Trước cửa sổ của phòng khách nhỏ là một cây bạch quả cao lớn, ánh nắng chiếu bóng của cây vào phòng, gió thổi thoảng qua làm cành cây lay động, bóng cây dưới đất cũng theo đó mà lắc lư.
Từ Bang Ngạn cúi đầu ngồi dưới bóng cây, đôi mắt đờ đẫn, uể oải và không còn sôi nổi như thường ngày nữa.
Cùng với tiếng lộc cộc của bánh xe lăn, Tô Mị đẩy Tiêu Dịch đi vào, nàng ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Từ Bang Ngạn tựa như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, hắn ta lập tức bật dậy, thấy xung quanh không có người ngoài mới mở miệng nói: “Tấn Vương, ta muốn đầu quân cho ngươi!”
“Bổn vương không thiếu người, không, cần.” Tiêu Dịch vẫn không động lòng.
Từ Bang Ngạn nghe vậy thì rất sốt ruột, Tô Mị vội vàng lắc đầu, ý bảo hắn ta cứ bình tĩnh, nhân tiện cho hắn ta cái một bậc thang để đi xuống: “Ngươi đến đây vì bản thân hay vì Từ gia?”
“Từ gia!” Từ Bang Ngạn nói không chút do dự: “Phụ thân ta cũng đã đồng ý cho ta đến đây rồi.”
Tiêu Dịch cười khẩy: “Phụ thân ngươi là thần tử được Hoàng thượng tin cậy cho nên bổn vương không muốn gặp người của Từ gia, hơn nữa trước kia các ngươi cũng hãm hại ta không ít, bây giờ thay đổi có phải quá đột ngột hay không?”
Ban đầu Từ Bang Ngạn cũng hơi xấu hổ nhưng sau đó thì oán hận nói: “Ai mà biết được đương kim không chỉ vô trách nhiệm lại còn nhỏ nhen như vậy, lúc nào cũng tính toán thiệt hơn với người khác, bây giờ phụ thân ta đã hối hận xanh cả ruột rồi! Ôi, chuyện là vậy đấy.”
Theo lời Từ Bang Ngạn nói thì cách đây không lâu, Thừa Thuận đế đột nhiên đến Từ gia thăm bệnh, nhưng trước đó không hề có động tĩnh gì, hắn ta mặc quần áo bình thường và chỉ dẫn theo dăm ba người hầu khiến người gác cổng nghĩ rằng đó chỉ là học trò của lão gia nhà mình mà thôi.
Nhưng thăm bệnh thì cứ thăm bệnh đi, còn ra vườn sau của Từ gia làm gì? Trùng hợp là lúc này Vương Lan Nhi và Từ Bật đang chèo thuyền trên hồ, khi Từ Bang Ngạn thấy vậy thì đã cảm thấy có điềm chẳng lành.
Quả nhiên, Từ Bật choáng váng rơi xuống nước, Từ Bang Ngạn là người ở gần nhất, nhưng lại bị người hầu của Thừa Thuận đế đẩy ra ngoài, chỉ biết trơ mắt nhìn Thừa Thuận đế nhảy xuống nước cứu Từ Bật lên.
Nhưng càng tức giận hơn là Vương Lan Nhi cứ luôn mồm gào thét, ồn ào đến nỗi cách một bức tường vẫn còn nghe thấy, muốn giấu cũng không giấu được.
Vì thế, để bảo toàn thanh danh cho Từ Bật, Thừa Thuận đế đã đề nghị thu nàng ta vào cung, hai ngày sau sẽ truyền lệnh xuống.
Từ Bang Ngạn tức giận nói: “Muội muội ta còn chưa đủ mười lăm tuổi mà hắn ta cũng thu vào cung! Còn nói gì mà vừa vào cung sẽ phong lên làm Tần vị, hừ, Từ gia ta chưa đến nỗi phải bán nữ cầu vinh đâu!”
Tiêu Dịch thoáng nghĩ một lát đã hiểu: “Chắc do phụ thân ngươi luôn cáo bệnh không lên triều nên khiến Hoàng thượng nảy sinh nghi ngờ và phải làm vậy để buộc Từ gia tỏ thái độ.”
“Ta cũng nghĩ thế.” Từ Bang Ngạn thở dài: “Lẽ ra Từ gia và Vương gia phải cùng tiến cùng lùi, đồng tâm hiệp lực giúp đỡ Hoàng thượng mới phải. Nhưng đó không phải là dự định của ta, chim khôn lựa cành mà đậu, Hoàng thượng bất nhân thì đừng trách Từ gia bất nghĩa!”
Trần trụi bày tỏ sự bất mãn với đương kim, thậm chí còn mang theo ý muốn phản nghịch, lời nói này vô cùng lớn mật, nếu người khác nghe thấy thì chắc chắn sẽ tin vào sự chân thành này của Từ Bang Ngạn, không thì ít nhất cũng sẽ hơi cảm động.
Song, Tiêu Dịch vẫn giữ dáng vẻ cự người ngàn dặm: “Ngươi ngạo mạn quá rồi!”
Tô Mị và Từ Bang Ngạn nghe vậy thì đều sững sờ.
“Đây là Tấn Vương phủ chứ không phải cái chợ, ngươi thích thì vào mà không thích thì đi!” Tiêu Dịch lạnh lùng nói: “Ta cũng không phải là một tên công thần sa đọa không có thực quyền, ta là Tấn Vương cầm trong tay ba mươi vạn đại quân! Ngươi tưởng rằng chỉ cần ngươi nói muốn đầu quân cho ta thì ta sẽ vui vẻ chào đón ngươi sao? Một Từ gia mà thôi, có hay không có cũng chẳng sao.”
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của Từ Bang Ngạn, hắn ta hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói: “Chuyện đã đến nước này rồi thì ngài đừng giấu giếm làm gì nữa, tuy Từ gia không phải danh gia vọng tộc, nhưng trên triều vẫn có tiếng nói. Hơn nữa, đúng là Vương gia có binh quyền, nhưng lại không có danh vọng trong đám văn thần, có sự tương trợ của chúng ta dù sao cũng là chuyện tốt.”
Tiêu Dịch khẽ khịt mũi, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Đứng trước vũ lực thì tất cả đều là nói nhảm!”
Những lời châm chọc liên tiếp lập tức dập tắt sự nhiệt tình của Từ Bang Ngạn, máu dồn lên não, suýt thì hắn ta đã nhảy lên mắng Tiêu Dịch, nhưng nghĩ đến tình cảnh khó xử hiện giờ của Từ gia và muội muội đang trong tình cảnh bi thảm thì cơn giận chẳng thể bộc phát nổi nữa.
Hắn ta ngồi phịch xuống ghế như bị rút hết sức lực, đôi môi trắng bệch nói: “Vương gia muốn thế nào mới sẵn lòng giúp đỡ Từ gia?”
Tiêu Dịch không vừa mắt Từ Bang Ngạn đã lâu, đang định châm chọc thêm vài câu thì tay áo bỗng nhiên bị kéo lại… hóa ra là Tô Mị ở đằng sau đã kéo hắn, vì thế lời châm chọc ra đến miệng đành phải thay đổi: “Phải xem thành ý của các ngươi thế nào đã.”
Nghe vậy, Từ Bang Ngạn lập tức sống lại: “Vương gia có việc cứ dặn dò!”
Trong mắt Tiêu Dịch bỗng lóe lên một tia sáng rồi trở lại bộ dạng thờ ơ: “Không có việc.”
Từ Bang Ngạn hoàn toàn bị lời nói không đầu không đuôi này của hắn làm cho choáng váng, nhưng thấy Tiêu Dịch bưng chén trà lên nên đành đứng dậy cáo từ.
Hắn ta cúi đầu, hai vai hơi gục xuống và dáng người có chút run rẩy.
Tô Mị không đành lòng, đồng thời cũng không hiểu tại sao Tiêu Dịch lại từ chối Từ gia, nên nàng đã kể lại cụ thể cuộc gặp Vương Lan Nhi ngày hôm ấy, sau đó do dự nói: “Có lẽ những lời khiêu khích của ta đã có tác dụng nên trong cung mới nghĩ ra nước cờ hồ đồ như thế, vậy mà lại ép Từ gia phải đứng về phía chúng ta.”
Tiêu Dịch liếc mắt nhìn nàng rồi nói với giọng điệu ghen tuông: “Bắt đầu nói đỡ cho hắn ta rồi đấy à…”
“Chàng ghen đấy à, chua quá!” Tô Mị đẩy hắn một cái, bản thân cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Ta nghĩ Từ gia đang vô cùng sốt ruột, đừng thấy Hoàng hậu là biểu tỷ của Từ Bật mà vội mừng, bởi đến khi vào cung, mạng của Từ Bật đã bị Hoàng hậu siết chặt trong tay rồi, Từ gia còn vui được sao?”
“Ừ, ta tin Từ gia thật sự muốn đầu quân cho ta, nhưng phải làm bọn họ bớt kiêu căng đi đã.” Tiêu Dịch khẽ cười nói: “Lão thất phu Từ Đồng Hòa đó chuyên gia gió chiều nào theo chiều ấy, không để ông ta nếm chút đau khổ, sao có thể làm ông ta chịu một lòng bán mạng cho ta được?”
“Hơn nữa trong mắt của người ngoài, ta chỉ là một Vương gia bị liệt, mà một người bại liệt thì sao có thể làm Hoàng đế được?” Tiêu Dịch đứng dậy, chậm rãi đi tới giữa phòng: “Ai mà biết được liệu mấy kẻ đó có phải định lợi dụng ta để trấn áp Hoàng thượng, sau đó lập lên một vị Hoàng thượng khác hay không!”
Tô Mị chưa bao giờ nghĩ đến điều này cho nên rất kinh hãi, vội vàng nói: “Ta đã nghĩ đơn giản quá rồi, chúng ta vẫn nên tránh xa Từ gia một chút.”
“Không sao, nếu ta dễ bị người khác lợi dụng như vậy thì ta đã không thể sống nổi đến ngày hôm nay.” Tiêu Dịch vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng tựa như trấn an: “Hơn nữa phải đợi đến mùng một, xem trên triều Từ Đồng Hòa phản ứng thế nào đã.”
Theo thường lệ, mùng một tháng tư là ngày đại triều, văn võ bá quan đều phải lên triều để nghị sự, Từ Đồng Hòa cũng không cáo bệnh nữa, run rẩy đứng đầu hàng văn thần, giả vờ như vừa mới khỏi bệnh nặng.
Thừa Thuận đế lạnh lùng liếc ông ta, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý.
Công bộ và Hộ bộ đã cãi nhau một trận về kinh phí tu sửa đê điều, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả gì, Thừa Thuận đế đành nói “Sẽ xem xét sau” rồi chuẩn bị cho tan triều.
Nhưng đúng lúc này, một Ngự sử trẻ tuổi bất ngờ nhảy ra khỏi đám đông, khí phách nói: “Hoàng thượng, thần có việc muốn khởi tấu.”
Thừa Thuận đế lại ngồi xuống, thản nhiên nói: “Nói đi.”
“Vì lời đồn đại phế Thái tử cho nên người đã xử trảm một trăm ba mươi bốn người, nhưng thần cho rằng hình phạt này quá nặng nề và đi ngược lại luật pháp của triều ta. Hơn nữa, đây rõ ràng là một án oan, vì thế xin Hoàng thượng hãy giao cho Tam ty phúc thẩm lại rồi đưa ra hình phạt thích hợp hơn!”
Sắc mặt của Thừa Thuận đế lập tức u ám, hắn ta lờ mờ nhớ ra người này, Lô Bân, vốn là biên tu của Hàn Lâm viện, mới được điều đến Đô Sát viện làm tiểu Ngự sử cách đây không lâu, bây giờ bỗng dưng muốn làm người nổi tiếng sao?
“Mấy tên dân đen đó đồn đại sai sự thật, quan phủ đã cảnh cáo nhiều lần nhưng vẫn không chịu hối cải, lại còn xúi giục dân chúng nổi loạn, ắt là phản nghịch, trẫm không tru di cửu tộc đã là quá khai ân rồi.” Thừa Thuận đế mặt lạnh như băng, thái độ rất rõ ràng: “Không tái thẩm!”
Lô Bân dường như không nhìn thấy sắc mặt của Hoàng thượng, hắn ta vẫn cứng đầu nói: “Có thể có kẻ bụng dạ khó lường, nhưng không có nghĩa rằng tất cả mọi người đều là phản nghịch, phần lớn chỉ là tò mò rồi bàn luận vài câu mà thôi. Không chỉ thế, cũng có không ít trường hợp bị quan phủ hung bạo bắt lại rồi ác ý phỉ báng, thậm chí còn có trường hợp bị vu khống và hãm hại.”
“Theo lời ngươi nói thì trẫm chính là một tên hôn quân có đúng không?” Thừa Thuận đế vỗ mạnh lên long án, phẫn nộ quát: “Bên ngoài kia, người ta đang đồn đại loạn cả lên rồi, nếu không nghiêm trị thì bao giờ mới dẹp yên được? Đám dân đen này dùng lời nói có thể thuyết phục được sao? Chỉ khi nhìn thấy máu và làm cho bọn họ sợ hãi thì bọn họ mới biết mình nên làm gì và nên nói gì!”
Lô Bân thẳng tắp quỳ dưới mặt đất, ngửa đầu nói: “Đó không phải là cách hay để dập tin đồn đâu ạ, mà nên cho dân chúng biết được sự thật, rồi bác bỏ từng tin đồn một thay vì sử dụng vũ lực thì tự nhiên bọn họ sẽ bình tĩnh lại thôi, Hoàng thượng, dù gì cũng là hơn một trăm mạng người, nếu xử lý không tốt sẽ kích động dân chúng nổi loạn đấy ạ!”
Hai chữ “nổi loạn” đột nhiên lọt vào tai khiến Thừa Thuận đế sửng sốt, nhưng sau đó lập tức bác bỏ: “Sự thật là Phế Thái tử lòng lang dạ sói ám sát tiên đế, đây cũng là án do tiên đế tự tay quyết định nên chắc chắn không thể xảy ra sai sót được. Còn nổi loạn… Mấy trăm tên dân đen thì có thể gây ra rắc rối gì? Cùng lắm thì giết hết!”
Vừa dứt lời, đám triều thần đã hít sâu một hơi, đại điện lập tức chìm vào im lặng, không một ai lên tiếng, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta khó mà chịu được.
“Không được đâu Hoàng thượng, đó là con dân của ngài, là gốc rễ của nước nhà!” Lô Bân dẫn đầu phá vỡ im lặng, hắn ta đập đầu xuống đất, phát ra tiếng ầm ầm, không lâu sau trán đã tím xanh một mảng: “Thần khẩn cầu Hoàng thượng xem xét lại việc tái thẩm án mưu phản của phế Thái tử, trả lại sự thật cho bách tính trong thiên hạ!”
Thừa Thuận đế kinh ngạc, tại sao nói tới nói lui, từ mấy cái mạng quèn lại nói đến việc tái thẩm án của phế Thái tử vậy?
“Ngươi không nghe thấy trẫm nói gì sao?” Hắn ta lớn tiếng như muốn răn đe đám quan viên ở dưới: “Hay là ngươi muốn kháng chỉ?”
Giọng của Lô Bân còn lớn hơn nữa, hắn ta gần như hét lên: “Thần khẩn cầu Hoàng thượng tái thẩm án của phế Thái tử, dùng sự thật dẹp yên lời đồn!”
Gân xanh trên trán Thừa Thuận đế bắt đầu nổi lên, tức giận đến mức tay cũng bắt đầu run rẩy, không còn kiên nhẫn để tiếp tục dây dưa với hắn ta nữa, đang định ra lệnh cho đám thái giám lôi hắn ta ra ngoài đình trượng thì đột nhiên có một triều thần quỳ xuống nói: “Thần tán thành!”
Tán thành? Tán thành cái gì chứ! Thừa Thuận đế cắn răng, vung tay lên: “Kéo ra ngoài!”
“Thần tán thành.”
Vẫn còn có kẻ không thức thời! Thừa Thuận đế cười lạnh nhìn đám người trong điện, trong lòng đã nổi lên sát khí.
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Dịch lặng lẽ liếc nhìn Từ Đồng Hòa cũng đang im lặng.
Từ Đồng Hòa chợt hiểu ra, lông tơ cả người dựng đứng lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên má, sau một hồi suy nghĩ, ông ta hất áo bào ra sau rồi quỳ xuống, nhắm mắt lại, nói: “Thần tán thành, khẩn cầu Hoàng thượng tái thẩm án của phế Thái tử!”