Kẻ bị xúi giục cuối
cùng đã không thoát nổi cám dỗ, đánh cắp hồ lô tiên, mở nắp để mong độc
chiếm huyết hồn. Ngu ngốc! Huyết hồn vốn là một linh hồn đầy oán hận, hồ lô tiên là vật của tiên gia, đáng lẽ chỉ vài ngày nữa, huyết hồn sẽ
tiêu tán thành khí, kết tụ dần thành đan dược, tăng tu vi cho ai ăn nó.
Bây giờ ra khỏi đó, tuy bị thương tổn nặng nề song huyết hồn vẫn là
huyết hồn. Chỉ một đòn đã khiến kẻ muốn chiếm đoạt mình ngã lăn dưới
đất. Nó đã giết người. Tại sao con người muốn bắt, muốn hại nó thì được, còn nó khi hại con người lại phải băn khoăn chứ? Người là mạng, nó
không là mạng hay sao? Mảnh huyết hồn rời ra nhanh chóng hợp lại cùng
chủ thể… . Có thể cử động một chút nhưng thân xác mỏi mệt, đạo sĩ mà
phát hiện ra, bị đánh thành hồn phi phách tán là hoàn toàn có thể. Cũng
trong lúc đó, nó cảm nhận được có một thứ gì đó đang cử động quanh đó…
Một thứ gì đó… Tuy yếu ớt nhưng nó cũng muốn sống, muốn đến mãnh liệt,
cố giành giật từng hơi từng phút tồn tại trên đời. Dưới một gốc đa cổ
thụ là một thứ đỏ hỏn đang quấy khóc. Nó cử động, có sự sống, nhưng rất
mỏng manh. Một đứa bé… Không biết có thể gọi nó thế không? Vì từ dưới
lên, nó giống con người. Chân tay có, thân hình cũng hoàn thiện. Bộ phận giữa hai chân rõ ràng là con trai. Tuy nhiên, chân tay dù có nhưng
không đủ 5 ngón như người. Những thứ đáng lẽ là ngón tay dính chặt vào
nhau, có ngón rõ ràng chỉ là một cục thịt. Gương mặt có miệng, song chỉ
có hai lỗ phì phò ngay vị trí của mũi. Miệng là một đường dài, còn kéo
thêm hai đường rãnh. Mắt chỉ là hai lỗ hổng cứ giương lên sau mỗi tiếng
óe óe nửa giống khóc, nửa giống như đang cười. Loài người cho đó là quái thai. Có lẽ vì vậy nên đã vứt bỏ nó, họ tưởng với khí trời này, chốn
hoang sơ đó, nó sẽ nhanh chóng lìa đời. Họ đã đánh giá thấp sức sống của những thứ quái lạ. Quái thai đó không chết, nó muốn sống và đang cố níu lấy sự sống.
Huyết hồn cũng muốn tồn tại, chúng gặp nhau vì thế. Nó quanh quẩn quanh đó một chút rồi toàn bộ làn khói đỏ chồm
xuống, phủ kín thân hình bé nhỏ còn chưa cắt rốn. Huyết hồn đã chọn một
nơi ẩn náu nơi cơ thể con người. Phía trên, phượng hoàng gật gù:
- Sống được thật vui quá! Chủ nhân... - Nó quay sang thần số phận - Từ
nay tôi không hóa thành tro bụi nữa đâu, phải trân trọng từng phút giây
được sống chứ.
Phượng hoàng nhỏ vốn có một cuộc sống khác thường. Chỉ cần nổi giận, nó sẽ biến thành một đống tro. Tần suất nổi
giận ngày xưa lại dày đặc nên chuyện này diễn ra như cơm bữa. Chỉ có lần tai nạn đã diễn ra. Chủ nhân bề bộn của nó hôm đó bỗng nhiên nổi hứng
muốn dọn dẹp. Người quét lên đống tro của phượng hoàng, mang đổ xuống
sông. May là người cũng vụng về, trên đường ra sông thì bị vấp té, đổ
lạiMộtít tro cốt trên cỏ, trặc chân đi không nổi. Phượng hoàng cũng tách ra, vật vã tìm cách giải thích cho thần số phận. May là cuối cùng không bị đổ hết ra sông, trôi mất xác. Nhớ chuyện cũ, Thần số phận lắc đầu,
hờ hững với câu hỏi của phượng hoàng:
- Tùy ngươi…
Thiên đế nghe giọng mình run run:
- Đứa bé đó là Thiệu Khải Đăng?
Người bấm đốt ngón tay rồi thở dài:
- Đúng là Thiệu Khải Đăng. Nhưng hắn không tuân theo quy định của thiên
giới. Hắn tự sinh tự diệt, tự mình tồn tại trên thế gian này…
Ánh mắt lại nhìn về hướng phượng hoàng, giọng nhỏ đến mức chỉ mình người nghe được:
- Như ngươi vậy Tiểu Phụng. Nhưng hắn đau khổ hơn ngươi. Hắn vẫn còn nhớ tới quá khứ, không như ngươi, đã lãng quên tất cả rồi!