Mỹ Nhân Đá

Chương 8: Đằng sau những nụ cười




-Hay là như vầy…Đêm nay ta để ngươi hưởng dụng nàng thêm 1 lần cho đúng nghĩa tân hôn…Ngày mai ta mới mang nàng đi…Dù sao chắc ngươi cũng đã hưởng đủ nàng rồi…Phải không? Những tràng cười khả ố…Thiệu Khải Đăng cũng cười. Bất ngờ hắn vung tay lên: -Bốp! Gương mặt công tử yêu của đại vương lãnh trọn cái tát của hắn vì bất ngờ. Thiệu Khải Đăng sau khi ra tay, gương mặt chợt hiện ra nuối tiếc. Tay thuận vốn là tay trái cơ mà. Đánh bằng tay phải, sao mà mạnh hơn được… -Ngươi… Đinh Bộ nhào tới…Thiệu Khải Đăng né người, chân gạt mạnh khiến hắn ta ngã sấp xuống đất. Trên tay là một thanh gỗ dài bịt sắt nhọn, ánh mắt Thiệu Khải Đăng trở nên thật dữ dội: -Ngươi tưởng ta may mắn mà bò lên được cái ngôi sơn vương này sao?Đồ công tử bột vô sỉ, khốn kiếp! Hắn họ Thiệu. Sơn vương cũ là họ Bàng… -Ngươi bớt nóng đi.- Đinh Khải đại vương vội lên tiếng…Gã này, ra tay không kiêng dè, lá gan không nhỏ, quả thật ông ta đã quá xem thường hắn rồi- Chỉ là một đứa con gái thôi mà… -Đứa con gái? Ừ…Chỉ là một đứa con gái…Nhưng đó là nương tử của thuộc hạ mình. Đại vương…Cướp nương tử của thuộc hạ cho con trai, có đáng làm một đại vương thống lãnh 15 động không? Chiếc gậy sắt của hắn kêu rắc một tiếng…Phía đầu gậy bỗng bật ra một lưỡi kiếm nhỏ, mảnh như tơ nhưng sức sát thương thì không nhỏ một chút nào. -Ngươi không cần kích động vậy- Đinh Khải xuống nước- Xem như ta sai…Nhưng ngươi trái lại mệnhlệnh, không đến theo triệu tập. Muốn làm phản à? -Đại vương…Chuyện ông đưa con trai lên kế vị là chuyện của ông…Tôi không quan tâm tới việc đó, chỉ tổ mất thời gian. Vắng mặt tôi thì mọi chuyện vẫn được tổ chức đúng như ý định của nó thôi mà… -Kháng lệnh đại vương…ngươi… -Đại vương nên nhớ…Thiệu Khải Đăng tôi chưa bao giờ đến xin xỏ ông một cái gì…Trước đây lão Bàng đúng là đến cầu cạnh ông thường xuyên nhưng tôi thì …không đâu- Hắn rút cây lại, trao cho thuộc hạ- Ông có 14 động khác để cai quản, phần nộp hàng tháng của động tôi thì vẫn đủ. Chuyện còn lại không cần ông quản… -Ngươi… Vẻ giận dữ của ông ta đã không thể kềm nén. Nhưng cũng do chủ quan, đi đến đây chỉ với vài người. Nếu gã thanh niên này thực sự liều mạng, thật là chẳng thể xem thường. -Không cần hù dọa tôi-Thiệu Khải Đăng cười khẽ- Không được bảo hộ của Ngọc Túy San, động phủ của tôi sẽ bị triều đình tiêu diệt à?… Trước khi bị tiêu diệt, tôi có nên mang chuyện ông và bọn triều đình cấu kết với nhau cho 14 động còn lại cùng biết không? Đại vương lại là tay sai hạng sang của triều đình, ông nghĩ…những người còn lại đủ vị tha để tha cho ông không hả? Đại vương! -Ngươi…Thì ra ngươi… -Tôi còn biết nhiều chuyện lắm- Giọng Thiệu Khải Đăng nhẹ như gió- Nhưng nước sông không phạm nước giếng. Ông làm đại vương của ông, tôi làm sơn vương trại nhỏ của tôi…Vợ của tôi, tôi dùng thế nào không cần cha con ông quản…Còn chuyện vừa gặp đã yêu của công tử cũng nên tự trách mình yêu không đúng người, đúng lúc…Thành thật cáo lỗi, nương tử đang chờ. Hôm nào rảnh rỗi cùng chuyện phiếm với hai vị sau… Hắn đưa tay làm động tác tiễn khách…Nhìn theo hai cha con đại vương người hậm hực, kẻ tiu nghỉu bước đi, khinh bỉ không làm sao nói hết. Cướp bóc cũng phải có đạo đức của cướp bóc chứ. Đám thuộc hạ nhìn hắn đầy ngưỡng mộ. Ôi, sơn vương… -Phu nhân đã vào phòng chưa? -Rồi ạ…Vào “tròng”…à không…vào phòng rồi ạ! -Ừ…Mang rượu Nữ hồng quỳnh vào…. Tuy là hắn rất thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của nàng nhưng đau đớn lần đầu của phụ nữ nghe nói rất khủng khiếp…Thiệu Khải Đăng cũng thoáng rùng mình. Thực lòng mà nói, tuy là hắn cũng không phải là lần đầu, nhưng cũng không phải kinh nghiệm tràn đầy gì, tốt nhất là cứ phục rượu cho nàng say, sau đó từ từ hưởng thụ… Trên thiên giới, con vật cưng quay sang thần số phận, khó chịu: -Khúc sau là chuyện riêng tư…Khỏi xem nhé? -Ừ… Tay áo đỏ chóe đặt lên vai thiên đế đang cứng đờ người: -Không sao….Gả con gái đi là vậy…Rồi sẽ quen thôi…Về nhà nhắm mắt ngủ một giấc đi, không nên làm phiền đôi trẻ… Thiên đế đơ ra…Không biết nên khóc hay cười….Con gái yêu ơi!

Số phận quả là khốn kiếp!