Mỹ Nhân Gặp Hổ

Chương 2




Yêu khí nồng đậm.

Mùi máu tươi nồng nặc.

Xá Nguyệt bị Linh Lệ khiêng trên vai, bụng nàng bị ép sát, đầu váng mắt hoa, mùi máu tươi tràn ngập quanh mình làm nàng buồn nôn, khó chịu.

Dọc theo đường đi nhìn thấy đầu người chồng chất, hài cốt như rừng, còn có những con yêu thú nhảy lên nhảy xuống, diện mạo xấu xí không ngừng cao giọng hô Đại Vương, Đại Vương!

Xá Nguyệt chưa bao giờ gặp tình cảnh như vậy, sống lưng lạnh buốt lan tỏa cả người, giống như đang rơi vào hầm băng, nàng nhắm chặt mắt, cảm thấy vô cùng choáng váng.

Đại Vương trong miệng những con yêu thú kia chính là Linh Lệ đang khiêng nàng sao?

Làm sao có thể xảy ra chuyện này được? Lòng nàng thầm chấn động.

Nàng chỉ đi Hoa Sơn dâng lên một phần hạ lễ với Nhạc Thần, chỉ là vì thấy yêu khí nên tò mò vòng lại xem một chút, vậy mà lại bị tên yêu vương Linh Lệ này bắt đến đây, nháy mắt đã rơi vào bầy yêu quái, ngay sau đó vận mệnh của nàng sẽ kết thúc trong bụng tên Linh Lệ này, tại sao có thể như vậy?

Thật ra Xá Nguyệt không sợ hãi, chỉ cảm thấy vô cùng uể oải, vô cùng hối hận, không nghĩ rằng mình theo Toàn Cơ nương nương tu hành năm trăm năm, mà ngay cả một tên yêu vương cũng không đánh lại được, Tru Yêu kiếm Toàn Cơ nương nương ban cho nàng còn bị yêu vương dễ dàng hủy diệt. Khi nàng trông thấy Linh Lệ hủy diệt Tru Yêu kiếm đơn giản như bóp một mảnh lá vụn, nàng khiếp sợ run rẩy cả người, nàng quả thực đã làm mất mặt tiên giới.

“Sao người ngươi lại thơm như vậy?” Linh Lệ vừa đi vừa hỏi, thậm chí còn quay đầu lại, dán sát vào eo nàng ngửi ngửi.

“Đừng như vậy……” Nàng bỗng cảm thấy ngứa ngứa bên hông, miễn cưỡng quay đầu, mới nhìn thấy hắn chôn mặt ở eo mình, không ngừng hít ngửi.

“Ngươi thật sự rất thơm, vô cùng thơm, tiên tử thiên giới đều có hương vị như thế này sao?” Hắn chưa bao giờ thích mùi hoa mùi cỏ, nhưng mùi hương của nàng rất đặc biệt, dễ ngửi làm hắn như tê dại cả gân cốt.

“Đừng như vậy, thật là ngứa……” Nàng ngứa vô cùng, liều mình giãy giụa, nhưng cánh tay hắn tựa như tường đồng vách sắt, căn bản không thèm để ý đến cái đánh đấm của nàng.

“Hóa ra ngươi sợ ngứa!” Linh Lệ cười ha ha.

Xá Nguyệt càng uể oải hơn, sao nàng có thể vô dụng như vậy chứ.

Mùi máu trong không khí bỗng phai nhạt đi rất nhiều, nàng thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu từ trên lưng Linh Lệ nhìn cảnh vật bốn phía, thì ra Linh Lệ đang khiêng nàng xuyên qua một hoa viên, trong hoa viên có cây cối chim muông, trăm hoa ngàn cỏ, không hề thấy yêu thú tụ tập thành đàn.

Nhưng…… Thứ mùi của con cáo thản nhiên nhẹ nhàng bay tới.

“Đại Vương, sao lại mang nữ nhân về đây? Đó chỉ là một tiểu yêu thôi sao?” Tiếng nói kiều mị kèm theo mùi hương của con cáo tiến đến gần họ.

“Nàng là tiểu tiên nữ trên thiên giới, không phải là tiểu yêu.” Linh Lệ khiêng Xá Nguyệt đi vào tẩm điện, buông tay đặt nàng lên giường lớn.

Xá Nguyệt ngã trên tấm da lông mềm mại, nên cũng không cảm thấy đau, cẩn thận nhìn kỹ, mới phát hiện dưới thân đúng là tấm da gấu đen, nàng biết vậy nên bất an khó chịu, vội vàng ngồi dậy.

“Đại Vương, dây vào người của tiên giới sẽ đem đến phiền toái lớn đó ạ.”

Xá Nguyệt quay đầu nhìn nữ tử đang nói, nàng biết mùi của con cáo được truyền đến từ nàng ta, cảm thấy nàng ta tà mị yêu diễm, dáng người quyến rũ, tiếng nói ngọt xớt.

“Ăn tiểu tiên tử này thì có phiền toái gì? Ngươi đi ra ngoài, đừng ở chỗ này nói lý lẽ đáng ghét nữa!” Linh Lệ vẫy tay đuổi hồ yêu, ngồi xuống bên cạnh Xá Nguyệt. (hồ trong hồ yêu là con cáo.)

“Đại Vương bảo trọng, đừng để sau khi xong tiểu yêu này mà tổn thương đến dạ dày nhé.” Hồ yêu ngọt ngào cười duyên, xoay người đi ra ngoài.

Mùi của con cáo rốt cuộc cũng biến mất, Xá Nguyệt thở hổn hển lấy không khí.

Linh Lệ đột nhiên kéo nàng vào trong lòng, làm cho cả người nàng nằm gọn trong vòng tay hắn.

“Ngươi đừng chạm vào ta!” Xá Nguyệt ra sức đẩy hắn, nhưng hắn cứ như ngọn núi lớn, không thể đẩy được.

“Ta thích mùi của ngươi, thật sự là hồn xiêu phách lạc.” Bàn tay to lớn của hắn nắm lấy chiếc cằm khéo léo của nàng, nhanh chóng cuồng dã hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, vội vàng muốn thưởng thức hương vị của nàng.

Đây là lần thứ hai Xá Nguyệt bị hắn hôn, nàng không hề khiếp sợ đến mức mất đi thần trí, lập tức thi triển pháp thuật, trong nháy mắt, cuồng phong mãnh liệt nổi lên từ mặt đất, gầm thét rống giận, mãnh liệt đánh úp về phía hắn, khiến mái tóc dài và áo bào của hắn bay lên, ý đồ cuốn hắn lên trời.

Linh Lệ tham lam không rời khỏi đôi môi nàng, tiếp tục cuồng dã nhấm nháp đôi môi ngọt ngào của nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng lật bàn tay, cuồng phong liền lập tức dừng lại.

Xá Nguyệt nghe thấy ngực mình truyền đến tiếng tim đập thình thịch, nàng nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng trốn tránh sự xâm phạm và khiêu khích của hắn, mười ngón tay nhanh chóng tạo phép, những sợi tóc bạc lập tức bắn ra từ đầu ngón tay nàng, chúng quấn quanh Linh Lệ thành tầng tầng lớp lớp, nhưng Linh Lệ chỉ nhẹ nhàng chuyển động, đám dây bạc quấn quanh hắn đã đứt gãy, bắn ra bốn phía.

“Ngươi thật yếu đuối.” Hắn tà tà cười cợt, đẩy nàng nằm xuống giường.

Xá Nguyệt kinh ngạc đến cứng người, một câu của hắn thoáng chốc đã nhốt nàng xuống nơi đáy hang lạnh lẽo.

“Vì sao pháp lực của ngươi lại mạnh như vậy?” Nàng cố gắng khắc chế giọng nói run rẩy của mình.

“Bởi vì ta ăn rất nhiều yêu thú, chuyển hóa đạo hạnh và pháp lực của chúng thành của ta.” Hắn nói giọng khàn khàn trên môi nàng, ngón tay chậm rãi vuốt ve chiếc cổ trắng mềm mại của nàng. Nàng thơm quá, vô cùng mê người, vô cùng dụ hoặc, kích thích dục vọng cuồng dã của hắn.

Đầu lưỡi nàng đụng vào chiếc răng sắc nhọn trong miệng hắn, vì sắp bị hắn ăn mà nàng khiếp sợ đến sởn gai ốc.

Hắn sẽ ăn nàng như thế nào? Đầu tiên cắn chết nàng sau đó đem nấu chín? Hay hắn sẽ ăn sống? Hút khô máu của nàng, sau đó cắn xé da thịt nàng?

“Pháp lực của ta yếu kém như vậy, ngươi ăn ta, chỉ sợ cũng không giúp ích gì cho ngươi.” Cả người nàng cứng ngắc, lo lắng không thể nhúc nhích.

“Vậy sao?” Linh Lệ giơ lên khóe miệng, ngạc nhiên cười khẽ. “Có muốn xem thử hay không?” Hắn há mồm cắn chiếc cổ trắng mịn của nàng, gặm nhấm da thịt nàng.

Xá Nguyệt đau đến co rụt đôi vai, biết mình vốn không đánh lại hắn, nên nàng nhắm mắt chấp nhận cái chết.

Nếu sau khi chết hồn phách có thể bay khỏi nơi này, trở lại Linh Chi cung, có lẽ Toàn Cơ nương nương sẽ có cách cứu sống nàng, cho nên nàng quyết định rướn cổ nhận lấy cái chết, mong mình sớm thoát khỏi bàn tay ma quỷ của tên yêu vương này.

“Rơi vào tay ngươi là sự bất hạnh của ta, chỉ hy vọng ngươi làm cho tốt, đừng để ta chết thống khổ.” Tốt nhất là cắn một phát đứt cổ họng nàng, để nàng chết thống khoái một chút, như vậy lúc hắn ăn thân thể nàng, nàng sẽ không cảm thấy đau đớn, cũng sẽ không cảm thấy chịu nhục.

Linh Lệ cười nhẹ, tiếp tục cắn nàng, để lại những dấu vết hồng hồng trên da thịt trắng như tuyết của nàng.

“Không cần chống cự, không cần giãy giụa, ngươi sẽ không thấy thống khổ đâu.” Hắn xé rách vạt áo của nàng, dùng sức kéo nó ra, bỗng nhiên thấy giữa gò ngực của nàng có một ấn ký màu tím nhạt, hình dạng giống đóa mây bay.

Đầu lưỡi hắn lướt qua chỗ đó, ngón tay tiếp tục rớt ra quần áo của nàng, dần dần, da thịt bóng loáng, non mềm nở nang, sáng bóng, ngọt ngào hiện ra trước mắt hắn, hương thơm độc đáo như nước thủy triều dồn về phía hắn, kích phát đám sương mù dục vọng mãnh liệt trong thân thể hắn.

Sương mù dục vọng trong thân thể ngưng tụ thành dòng nước mênh mông, nhanh chóng bao phủ hắn, môi lưỡi hắn hôn thẳng một đường xuống bụng nàng, ngón tay càng lúc càng xâm lược càn rỡ, càng lúc càng cuồng dã.

Chuyện gì thế này? Hắn thật sự đang ăn nàng sao? Ánh mắt Xá Nguyệt tràn đầy khó hiểu và mê hoặc. Vì sao vẫn chưa thấy cảm giác bị cắn xé đau nhức? Vì sao hô hấp lại có thể càng lúc càng dồn dập? Vì sao trong thân thể lại ẩn ẩn có rung động? Vì sao trong đầu lại có cảm giác hoa mắt chóng mặt lạ lùng? Vì sao nàng lại vô thức phát ra tiếng kêu yêu kiều? Vì sao thân thể yếu ớt vô lực, như nó không hề là của nàng?

Hóa ra, bị yêu thú ăn thịt cũng không thống khổ như nàng tưởng tượng, thậm chí còn có thể khiến suy nghĩ mơ hồ, thần trí hoảng hốt, như đang ở trong hồ nước ấm áp, có gợn sóng nhộn nhạo, vỗ nhẹ lên da thịt nàng, làm cả người nàng mẫm cảm sợ run lên.

Linh Lệ chưa bao giờ biết cái gì gọi là kiên nhẫn, khi thèm khát sẽ lập tức ăn no nê, dục niệm cuồng liệt đã thiêu hủy một tia nhẫn nại cuối cùng của hắn, màn mở đầu của hắn chấm dứt, bắt đầu chính thức tiến vào bữa tiệc ngon ngọt chờ mong đã lâu.

Thiên tính của yêu thú chỉ có chinh phục, không có dịu dàng, Linh Lệ tùy ý dung túng dục vọng, không hề thương hương tiếc ngọc.

Khi cảm giác đau đớn dần dần chết lặng, Xá Nguyệt nghĩ mình đã bị phá tan thành muôn vàn mảnh nhỏ, chết như vậy, cứ như hết lớp sóng này đến lớp sóng khác xô đến, dần dần bao phủ nàng, đánh sâu vào ý thức của nàng.

Chuyện xảy ra tiếp theo còn khiến nàng sợ hãi hơn nhiều so với cái chết, nàng như bị một sức mạnh không biết tên không ngừng đẩy về hướng hư không, nàng bất lực bám chặt lấy hắn, sợ sẽ ngã vào vực thẳm vô tận.

Linh Lệ ngửi được hương thơm trên người nàng càng ngày càng ngào ngạt hơn, tựa như một đóa hoa đang nở rộ, sinh trưởng từ nụ hoa xinh đẹp, hắn khắc sâu mùi thơm ngát thánh khiết ấy trong đầu, lạc vào tận linh hồn hắn.

Đột nhiên hắn phát ra tiếng gầm như tiếng dã thú, phá vỡ hơi thở của nàng, làm tan rã suy nghĩ của nàng, nàng gần như không thể đối phó với sự cuồng liệt của hắn, ý thức trong nháy mắt đã bị nổ mạnh dập nát……

Dùng ngọc trai xâu thành lớp rèm che, như những ngôi sao lấp lánh, lại trong suốt như những giọt sương, trần gỗ đẽo khắc tinh xảo, đồ vật bằng ngọc, vô cùng hoa lệ.

Đây là nơi nào?

Xá Nguyệt tỉnh dậy từ trong giấc mơ trống rỗng, tim đập mạnh và loạn nhịp đánh giá cảnh vật trước mắt.

Nàng đã chết sao?