[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!

Chương 57: Muội đến mang huynh trở về!




Khung cảnh là hôn lễ hoành tráng, phi thường xa sỉ hoa lệ.

Thế nhưng, dọc hai bên thảm đỏ, một đám quần chúng tham dự hôn lễ đều ôm tim sợ hết hồn, tận lực cách xa nữ tử đột nhiên xuất hiện, cực kì bá đạo nói ra một câu: "Hôn lễ này, lão nương không muốn thành!"

Hoa Lạc Vũ cùng Lục Trì Mạn chính là tân lang tân nương của ngày hôm nay, vừa hoàn thành nghi thức bái đường, chỉ chưa kịp động phòng thì bị phá.

Một số người khác lại bình tĩnh như thường, ngoài tròng mắt đảo qua đảo lại ra thì mọi thứ đều hoàn hảo không kẽ hở, một chút cũng không ai biết mấy người này đang hóng hớt.

Đến nỗi mà Thiên Diệc Các các chủ của chúng ta còn có tâm tình đánh cược với thê tử sắp thành thân của mình: "A Dư! Chúng ta đánh cược đi!"

Lý Dư biểu cảm ba chấm hỏi: "Đánh cược cái gì?" Không khí căng thẳng thế kia mà người này còn có tâm tình trêu đùa?

An Mịch xoa cằm như nghiêm túc lắm: "Đánh cược xem nữ tử kia là hoa đào của ai?"

Lý Dư lại đưa ra một ý tưởng: "Nhỡ đâu là kẻ thù thì sao?"

"Sao ngươi là nghĩ thế?" An Mịch chớp mắt, phủ nhận: "Nếu là kẻ thù thì sẽ ám sát chứ đi phá hỏng hôn lễ làm gì?"

Lý Dư bị thuyết phục, gật đầu: "Ừm! Ngươi nói có lí!"

"Quyết định rồi nhé! Ta cược nữ tử kia là hoa đào của tiểu vương gia!" An Mịch hơi kiêu ngạo hất mặt lên trời, chốt đáp án của mình.

Lý Dư: "…" Ta không muốn cược!

"Ta cho rằng nữ tử kia là hoa đào của Hoa phong chủ!" Không muốn cược Lý Dư cũng nói ra đáp án của mình.

An Mịch nhe răng cười, ánh mắt lấp lánh: "Nếu ta thắng, đêm nay chúng ta..."

"Im miệng!" Lý Dư trợn mắt che miệng cái người không đứng đắn bên cạnh mình lại, tránh trường hợp sẽ có câu nói không hợp hoàn cảnh phát ra.

Có trời mới biết để người xung quanh nghe được cái gì, chính mình làm sao tìm cái lỗ để chui xuống.

Nhưng mỹ nam tử có thể nào biết được, việc hai người thậm thụt từ nãy đến giờ, tập thể hóng hớt sớm đã thu vào mắt toàn bộ đâu!

"Ngươi hiểu là được rồi! Không được nuốt lời!" An Mịch bị che miệng vẫn cố nói ra một câu.

"Nếu ta thắng thì sao?" Lý Dư hơi suy nghĩ một chút, nói: "Nếu ta thắng, đêm nay ngươi nằm dưới!"

"Được!"

"…a?" Lý Dư nói xong chợt nhận ra câu nói của mình có bao nhiêu mờ ám cùng hiểu lầm, mỹ nam tử có điểm suy sụp.

Dường như nằm trên với nằm dưới không có gì khác biệt a!

Đáng hận hơn là vị các chủ đại nhân còn ở một bên cười tủm tỉm.

Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình.

Hai bên nhìn nhau chăm chú, hiện trường đặc biệt căng thẳng.

Ngắm nhìn khuôn mặt cùng bộ dạng vũ mị kiêu ngạo nhưng lạ hoắc của nữ tử, Lục Trì Mạn giật nhẹ cánh tay mình đang nắm lấy, nhỏ giọng hỏi: "Hoa Hoa! Nữ tử kia, ngươi quen?"

Hoa Lạc Vũ thái độ cùng biểu cảm lạnh nhạt qua lớp khăn trùm đầu lườm nữ tử kia một cái, lắc đầu: "Không quen!"

Còn bổ sung thêm một câu: "Ta chỉ quen tiểu nương tử!"

Lục Trì Mạn: "…" Dạo gần đây trình độ thả thính của người này càng ngày càng nâng cấp!

Nhưng đây không phải vấn đề lúc này cần suy nghĩ.

Quan trọng hơn cả là nữ tử này rốt cuộc là ai?

Quan trọng nhất là hắn bây giờ cảm thấy thực đói!

[…]

_

"Chủ thượng!"

Lúc này, rất nhiều hắn y nhân ùn ùn xuất hiện, thành công dọa cho đám quần chúng càng thêm sợ hãi, rất có hiệu ứng đặc trưng của nhân vật phản diện mỗi khi xuất hiện.

Là loại nhân vật phản diện có căn cứ, không phải loại mà Lục Trì Mạn tự tưởng tượng ra kia!

Hắc y nhân đi đầu trong đám hắc y nhân đi tới đứng đằng sau nữ tử cúi đầu, nhìn trên bộ dáng có thể đoán là một đại thúc, mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt.

"Ừm!" Niệm Dao Nhi gật đầu, nhỏ giọng phân phó: "Lát nữa khi ta giao đấu cùng Hoa Lạc Vũ, tất cả các ngươi phải toàn lực bắt lấy Mộc Y Mạn. Nhớ kĩ, tuyệt đối không được làm hắn bị thương!"

"...hả?" Ung Chí nghe mệnh lệnh chớp mắt ngây người, đại não không kịp bẻ lái, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng Niệm Dao Nhi không giải thích thêm, nữ tử bước về phía trước mấy bước, trong sự im ắng ngắm nhìn của toàn thể nhân dân đưa tay lên eo rút ra một thanh nhuyễn kiếm, chỉ thẳng vào Hoa Lạc Vũ, hét lên: "Hoa Lạc Vũ! Ta muốn khiêu chiến với ngươi!"

Hoa Lạc Vũ: "…" Y híp mắt nhìn nữ tử vừa rống lên với mình, hơi suy nghĩ, nữ tử này...

Lục Trì Mạn: "…hả?"

Tập thể quần chúng hóng hớt bình tĩnh cùng không bình tĩnh: "…"

Tập thể phe phản diện: "…"

Khoan đã, chậm chút...ai có thể nói cho chúng ta biết chuyện gì đang và sắp diễn ra đi!

Không phải chúng ta đến cướp tân nương sao?

Vì sao lại thành khiêu chiến với tân nương rồi?

Niệm Dao Nhi nắm chặt chuôi kiếm, lấy đà hướng Hoa Lạc Vũ đâm tới, nhanh, chuẩn, sắc bén.

Lục Trì Mạn không kịp suy nghĩ, theo bản năng nhào sang chắn trước mặt y, chỉ có chính hắn biết chính mình lúc này hoàn toàn không khống chế được cơ thể.

Đồng tử Hoa Lạc Vũ co lại, trong một khoảnh khắc như bước hụt, y cấp tốc kéo hắn ngã sang một bên, hai người không ngoài ý muốn nằm đè lên nhau, khăn hỉ bị tốc bay im lặng nằm trên đất.

Niệm Dao Nhi thấy hắn đột nhiên nhào sang, đôi mắt xinh đẹp mở lớn, đảo tay gắng gượng đem mũi kiếm chếch sang hướng khác, tránh đi hắn.

Lục Trì Mạn mất một lúc mới định thần lại, vỗ ngực thầm than, suýt nữa thì ngủm củ tỏi, chính mình điên rồi mới lao sang đỡ kiếm a, trầu bò số một thế giới như y làm sao sẽ bị đâm trúng chứ, đây còn không phải biến khéo thành dại sao?

Hắn chống người đứng lên, kéo cả Hoa Lạc Vũ còn nằm ăn vạ dưới đất lên luôn, y căn bản chỉ bị va một cái hơi choáng tí thôi, chủ yếu là muốn ôm nhau thêm một xíu ấy mà.

Sau đó, hắn nghe nữ tử mới vừa hùng hùng hổ hổ đâm người lên tiếng, giọng nói phá lệ nhỏ nhẹ còn ẩn chứa lo lắng khác thường: "Mạn Mạn! Huynh có sao không? Xin lỗi, muội không nghĩ là huynh lại lao ra như vậy!"

"…" Mạn Mạn? Mạn Mạn là cái quỷ gì khó nghe như vậy?

Lục Trì Mạn càng nghe càng thêm choáng váng, suy nghĩ như ngựa điên toán loạn chạy qua.

Ấy khoan, nữ này mới gọi Mạn Mạn, vậy thì không thể nào là hoa đào của Hoa Lạc Vũ đúng không, giống như là...của ta?

Mẹ nó đùa gì thế? Ta chọc phải người này lúc nào? Còn xưng muội gọi huynh...

Không đúng a, ai nói cho ta biết vị muội muội này từ đâu đến?

Không có ai có ý định nói cho ta biết đúng không? Vậy được thôi, ta tự hỏi: "Ngươi là ai?"

"Mạn Mạn! Huynh không nhớ muội sao?" Niệm Dao Nhi vẻ mặt phi thường đau khổ, giọng nói cũng chất chưa một nỗi đau thương khó nói thành lời lên tiếng hỏi.

Lục Trì Mạn lắc đầu: "…" Ta nhớ ra được em gái này là ai mới lạ đó! Đến tên của em nó ta còn không biết!

Niệm Dao Nhi càng thêm bi thương, hai mắt cũng rưng rưng: "Muội biết là huynh sẽ không nhớ ra muội, nhưng không sao, muội là cam tâm tình nguyện, muội không trách huynh!"

Lục Trì Mạn càng thêm mơ hồ, khóe môi co giật miễn cưỡng lên tiếng: "Cái đó...vị cô nương này, ta không hiểu ngươi đang nói gì, cũng không biết ngươi là ai, càng không biết lí do ngươi xuất hiện ở đây hôm nay có liên quan gì đến ta. Cảm phiền nói chuyện rõ ràng!"

"Muội là Niệm Dao Nhi!" Niệm Dao Nhi kiên trì đem mình giới thiệu, tâm tình như nói chuyện với crush, ngập ngừng: "Huynh không cần quan tâm muội là ai đâu! Nhưng hôm nay, muội tới mang huynh trở về!"

Lục Trì Mạn: "…" Cái gì? Càng nói càng không hiểu!

Niệm Dao Nhi lại là ai? Ta không biết!

Còn cái gì mang ta trở về?

Xin lỗi, bước ngoặt này trẫm không thể lường trước được.

"Hoa Lạc Vũ!" Niệm Dao Nhi lại quay ngoắt sang Hoa Lạc Vũ, ánh mắt rõ ràng có điểm si mê, nhưng không phải nhìn y mà là nhìn vào vô định như hồi tưởng lại quá khứ, giọng nói tà mị: "Đã rất lâu rồi không được đấu với ngươi, lần này ta đem thanh kiếm yêu thích nhất của mình tới, chúng ta đánh một trận."

Hoa Lạc Vũ thái độ coi thường, không tiếp: "Ngươi đánh không thắng được ta!"

Niệm Dao Nhi còn cố chấp không buông, chỉ vào hắn nói: "Hôm nay ta đến là để mang huynh ấy về, ngươi không đánh cũng phải đánh!"

Lời chưa dứt, kiếm khí đã đánh tới.

Hoa Lạc Vũ chắn trước mặt Lục Trì Mạn, cánh tay phẩy nhẹ một cái liền phá tan kiếm khí, y cười bá đạo: "Ngươi đừng có mơ! Cho dù là ai cũng không được phép mang hắn đi!"

"Để xem!"

Niệm Dao Nhi lần nữa đánh tới, Hoa Lạc Vũ thong thả hơn nhiều, từ trong tay áo rơi ra một thanh đoản đao bình tĩnh đỡ chiêu, nhìn qua chẳng khác nào con kiến đánh với con voi, căn bản không cần suy nghĩ cũng đoán được kết quả.

Không có chuyện kì tích sẽ xảy ra, bởi vì, đứng trước thực lực tuyệt đối, hào quang bảo hộ cũng không thể thắng!

"Cha!" Mộng Khinh Vân ngồi trong góc, hơi xích lại bên cạnh tiểu hòa thượng, nhỏ giọng kêu một tiếng, cân nhắc: "Niệm Dao Nhi...có phải là tiểu cô nương suốt ngày chạy theo Hoa Lạc Vũ đòi tranh giành Mạn Nhi không?"

Lam Chân không đáp, chỉ gật đầu.

"Nàng ấy nói muốn đem Mạn Nhi trở về, chẳng lẽ..."

Lam Chân đưa ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu im lặng, hơi nghiêng đầu sang, nói nhỏ chỉ được hai người nghe thấy: "Ta cũng có cách đưa Mạn Nhi trở về, nhưng, không phải bây giờ. Chuyện này đừng để ai biết, chờ đến thời điểm tốt nhất, chúng ta sẽ đem hắn trở về."

"…vâng!"

_

Phe phản diện do hắc y nhân đeo mặt nạ bạc mãi đến lúc này mới giác ngộ mệnh lệnh của chủ thượng, chính là nữ tử Niệm Dao Nhi kia, tập chung tinh thần chuẩn bị đi lên cướp người.

Tuy nhiên, bộ đôi thuộc hạ thân cận của đệ nhất giang hồ chính phái lúc này đã được phép lên sàn, rất vui vẻ đem số lượng người nhiều gấp ba phe phản diện ra chặn lại.

Nhìn! Chúng ta không thiếu chính là người, am hiểu nhất chính là đánh hội đồng, dở nhất chính là không thua ai bao giờ.

Nhân sinh dài đằng đẵng, lại tịch mình ngồi một mình ở trên đỉnh, chúng ta cũng rất không dễ dàng đâu.

Thế nên, hiện trường bây giờ chính là Hoa Lạc Vũ đánh với Niệm Dao Nhi, Thanh Hoa Phong đánh với Vô Huyết Đường.

Còn lại, ngồi nhìn.

Ngọn nguồn của sự việc này Lục Trì Mạn ôm một đĩa bánh ở phía sau Hoa Lạc Vũ bình tĩnh ngồi ăn, chỗ này, không ai tự nhiên bằng hắn.

Bi ai nhất phải nói đến Lý công tử Lý Dư, đêm nay hoa cúc sợ là bay màu!