Trần An là trợ lý sinh hoạt của ông nội Luyện, ông biết ông lão rất mong chờ buổi gặp mặt trưa hôm nay, nếu không đã không về biệt thự sớm hẳn một tiếng đồng hồ.
Bởi vậy, sau khi trở lại biệt thự, ông gọi điện thoại riêng cho phòng điều khiển, chắc chắn tiểu thiếu gia và bạn gái của anh giờ đang ở trên sân thượng liền lên tầng tìm hai người, thông báo cho họ đi gặp ông lão.
Trần An lên đến nhà kính, lúc đi vào nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người —
“Còn 57 cái nữa.”
“Không thanh toán, chỉ nghe nửa đầu thôi, còn lại trả hàng.”
“Làm người phải giữ chữ tín.”
“Anh lừa em trước mà!”
Hai người đứng ở bồn rửa tay cạnh nhà ấm rửa tay, vòi nước đang mở, hai người ghé vào với nhau, rửa đi bọt xà phòng màu trắng vừa xoa lên.
Luyện Vọng Thư quay đầu lại nhìn về hướng đi tới của Trần An, phát hiện ra Trần An trước.
Trần An: “Tiểu thiếu gia.”
Lần đầu tiên nghe thấy người khác gọi Luyện Vọng Thư như vậy, Lâu Tiêu vừa định xoay người xem là ai đã bị Luyện Vọng Thư giơ tay đè lại sau cổ, ngăn cản động tác xoay người của cô.
Cả Lâu Tiêu và Trần An đều thấy lạ với hành động của Luyện Vọng Thư nhưng không ai hỏi.
Luyện Vọng Thư: “Ông nội về rồi à?”
Trần An: “Tiên sinh đã về, đang nghỉ tạm ở phòng trà, cậu xem có tiện đưa cô Lâu xuống gặp ông trước giờ cơm trưa hay không?”
Luyện Vọng Thư: “Ừm, lát nữa tôi sẽ dẫn em ấy xuống ngay.”
“Vậy tôi không làm phiền hai vị nữa.” Trần An xoay người rời đi.
Luyện Vọng Thư buông tay xuống, dùng ống tay áo lau vật nước sau cổ Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu tắt vòi nước, lấy một tập giấy trong túi ra lau tay, lại gần hỏi: “Mặt em dính bẩn à?”
Không thì tại sao vừa nãy lại không cho cô quay đầu.
Luyện Vọng Thư hơi chột dạ sờ sờ mũi: “Cũng không có gì, rửa mặt là được.”
Lâu Tiêu không tin, cô móc chiếc gương nhỏ mang theo người nhìn lướt qua, chỉ cần một cái liếc mắt, cô đã bỏ gương xuống, đá một cái thật mạnh vào cẳng chân Luyện Vọng Thư.
Nụ hôn vừa nãy quá bất ngờ, cô biết mặt mình chắc chắn đang đỏ, vì nhiệt độ trên mặt vẫn còn chưa hạ bớt, đáy mắt còn có cảm giác ướt át.
Nhưng cô không quan tâm lắm, nghĩ sẽ không khác bình thường là bao, đến tận lúc soi gương cô mới phát hiện, khác rất nhiều.
Môi, má, khóe mắt đều ửng đỏ.
Đôi mắt ướt át làm cô trông vô cùng đáng thương, như là vừa bị người ta bắt nạt, lộ ra vẻ quyến rũ trong vô thức, đúng là quá đáng.
Thực sự, nếu không phải Lâu Tiêu để lộ ra dáng vẻ thế này, Luyện Vọng Thư cũng luyến tiếc mới hôn được một chút đã phải buông tha cho cô.
Lời chị gái cảnh cáo còn văng vẳng bên tai, cậu sợ nếu cứ tiếp tục, mình sẽ không kiềm chế được làm gì đó xúc phạm Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu khom lưng rửa mặt, Luyện Vọng Thư ngoan ngoan đưa khăn giấy.
Rửa mặt xong, Lâu Tiêu soi gương, chắc chắn là mình không khác thường như vừa nãy mới đi theo Luyện Vọng Thư xuống tầng gặp ông nội Luyện.
Ông nội Luyện tinh thần sảng khoái, lúc Lâu Tiêu được gặp người thật cảm thấy ông cũng không khác ông bà ngoại của mình, trong lòng không căng thẳng như trước nữa.
Cô lễ phép chào hỏi ông: “Cháu chào ông ạ, cháu là Lâu Tiêu.”
Xưa nay, ông lão luôn thích những đứa trẻ can đảm, thấy thái độ Lâu Tiêu tự nhiên, trong lòng cũng tăng thêm thiện cảm.
Ông bảo Lâu Tiêu và Luyện Vọng Thư cùng ngồi xuống, còn bảo Trần An pha trà cho bọn họ.
Kỹ thuật pha trà của Trần An là học chuyên nghiệp, đang định động tay thì Luyện Vọng Thư đã gọi lại: “Hai ly là được, em ấy không uống được trà.”
Trần An rất bất ngờ.
Lâu Tiêu giải thích: “Vâng, cháu uống trà dễ mất ngủ ạ.”
Ông nội thấy Lâu Tiêu không vì ông thích mà ép uổng bản thân minh, không những không mất hứng mà còn nghe theo lời cô: “Vậy thì không uống trà.”
Ông lão nói: “Cháu thích uống gì, nói với ông, ông bảo nhà bếp chuẩn bị.”
Lâu Tiêu không hề đắn đo: “Nước ép nho ạ.”
Thế nên Lâu Tiêu lại có một ly nước ép nho.
Người bưng nước ép nho ra là dì giúp việc trong phòng bếp, Trần An nghe dì nói Lâu Tiêu có mang đến một thùng sữa óc chó, lúc lấy nước ép vào phòng trà bèn hỏi ông lão: “Cô Lâu có mang sữa óc chó đến, ông có muốn thử không ạ?”
Trần An biết tiên sinh nhà mình không quan tâm đến thứ gọi là quy củ thể diện, ông là người vô cùng yêu thích nếm thử những thức ăn tươi mới, lại trọng tình nghĩa.
Quả nhiên, ông nội nghe đó là quà Lâu Tiêu mang đến bảo ngay Trần An lấy một hộp ra.
Những đồ ăn, thức uống của ông thường được làm ngay trong bếp, làm gì uống loại sữa pha sẵn hạn sử dụng dài nửa năm thế này, chỉ cần cầm hộp sữa trên tay rồi uống đã cảm thấy mình trẻ ra bao nhiêu.
Ông uống thấy hương vị cũng không tệ, không uống trà nữa mà uống luôn sữa bò.
Ba người, một uống nước ép nho, một uống sữa óc chó, trà mà Trần An pha đương nhiên sẽ vào hết bụng Luyện Vọng Thư.
Trong lúc đó, ông nội hỏi Lâu Tiêu nhà ở đâu, có anh chị em gì không, sao lại quen được Luyện Vọng Thư, Lâu Tiêu trả lời từng câu một.
Nói đến chuyện sao lại quen được nhau, Lâu Tiêu vẫn giữ thể diện cho Luyện Vọng Thư, không nói anh giả mạo Thịnh Dực, chỉ nói bọn họ kết duyên nhờ một chậu xương rồng.
Ông nội có thế mới biết Lâu Tiêu cũng thích hoa cỏ, hai người lại có thêm một chủ đề để tán gẫu.
Ban đầu, Luyện Vọng Thư còn lo mình không có cách gợi ra chủ đề mới để giảm bớt không khí xấu hổ, nhưng hiện thực lại trái ngược.
Đúng là anh không thể gợi được ra chủ đề mới, nhưng không phải bởi vì anh không biết, mà là vì trong phòng trà này không có chỗ để anh xen miệng vào.
Ông nội nói về lĩnh vực mình quen thuộc và tự hào nên nói đến thao thao bất tuyệt.
Lúc đầu Lâu Tiêu chỉ ngồi nghe, nhưng về sau móc hẳn điện thoại ra để ghi chép.
Như cô nói, dù sau này có có nuôi trồng những hoa cỏ mà ông nội nói đến không, thì cứ ghi chép cẩn thận lại cũng chẳng mất gì.
Cực kì giống thanh niên thời bây giờ lướt Weibo lướt đến video tập thể dục, không cần biết có tập không, cứ lưu lại chẳng mất gì, nhỡ có lúc dùng đến thì sao.
Luyện Vọng Thư lúc đầu yên lặng uống trà, sau đó móc điện thoại ra nghịch, thế nên không nghe thấy hai ông cháu đang nói chuyện gì, lúc bị điểm danh còn nhận được hai ánh mắt khiển trách.
Trong khoảnh khắc ấy, Luyện Vọng Thư cứ nghĩ mình mới là người đi ra mắt người lớn.
Cơm trưa đã chuẩn bị xong, người nhà bếp đến thông báo, ba người rời bước đến bếp.
Ông lão đã uống hết chai sữa đầu tiên, chai thứ hai còn thừa một nửa, thấy không được lãng phí nên để Trần An cầm xuống bếp.
Ông nội ở nhà, ăn cơm đương nhiên phải xuống bếp ăn tử tế.
Nhóm trẻ vừa ở tầng hai xuống phòng bếp, thấy trước mặt ông nội có bày một chai sữa óc chó, nhớ lại vừa rồi bọn họ cười nhạo và khinh thường Lâu Tiêu, cả đám tê dại.
Lâu Tiêu không biết hình ảnh của mình trong mắt những người khác của nhà họ Luyện đã thay đổi, bắt đầu bữa ăn là ăn cái gì cũng cực kì tập trung, nghiêm túc.
Ông nội thấy cô ăn ngon miệng cũng lây theo, ăn uống cũng ngon miệng thêm nhiều.
Trần An ngồi ăn cùng bàn có trách nhiệm gắp thức ăn cho ông, hiểu sức ăn bình thường của ông nhất, thấy vậy ánh mắt chợt lóe lên, nghĩ cách để Lâu Tiêu vốn là buổi chiều sẽ về nhà ở lại ăn cơm tối rồi mới về.
Sau khi ăn tối, thái độ của Trần An với Lâu Tiêu càng thêm thân thiết, hiền từ, lúc thay ông lão tiễn Lâu Tiêu và Luyện Vọng Thư đi còn dặn dò Lâu Tiêu thường xuyên tới chơi, thái độ vô cùng chân thành.
Sau lần đến thăm ông nội đó, qua mấy ngày đã phải khai giảng.
Trong kỳ nghỉ đông, ngoài làm bài tập, Lâu Tiêu còn nỗ lực chuẩn bị trước nội dung sẽ học trong nửa cuối học kỳ, vì trường học sẽ học trước hết tất cả kiến thức của cấp ba vào năm lớp 11, lên lớp 12 chia lớp thêm một lần nữa, sau đó bắt đầu ôn tập toàn diện.
Lâu Tiêu sợ đến lúc đó tiến độ quá nhanh mình không theo kịp nên sau khi sang năm mới đã làm tới sách giáo khoa của kỳ sau, chuẩn bị trước.
Còn Luyện Vọng Thư, ngoài để ý đến việc học của Lâu Tiêu, cố định thời gian chơi game để giữ cảm giác vận động tay, anh cũng liên hệ với giám đốc câu lạc bộ.
Câu lạc bộ của bọn họ, ngoài tiền ra thì chẳng có gì, tất cả đều bắt đầu từ con số 0.
Ông chủ thực sự còn mặc kệ, để em trai ông chủ là Luyện Vọng Thư đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm.
Giám đốc chiến đội mà Luyện Thần Tinh cướp từ chỗ bạn thân Khúc Kỳ tên là Vệ Nhất Ý.
Trước khi vào câu lạc bộ của Khúc Kỳ, anh ấy đã từng dẫn dắt một chiến đội nổi tiếng, sau hai năm thành lập, chiến đội đi vào trận chung kết thế giới, dừng bước ở vị trí thứ tám, nhưng chưa đầy nửa năm sau đã giải tán.
Nguyên nhân nghe nói là liên quan đến quản lý nội bộ, khiến giám đốc Vệ Nhất Ý vì bất mãn với câu lạc bộ bóc lột tuyển thủ mà chủ động từ chức.
Đại thiếu gia Khúc Kỳ cảm thấy nhân phẩm của anh ấy không tồi nên mới mời anh ấy về câu lạc bộ, nhưng vì mảng Lĩnh Vực đã có một giám đốc nên chỉ có thể để anh ấy dẫn dắt đội hai, làm một tên râu ria có hay không cũng chẳng sao.
Vệ Râu Ria thực ra không sợ LLL sẽ xuất hiện tình trạng bóc lột tuyển thủ, vì một trong những tuyển thủ là em trai của ông chủ.
Anh ấy chỉ sợ vị tiểu thiếu gia ấy khó ưa, làm chiến đội ngập trong không khí ngột ngạt.
Nhưng qua thời gian tiếp xúc, nhận ra vị tiểu thiếu gia ấy chính là “Lian” nổi danh trong giới chơi chuyên nghiệp, tính tình cũng không đến nỗi nào nên Vệ Nhất Ý thử đề cử hai tuyển thủ mình đã từng dẫn dắt với Luyện Vọng Thư.
Luyện Vọng Thư biết hai tuyển thủ đó, dành thời gian tìm hiểu trình độ hiện tại của bọn họ rồi để cho bộ phận Pháp lý soạn thảo hợp đồng.
Ngày ký hợp đồng, giám đốc mở một nhóm chat.
Luyện Vọng Thư ít khi lên tiếng trong nhóm chat, lại cộng thêm việc anh không ở trong căn cứ do phải đi học, nên giám đốc và hai tuyển thủ còn lại thường cảm thấy e dè, không biết phải nói chuyện với Luyện Vọng Thư thế nào.
Có một lần, Luyện Vọng Thư lỡ tay gửi các bước giải bài cho Lâu Tiêu vào trong nhóm, tuy đã nhanh tay thu hồi nhưng vì lúc ấy mọi người đều có mặt để bàn bạc công việc, còn có hai người là tuyển thủ chuyên nghiệp mắt tinh, phản ứng nhanh, đương nhiên sẽ nhận ra cái Luyện Vọng Thư gửi nhầm là một đề Toán.
Nhóm chat lập tức im bặt.
Luyện Vọng Thư nghĩ một chút, vẫn quyết định giải thích một câu: 【Lian: Gửi nhầm】
【Yazi: Không sao không sao không sao, bọn tôi chưa thấy gì hết】
【Momo: Có thấy thì đọc cũng không hiểu, dù sao cũng là đề Toán】
【Yazi: Má mày…】
【Giám đốc: Đề Toán à? Cậu muốn hỏi bài tập về nhà à? Mẹ tôi là giáo viên cấp 2 môn Toán, tôi hỏi giúp cậu cũng được】
【Lian: Không cần, cái vừa rồi gửi cho bạn gái tôi, em ấy không biết làm bài này, tôi đang dạy em ấy】
【Yazi: ……】
【Momo: ……】
【Giám đốc: ……】
【Giám đốc: Lỗi tôi nhiều chuyện】
Có người làm “hòa thượng” chơi E-sport có người đã có câu lạc bộ riêng, có bạn gái, đã thế người ấy còn chỉ là một học sinh cấp 3.
Đây có lẽ là sự chênh lệch của thế giới.[1]
Sau này mọi người bắt đầu thân quen với nhau, bầu không khí trong nhóm chat cũng thoải mái hơn, nội dung trong nhóm chat càng ngày càng không dính dáng tẹo nào đến công việc, nickname không còn đơn giản chỉ là ID game[2] —
【Vịt xào tỏi: Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng của Lian đúng không】
【Má mì: Tưởng ngày mai cơ mà】
【Má mì: À, hơn hai giờ sáng rồi】
【Má mì: Sao tự dưng ông hỏi làm gì】
【Vịt xào tỏi: Chả làm gì, tự nhiên hoài niệm lại thời đi học của tôi thôi, trèo tường trốn học, nằm bò lên bàn ngủ, cãi nhau với giáo viên, có đứa con trai nào nhận được thư tình là tôi đi theo trêu cho cả ngày cũng được, ôi thanh xuân】
【Má mì: Bảo sao ông lại bỏ học】
【Giám đốc: Thời mấy đứa mà vẫn còn mốt viết thư tình á?】
Giám đốc lớn tuổi hơn hai người nên hỏi câu này.
【Vịt xào tỏi: Mốt chứ ạ, nhưng mà bây giờ là mốt chun buộc tóc rồi hay sao ấy?】
【Giám đốc: Là cái kiểu gì?】
【Vịt xào tỏi: Nghĩa là con gái cho con trai đeo chun buộc tóc của mình vào tay, đóng dấu đã có bạn gái】
【Vịt xào tỏi: Anh không thấy heo chạy mà còn chưa ăn thịt heo hả?[3] Trên Tik Tok có cả đống video ngắn vung cơm tró kiểu này á】
【Giám đốc: Anh không tải Tik Tok】
【Má mì: Thỉnh thoảng cũng xem nhưng mà chưa được đề xuất mấy cái kiểu đấy bao giờ】
【Má mì: Tôi hơi tò mò nhá, bình thường ông hay xem cái gì thì mới được đề xuất mấy video kiểu này】
【Vịt xào tỏi: … Cáo từ】
Buổi sáng, Luyện Vọng Thư đánh răng đọc được lịch sử trò chuyện trong nhóm chat.
Cậu xem xong thì tắt màn hình đi, ra vẻ chẳng quan tâm gì, nhưng lúc đánh răng xong lại đi ra phòng khách, mở ngăn kéo bên cạnh bàn máy tính, trong đó có một cái chun buộc tóc màu xanh biển mặt trang trí là mặt trăng.
Chun buộc tóc này Lâu Tiêu mua trong lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Tuần trước Lâu Tiêu đến đây rồi để rơi, sau đó quên lấy về.
Luyện Vọng Thư nhìn chằm chằm vào cái chun buộc tóc này một lát, cầm lên đeo vào cổ tay, sau đó lẳng lặng tháo ra, cất vào ngăn kéo.
Anh về phòng thay đồng phục, xách balo, thay giày ở huyền quan, nhanh chóng ra cửa.
Khoảng một phút sau, cánh cửa đóng chặt lại được mở ra từ bên ngoài, anh không cởi giày mà giẫm thẳng vào phòng khách, đi ra trước bàn máy tính kéo ngăn kéo ra, lấy chun buộc tóc đeo lên, sau đó bước vội đóng sập cửa rời đi.
[1] Cụm từ mà Đặng Siêu đã dùng trong chương trình Chuang 2021 á mọi ngừi: “Tôi nghĩ rằng hệ thống cạnh tranh này được xây dựng rất tốt, để bạn có thể thấy được sự chênh lệch của thế giới, chúng đại diện cho sự lựa chọn của những người trẻ tuổi trong thời đại ngày nay.”
[2] Giải thích về nickname trong nhóm chat của mấy ông:
Momo => 嬷嬷 – Mā mā – mẹ, nhưng mà mình để là Má mì cho nó có hai chữ “M” giống Momo:))
Yazi => 蒜香鸭子 – Suàn xiāng yāzi – vịt xào tỏi: Yazi là phiên âm của “con vịt”, nghĩa là xào tỏi ông này lên á.
[3] Ông này nói ngược, bình thường người ta phải nói là “Chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy” = chưa từng thử làm việc gì nhưng cũng từng nghe nói, thấy người ta làm..