Mỹ Nhân Đá

Chương 98: Đứa bé ngây thơ




Ngay lúc nghe tiếng nói yếu ớt ấy, Thiệu Khải Đăng đã thông cảm hơn cho Thiên đế. Đối đầu với sinh vật như thế, nóng ruột cũng phải thôi.

- Ừ. Ba cũng sợ. Nhưng ba sợ con…

Thiệu Khải Đăng trào phúng đáp lại trong khi tay vẫn phất lên, đón lấy một đòn tấn công mới. Tuy nhiên khi luồng lực vừa kéo đến, hắn liền bất động, không né sang bên. Lực mãnh liệt như vậy, trúng vào không bị thương nặng mới lạ, dù Thiệu Khải Đăng hắn là Huyết Ma lợi hại hàng đầu.

- Bùm…

Lực va vào tường phóng ra một tiếng nổ lớn. Cả một bờ tường bị san phẳng nhưng Thiệu Khải Đăng lại đang chót vót trên cao. Hắn không tự bay lên đó. Có một luồng khí đã nâng hắn lên. Không phải vì sợ Thiệu Khải Đăng bị tổn thương, mà là bởi ngoài hắn ra nơi này không ai đủ sức đối đầu Thiên Đế.Trong lúc này, Thiệu Khải Đăng không thể bị thương.

- Cháy nhà mới lòi mặt chuột. Ngươi lợi hại như vậy, không thể chỉ có thế mà lại sợ hãi sao?

- Huyết Ma cao cao tại thượng quả nhiên không ngu ngốc như bề ngoài.

Tiếng nói. Từ một sinh vật không có mặt nơi này? Đó là…

- Ta đương nhiên không muốn chết. Ta muốn ra ngoài nhìn ngắm mọi thứ nên nếu các ngươi còn ý định phá hỏng nó, ta sẽ…

Bụng Nương Tiên nhói lên. Có ai đó vừa đạp vào, đau buốt:

- A…

- Này… Không được làm Tiểu Tiên đau.

- Đương nhiên… Ta cũng rất yêu quý cô ấy. Cô ấy sẽ là mẹ của ta mà nhưng nếu các ngươi làm ta sợ… ta sẽ bỏ chạy. Mà cách bỏ chạy nhanh nhất là xé bụng cô ta ra ngoài mà chạy, phải không?

- Nè. Không được làm bậy. Yên cho ta…

Thiệu Khải Đăng hét lên. Tiểu Tiên đang ngơ ngác nhìn hắn. Nàng không biết, không ngờ trong bụng mình lại đang một bào thai đáng sợ như thế. Sát Tinh đáng chết, nếu không vì nó đang ở trong bụng Nương Tiên, hắn nhất định tóm lấy, xé nó ra hàng nghìn mảnh:

- Đừng nóng… đừng nóng… - Lần này là giọng nói của trẻ con, vang lên rành rành bên tai Thiên đế và Thiệu Khải Đăng - Ta chỉ nói là khi nào cảm thấy có nguy hiểm thôi. Bản thân ta cũng chưa muốn rời khỏi nơi ấm áp này. Thật là thoải mái!

Nơi ấm áp này? Thiệu Khải Đăng quay sang thiên đế:

- Nhạc phụ chết tiệt… Ta thì không quan tâm đến cái thứ khốn kiếp đó, nhưng nó đã ở trong bụng Nương Tiên thì phải chịu. Ngươi không được đụng đến nó., một chút cũng không được hiểu không?

Tay Thiên đế run rẩy. Ngài biết hơn bất kỳ ai khác sự lợi hại của Sát Tinh. Nó không dọa suông, nói được thì sẽ làm được. Tiếng nói lại vang lên, lần này thâm trầm, ấm áp như một kẻ trưởng thành:

- Còn điều này ta chưa nói cho các ngươi biết nhỉ? Ta vốn không có hình dạng nhưng bên cạnh ta đang có một khối thịt. Nó đang cử động còn nghe cả tim đập nữa, cũng mới có mặt đây thôi song nó lớn nhanh lắm. Chắc là một đứa bé đấy.

Không phải nó… nó là đứa bé trong bụng Nương Tiên sao? Còn một đứa trẻ khác nữa sao? Chân Thiệu Khải Đăng hơi run, hơi thở cũng nặng nề hơn:

- Ngươi nói… nói…

- À… Chi tiết ngươi nói chuyện với Thiên đế kia nhé. - Giọng nói chuyển sang nhẹ nhàng, như là lời thầm thì nho nhỏ bên tai - Sát Tinh đúng là chỉ có một, nhưng ta không phải là Sát Tinh thứ hai gì cả. Ta vốn là hắn, và hắn cũng từng chính là ta chẳng qua, ta xấu xa, ta tham vọng, ta ích kỷ, ta không để ý đến trái tim đang dần trở nên “nóng bỏng” của hắn. Thế là một ngày đẹp trời nọ, hắn quyết định loại bỏ ta, toàn tâm toàn ý làm một thiên đế tốt, tuy nhiên, do quá tốt nên hắn cũng không nỡ tiêu diệt ta nhằm đề phòng hậu họa. Hắn nhốt ta vào trong một nơi tề tựu linh khí của đất trời, nhưng ta đâu phải là kiểu mau chịu thua như vậy. Ta đã dùng toàn bộ sức lực còn sót lại trong mình để len lỏi ra ngoài. Sau đó ta nấp vào trong tảng đá mà hắn mang đi làm thành Tiểu nương tử kiều mỵ động lòng người này đấy chứ.

Thiên đế sững sờ. Phần tà ác trong cơ thể… Nó sống lại, lại sống trong tảng đá thần gọt giũa Tiểu Tiên:

- Giờ ngươi hiểu rồi chứ, Huyết Ma bé bỏng. Ta không phải là con của ngươi. Nó vẫn chỉ là một cái bào thai nhỏ xíu đang bám vào bụng mẹ. Ta hoàn toàn có thể chạm lấy nó - Bụng Nương Tiên lại quặn lên khiến cô hơi khuỵu người thấp xuống - Và ta cũng đang phân vân với khá nhiều cách chọn lựa. Ta nên đợi lúc đứa bé ra đời mà ra ngoài cùng với nó? Ta cũng có thể mượn xác nó để hoàn hồn và ta cũng có thể bắt chước y hình ảnh của nó lúc chào đời. Các ngươi sẽ nhìn thấy hai đứa trẻ giống hệt nhau, ai mà phân biệt được đâu là chân, đâu là giả nhỉ?