thư nói muốn cùng lớp với cô, rồi cô mới cố gắng thì cô hoàn toàn có thể nói là mình đang chiều người yêu.
Vấn đề bây giờ là, tất cả những chuyện đó đều là cô chủ động, là vì cô quá thích Luyện Vọng Thư, muốn năm sau có thể được học chung lớp với Luyện Vọng Thư nên mới từ bỏ mọi chuyện có thể từ bỏ khác, liều một lần xem có thể thi vào được lớp 12-1 hay không.
Cô có thể thẳng thắn nói với Luyện Vọng Thư mình thích anh, có thể làm nũng với anh, tùy hứng với anh, bị anh đè xuống hôn, thậm chí là cố tình chọc anh tức lên… Nhưng cứ trần trụi như vậy mà thể hiện cho anh xem, mình vì quá thích anh mà đã nỗ lực cả một thời gian dài chừng ấy, quả thực đã chạm đến lòng sĩ diện của Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu càng đi càng nhanh, Luyện Vọng Thư đi theo phía sau cô: “Lâu Tiêu…”
Cửa phòng họp bên kia hành lang đột nhiên mở ra, Lâu Tiêu biết bây giờ thầy giáo vụ đang ở trong phòng hội nghị nên vội xoay người, ấn Luyện Vọng Thư vào cửa một phòng học nào đó, chắc chắn người đi ra là cô Lưu chứ không phải thầy giáo vụ thì mới kéo Luyện Vọng Thư ra, đẩy anh về: “Về lớp anh đi!”
Luyện Vọng Thư vừa buồn cười vừa bất lực: “Có việc hỏi em này.”
Lâu Tiêu kiên định đẩy anh về phía cầu thang: “Tan học rồi hỏi!”
Luyện Vọng Thư hết cách, chỉ đành lên tầng trước.
Trưa tan học, Luyện Vọng Thư đi đến chân cầu thang cửa lớp 11-8, dựa tường chờ.
Đến khi nhìn thấy Lâu Tiêu trong đám đông chen chúc xuống tầng, anh mới hòa vào dòng người, đi từng bước từng bước về phía Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu tốn mất ba tiết học để bình tĩnh lại, bây giờ đã không còn quá xấu hổ, để kệ Luyện Vọng Thư đi theo bên cạnh mình, sau khi ra cổng trường, Luyện Vọng Thư lẳng lặng nắm tay, cô cũng không hất ra.
Lúc sắp đến chỗ ở của Luyện Vọng Thư, anh hỏi Lâu Tiêu: “Em muốn lên ngồi một chút không?”
Lâu Tiêu ngoảnh mặt đi: “Em phải về nhà ăn cơm.”
Luyện Vọng Thư nắm chặt tay cô: “Một chút thôi.”
Lâu Tiêu hoài nghi: “Anh muốn làm gì?”
Nét mặt Luyện Vọng Thư dịu lại, nói một cách uyển chuyển: “Muốn hát cho em nghe.”
Không biết từ lúc nào, “Luyện Vọng Thư hát cho Lâu Tiêu nghe” đã trở thành ám hiệu mời hôn chỉ có hai người hiểu.
Lâu Tiêu mím môi: “Thế… Chỉ một lát thôi, ba em còn chờ em về ăn cơm.”
Luyện Vọng Thư cười: “Ừm, chắc chắn không để em về ăn cơm trễ đâu.”
Anh nói lời giữ lời, để không làm Lâu Tiêu về muộn nên vừa vào nhà đóng cửa lại đã áp Lâu Tiêu lên tường.
Có lẽ vì lần đầu hôn sâu trước kia quá đột ngột khiến Lâu Tiêu thẹn quá hóa giận nên về sau, Luyện Vọng Thư hôn cô, nhiều lần đều là lướt qua rồi dừng lại, kể cả có đi sâu hơn cũng sẽ không tùy ý xâm chiếm môi lưỡi, không biết nặng nhẹ như lần đầu tiên mà rất kiên nhẫn, đối xử với cô bằng sự dịu dàng tuyệt đối.
Lâu Tiêu đã từng nghĩ, tiếng hát dù có hay thì nghe mãi cũng sẽ ngán, huống gì hôn môi.
Nhưng mỗi lần được hôn, là một lần Lâu Tiêu cảm nhận được một thứ rung động khác, khiến cô tự hỏi không biết có phải Luyện Vọng Thư đã cho cô thuốc mê gì hay không.
Tiếng ve đinh tai truyền đến từ ban công át đi tiếng run rẩy hừ nhẹ trong cổ họng Lâu Tiêu.
Phía trước cô là Luyện Vọng Thư, phía sau là bức tường đá cẩm thạch, sau lưng lạnh bao nhiêu thì lòng bàn tay đặt trên ngực Luyện Vọng Thư lại nóng bỏng bấy nhiêu.
Qua nửa bài hát, Lâu Tiêu vào phòng vệ sinh rửa mặt, vội vàng chạy về nhà ăn cơm.
Cô tưởng chuyện hồi sáng sẽ cứ vậy mà trôi qua, ai ngờ ăn trưa xong, Luyện Vọng Thư nhắn tin cho cô —
【Em thích ngồi hàng đằng sau cạnh cửa sổ, hay hàng trước ở giữa?】
Lâu Tiêu nghiến răng, gửi cho anh một chiếc meme mèo rít gào.
Một lát sau lại nhắn một câu: 【Hàng trước ở giữa, tiện nghe giảng.】
Luyện Vọng Thư: 【Được, lúc đấy anh sẽ chiếm chỗ cho em】
Vì để giúp Lâu Tiêu được như ước nguyện, Luyện Vọng Thư không hề kiêng nể gì nữa, thường xuyên sang 11-8 dạy Lâu Tiêu học.
Ban đầu thầy Hứa vẫn có hơi để ý, đứng ở sau cửa sổ nhìn lén vài lần nhưng thấy hai người thật sự đang học hành nghiêm túc, đành phải nén lại lời muốn nói.
Tháng sáu, lễ tốt nghiệp của Mộ Đông Dương, cô ấy đặc biệt mời Chử Tú Trân và Lâu Quốc Đống đến trường, Lâu Tiêu hôm đó còn phải đi học nên không thể đến.
Nhưng Lâu Tiêu ở trường cũng nhận được rất nhiều ảnh chụp Lâu Quốc Đống gửi, trên ảnh có Mộ Đông Dương mặc đồng phục cử nhân và Chử Tú Trân, trong đó có nhiều bức ảnh chắc hẳn là do nhờ người qua đường chụp, vì trên ảnh ngoài Mộ Đông Dương và Chử Tú Trân còn có thêm Lâu Quốc Đống.
Lâu Tiêu lướt điện thoại mãi, lướt đến ảnh chụp chung của Mộ Đông Dương và Luyện Tịch, ngạc nhiên nhận ra “người qua đường” đó chính là Luyện Tịch.
Lâu Tiêu gửi ảnh có Luyện Tịch xuất hiện cho Luyện Vọng Thư.
Luyện Vọng Thư có thế mới biết anh trai mình đi dự lễ tốt nghiệp của Mộ Đông Dương, lại chuyển tiếp ảnh cho ông nội và chị gái mình.
Tối đến, Chử Tú Trân đặt một phòng khách sạn, mời họ hàng và ông bà ngoại Lâu Tiêu đến chúc mừng Mộ Đông Dương.
Lâu Quốc Đống lái xe đến trường đón Lâu Tiêu, giúp cô xin nghỉ một ca học tối, đưa cô đi dự tiệc.
Lâu Tiêu ngồi trên xe, nhận ra cuối cùng xe đỗ lại dưới khách sạn hải sản mà khi cô vừa đến thế giới này, Chử Tú Trân đã mời giáo viên đến.
Nếu ăn hải sản, chắc là Luyện Tịch đã về rồi nhỉ? Lâu Tiêu nghĩ thầm, sau đó cô lại nhìn thấy Luyện Tịch đang ngồi trên sô pha nói chuyện với ông ngoại mình.
Lâu Tiêu lén hỏi Mộ Đông Dương: “Anh ấy dị ứng hải sản mà ạ?”
Mộ Đông Dương cũng rất đau đầu: “Chị đã bảo anh ấy về trước, nhưng anh ấy không chịu.”
Đương nhiên Luyện Tịch sẽ không chịu.
Lần trước anh ấy tới đây là lúc sinh nhật, Mộ Đông Dương bị Lăng Tuyết Y lừa, chọn chỗ này để tổ chức sinh nhật cho anh.
Lúc ấy, nếu biết Mộ Đông Dương sẽ chia tay với mình, anh tuyệt đối sẽ không mặc kệ đám Tề Tử Hào náo loạn rời khỏi khách sạn, chê cười Mộ Đông Dương.
Giờ đây, lại đi đến khách sạn này, lại còn là lúc người lớn nhà Mộ Đông Dương đều có mặt, anh chắc chắn sẽ không nghe lời Mộ Đông Dương mà kiếm cớ rời đi.
Mộ Đông Dương không nói được anh nên chỉ đành chọn thêm mấy món không phải hải sản, sau đó, khi họ hàng một hai phải gắp hải sản cho Luyện Tịch, cô sẽ gắp hết hải sản trong bát Luyện Tịch về bát mình.
Vì thế mà ông bà ngoại còn nói Mộ Đông Dương không có phép tắc.
Mộ Đông Dương không dám nói cho người lớn chuyện Luyện Tịch dị ứng hải sản, vì có vài người không biết dị ứng là thế nào, bạn nói chưa dứt lời, bạn càng nói với họ, họ sẽ càng bắt bạn ăn, đa số là kèm theo câu “Ăn một miếng có sao đâu mà”.
Vậy thì thà để người ta tưởng cô tham ăn, nhất quyết phải giành đồ ăn trong bát Luyện Tịch còn hơn.
Luyện Tịch cũng thay đổi thái độ lạnh nhạt trước đây, lễ phép, chu đáo với họ hàng, người lớn trong nhà Mộ Đông Dương.
Nhiều người sợ nghe ông ngoại dông dài nhưng anh có thể kiên nhẫn lắng nghe ông, vừa nghe còn vừa bóc tôm cho bà ngoại.
Lâu Tiêu lấy khăn giấy lau tay, quay trộm một đoạn video ngắn gửi cho Luyện Vọng Thư.
Luyện Vọng Thư xem video, dường như thấy được anh trai mình trước khi ba mẹ qua đời.
Có lẽ, người khác sẽ cảm thấy Luyện Tịch vì yêu hạ mình, nhưng Luyện Vọng Thư biết, tính cách của Luyện Tịch là như vậy, chỉ là về sau sợ mình thể hiện ra quá nghe lời, quá dễ tính sẽ khiến những người khác trên thương trường coi thường, nên mới tạo cho bản thân mình lớp ngụy trang cao ngạo ấy.
Cũng tốt, Luyện Vọng Thư nghĩ, cả ngày diễn tới diễn lui mệt mỏi, làm chính mình mới là tự do.
Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ lớp 11, Lâu Tiêu nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, ngày thứ ba đi nhận bảng điểm.
Thầy Từ nói với cô, với thành tích của cô, học kỳ sau chắc chắn có thể lên được A-level nhưng không chắc có thể vào 12-1 hay không.
Lâu Tiêu cũng rất thản nhiên.
Dù sao cô cũng đã nỗ lực, kể cả không vào được 12-1 thì cũng không còn cách nào khác.
Lúc trước Chử Tú Trân mời lãnh đạo nhà trường ăn uống, vớt cô từ C-level lên nhét vào B-levlel cũng chỉ nhét được vào lớp 11-8 ở cuối B-level, có thể thấy là ngoại lực cũng có hạn, huống chi là 12-1.
Lâu Tiêu lấy bảng điểm rồi kết thúc quãng nghỉ ngắn ngủi, tiếp tục chăm chỉ học tập, chỉ là thong thả hơn trước kia một chút, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài hẹn hò với Luyện Vọng Thư, ăn một bữa rồi lại mua vài chiếc váy xinh xắn, hoặc là đi sang chỗ ông nội xem hoa cỏ, thiết kế trước xem sau khi tốt nghiệp có nên trồng chút gì đó trên ban công ở nhà hay không.
Khối 12 khai giảng sớm hơn khối 10, 11.
Ngày khai giảng, trường học vô cùng vắng vẻ, khu nhà dạy học rộng thênh thang chỉ có học sinh lớp 12 quay lại trường.
Lâu Tiêu và Luyện Vọng Thư đứng cùng nhau trước bảng thông báo ở sảnh chính, tìm tên Lâu Tiêu trong từng hàng chữ dày đặc.
Tiếc là, danh sách học sinh 12-1 không có Lâu Tiêu.
Hai người tiếp tục tìm xuống dưới, cuối cùng tìm được Lâu Tiêu ở danh sách 12-3.
“Đi.” Lâu Tiêu duỗi tay ra với Luyện Vọng Thư: “Đi báo tin mừng cho lão Từ, từ 8 lên 3, đỉnh chết em.”
Lần đầu tiên, Luyện Vọng Thư không quan tâm đến việc vẫn đang ở trường, cầm tay Lâu Tiêu, khẳng định vô cùng nghiêm túc: “Ừm, em giỏi lắm.”
Lâu Tiêu đi tìm thầy Từ, vì chuyển lớp nên về sau cũng sẽ đổi giáo viên chủ nhiệm mới, thầy Từ còn cảm khái bảo Lâu Tiêu đừng nản lòng, nói dù là chia lớp 12, hay là thi Đại học thì cũng chỉ là một giai đoạn trong cuộc đời, chỉ cần tiếp tục nỗ lực hết mình trong tương lai, không để lại nuối tiếc, vậy là đủ.
Lâu Tiêu gật đầu: “Cảm ơn thầy, em sẽ nhớ những lời này.”
Sau đó, Lâu Tiêu đi đến phòng học lớp 12-3, mừng rỡ phát hiện ra khoảng cách giữa lớp 12-3 và lớp 12-1 ngắn hơn 11-3 và 11-1 rất nhiều, cùng ở trên một tầng, ở giữa chỉ có phòng học lớp 12-2.
Cũng tốt.
Lâu Tiêu cực kì thỏa mãn, còn kéo tay Luyện Vọng Thư giúp mình dọn sách vở, dọn hết sách vở còn lại ở 11-8 sang 12-3.
Trong phòng học lớp 12-3 đã có vài học sinh, họ đa phần là bạn học cùng lớp 11-3 ban đầu, đến sớm, dọn sách vở xong bèn chụm lại một chỗ nghiên cứu danh sách lớp mình, phát hiện có mấy bạn học cũ đã chuyển sang lớp khác, những người mới chuyển vào hầu hết đều là những gương mặt cùng tầng quen thuộc, chỉ có một người đến từ tầng dưới, chính là 11-8 Lâu Tiêu.
Họ đang bàn tán, lại nhìn thấy hai bạn học một nam một nữ bê sách đi vào.
Hai người chọn chỗ đặt sách xuống, bạn nữ còn bắt chuyện với bọn họ —
“Chào các cậu, tớ tên là Lâu Tiêu.”
Các bạn học vội vàng báo tên mình, còn hỏi có cần giúp đỡ gì không.
Lâu Tiêu: “Không cần không cần, chỉ còn một chút, tớ đi dọn sách vở trước, lát nữa nói chuyện tiếp nhé.”
Nói xong, Lâu Tiêu lại dẫn Luyện Vọng Thư xuống tầng, lúc quay lại, các bạn học đã nhiều hơn vừa nãy không ít.
Luyện Vọng Thư cảm nhận được ánh mắt của các bạn học 12-3 đang dồn lên người mình, ánh mắt tràn ngập vẻ tìm tòi nghiên cứu, anh nghĩ đến điều gì đó, hỏi Lâu Tiêu: “Em cũng giúp anh dọn sách vở chút nhé?”
Bạn học 12-3: “…”
Ông bạn, ông? Nhờ con gái bê sách vở giúp ông?
Lâu Tiêu chẳng thấy sao cả: “Được thôi.”
Thế là Luyện Vọng Thư dẫn Lâu Tiêu đến 11-1, sách vở của Luyện Vọng Thư đã nhờ Thịnh Dực mang đi trước một phần, chỗ còn lại Luyện Vọng Thư bê một chồng to, chỉ để Lâu Tiêu cầm mấy quyển.
Lâu Tiêu giơ mấy quyển sách ấy lên, khoa tay múa chân trên chồng sách to Luyện Vọng Thư đang bê: “Mấy quyển này em để luôn lên đây không được à?”
Luyện Vọng Thư lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Không, nặng lắm.”
Lâu Tiêu hiểu ngay: “… Thôi được rồi.”
Lâu Tiêu đi theo Luyện Vọng Thư đến 12-1, bạn học 12-1 đã đến gần hết, họ dọn sách vở xong, có mấy người đang nhỏ giọng tán gẫu nhưng số người đang làm bài, đọc sách tại chỗ còn nhiều hơn.
Thành phần lớp 12-1 không hề thay đổi nên khi nhìn thấy một người xa lạ như Lâu Tiêu bước vào phòng học, họ đều rất bất ngờ.
Dưới những ánh mắt không rõ của mọi người, Lâu Tiêu đi đến chỗ ngồi của Luyện Vọng Thư, giúp Luyện Vọng Thư đặt sách xuống.
“Em về lớp đây.” Bầu không khí ở đây quá ngột ngạt, rõ ràng là còn chưa vào học.
Lâu Tiêu không nhịn được đè thấp giọng, tránh ảnh hưởng đến các bạn đang học.
Luyện Vọng Thư tâm trạng không tệ lại đưa Lâu Tiêu về 12-3.
Thịnh Dực nhìn bóng lưng rời đi của hai người, chỉ một câu đã nói toạc ra tất cả: “Má, như này mà cũng ân ái được.”.