Khi Thiệu Khải Đăng về nhà thì người ra đón là A Cường. Nháy mắt tinh nghịch, hắn thì thào:
- Sơn vương, phu nhân!
- Sao? Tiểu Tiên, nàng tới à?
- Dạ. Tụi em theo lời sơn vương, nói là ngài đi khám bệnh.
- Ngoan. Lát về ta thưởng.
Phạm Vĩnh Kỳ đi đằng sau, tiện thể… giang tay, đón lấy Thiệu Khải Đăng như
cây trước gió, tựa vào mình. Phản ứng quả là nhanh, vừa kịp lúc Thạch
Tiên ra ngoài:
- Đăng… Bạn… bạn có sao không?
Một tràng ho kéo dài không ngớt. Ho đến nỗi mặt mày đỏ gay… Thạch Tiên đang lo lắng nên không thấy cái nhíu mày của Phạm Vĩnh Kỳ. Ai đời, bị đạp
vào lưng mà lại… ho cơ chứ?
- Mệt… mệt lắm… Tiểu Tiên ơi!
Tuy thế, để hạn chế sức phá hoại, thôi thì cũng nên thành toàn một chút cho người ta. Phạm Vĩnh Kỳ lên tiếng:
- Em giúp thầy một chút… Đưa Tiểu Đăng về phòng…
- Đăng…
Cơn hoảng hốt đã qua. Thạch Tiên chợt có cảm giác ngại ngùng khi mọi người
đều đã ra khỏi phòng, chỉ còn có mình và Thiệu Khải Đăng.
- Tiểu Tiên…
- Đăng… Hôm trước cảm ơn bạn nhưng lần sau đừng làm vậy nữa. Lần nào vì tôi bạn cũng bị thương. Tôi…
Thạch Tiên cũng có trái tim. Làm sao mà cô quên được vòng tay của hắn đã ôm
mình chặt đến dường nào. Đám người đó, khi ấy rất hỗn loạn, rất đáng sợ:
- Đăng… Hôm đó, sao bạn lại dùng súng, súng ở đâu mà bạn có vậy?
Khi hắn nổ súng, khắp nơi hỗn loạn. Thạch Tiên cũng vậy, hoảng hốt vô cùng. Cô sợ lạc đạn, sợ mình không còn mạng mà về với gia đình. Thiệu Khải
Đăng không chần chừ. Câu trả lời này vốn đã nghĩ ngay đến khá lâu:
- Súng đó là của của cái người hôm ở trường cho tôi. Bảo là tự vệ!
- Cái người… người nổ súng à?
- Ừ. Lúc đó tôi sợ quá. Sợ Tiểu Tiên bị người ta làm sợ hãi, sợ bọn chúng làm tổn thương em.
Ánh mắt hắn nhìn cô, da diết và cháy bỏng, khiến má Thạch Tiên bỗng chốc đỏ au:
- Em đỏ mặt dễ thương quá!
Hắn bỗng đưa tay kéo mạnh, để Thạch Tiên lọt thỏm trong lòng. Mùi hương con gái ngọt ngào, tóc, da thịt - đều khiến người khác ngất ngây:
- Em thơm quá!
Hắn lại cúi xuống, môi cắn nhẹ, day day ở phần da cổ mịn màng. Tâm thần hỗn độn, Thạch Tiên vội xô hắn ra:
- A…
- Sao vậy?
Thạch Tiên vội vã hỏi. Trong lòng lâng lâng, nhưng ngoài mặt Thiệu Khải Đăng vẫn nhăn nhó:
- Động vết thương. Đau quá!
Rồi quay lưng về phía nàng, môi hắn hơi cong lên:
- Em xem nè…
Một mảng bầm lớn. Vài vết giày còn in đậm. Thạch Tiên chôn chân tại chỗ, sau đó mới run rẩy:
- Đau… đau lắm hả?
- Đau… - Hắn lại lấn tiếp - Thầy thuốc trung y nói, có người chịu xoa thuốc cho thì sẽ đỡ hơn nhiều.
- Tôi…
- Giúp tôi đi… Tiểu Tiên!
Ma xui quỷ khiến. Thạch Tiên cầm lấy chai thuốc rượu từ tay hắn, nhè nhẹ
xoa. Giọng người ngọc như chuông vang, khiến hắn cười không khép miệng:
- Chỗ này có đau không?
Bàn tay xoa bóp nữa. Mềm mịn… bảo hắn nằm cả ngày cũng không có vấn đề gì.
- Đau…
- Chỗ này có đau không?
- Tiểu Tiên xoa vào là hết đau ngay.
Gương mặt lại đỏ bừng. Thạch Tiên không nói nữa, gia tăng lực xoa một chút.
Thiệu Khải Đăng lắng nghe hạnh phúc tận tim. Mọi tế bào trong cơ thể hắn như bừng cháy…
- Ở dưới chút nữa, Tiểu Tiên…
Tay Thạch Tiên rụt rè đặt xuống. Bỗng nhiên, Thiệu Khải Đăng chộp lấy, đặt xuống dưới, ngay huynh đệ đang căng cứng cua mình:
- Nơi này nữa… Nó…
Thạch Tiên chỉ kịp ú ớ vài tiếng. Thiệu Khải Đăng như một con mãnh hổ vồ mồi. Thoáng chốc, cô đã nằm trên giường, phía trên là hắn…
- Đăng…
Những nụ hôn trút xuống, mãnh liệt, nồng cháy. Tới khi cảm nhận được nó dịu
đi, cũng là lúc trên ngực Thạch Tiên chỉ còn lại chiếc áo nhỏ, che khuất khuôn ngực tròn đầy. Tay Thiệu Khải Đăng đang lần xuống dưới. Hôm nay
lại mặc váy, dù dài quá gối nhưng không phải là chịu chết sao?
- Đăng… Đừng mà… Đừng…
Có thể đừng được sao? Thân thể này đã từng thân mật cọ sát nhau, làm sao
không biết những gì phải làm đề nàng không “co giò” bỏ trốn trong lúc
này được chứ?
- A!
Thạch Tiên nhắm ghiền mắt. Đôi chân thon dài bị kềm xuống dưới, tay buông thõng dần dần:
- Ngoan… cô bé… Anh yêu em mà…
Tay Thiệu Khải Đăng lần mò càng lúc càng táo bạo. Đôi chân nhỏ nhắn của Thạch Tiên bị đẩy ra:
- Tiểu Tiên, cho anh nhé?
Giọng nói hắn sát bên tai. Hơi thở thì nóng hổi, tay lại không ngừng ma sát, khám phá, vuốt ve từng tấc thịt da.
- Ưm…
- Ngoan lắm… Anh…
Hắn đã đi vào trong. Tiếng ú ớ của Thạch Tiên mất dần trong miệng Thiệu
Khải Đăng. Chỉ còn có hơi thở phập phồng lên xuống. Hôm nay hắn đã quyết định… Ăn tươi nàng tại chỗ, không chỉ thế còn phải ăn thật sạch, không
cho Thạch Tiên cơ hội thoát ra.
- Đăng…
Thiệu Khải Đăng như một cái gì đó. Vừa gần lại vừa xa, mỗi lần anh ta âu yếm, Thạch Tiên đều có cảm giác toàn thân mềm nhũn. Cô không chống cự được,
vô lực bởi anh:
- Tiểu Tiên… Ăn bánh hoa quế không?
Khi Thạch Tiên thức dậy, trước mắt cô đã có một dĩa bánh hoa quế thơm lừng. Thiệu Khải Đăng nửa nằm nửa ngồi cạnh Thạch Tiên, ánh mắt đầy yêu
thương lẫn cưng chiều:
- Thôi…
- Ăn đi… Ngon lắm!
- Thôi… Tôi… tôi phải về!
Thiệu Khải Đăng cũng đã thỏa nỗi tương tư với người đẹp. Tuy là cũng muốn
nàng nằm thêm trong lòng mình thêm chút nữa, song cái gì quá cũng không
tốt. Sức khỏe Tiểu Tiên là quan trọng nhất mà.
- Ngày mai anh đến gặp cha mẹ em.
- Để làm gì?
Thạch Tiên xấu hổ đỏ bừng mặt khi hắn thản nhiên nhặt giúp quần áo của mình
vương vãi khắp nơi đặt lại trên giường. Giọng nói của cô cũng vì thế trở nên yếu ớt:
- Xin cưới em… Cưới thì phải gặp ba mẹ chứ?
Cưới? Thạch Tiên rùng mình bởi khái niệm nghe khá mới mẻ đó. Cô vẫn chưa sẵn sàng:
- Tôi… tôi và… anh đều còn quá trẻ mà. Từ từ…
- Nhưng anh muốn sống với em. Lúc nào muốn gặp đều có thể gặp, khi nào muốn ôm em đều có thể ôm…
Vòng tay hắn ôm trọn cô vào lòng. Con tim bé nhỏ của Thạch Tiên mềm lại.
Cũng có rung động. Nhất là khi hai bên không chỉ một lần có quan hệ thân mật đến dường này:
- Anh thương tôi lắm sao?
- Thương! Yêu lắm, yêu vô cùng.
Tình cảm đầu môi thì ai nói cũng dễ. Song, Thạch Tiên lại tin tưởng hắn.
Không hiểu sao, cô luôn có cảm giác người này đối với mình là thật tâm:
- Tôi còn ba mẹ. Chúng ta mới quen… cũng chưa lâu mà.
Thật ra cũng đã quen lâu rồi. Nhưng Thiệu Khải Đăng cũng biết lúc nào là lúc cần dừng lại. Nữ tử thời đại này không giống lúc xưa. Không phải chỉ vì thất thân mà giao phó cả đời cho người khác.
- Thế cũng được. Để khi nào lâu hơn một chút chúng ta cưới nhau luôn.
Là quyết định hay là khẳng định? Thạch Tiên không rõ nhưng đã đến lúc phải về.
- Tôi về…
- Không cưới là như vậy đó… Phải để em về!
Thiệu Khải Đăng lại kéo cô vào lòng mà hôn. Trầm mê, say đắm. Thạch Tiên cũng không chống lại hắn. Đôi tay nhỏ nhắn vô thức vòng qua lưng Thiệu Khải
Đăng, đôi mắt đẹp nhắm ghiền.
- Tôi phải về!
- Anh đưa em về…
- Thôi. Tôi về một mình được rồi.
- Khuya rồi mà, anh đưa em về.
- Nhưng mà…
- Còn nói nữa là bồng từ đây về nhà. - Giọng hắn vừa trêu đùa vừa như hăm dọa khiến Thạch Tiên không dám phản đối, ngoan ngoãn đứng lên - Đi
thôi…
Từ phía phòng Thiệu Khải Đăng ra ngoài, Thạch Tiên
gặp rất nhiều người. Ai cũng lễ phép cúi chào cô, nhưng Thạch Tiên lại
có cảm giác nụ cười của họ như đang trêu chọc… Má cô vì thế cứ đỏ bừng.
- Taxi…
- Đừng đi xe taxi.
Thiệu Khải Đăng bỗng dưng nắm tay Thạch Tiên lại. Cô ngơ ngác:
- Sao vậy? Taxi tiện mà…
- Đi bộ đi. Đi được nhiều, có thể nhìn thấy em nhiều - Hắn như đang nài nỉ - Nếu em mỏi, anh sẽ cõng.
- Sao lại để anh cõng được, kỳ lắm!
- Mỏi thì cõng thôi. Ai nói gì mặc kệ.
Cái ngang ngược đó khiến Thạch Tiên càng ngượng hơn. Nhưng trong đó là một
niềm vui nhè nhẹ. Là con gái, nếu… nếu người… người là bạn trai của mình quan tâm chăm sóc, đương nhiên là không tránh khỏi cảm giác ngọt ngào:
- Được rồi… Tôi… tôi đi với anh. Nhưng về tới nhà, không… ngần về thì anh không được đi theo. Tôi không muốn ba mẹ mình bận tâm. Nhớ nha!