Nơi cựu thiên đế tìm
đến là suối máu. Nơi Huyết Ma đã bị phong ấn. Đây là chốn linh thiêng,
kể cả thiên đế đương nhiệm cũng không thể tùy tiện xâm phạm. Bên trong,
dưới cái nơi từng là Huyết đầm, hắn lấy ra một thứ. Vật mà cả Huyết Ma
cũng không hề biết nó từng tồn tại. Một mảnh áo mỏng. Cả hai đứa nó
không nên biết những chuyện từng xảy ra! Mãi mãi không nên biết. Thuở
Bàn cổ lập địa khại thiên, ngài đã phải đối mặt với những thần tiên yêu
quái từ tứ phía. Loài sinh vật người cai trị và bảo vệ lại thật yếu ớt.
Bao lần chúng bị xé tan thành muôn ngàn mảnh vụn. Một khi Bàn cổ vừa rời mắt, lũ con người bé nhỏ ấy ngay lập tức bị giày xéo. Bóng tối - thời
đại này thật cần thiết cho cuộc sống song cũng chính nó trong quá khứ sẽ làm cho nguy cơ của những con người yếu đuối đó tăng dần. Bàn Cổ phải
hy sinh thứ mà ngài yêu quý nhất để đánh đổi một thứ ánh sáng giúp con
người soi sáng thế gian trong những đêm tăm tối, cho lũ quỷ dữ sợ hãi mà tránh xa như đã từng chui rúc dưới ánh mắt trời. Ngài có 3 đứa con
trai. Ba đứa con sinh ra từ xương thịt của ngài, nhờ ánh mặt trời mà trở nên rực rỡ.
- Cha xin lỗi…
Đứa con trai
cả xương thịt được hòa chung với bầu trời, tạo nên cái khung vững chãi,
nâng mặt trời lên cao hơn, tạo tiền đề cho một thứ quan trọng xuất hiện
trong đêm tăm tối.
Đứa con thứ hai bị ánh mặt trời thiêu
đốt. Xương thịt của nó bắn ra khắp nơi, bắt với lá cây khô, những thứ
tưởng như vô dụng tạo nên ngọn lửa. Ánh sáng ấm áp như mặt trời nhưng
tồn tại ngắn ngủi, tuy nhiên lại rất công dụng với lũ người vốn không
thể nào tiếp cận quá gần với ánh sách rực rỡ của tinh cầu chói lọi nhất
thế gian.
Đứa con thứ ba… xương thịt cũng tan nát. Bàn Cổ đã trộn hòa nó định tạo nên một thứ ánh sáng dìu nhẹ, đêm đêm soi sáng
thế gian. Thế nhưng, xương của nó quá mềm, lại nhỏ. Người chỉ có thể
dùng tro cốt từ thịt da mà tạo. Người ta gọi đó là mặt trăng. Tuy nhiên
do không hoàn thiện, sản phẩm tạo ra khi tròn khi khuyết, có lúc lại
không xuất hiện trên bầu trời. Đó cũng là đứa bé Bàn cổ yêu thương nhất. Những đêm tăm tối, không ai thấy, ngài lại âm thầm ôm cái vật mình đã
tạo nên hình vóc bằng thịt da con trẻ, giọt nước mắt không kềm được
không ngừng tuôn chảy, tạo nên những dòng sông.
Hơi thở,
tiếng thở dài kết thành gió, phiêu bạt tới muôn nơi dỗ dành vạn vật, như tâm tình của người cha gửi đến đứa con thơ. Bản thân ngài, đầu cũng
biến thành ngọn núi vững vãi che chắn sóng, râu tóc là thảo mộc xanh tốt trên mặt đất. Ngài hy sinh tất cả, để cho đất trời nguyên vẹn hình
dáng, để con người được sống, được cống hiến cho cuộc sống những thứ
tuyệt diệu, trong đó có cả tình thương. Nhưng Bàn cổ ngài lại không nghĩ đến, ngài đã sống quá nhiều năm. Cuộc sống chỉ là chuỗi ngày trách
nhiệm và trách nhiệm. Còn các con ngài, trước đó chúng cũng là những
sinh vật, khát khao sống, khát khao được phơi mình tận hưởng sự ấm áp
của mặt trời…
Cả 3 đứa đều trở thành những linh hồn. Anh
đầu - sống với cha không ít năm, được cha từng dành cho nhiều âu yếm.
Người cũng hiểu rõ tâm nguyện của cha. Sự nổi loạn chỉ có giới hạn. Chỉ
là không chịu sự khống chế của Bàn cổ, làm một sinh vật tự do, xem như
không tồn tại trên đời. Kẻ thứ hai, là lửa. Năm ấy, nó vẫn còn là một
đứa bé. Nó không hận con người, cũng không dốc hết sức vì người. Con
người trở thành đối trọng cho nó đùa cợt, xua tan chuỗi ngày vô vị mà
cha nó đã tạo nên. Cái tên Bàn cổ cũng chỉ là một ký ức mù mịt. Không
nhớ, âu cũng là một hạnh phúc. Vì không còn gì đẹp để lãng quên. Đứa út - mới chào đời không được bao lâu, lại là kẻ có oán khí nặng nhất. Trí óc không đủ làm sao hiểu gì mà hận? Vì nó chưa hề trải qua cuộc sống, vì
nó xương thịt non mềm. Vì nó vẫn còn đói và khát sữa. Vì từ lúc nó sinh
ra, cha vì bận việc ít khi nào ôm nó. Nó thiếu hơi ấm, nó thiếu hơi thở
yêu thương. Lửa - đỏ rực… Là Huyết Ma. Nhỏ bé, yếu ớt song oán khí ngút
trời, sức mạnh đạt tới độ tàn khốc. Bản thân đã là sự chết chóc, máu
thịt của con người là sữa nuôi nấng nó, là nguồn dinh dưỡng cho nó lớn
lên - Thi Quỷ.
Hai đứa em thơ dại của ta. Sinh vật cổ thứ ba. Cựu thiên đế quay lại nhà. Huệ Lâm đang cho con ăn. Tiểu Lạc thấy
cha về cũng không dám chạy ra chào, chỉ giương đôi mắt ngây thơ ra nhìn, trông đáng yêu đến lạ:
- Trời ơi… Dễ thương quá!
Hắn reo lên và như một đứa trẻ, ôm lấy con, cù léc, dụi đầu vào bụng Tiểu
Lạc rồi lại đặt con trên vai, long nhong đi trong nhà. Nhưng trần thì
không được cao, Tiểu Lạc bị đụng vào đầu, mếu máo:
- Mẹ ơi!
Hoảng hốt, Huệ Lâm ôm lấy con từ tay hắn. Còn cựu thiên đế thì lại sướng điên người khi cô vợ bất giác tuôn ra lời trách:
- Anh thật là… Đau con!
Không còn e dè, không còn sợ nữa thì mới trách. Gương mặt hớn hở đó làm Huệ Lâm chột dạ. Cô ngượng ngùng:
- Làm gì mà nhìn dữ vậy?
- Không… Ngọt quá nên ta…
Phía trên thình lình vang lên tiếng động lớn. Phút êm đềm hiếm hoi bị phá vỡ. Miệng cựu thiên đế lầm bầm:
- Đám chết tiệt. Lại tới nữa rồi.
- Ai? - Mặt của Huệ Lâm xanh mét - Cha mẹ… cha mẹ của tôi à? Bọn người đó…
- Ừ.
Mấy hôm nay “bận rộn” nhiều việc, bọn côn đồ kia cũng không đến gây sự
khiến cựu thiên đế cũng quên mất chuyện giúp ông bà nhạc “dẹp loạn”. Hôm nay cũng nên giải quyết cho xong, đồng thời đưa nàng “lên ánh mặt
trời”. Tiểu Lạc mới ngần ấy tuổi, để nó sống thui thủi một mình dưới
lòng đất âm u cũng là cái tội. Đồng thời, quanh năm chỉ thấy mẹ, Tiểu
Lạc hết sức quấn quýt, không rời mẹ trong một phút giây nào. Huệ Lâm
cũng yêu chiều con. Cựu thiên đế muốn “tìm” một cô con gái nữa thật là
khó.
- Nàng ở nhà thu xếp, dọn dẹp đồ đạc đi! Ta làm xong việc sẽ xuống đón nàng và con lên trên đấy ngay. Ngoan nhé!
Biến mất như một luồng gió, cựu thiên đế lên đến mặt đất thật nhanh. Con
người vô trách nhiệm đang phải mó tới trách nhiệm rồi. Làm chồng, làm
cha của người ta, đồng thời cũng là anh trai đầu của hai sinh vật cổ
đúng là không dễ dàng gì. Thi Quỷ không phải là đứa dễ đối phó gì. Mong
là chuyện sẽ suôn sẻ để cựu thiên đế ta thảnh thơi tận hưởng những ngày
êm đềm bên con, bên vợ…