[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!

Chương 26: Lại có nữ nhân muốn cưới ta!!!




Lục Trì Mạn cảm thấy hào quang nhân vật chính của mình có chút dùng không được, bởi vì hắn bây giờ đã đi lạc rồi!

Có trời mới biết vì sao hắn đi thẳng hướng bắc theo chỉ dẫn của đám huynh đệ hồn ma mới quen kia nhưng không tới được Minh Gia.

Nơi hắn đang đứng bây giờ chính là một cổng làng, ừm, chính là Linh Lung thôn!

Chẳng lẽ là hắn đã đi nhầm hướng rồi? Lục Trì Mạn nghi ngờ nhìn lại mặt trời.

Mặt trời hồn nhiên đem cái nóng chiếu lên lưng hắn, hắn nhìn thấy cái bóng của mình đang đổ về phía trước.

Lục Trì Mạn: "…" Hắn còn thật sự đi nhầm hướng, đúng hơn là đám ma kia chỉ nhầm hướng.

"Thôi thì dù sao cũng đã tới rồi, vào xem một chút!" Đi lạc Lục Trì Mạn lười biếng tự nhủ, đi vào trong thôn.

...

"Tiểu nương tử muốn ăn cái gì?" Hoa Lạc Vũ kéo ghế ra, đỡ "Mộc Y Mạn" ngồi xuống, lại ngồi vào ghế đối diện, ôn nhu hỏi.

"Gì cũng được!" Tiểu cô nương mỉm cười xinh đẹp: "Chỉ cần là A Vũ gọi thì cái gì cũng được!"

"Vậy được!" Hoa Lạc Vũ cười tủm tỉm, quay đầu gọi: "Tiểu nhị!"

"Tới đây! Tới đây!" Tiểu nhị vội vã chạy tới, nhìn thấy người gọi là ai liền sững sờ, đây mẹ nó đều là những nhân vật cực kì khó gặp được nha, vậy mà hôm nay một lúc gặp được những hai người, tiểu nhị có chút không bình tĩnh, run giọng hỏi: "Hai vị muốn ăn gì ạ?"

Hoa Lạc Vũ một chút chập chùng cũng không có, ngữ điệu đều đều: "Tiểu nương tử của ta tim không tốt, món ăn thanh đạm, các ngươi có cái gì đều đem lên hết! Thêm một ít bánh ngọt, loại nào làm từ thảo mộc càng tốt! Thêm một bình trà hoa cúc. Như thế trước đã, tiểu nương tử của ta sức ăn có chút lớn, lát nữa ăn không đủ ta lại gọi tiếp!"

"Mộc Y Mạn" trong lòng chửi thề, bên ngoài vẫn phải mỉm cười xinh đẹp: "…" Mẹ nó ăn nhiều thứ như thế ta sẽ không bội thực chết luôn, lại còn muốn gọi thêm?

Đợi đến lúc nhìn thấy đồ ăn từng đĩa từng đĩa, từng tô lại từng tô xếp đầy mặt bàn, nụ cười xinh đẹp của "Mộc Y Mạn" liền tắt nắng.

Trong lòng chửi thầm Lục Trì Mạn hơn một vạn câu không thích hợp với một người văn minh, rốt cuộc thì đồ điên đó ăn nhiều tới mức nào vậy?

...

"Hắtttt---xì!!"

Lục Trì Mạn dụi mũi chửi thầm, ai mẹ nó nói xấu hắn.

Lững thững đi qua cổng làng, còn chưa kịp nhìn toàn cảnh trong thôn liền nghe được tiếng tranh luận trên tầng hai nhà trọ ở cách đó không xa.

Một cô nương có khuôn mặt thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng, bận y phục bằng tơ lụa thượng hạng mềm mại, bóp lấy khăn tay, giọng nói chắc nịch khẳng định nói với người đàn ông trung niên ở phía đối diện:

"Cha! Con sẽ không gả cho A Quý!"

Người đàn ông trung niên không hề để ý đáp: "Ai nói con gả cho nó, là con cưới nó!"

Cô nương tức giận đứng bật dậy: "Cưới cũng không! Con sẽ không cưới ai hết!"

Người đàn ông trung niên không hề thay đổi, đưa ra kết luận: "Con chỉ có quyền chọn người, không có quyền từ chối!"

"Cha!~" Cô nương đột nhiên chuyển sang chế độ làm nũng, kéo dài giọng năn nỉ chớp chớp đôi mắt to tròn cực kì đáng yêu: "Con không gả, cũng không cưới ai hết, cả đời này chỉ ở với cha, có được không?"

Nhưng người đàn ông trung niên một chút cũng không động lòng, tâm vững như bàn thạch: "A Liên, cha chỉ có một đứa con là con, nếu con không cưới gả, thì gia sản sau này của cha lấy ai mà kế thừa?"

A Liên đảo tròng mắt hai vòng, trong đầu nhảy ra một bóng đèn hai nghìn W, một ý tưởng lớn phấp phới bay qua, nàng cười rạng rỡ bảo: "Nhưng con không thích nam nhân, con thích cô nương xinh đẹp cơ!"

"Cái này có gì khó!" Người đàn ông trung niên cười càng rạng rỡ, tỏ vẻ loại này có thể làm khó được ông sao, ái nữ của ông quá ngây thơ rồi, một chút cân nhắc cũng không có, hồn nhiên đồng ý: "Con thích cô nương thì cưới cô nương, cưới về để nó sinh cháu cho cha cũng được!"

A Liên chán nản ngồi sụp xuống ghế, lão cha quá mức hồ ly, đấu không lại.

Lục Trì Mạn: "…" Câm nín toàn tập!

Hai cha con này chắc không phải là xuyên tới đâu ha, suy nghĩ phóng khoáng như thế, chỗ này còn là thế giới cổ đại nữa không vậy?

Hắn lắc đầu, không quan tâm đến hai người đó nữa, ai ngờ hắn còn chưa nhấc chân lên thì tiếng nói của cô nương A Liên như một tiếng chuông thánh thót truyền đến:

"Cha! Con muốn cưới cô nương xinh đẹp đằng kia!"

Lục Trì Mạn nhìn thấy cánh tay xinh đẹp của cô nương kia đúng là đang chỉ về phía mình, hắn nhìn lại một chút xung quanh hắn, không có một bóng người.

Cho nên, vị cô nương xinh đẹp kia là muốn cưới hắn!

Lục Trì Mạn: "…" Lần trước có cô nương đòi gả, lần này lại có cô nương đòi cưới. Vì sao mấy em gái này không yên ổn làm nữ phụ mà cứ muốn thượng vị?

Bây giờ hắn phi thường hoài nghi mẹ ruột hẳn là có đam mê với bách hợp nhưng lại bị bắt viết đam mỹ.

Lúc này, giọng nói của nam nhân trung niên cũng vang lên: "Cô nương đó à? A! Không đúng, thôn ta làm gì có cô nương nào xinh đẹp như thế? Minh Gia bên kia ta đều đã nhìn qua, không có ai như vậy! Đây chắc chắn là người ngoài!"

Lục Trì Mạn vừa nghe thấy tiếng nói của ông ta liền than thầm "thôi hỏng", vội vã túm váy lên quay đầu chạy.

"Người đâu, bắt nàng lại!"

Xen lẫn trong tiếng hét của nam nhân là tiếng hét của cô nương A Liên, không kém phần vang dội: "Các ngươi cẩn thận, không được tổn thương nàng ấy!"

...

"Mộc Y Mạn" đặt bát canh cuối cùng xuống, xoa bụng nói: "Ta no rồi!"

"Đã no rồi sao?" Hoa Lạc Vũ hỏi lại, giọng điệu vẫn ôn nhu như cũ: "Bình thường tiểu nương tử, ăn từng này đều kêu không đủ, không lẽ trong người còn chưa khỏe, như vậy không được, nếu cảm thấy không khỏe nhất định phải nói với ta, nhé!"

"Không phải! Ta rất khỏe, ta thật sự no rồi!" "Mộc Y Mạn" thật sự là có khổ không thể nói, ta lại không phải loại ăn như heo Lục Trì Mạn, làm sao có thể không đủ chứ?

"Vậy được rồi! Bây giờ tiểu nương tử muốn làm gì? Hình như gần đây có diễn kịch, chúng ta đi xem nhé!"

"Cũng được!" "Mộc Y Mạn" gật đầu: "Dù sao cũng không có việc gì làm, đi xem một chút cũng tốt!"

Hoa Lạc Vũ vui vẻ đứng lên, đỡ lấy "Mộc Y Mạn", ôn nhu mỉm cười nói: "Đi thôi!"

Đi được một đoạn, y đột nhiên lại hỏi: "Tiểu nương tử thật sự không đói nữa sao?"

"Mộc Y Mạn": "…ừ!" Không thể buông tha vấn đề này sao? Chấp niệm nhiều như thế làm gì?

...

"Đứng lại!"

Trên một mảnh rừng rậm rạp, khó có lối đi đàng hoàng, ba bốn nam nhân cao to đen hôi đang đuổi theo một tiểu cô nương xinh đẹp, vừa chạy vừa liên tục hô lên "đứng lại".

Lục Trì Mạn ôm ngực, vừa chạy vừa thở hồng hộc, đến một câu "có ngu mới đứng lại" muốn gào lên cũng không nói nổi nữa, chỉ có thể âm thầm chửi rủa trong lòng.

Cái thân thể rách nát này!

Rốt cuộc thì mẹ ruột nghĩ gì mà lại không cho hắn một thân thể khỏe mạnh, anh tuấn còn biết võ chứ, chẳng nhẽ là do có đam mê với em gái mềm mại, dịu dàng, nhu nhược, yếu đuối?

Ê! Nhưng mà hắn là nam nha! À, nam giả nữ mới đúng!

Oa, đau tim quá! Hắn giống như là không được vận động mạnh nhỉ? Bây giờ chạy như thế này liệu có tái phát bệnh tim không a?

"Khoan đã!" Lục Trì Mạn đứng lại, chống gối thở hồng hộc, vừa thở vừa hét lên với mấy người phía sau: "Các vị huynh đệ phía sau... chờ một chút...đừng đuổi nữa..hộc..."

Một nam nhân trong đó vừa thở vừa oán trách: "Vị cô nương này...cô nương không chạy...chúng ta đuổi làm gì chứ?"

Lục Trì Mạn vuốt ngực cãi cùn: "Các ngươi không đuổi ta sẽ chạy chắc!"

Nam nhân kia cũng cãi cùn không kém: "Cô nương không chạy chúng ta sẽ không đuổi!"

"…"

Nam nhân sau một hồi thở dốc, nhẹ nhàng thương lượng: "Vị cô nương này, cùng chúng ta trở về gặp lão gia được không?"

"Ta vì sao phải theo các ngươi về? Chúng ta lại không quen!" Lục Trì Mạn hất tóc kiêu ngạo, có biết số người muốn gặp ta nhiều thế nào không hả? Mỗi người hắt xì một cái cũng đủ thổi bay cái thôn nhỏ của các ngươi, hừ!

"Cô nương, mong cô nương hợp tác!" Nam nhân tiếp tục mềm mỏng thương lượng: "Tiểu thư đã có lệnh không được tổn thương cô nương, nhưng nếu cô nương không hợp tác, chúng ta thật sự không có cách nào!"

"Đó là việc của các ngươi!" Lục Trì Mạn không hề hợp tác, mà cũng không hề có ý định hợp tác, bây giờ hắn chỉ muốn biết làm thế nào để thoát được mấy tên vệ sĩ cổ đại dai như đỉa này.

Hắn đã đi bộ hơn bốn tiếng đồng hồ mới đến được cái thôn kia, vừa đói khát vừa mệt mỏi, chưa kịp ăn được cái gì thì đã phải chạy trối chết, bây giờ tim vẫn còn đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài đây này.

Bây giờ, hắn phải xem xem ở một nơi hoang vu hẻo lánh này, với hào quang nhân vật chính của mình, ai sẽ là người xuất hiện diễn cái vai "anh hùng cứu mỹ nhân" trong truyền thuyết, vì thế lúc này nhất định phải kéo dài thời gian.

"Bây giờ ta theo các ngươi trở về không phải là uổng công ta chạy nãy giờ sao, trông mặt ta có ngu như thế chắc?" Lục Trì Mạn vừa xoa dịu trái tim, vừa như bắn súng liên thanh nói liền tù tì: "Hơn nữa tiểu thư của các ngươi là muốn cưới ta đó, một cô nương muốn cưới một cô nương rất không thích hợp, các ngươi có hiểu không hả? Quan trọng nhất là lão gia của các ngươi còn muốn ta sinh cháu cho ông ta, điều này ta làm sao có thể chấp nhận. Các ngươi nhiều người như thế, đi bắt nạt một tiểu cô nương chân yếu tay mềm lại càng không thích hợp, các ngươi có biết xấu hổ không hả?"

Nam nhân dường như cũng nhận ra rằng hắn sẽ không hợp tác, liếc mắt với đồng bọn, tiến tới, còn lịch sự nói: "Cô nương, đắc tội rồi!"

Lục Trì Mạn: "…" Không! Ta không đồng ý!

Nhưng hắn đồng ý hay không không hề quan trọng, mấy nam nhân vẫn như cũ tiến lên.

Hắn còn đang phân vân giữa chạy với không chạy, đem hai cái đặt lên bàn cân xem cái nào có lợi hơn, nhưng có vẻ như với cái thân thể này hắn không có cách nào chạy được a.

Phần mềm cho dù tốt đến mấy nhưng phần cứng lại không chịu nổi thì có tác dụng gì chứ?

"Dừng tay!"

Trong giây phút Lục Trì Mạn sắp đưa ra quyết định thỏa hiệp, từ trên trời đột nhiên giáng xuống một thiếu niên, khuôn mặt thanh tú như trăng rằm, mang theo nét trẻ con mềm mại, xét trên ngoại hình thì thiếu niên chỉ tầm cỡ tuổi của hắn.

Thiếu niên nhẹ nhàng tiếp đất, đứng chắn trước mặt hắn, giọng nói trong trẻo rõ ràng: "Các ngươi làm gì?"