Mỹ Nhân Đá

Chương 111: Cuộc chiến




- Anh thả tôi về đi!

Sát Tinh cười nhẹ. Mấy món ăn Tiểu Lạc nấu cũng khá ngon. Chỉ có thân xác con người, hắn mới có thể nếm một cách trọn vẹn.

- Nếu thả em ra rồi, ai sẽ nấu cho anh ăn?

- Anh có thể đi làm kiếm tiền để mua ăn. - Tiểu Lạc nhún vai - Tôi sẽ về với mẹ…

- Anh cũng muốn làm con của mẹ em lắm. Làm em của em, chắc chắn sẽ được em hết sức lo lắng.

- Anh đừng có cái ý nghĩ đó. - Tiểu Lạc quắc mắt - Nếu anh động vào mẹ tôi, làm mẹ tôi bị thương, tôi liều cái mạng này cũng sẽ sống chết với anh.

- Đương nhiên là không rồi nhóc. Anh biết mà…

Bản thể của hắn vẫn còn trong bụng Nương Tiên, chỉ có thể thông qua nàng để chào đời. Sát Tinh là một linh hồn không xác. Hắn không rời xa bản thể của mình lâu được, nhưng bây giờ lại chưa có ý định rời khỏi Khúc Huy. Chẳng biết sao, nhưng hắn đã nghĩ, nếu cứ sống thế này thì cũng tốt.

- A!

Ngực chợt có chút đau. Ban đầu chỉ là đau nhói, nhưng càng lúc càng đau:

- Này… Anh sao vậy?

Nhìn thấy gương mặt tái mét của hắn, Tiểu Lạc cũng có chút sợ hãi. Cậu bé vội vàng đến bên, ngồi cạnh hắn:

- Này…

- Đau…

- Anh đau ở đâu?

- Ngực…

- Chỉ ở ngực thôi à?

- Không… Ở bụng nữa… Đau…

Tiểu Lạc bỗng trở nên cuống quýt. Cậu bé xoa bụng cho hắn. Sự quan tâm đó là chân thật. Dù hắn là người bắt cóc, là kẻ mang Tiểu Lạc khỏi gia đình, cậu bé vẫn không vì thế mà bỏ mặc. Đó là ưu điểm của những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong sự yêu thương. Cơn đau đến từ bản thể. Sát Tinh cảm nhận rõ hơn khi cái đau lắng xuống. Có cái gì đó đang đập thình thịch vào trong bản thể của mình. Mà bản thể của hắn lại đang trong bụng của Nương Tiên. Lại một cái nhói đau trong lồng ngực. Sát Tinh mỉm cười, khẽ nói:

- Nếu có thể thì em cứ ở đây đợi anh. Khi giải quyết xong chuyện, anh sẽ đưa em ra ngoài. Còn nếu không em cứ đi ra hết con đường mòn này, qua một cánh rừng nhỏ sẽ có trạm xe buýt. Nhưng tốt nhất là đừng đi nhóc ạ. Bên ngoài rất nhiều hiểm họa. Anh không muốn khi quay lại, chỉ thấy xác của em.

- Tôi không sao đâu. Tôi phải về với mẹ. Mẹ đang chờ.

- Cuối cùng thì mẹ mới là thứ quan trọng nhất với em hả? - Bàn tay Sát Tinh bỗng bóp chặt lấy cánh tay mảnh khảnh - Thế thì anh không đi nữa. Anh sẽ không cho em về với mẹ, nhóc con!

Cái thứ gì đó cựa quậy trong bụng Nương Tiên chắc chắn là kết quả của sự can thiệp nào đó của Thiệu Khải Đăng. Bản thể của hắn có thể bị thương tổn, song có lẽ chưa thể chết. Nó cũng tồn tại dưới dạng bào thai mà. Có thương tổn gì Nương Tiên sẽ là người chịu hậu quả đầu tiên. Đã thế hắn càng không rời khỏi Khúc Huy. Giữa thuộc hạ và vợ yêu, Huyết Ma sẽ phải chọn lựa, bên cạnh việc chọn lựa đó là thêm một số chuyện hay, phải có thân xác mới có thể làm được. Đã lỡ đùa phải theo cho trót, phải không cha mẹ của ta? Thiệu Khải Đăng bưng đến cho Nương Tiên một chén thuốc. Có vẻ lạ, bởi xưa nay nàng chỉ uống thuốc Tây y:

- Thuốc gì vậy? Em…

- Uống bổ thân thể. Là mọi người sắc cho em.

Nương Tiên cũng mệt mỏi bởi cả ngày tất tả cùng Huệ Lâm tìm kiếm tin tức của ba mẹ. Hai người đột nhiên mất tích, cảnh sát cũng gần như bất lực, chỉ biết bảo họ đợi. Thiệu Khải Đăng và Cựu thiên đế cũng không tìm được manh mối. Chỉ có thể khẳng định là họ không nguy hiểm đến tính mạng mà thôi.

- Uống đi Tiểu Tiên…

- Tiểu Tiên!

Cựu thiên đế và Huệ Lâm đã về. Nương Tiên đặt chén thuốc xuống, vội vã:

- Sao rồi? Tiểu Lạc có tin gì không? Còn ba mẹ, có tin gì mới không chị?

Gương mặt của hai người phụ nữ đều thất vọng như nhau. Huệ Lâm ngồi xuống ghế, mệt mỏi thấy rõ. Cựu thiên đế đến bên bình trà, dự định rót cho vợ yêu một chén.

- Xoảng!

Quá vội vàng, lại không để ý, hắn vô tình đụng phải chén thuốc. Chén vỡ tan.

- Chết rồi!

Nương Tiên cũng giật mình. Là công sức của Thiệu Khải Đăng. Nhưng anh rể cũng không cố ý:

- Xin lỗi em. Thuốc gì để anh sắc lại?

- Dạ, không có gì đâu ạ! - Nương Tiên nhẹ nhàng - Khải Đăng sắc cho em một ít thuốc bổ. Anh ấy bảo phải ổn định, bồi bổ thân thể:

- Ừ… Để anh…

Cựu thiên đế chợt biến sắc mặt. Không ai thấy, trừ hắn. Từ phần còn lại của phần thuốc mới đổ, đã xuất hiện một con vật lạ. Toàn thân đỏ chói, khó khăn bò. Cũng vào lúc đó, Thiệu Khải Đăng bước ra. Hắn thản nhiên bước tới bên con vật, dùng chân chà bẹp dí. Máu từ nó cũng có khá nhiều, nhưng lại có màu xanh lục,trông vô hại, ai trông thấy cũng không cảm thấy nghi ngờ

- Hai ngươi dùng chút gì nhé? Tôi vào trong lấy.

Một cái phất tay. Cựu thiên đế đã không còn có thể im lặng. Nương Tiên vừa quay đi là nàng cũng gục trong lòng hắn. Dường như mệt mỏi cộng thêm một chút sắp đặt khiến nàng có giấc ngủ ngon hơn:

- Ngươi định cài thêm Huyết Phù vào người Nương Tiên à? Nàng sẽ…

- Cựu thiên đế quả là cựu thiên đế. Cả Huyết Phù cũng biết.

- Biết chứ!

Huyết Phủ là một loại năng lực riêng biệt của Huyết Ma. Nó dùng một phần để điều khiển kẻ khác. Song nếu có máu chủ nhân làm thuốc dẫn, nó sẽ giống như một loại thuốc bổ, tăng ma tính cho vật gì đó, khiến năng lực của nó lên tới cực hạn. Người dùng Huyết Phù phải có khả năng tính toán liều lượng, nếu quá nhiều thì ma tính không chỉ làm bộc phát năng lực, còn có thể giết chết vật đang chứa nó, khiến mọi thứ nổ tung:

- Ngươi dùng nó trong người Nương Tiên… Nếu mà…

- Nếu không phải vì ngươi thì bây giờ Huyết Phù đã vào được bên trong. Ta cần đánh thức con mình. Đứa bé mang dòng máu của ta, nó sẽ biết làm thế nào để tiêu diệt chướng ngại bên cạnh nó.

- Huyết Phù sẽ làm người bị trúng mất đi lý trí. Nó chỉ là một đứa trẻ, năng lực yếu ớt. Nếu trúng Huyết Phù, đứa bé sẽ không có khả năng suy nghĩ, chỉ hành động theo bản năng. Cho là nó có thể tiêu diệt Sát Tinh, nhưng khi chào đời cũng là một kẻ dở điên dở dại, hung hăng không tính người. Ngươi nỡ lòng sao?

- Cộng thêm năng lực thừa hưởng từ ta nữa, cái thứ quái vật đó sẽ có sức phá hoại không lường được. Nó sẽ làm Tiểu Tiên đau đớn khôn nguôi. Nên ta sẽ chấm dứt sự tồn tại của nó. Ngay sau khi nó loại trừ được mối nguy cơ.

Thiệu Khải Đăng bình thản. Song cựu thiên đế lại thấy đau lòng. Tiểu Lạc có chút tổn thương, đối với người làm cha đã cảm thấy xót xa vô hạn. Còn hắn, chưa hưởng hạnh phúc làm cha của hài tử, đã phải chính tay hủy đi giọt máu của mình.

- Nếu Tiểu Tiên biết thì…

- Không quan trọng. Nàng nếu phải chọn giữa Thiệu Khải Đăng ta và những người thân cận chắc cũng không thể chỉ vì ta. Ta cũng vậy. Nàng quan trọng hơn mọi thứ, song Tiểu Huy và đám người đã theo ta từ thế giới bên kia sang cũng không phải là thứ bỏ đi. Ta loại đi một đứa con cũng không có gì phải hối tiếc. Đừng lo!

Trước khi đến gặp cha, hắn - đã quay về phía người anh lớn, xua tay, giọng bình thản không khác bây giờ:

- Đừng lo… Về đi… Không có gì hết. Đừng lo… !

Cái đau càng lúc càng nặng nề, Sát Tinh co rúm người trong một góc. Hắn hoàn toàn không có sức chống cự, Tiểu Lạc cũng đã năm lần mười lượt định bỏ trốn. Song cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm:

- Anh có sao không?

- Không… A!

Không sao mà mồ hôi như tắm thế kia. Tiểu Lạc kéo hắn lên, lớn giọng:

- Anh đau từ hôm qua tới nay rồi. Giờ phải làm sao?

Đứa trẻ này thật lương thiện. Sát Tinh mỉm cười:

- Đi bệnh viện đương nhiên không được rồi. Nhân lúc anh đau đớn, em không về với mẹ sao?

- Mẹ thì chắc chắn sẽ được gặp - Tiểu Lạc có vẻ ngập ngừng - Nhưng anh thì đau như vậy, tôi mà đi, nếu có gì…

Tiểu Lạc tuy chưa sống trong thế giới con người lâu nhưng cũng biết nhiều việc. Người ta nói có một hội chứng yêu kẻ bắt cóc mình. Song, Tiểu Lạc biết mình không phải vậy. Kẻ này đã thật lòng quan tâm nó, và bây giờ nó chỉ đáp lại mà thôi:

- Em làm như vậy sẽ càng làm anh thêm thích em. Ngay cả thứ gắn bó với anh nhất, cũng…

Cái phần lương thiện ấy. Hắn ta muốn sống cuộc sống bình thường. Hắn ta âm thầm tích lũy sức lực để thoát ra khỏi hắn. Còn hắn thì không tin ai cả, lừa gạt độc ác với mọi thứ, nhưng làm sao có thể ngờ sự phản bội ấy lại đến từ bản thân mình? Từ lúc nhốt mình vào tảng đá tiên để tránh cảnh hồn phi phách tán, hắn chưa từng suy nghĩ sau này mình phải làm gì. Chỉ cần tồn tại là quá đủ. Nhưng bây giờ ngoài tồn tại lại còn nhiều ước vọng khác. Chẳng trách nào, yêu quái khi thành con người thì khác hẳn, nhiều khát vọng lẫn tham vọng mà khi còn làm yêu quái chẳng có bao giờ.

- A!

Lại là một cái đau nữa. Lần này mạnh hơn nhiều.

- Nè… Không sao chứ? Anh…

Tiểu Lạc vòng tay sang người hắn, cố nâng Sát Tinh lên. Đôi môi tái nhợt của hắn cắn chặt lại rồi bỗng nhiên hỏi:

- Em lương thiện như vậy có lẽ là do mẹ em đã yêu thương em lắm nhỉ?

- Anh… anh muốn hỏi gì?

Sát Tinh vuốt nhẹ má Tiểu Lạc. Hắn chợt mỉm cười khi nhớ tới phản ứng của Diệp Vũ Tường - Thi Quỷ như băng đá, thế mà khi nghe tin về người Mẹ là tay run rẩy. Hắn bỏ hết mọi quan tâm để về bên bà. Mẹ phải yêu thương hắn lắm, và… có Mẹ yêu thương ắt hẳn rất ngọt ngào. Hắn cũng bỗng nhiên muốn được thử yêu thương như vậy. Có Mẹ rất sung sướng. Sát Tinh hắn tuy không phải là ruột thịt, được dòng máu của Nương Tiên hình thành nên hình vóc, song… đã ở trong bụng, không phải sẽ có cơ hội để làm con của nàng sao?

- Em về đi. Anh hy vọng sau này sẽ gặp lại em đó nhóc. Về với vòng tay của Mẹ, học để lớn hơn, yêu nhiều hơn để sau này dù anh có xấu xa hơn nữa, em vẫn có thể đủ độ lượng để quan tâm tới anh.

Tiểu Lạc không hiểu gì cả. Chỉ thấy thân thể đó dường như mất dần sức sống. Rồi mềm nhũn trong tay mình. Cậu bé hoảng hốt:

- Này… anh sao vậy? Anh…

Lay mãi mà người đó vẫn không tỉnh. Tiểu Lạc bắt đầu sợ nhưng cũng trong lúc ấy, bên tay cậu nhóc có tiếng thì thầm:

- Anh về với Mẹ. Em mang cái xác này ra khỏi đây giùm anh nhé! Rồi hắn sẽ nhanh chóng tỉnh thôi… .

Kèm theo đó là một số rắc rối. Sát Tinh cũng có chút sắp đặt cho Khúc Huy đối mặt với một số việc. Hắn tin Thiệu Khải Đăng nhất định không bỏ rơi người này. Dù không chiếm nhiều thời gian nhưng vài khoảnh khắc cũng đủ. Sát Tinh chỉ cần có thế thôi!

Trong bụng Nương Tiên từ lúc nào đã có tới hai khối xương thịt. Sát Tinh về đến bản thể, cùng lúc một cú đấm nữa từ khối thịt đối diện nhắm thẳng vào. Hắn né được… Tiện thể, phản công lại một đòn vào đó. Đòn rất mạnh. Nếu ngày trước vốn không mấy quan tâm nhưng bây giờ đã có ý định sẽ có “Mẹ”, Sát Tinh càng phải diệt đi chướng ngại của mình. Hắn muốn một mình ra đời, được giống như một đứa con độc chiếm tình yêu thương của mẹ. Đòn thế làm khối thịt chuyển động mãnh liệt. Nó hẳn là rất đau, Sát Tinh cười khẩy, tiếp tục xuống tay. Bỗng nhiên…

- Làm ơn đừng mà… Đau quá… Đau!

Tiếng nói làm hắn bỗng khựng lại. Không thể từ cái bào thai này được. Nó là…

Lại một cú đánh nữa. Nhưng lần này Sát Tinh không dùng sức. Chỉ đủ đau thôi.

Khối thịt lại run lên và có tiếng rên khẽ.

- Đau quá! Đừng…

Sát Tinh dừng tay lại một chút. Nhưng cái khối thịt đó lại tiếp tục di chuyển, đập mạnh vào người hắn. Trả đòn, Sát Tinh lại đánh tiếp một quyền:

- Á!

Giọng la thất thanh. Khối thịt trước mắt lay động càng lúc càng mạnh… Rồi… Nó thay đổi, rất từ từ song lại khiến Sát Tinh không rời mắt được. Khối thịt tách thành hai cơ thể rõ rệt. Một cơ thể tròn tròn dài dài, gương mặt cũng ra dáng con người. Càng lúc càng hoàn thiện. Một đứa con gái, tóc đen tuyền, môi đỏ thắm, xinh đẹp. Khi ra đời chắc sẽ là một mỹ nhân. Khối thịt bên cạnh lại khác. Cũng có tay chân vóc dáng, nhưng nó đen đủi, xấu xí. Gương mặt chỉ có hai hốc mắt, phần là miệng méo hẳn sang bên. Bù lại nó rất khỏe. Vừa hoàn thiện hình dáng là hướng về Sát Tinh tiếp tục tấn công.Còn cô bé nhỏ thì chật vật lao đến ôm nó lại:

- Đừng mà… Không được đánh nữa. Sẽ làm mẹ đau. Không!

Con của Huyết Ma quả nhiên khác hẳn người thường. Sát Tinh lùi lại. Cái kẻ không hình không dạng đó rất mạnh mẽ. Hắn cũng cảm nhận trong bụng Nương Tiên có sự lạ. Một luồng khí lạnh toát ra. Bào thai đó rõ ràng không như cô bé kia có lý trí và tình cảm. Nó hành động theo bản năng. Cả cô bé nhỏ cũng không tránh được sự tấn công của nó. Một đòn trực diện, làm cô bé ngã xuống. Và nó cũng đau đớn khụy xuống dưới. Sát Tinh nhận ra một điều… . Hai đứa này tuy khác bản thể nhưng cùng một cái đau. Nếu con bé kia bị đánh, tên đó cũng đau, và khi tên kia bị người khác tấn công, cô bé cũng sẽ chịu y như thế. Cô bé có lý trí, còn kẻ kia thì là một thứ hành động theo bản năng của nó. Bản năng giết chóc, dẹp bỏ những chướng ngại đến gần. Hắn cũng cảm nhận Nương Tiên đang quằn quại. Thiệu Khải Đăng ơi là Thiệu Khải Đăng. Ngươi không tính tới khả năng này hả? Con ngươi không phải là một đứa. Tiểu cô nương này đấy, quả thật rất đáng yêu.

- Đừng làm đau mẹ… Không được làm mẹ đau mà.