Phần lớn Huyết hồn đã bị nhốt vào trong hồ lô, phần còn lại nhỏ đến mức đạo sĩ cũng không
biết nó còn tồn tại. Tuy vậy, nó vẫn là một bộ phận của huyết hồn, mang
đầy đủ bản chất của một linh hồn đầy oán hận. Không chỉ vậy, màu đỏ càng lúc càng chói mắt. Sự căm hận của một con mèo rừng hoang dã - bao lâu
nay bắt buộc phải tinh khôn để sống giữa rừng già bây giờ biến nó trở
nên tinh ranh với những toan tính ít ai ngờ được. Trong đêm tối tăm, nó
len lỏi qua cửa sổ, tìm đến tên đệ tử lúc nào cũng mượn oai mượn vế của
đại sư huynh. Một mảnh linh hồn tuy bé nhỏ song lại đủ sức giết chết
linh hồn yếu ớt của con người, đặc biệt là những người đầu cứ luôn tính
toán.
- Đại sư huynh…
- Vào đi!
- Dạ!
Tên đệ tử tên là Mâu Trường Thạnh, đại sư huynh của đạo quán cũng như những huynh đệ khác lấy họ Mâu làm họ của mình. Đạo quán đa số là trẻ mồ côi, ai cũng khao khát tình thương, thèm một vòng tay yêu thương âu yếm.
Thiên đế đã nghĩ vậy, nhưng người cũng chua xót cảm nhận, ngài hoàn toàn không hiểu gì về đặc tính củaMộtsố con người.
- Uống canh đi đại sư huynh!
- Canh gì vậy?
- Dạ. Là táo đỏ, uống rất ngon ạ!
- Đệ rất vâng lời. - Mâu Trường Thạnh vỗ nhẹ vai vị sư đệ - Khi nào ta đạt được nguyện vọng, ta sẽ không bạc đãi đệ đâu.
Từng ngách ký ức được lôi ra. Huyết hồn đã nắm suy nghĩ của ai đó thì nó sẽ
lợi dụng triệt để chúng để tiếp tục tính toán của mình.
- Cảm ơn sư huynh. Nhưng mà…
- Nhưng mà sao?
- Huynh không giận, đệ mới dám nói.
- Đệ nói đi… Ta không giận…
- Vị trí quán chủ đó, liệu có thay đổi không huynh?
- Thay đổi à? - Mâu Trường Thạnh sững người - Chắc là không đâu. Ngôi vị
quán chủ đều là truyền như thế. Ta là đại sư huynh đương nhiên là sư phụ sẽ truyền chức lại cho ta rồi
- Biết là vậy, nhưng mà
huynh cũng thấy rồi đó - Hắn nhấn từng chữ - Sư phụ đang ưu ái và thiên
vị ai, theo như tình hình hiện giờ thì có khi chức quán chủ sẽ đổi chỗ
trong giờ chót đấy.
Ánh mắt của hắn ta bây giờ hay là ánh mắt của huyết hồn? Nó lạnh như băng, khiến những kẻ nhìn thấy rùng mình:
- Huyết hồn là như vậy. - Thiên đế buột miệng trong tiếng thở dài - Cũng do… ..
- Thấm thía lỗi lầm của mình chứ gì? - Thần số phận cười mỉm - Chuyện bắt đầu từ lúc ngươi “cướp” tảng đá khỏi tay nó. Ngươi là ngọn nguồn tai
họa… Ngươi…
- Thôi mà - Phượng hoàng gắt lên - Để xem cho hết đã, đang gay cấn!
Phía dưới kia, huyết hồn đã thành công trong vai trò thuyết phục, thậm chí
nó còn khiến vị đại sư huynh võ dũng ngời ngời kia lay động mãnh liệt.
Ai bảo đời người là có hạn, trong khi lão đạo sĩ kia lại tu luyện quá
lâu. Lão có thể sống tới hàng trăm năm đó chứ. Khi đó thì đừng nói là
quán chủ, nguy cơ cả đời chỉ là một thứ công cụ cho người khác lợi dụng
hiện quá rõ ràng trước mắt rồi:
- Đại sư huynh nghĩ xem.
Sư phụ đã luyện tiên pháp, có hồ lô tiên kỳ diệu, bây giờ lại thu thập
được huyết hồn chẳng phải là còn lâu mới chết hay sao?
- Vậy… Ta… ta nên làm gì?
Phượng hoàng giống như một chuyên gia, thoải mái bình luận:
- Thế mà cũng không biết. Vậy mà cũng bày đặt muốn làm quán chủ…
- Có nhiều loại người như vậy. - Thần số phận thêm vào - Tài không có,
trí cũng không cao, nhưng đụng đến quyền lợi thì cuống lên. Mới có chỗ
cho người khôn ngoan hơn lợi dụng chứ…
Huyết hồn có lẽ
cũng trong tâm trạng những kẻ chứng kiến hiện giờ. Nhưng nó vốn không
phải là người, nên thể hiện cảm xúc khinh bỉ vốn không phải việc nên
làm. Nó chỉ biết, chỉ vài lời nói nữa, kế hoạch sẽ thành công:
- Nhân lúc sư phụ tu luyện thêm, huynh hãy đánh cắp huyết hồn. Ăn được
nó, sức lực của huynh sẽ tăng gấp trăm lần. Lúc đó sư phụ cũng không làm gì được huynh. Chúng ta muốn có ngọc là có ngọc, muốn có vàng là sẽ có
vàng. Không làm quán chủ cũng không sao, đúng không đại sư huynh?