Thiên Diệc Các trên giang hồ nổi tiếng là nơi truyền ra những tin tức nhanh và nóng hổi nhất, hơn hết là các tin tức truyền ra từ đây đều cực kì đáng tin cậy.
Lão bản của Thiên Diệc Các càng nổi danh, là một mỹ nam tử cực kì được yêu thích, An Mịch.
An Mịch ngồi trên lầu các, thong thả châm một chung trà, đem một chén nhỏ đặt ở đối diện trước mặt một hắc y nhân che mặt.
An Mịch nhấc chén trà của mình nhấp một ngụm nhỏ, đặt xuống mới lên tiếng: "Vị huynh đệ này muốn lan truyền tin tức gì?"
Hắc y nhân không lên tiếng, lấy từ trong ngực ra một cuộn giấy đưa sang, xong mới nói: "Ta muốn tin tức này truyền ra khắp giang hồ!"
An Mịch đón lấy cuộn giấy, thong thả mở ra nhìn một lượt, bỗng nhiên mỉm cười, thả chậm ngữ điệu: "Xin thứ lỗi, chuyện này chúng ta không làm!"
Hắc y nhân cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: "Giá cả có thể thương lượng!"
"Không phải vấn đề giá cả!" An Mịch mỉm cười, vẫn thong thả nói: "Chuyện liên quan đến hoàng gia, chúng ta trước nay đều không làm! Huống chi tin tức này truyền ra còn ảnh hưởng đến tiểu bảo bối của hoàng gia."
"Hơn nữa, ngươi cũng không nên đi nơi khác làm gì, loại tin tức liên quan đến tiểu công chúa chỗ của ta đã không nhận thì những nơi khác sẽ không ai dám nhận đâu!"
Hắc y nhân gật đầu, biết rằng không thể thương lượng thêm, đứng dậy cáo từ: "Nếu đã vậy chúng ta cũng không còn gì để nói nữa, tạm biệt!"
"Chớ đi vội!" An Mịch giơ tay, chỉ chén trà nhỏ gần như sắp nguội, mời mọc: "Trà Lục Bảo nổi danh thiên hạ, ta vất vả lắm mới mua được một ít, uống đi đừng bỏ phí!"
Hắc y nhân nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, một ngụm liền uống hết.
An Mịch ở một bên nhìn hắc y nhân một hơi uống hết, tiếc hận ai oán: "Thật là không biết phẩm trà!"
Sau cùng còn hướng hắc y nhân, bộ dạng từng trải khuyên nhủ: "Cho ngươi một lời khuyên chân thành nha, không muốn gặp phiền phức thì chuyện liên quan đến tiểu công chúa đừng nhúng tay vào!"
"Cảm ơn lời khuyên của Các chủ, cáo từ!"
Hắc y nhân chắp tay, nhảy qua cửa sổ biến mất.
An Mịch thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ nơi hắc y nhân vừa biến mất trở về, ánh mắt sâu xa cùng suy nghĩ toát ra theo đó mà biến mất, nam tử thong thả rót một chén trà Lục Bảo, thong thả đưa đến bên môi, cả người toát ra sự thong dong khác thường.
Đặt chén trà nhỏ đến ruồi cũng lười đậu xuống bàn gỗ thượng hạng, nam tử cảm thán: "Thật là trà ngon! Không uổng phí ngân phiếu a..."
*Cạch*
Lúc này cánh cửa căn phòng mở ra, theo ánh sáng tràn vào nghênh đón một lục y nam tử bình tĩnh đi vào, vạt áo theo từng chuyển động đung đưa đẹp mắt.
An Mịch theo quán tính quay đầu nhìn ra, nhìn rõ khuôn mặt người đến nổi bật trong từng tia sáng màu bạc thì ngẩn người, khóe môi không tự chủ cong lên một độ cong vừa vặn ôn nhu.
Giọng nói phát ra cũng chất chứa sự dịu dàng mê hoặc: "Ngươi về rồi!"
"Ừ!" Lục y nam tử đi tới bên bàn ngồi xuống, nhìn trên bàn một chén trà siêu nhỏ bé, khóe môi khó phát hiện hơi run rẩy một chút lại khôi phục bình thường, lên tiếng hỏi: "Ngươi có khách?"
An Mịch gật đầu, lấy từ đâu đó ra một chén trà lớn hơn chén của mình gấp ba, rót trà Lục Bảo nổi danh thiên hạ tốn rất nhiều ngân phiếu mua về vào chén, đẩy tới trước mặt lục y nam tử, nói: "Có người đến nhờ lan truyền tin tức thôi, nhưng tin tức đó gây bất lợi đến tiểu công chúa nên ta từ chối rồi!"
"Tiểu công chúa?" Lục y nam tử nhìn hai cái chén đặt cạnh nhau có cách biệt về độ lớn rõ ràng, nghe thấy câu nói của An Mịch, ngạc nhiên: "Vậy mà lại có người sẽ đưa tin tức bất lợi về tiểu công chúa sao?"
Tiểu công chúa lại là ai, chính là nhân vật có rất nhiều cây to chống lưng a!
Đồ không có não nào lại có thể sống đến bây giờ?
An Mịch lắc đầu, nói một câu không rõ ràng: "Trên đời này sẽ luôn có những người kì lạ như vậy!"
Lục y nam tử: "…" Nói đến kì lạ, vậy thì người trước mặt ta đây mới là kì lạ trong kì lạ!
...
Kinh thành, Nam An trà lâu.
Hắc y nhân bởi vì tiền đã nhận, không thể không làm nhiệm vụ, quyết định cải trang thành dân thường, nghĩ đem tin tức truyền vào dân chúng, như vậy không lâu lắm dân chúng liền có thể đem tin tức này lan truyền khắp nơi.
Quần chúng qua đường chuyên gia hóng hớt số một hất cằm: "Ngươi có tin tức gì nóng hổi, nói nghe thử xem?"
Quần chúng qua đường thuộc tổ hóng hớt chuyên nghiệp số hai, ba, bốn,...cũng nghiêm túc lắng nghe, nhao nhao thúc giục: "Nói đi!"
Hắc y nhân tỏ vẻ thần bí, nhỏ giọng nói: "Tin tức này tuyệt đối động trời! Các ngươi có biết giang hồ đệ nhất mỹ nhân tiểu công chúa Mộc Y Mạn căn bản không phải là một nữ nhân? Hắn là nam a!"
Hắc y nhân tưởng rằng tin tức của mình nhất định sẽ là cho đám người này kinh ngạc đến rơi cằm, trợn mắt.
Nhưng không, biểu cảm của một đám người xung quanh càng giống như là mất hứng nhiều hơn.
Như vậy là sao?
Quần chúng số một nhìn hắc y nhân, biểu cảm giống như tụt cảm xúc trầm trọng, hỏi: "Ngươi mới từ trên núi chạy xuống đấy à?"
Hắc y nhân: "…" Sao mà biết hay vậy?
Hắc y nhân khó hiểu vô cùng: "Sao ngươi lại nói thế!"
Quần chúng số hai, ba, bốn,...lắc đầu thở dài, tốt bụng giải thích: "Hắn nói ngươi từ trên núi xuống là bởi vì nếu là dân chúng trong kinh thành, thậm chí là dân chúng khắp giang hồ đều biết tiểu công chúa không phải là tiểu công chúa!"
"Chuyện này căn bản không phải bí mật gì hết! Chúng ta đều biết!"
"Chính là tiểu công chúa chắc chắn là có lí do bắt buộc nên mới phải dấu giếm như thế!"
"Tiểu công chúa đã không muốn công khai, chúng ta tất nhiên thuận theo, coi như là không biết!"
"Ngươi không tin có thể đi hỏi, ai cũng sẽ nói với ngươi như thế thôi!"
Hắc y nhân: "…" Ta giống như nghe thấy tiếng quạ kêu trên đỉnh đầu, đặc biệt chói tai!
Biểu thị cho tâm trạng khó nói thành lời của ta lúc này!
Quần chúng số một còn đặc biệt khuyên nhủ: "Nhưng ngươi cũng đừng nên đi hỏi chuyện này, chúng ta là thấy ngươi không biết, tốt bụng nên mới giải thích cho ngươi. Chứ không ngươi mà hỏi nhầm ai cực kì yêu thích tiểu công chúa, lại tưởng ngươi có ý đồ không tốt, nhất định sẽ đánh ngươi đấy!"
Hắc y nhân miễn cưỡng kéo khóe môi thành một nụ cười, cứng ngắc gật đầu: "Ta hiểu rồi, đa tạ!"
Mẹ nó, không làm nữa! Đi về!
Tiền là cái gì? Thực ra ta cũng không thiếu tiền, ta là vì đam mê thôi!
...
Lục Trì Mạn quyết định rời khỏi hang động, trở về chuyên tâm cày nhiệm vụ, hắn nói với Hoa Lạc Vũ: "Chúng ta trở về thôi! Ngươi có biết đường không vậy?"
Hoa Lạc Vũ hồn nhiên lắc đầu: "Lần đầu rơi tới nơi này!"
Vì thế, Lục Trì Mạn không thể làm gì khác hơn là gọi hệ thống.
Diệu Diệu! Chỉ đường a.
[…] Thật là càng ngày sai khiến càng thuận miệng a!
Xét thấy tiểu kí chủ có tinh thần muốn làm nhiệm vụ như vậy, Diệu Diệu rất tận tâm phục vụ, hỏi: [Tiểu kí chủ muốn đi đâu?]
Còn đi đâu nữa, nơi nào có mục tiêu nhiệm vụ thì đến đó!
Nhanh nhanh làm xong nhiệm vụ, ta còn thành thân a!
Lão tử mấy trăm năm qua đã sống trong cô đơn, bây giờ rất muốn thành thân a!
[…] Diệu Diệu câm nín phát cho tiểu kí chủ bản đồ điện tử.
Liêm sỉ của tiểu kí chủ đang dần bay theo gió!
Nhận được bản đồ, Lục Trì Mạn không tiếc like cho hệ thống một cái ở trong lòng, nói với Hoa Lạc Vũ: "Vậy thì chúng ta đi bên này đi!"
"Được!" Hoa Lạc Vũ không nói hai lời, ngoan ngoãn gật đầu: "Tiểu nương tử nói là được!"
Lục Trì Mạn theo chỉ dẫn của bản đồ bước đi, thê nô cuồng dại Hoa Lạc Vũ sóng vai đi cạnh, bàn tay to lớn của y với sang nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan xen.
Đang đi hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, quay sang hỏi: "Hoa Hoa! Ngươi từ khi nào thì thích ta?"
Hoa Lạc Vũ đáp: "Ta thích tiểu nương tử từ khi ngươi còn nhỏ xíu kia, nhưng bây giờ không phải là thích...bây giờ là yêu!"
"Vậy sao?" Câu trả lời này thật là lươn lẹo, trước kia cùng bây giờ không giống nhau, nhưng bây giờ chính là hơn a.
Lục Trì Mạn trong lòng cân bằng, hướng y cười tươi.
Ta chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ thích một người hay yêu một người, nhưng ngay lúc này tâm ta lại vì y mà rung động.
Y, đối với ta quan trọng.
Tiết trời đẹp đẽ, đôi lứa hòa hợp!
Bóng dáng hai người khuất dần, còn âm thanh quen thuộc đọng lại:
"Tiểu nương tử! Ngươi ăn hết lựu rồi, lấy gì nhét vào ngực?"
"Kệ nó đi! Cũng không cần giấu nữa rồi!"
"Vậy là tốt rồi, mỗi ngày nhìn tiểu nương tử bận rộn mang theo hai quả lựu như vậy khó chịu, ta đau lòng a!"
"Không vấn đề gì lớn, coi như mang theo đồ ăn trên người thôi!"
"…"
[…] Sớm biết tiểu kí chủ như vậy thoải mái, nó liền không tan băng yêu cầu giả nữ!
...
"Lão đại!"
Hắc y nhân đi vào, ở bên bàn nhỏ gọi mỹ nam tử khiến người ta say đắm đang chìm sâu vào giấc ngủ ngàn tỉ.
"Ừ!" Lộ Tinh ngái ngủ nhấc đầu lên, nhìn một cái xem là ai gọi mình, thấy là thuộc hạ thân cận lại gục đầu xuống: "Thế nào?"
"Việc lan truyền tin tức kia, ta đã đi hỏi qua mấy huynh đệ kia chỉ có một người đi làm!" Giang Niên một kiểu đã quen với bộ dạng của lão đại, mặt không đổi sắc đem chuyện cần nói nói ra: "Nhưng hắn mới vừa trở về nói rằng chuyện này không thể làm được."
"Này chẳng phải là chuyện dễ hiểu sao? Chuyện liên quan đến tiểu công chúa ai dám đi lan truyền chứ!" Lộ Tinh như đã đoán trước được kết quả, đầu cũng không ngẩng lên, giảng giải: "Nếu là ta ta nhất định sẽ không đến Thiên Diệc Các, truyền tin tức vào dân chúng không phải vừa không mất tiền vừa nhanh hơn sao?"
"Điều bất ngờ chính là ở chỗ đó!" Giang Niên dường như sắp không giữ nổi biểu cảm mặt sắt của mình khi nói ra điều này: "Dân chúng khắp nơi đều biết tiểu công chúa không phải công chúa, chính là tất cả mọi người đều thống nhất tỏ vẻ không biết, đại ý là tiểu công chúa không tự mình nói ra thì họ đều sẽ coi như không biết!"
"A?" Lộ Tinh ngẩng đầu, biểu cảm có thể nói lạc vào sương mù không sai.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, mỹ nam tử khiến người ta say đắm sâu sắc cảm thấy não của mình có chút không đủ dùng!
Cho nên, giang hồ đệ nhất mỹ nhân là một mỹ thiếu niên?
____________Hết phần I________________