Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà

Chương 2




Tấn Vương Tiêu Dịch là người con trai thứ bảy của tiên đế, quanh năm đóng quân ở Liêu Đông. Vào năm Thừa Thuận thứ nhất, bởi vì bất ngờ bị té ngã nên dẫn đến gãy xương thắt lưng, vì vậy phải lập tức chuyển đến Kim Lăng để dưỡng bệnh.

Vì mẹ ruột là người Tây Vực nên hắn có đôi mắt khác với những người bình thường.

Đây là những gì Tô Mị biết về hắn.

Phụ thân đã từng thổn thức không thôi trước những gì mà hắn gặp phải, tiếc cho một vì sao đã tắt. Nhưng đối với Tô Mị mà nói, hắn chỉ là một người xa lạ, nghe được một chút thì cảm thán đôi câu, rồi cũng qua đi, còn không khiến nàng đau buồn bằng mấy đóa hoa ở trong viện bị rụng nữa.

Nhưng không ai có thể ngờ rằng, vào tháng giêng năm Thừa Thuận thứ hai, chính người Vương gia tàn tật này đã khởi binh mưu phản, giết chết hoàng đế, giam lỏng thái hậu, khuấy động kinh thành đến long trời lở đất.

Lúc đó nàng đã chết rồi, nhưng lại giống như đang ngủ, chỉ là không yên giấc cho lắm, trong bóng tối mơ mơ màng màng nàng nhìn thấy một vài phân đoạn ngắn, còn nghe được một vài tiếng động.

Ngay khi Tấn Vương đăng cơ làm vua, tin tức đại xá thiên hạ được truyền đi thì nàng tỉnh lại.

Nàng thật sự nhịn không được cho rằng, có lẽ là do ông trời nhìn không nổi nên đặc biệt nhắc nhở nàng một chút.

Gần quan thì được lộc, nếu Tô gia theo phe của Tấn Vương, liệu có thể thoát khỏi cảnh tai họa ngập đầu vào hai tháng sau hay không?

Bỗng nhiên Tô Mị thấy được chút hy vọng, chợt cảm thấy hồi hộp, nhịp tim gia tăng, không thể không hít sâu một hơi để bản thân tỉnh táo lại trong sự mát mẻ của làn gió ban mai đem lại.

Vốn dĩ xưa nay Tô gia không lui tới Vương phủ, vì sao Tấn Vương lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình?

Dùng một chiếc xe ngựa vô cùng bình thường, ngay cả hoa văn trang trí cũng không có, dĩ nhiên là không hề có phong thái xe kiệu của thân vương tí nào.

Người đó thật sự là Tấn Vương sao?

Màu mắt hổ phách tuy rằng hiếm gặp, nhưng việc xác định thân phận của một người chỉ dựa vào đôi mắt thôi thì có hơi qua loa.

Việc mua bán ở biên giới của triều đại này rất phồn vinh, trong kinh thành cũng có không ít những thương nhân người Hồ, có thể đó chỉ là một thương nhân người Hồ bình thường mà thôi.

Tô Mị đột nhiên cảm thấy chán nản không rõ nguyên do, sau đó lại cảm thấy kỳ lạ: Tại sao bản thân lại vô thức cho rằng hắn là Tấn Vương như vậy, trong ấn tượng, bọn họ chưa từng gặp mặt mới đúng chứ.

Đến khi cỗ xe ngựa đã không còn thấy bóng dáng, Yến Nhi nhắc nàng nên quay về sân rồi.

Đôi hài tơ tằm nhẹ nhàng giẫm lên đám đá cuội lát trên đường, những viên đá này có hình dạng không đồng đều nên khiến chân nàng cảm thấy hơi đau khi đi, nếu là trước kia, Tô Mị đã cau mày từ lâu, nhưng bây giờ trái lại nàng lại thích cảm giác hơi đau đau này.

Khiến nàng có thể cảm nhận được rằng bản thân vẫn còn sống.

Yến Nhi lo lắng nói: “Còn phải bắt đám hạ nhân không được nói bậy bạ… để Từ gia biết được thì không ổn, những nhà khác thì không phải chuyện lớn gì, nhưng Từ gia thì khác, bình thường cũng không cho nữ tử ra cửa, đừng để nhà bọn hắn phàn nàn về người ạ.”

“Tùy bọn họ thôi!” Tô Mị cười một tiếng, tiếng cười chứa cả sự tự giễu và hờn tủi.

Tô gia rất coi trọng hôn sự của Từ Gia, nhị công tử của Từ gia là Từ Bang Ngạn, có tài năng, dung mạo ưa nhìn, xuất thân cao quý, tính tình cũng không tệ, càng hiếm thấy là bọn họ đã quen biết nhau từ thuở nhỏ, có lẽ là thuộc dạng thanh mai trúc mã trong miệng người khác.

Mối hôn sự này đã mang đến cho nàng rất nhiều ánh mắt hâm mộ, nàng cũng đã từng vô cùng hài lòng.

Nhưng mà lúc này quay đầu nhìn lại, chẳng qua chỉ là một trò hề mà thôi.

Ngày mười hai tháng bảy, một ngày trước khi Tô gia diệt môn, Từ gia lấy lý do là “bát tự xung đột” để từ hôn.

Nhà nào mà chẳng xem hợp bát tự rồi mới đính hôn chứ? Đúng là một lý do vừa vô lý vừa nực cười, ngay cả việc tuyên bố mà Từ gia cũng lười làm.

Chưa đợi đến lúc phụ mẫu đến Từ gia để tranh luận, ý chỉ xét nhà đã đến rồi.

Hoàng hậu là cháu gái của Từ phu nhân, nếu nói Từ gia không hề nghe được tí tiếng gió nào từ trước, nàng tuyệt đối không tin.

Vả lại nửa tháng sau khi nàng chết, Từ Bang Ngạn đã cưới biểu muội của hắn ta.

Hám lợi tránh hại là bản chất của con người, Từ gia có suy nghĩ của Từ gia, nhưng bạc bẽo đến nước này thì cũng khiến nàng tâm tàn ý lạnh.

Làn gió ban mai khẽ lướt qua mặt nàng, Tô Mị thở ra một hơi thật mạnh, nàng thật sự muốn từ hôn…

Bất tri bất giác đã trở lại sân, mới vừa ngồi xuống trước gương chuẩn bị trang điểm thì muội muội Tô Thù đã đến đây.

Tô Thù nhỏ hơn nàng hai tuổi, vừa tròn mười bốn, trên mặt vẫn còn chút thịt của một đứa trẻ bụ bẫm, lúc cười sẽ lộ ra chiếc răng nanh nhỏ ở bên trái, là một tiểu cô nương vừa hoạt bát vừa đáng yêu.

Là người muội muội mà nàng hết lòng yêu thương, nhưng đang sống sờ sờ như vậy lại bị chém thành hai khúc, vùng vẫy một hồi lâu mới chết.

Đôi môi của Tô Mị bị cắn đến trắng bệch, cả người run rẩy ôm muội muội vào trong lòng.

Sức lực của nàng rất lớn, ôm chặt đến nỗi Tô Thù thấy hơi đau, nhịn không được nhẹ nhàng tránh đi, nhưng lập tức nhận ra tỷ tỷ hơi bất thường: “Tỷ, tay của tỷ lạnh quá, sao lại run rẩy đến vậy?”

Tô Mị cười khổ: “Tỷ gặp ác mộng nên bị dọa sợ.”

Tô Thù kinh ngạc nói: “Tỷ, tỷ khóc sao?”

“Không có đâu, do gió thổi thôi.” Tô Mị cúi đầu lau nước mắt, chỉ vào chiếc bộ diêu có bốn con bướm chạm lộng và khảm ngọc, nói: “Lần trước không phải muội nói cái này đẹp sao, cầm lấy đeo đi.”

Tuy rằng Tô Thù thích nhưng lại không muốn: “Đây là mẫu thân đặc biệt mua cho tỷ để tỷ làm đẹp, cho muội rồi đến khi tiệc mừng thọ của Từ lão phu nhân thì tỷ đeo cái gì?”

Tô Mị cười, đưa tay đeo bộ diêu cho muội muội: “Cho muội thì muội cứ cầm lấy đi, tỷ tỷ vẫn còn mà.”

Không lâu sau, tỷ muội kéo tay nhau đi vào sân của tổ mẫu để thỉnh an.

Nha hoàn vừa vén rèm cửa lên, thì có một nam hài bốn năm tuổi từ bên trong loạng choạng chạy đến, kêu tỷ tỷ, tỷ tỷ không ngừng.

Là đệ đệ Tô Hạo.

Cơ thể nhỏ nhắn ấm áp, mềm mại, mang theo hương sữa dê ngọt ngào.

Bất ngờ, hình ảnh đệ đệ bị xách lên rồi bị quăng mạnh vào phiến đá hiện lên trước mắt nàng.

Bên tai vang lên một tiếng hét thảm thiết rồi im bặt, khiến trái tim nàng mạnh mẽ co rút lại, đau đớn đến nỗi nàng muốn khóc cũng khóc không được.

Tuy nói là xét nhà nhưng càng giống tàn sát hơn!

Một vết máu lặng lẽ chảy ra giữa bàn tay đang nắm chặt của nàng, Tô Mị rũ mắt che đi nỗi bi phẫn trong mắt.

Đời này cho dù phải trả giá thế nào, nàng cũng phải để người nhà của mình sống sót!

Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì trong mắt đã đầy ý cười: “Tiểu Hạo, ăn sáng chưa, một lát tỷ tỷ làm bánh củ mài cho đệ nhé?”

Tô Hạo ngây thơ đáp: “Phải thật ngọt nha.”

Tô Thù giỡn với hắn: “Không được, nương nói đệ đang thay răng, không được ăn ngọt đâu, tỷ ăn bánh củ mài, còn đệ chỉ được ăn củ mài hấp thôi.”

Tô Hạo tin là thật, cái miệng nhỏ nhắn xệ xuống, cố nén khóc nức nở nói: “Vì đệ ngoan, nên đệ sẽ không ăn đâu.”

Tô Mị đau lòng nói: “Ăn đi, ăn đi, tỷ tỷ làm ngọt hơn cho đệ nhé, nhưng mà ăn xong phải súc miệng kỹ càng đó.”

“Đại tỷ tỷ, nghe nói vừa sáng sớm tỷ đã đi đến cổng lớn, việc này nói thế nào nhỉ, lẽ nào bị ác mộng sao?”

Mành cửa sổ vừa động đã nghe được âm thanh giòn vang tinh tế của ngọc bội, Tô Viện từ nhị phòng chậm rãi bước ra, vẻ mặt ân cần: “Mấy việc này không được qua loa đâu, tốt nhất là nên đi thỉnh bà đồng đến xem.”

Tô Mị cười nói: “Không sao cả.”

Tô Viện than thở một tiếng, che miệng nói: “Là ta nói bậy, hôn sự của tỷ tỷ gần ngay trước mắt, nếu bị truyền ra sẽ gây tổn hại đến thanh danh của tỷ… Do ta quan tâm quá nên hơi rối, đại tỷ tỷ chớ trách ta nhé.”

Lời này nghe vô cùng chói tai, nhưng Tô Mị không đáp lại một cách mỉa mai giống trước kia nữa, trải qua một vòng sinh tử, nàng cũng không còn để chút chuyện đấu đá cỏn con giữa tỷ muội vào trong mắt.

Nàng còn có việc quan trọng hơn cần hoàn thành.

Vì thế nàng hơi gật đầu, nhẹ nhàng đi lướt qua.

Tổ mẫu ngồi trên chiếc giường gạch lớn gần cửa sổ nói chuyện với mẫu thân đứng bên cạnh, nhị thẩm Tôn thị thì đang ngồi ở ghế bên dưới cũng gật đầu phụ họa gì đó.

Nàng vừa vào cửa, tất cả mọi người đều nhìn sang.

“Niếp Niếp.” Mạnh thị gọi nhũ danh của nữ nhi, vừa trách móc vừa lo lắng: “Con nói xem, bình thường con là một người thận trọng cỡ nào, sao hôm nay lại lỗ mãng như vậy.”

Tô Mị vốn định nói vài câu để lừa cho qua chuyện, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của mẫu thân, trong nháy mắt không thể duy trì nổi nữa.

“Nương… con gặp ác mộng, rất đáng sợ.”

Mạnh thị chỉ cho là nữ nhi đang tìm một cái cớ để tránh bị trách phạt, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Xem con sợ tới mức nào kìa, đứa bé này bao lớn rồi mà còn khóc nhè như vậy chứ. Quay về chép “Nữ tắc” một lần đi, lần này tạm tha cho con, lần sau không có đâu nhé.”

Tôn thị trêu ghẹo nói: “Khuê nữ gặp nương, không có việc gì cũng muốn khóc ba trận! Một ngày nào đó lên kiệu hoa, thì chẳng phải nước mắt chảy thành sông luôn sao.”

Tô Mị nghe xong, trong lòng lại đau đớn vô cùng, chỉ lắc đầu rơi lệ, một chữ cũng nói không nên lời.

Mạnh thị kéo nữ nhi ngồi xuống mép giường gạch, thẹn thùng nói: “Đều do con dâu quản giáo không nghiêm, lão phu nhân tha thứ cho nàng lần này đi.”

Tô lão phu nhân trông có vài phần kinh ngạc, trầm ngâm nói: “Mộng đẹp thì giữ lại, ác mộng thì phải gỡ bỏ, Niếp Niếp, nói ra đi, như vậy sẽ không sợ nữa.”

Tô Mị nhìn trái nhìn phải, muốn nói nhưng lại thôi.

Tạ thị thấy vậy nên đã phất tay kêu mọi người lui ra, chỉ chừa Mạnh thị ở lại.

Tô Mị đã bình phục tâm trạng, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên bình tĩnh nhất, nhưng nàng không làm được, giọng nói nhỏ nhẹ hơi run rẩy, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị đứt đoạn.

“Con nằm mơ thấy vào ngày mười ba tháng bảy Tô gia bị tra xét, tất cả mọi người đều chết.”

Vừa dứt lời, Tô lão phu nhân và Mạnh thị không hẹn mà cùng hít sâu một hơi, thoáng chốc cả căn phòng trở nên yên tĩnh, ngay cả con ve ngoài cửa sổ cũng ngừng kêu.

Một lúc lâu sau, Mạnh thị mới hoàn hồn, mặt trắng bệch, chắp tay trước ngực không ngừng lẩm bẩm: “Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, gió to thổi đi, Bồ Tát chớ xem là thật.”

Dù sao Tô lão phu nhân cũng trải qua nhiều chuyện đời, lúc đầu cũng rất kinh ngạc, nhưng sau đó đã nhanh chóng bình tĩnh lại, giọng nói ấm áp: “Tuy rằng thánh quyến của phụ thân con không bằng tiền triều, nhưng chức vị vẫn còn rất vững vàng, tuyệt đối không đến nỗi phải xét nhà diệt tộc đâu.”

Mạnh thị cũng an ủi nữ nhi: “Đánh giá của phụ thân con trong kỳ kinh sát là nhất đẳng, chuyện mới hai tháng trước, con quên rồi sao? Giấc mơ sẽ ngược lại, có thể nó báo hiệu rằng phụ thân con sắp được thăng chức, nhà chúng ta chắc chắn sẽ bình an, con đừng nghĩ lung tung rồi tự dọa mình nữa.”

Không ai tin nàng.

Cảm giác không có sức ập đến vô cùng lớn, Tô Mị im lặng một lúc lâu rồi nhìn tổ mẫu và mẫu thân nói vô cùng nghiêm túc: “Con nhớ rất rõ, giữa lông mày của thái giám truyền chỉ có một nốt ruồi màu nâu.”

Tô lão phu nhân cười to nói: “Từ gia thân thiết với hoàng hậu, trong cung thường hay ban thưởng đồ vật này nọ, nhất định là gặp thái giám nhà họ Từ rồi. Được rồi, không có gì việc gì lớn cả. Con dâu cả, mau đi theo ta đến khố phòng tìm hai miếng vải tốt làm xiêm y an ủi Niếp Niếp nào.”

Không nhắc tới Từ gia thì thôi, vừa nhắc tới Từ gia, ánh mắt của Tô Mị trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Suy nghĩ từ hôn ở trong đầu giống như cơn sóng trào dâng, nàng không dám nói thẳng ra, chỉ cẩn thận nói thử: “Hôn sự của Từ gia không thích hợp, có thể từ chối được không ạ?”

Cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Những lời xằng bậy liên tiếp nhau, Mạnh thị thật sự sắp nghĩ rằng nữ nhi đã bị trúng tà: “Thiếp canh cũng đã trao đổi rồi, sao có thể nói từ chối được? Có phải con lại giận dỗi với nhị tiểu tử của Từ gia hay không?”

“Con…” Tô Mị định thuyết phục mẫu thân: “Tuy Từ phu nhân không nói ra ngoài miệng nhưng thật ra không thích con, bà ấy thích cháu gái bên nhà mẹ đẻ của bà ấy làm con dâu hơn.”

Trong lòng Mạnh thị vang lên tiếng thình thịch, ngạc nhiên nói: “Con nghe ở đâu đấy?”

Tô Mị nói dối: “Nghe hạ nhân của Từ gia nói ạ, sớm muộn gì người cũng biết.”

“Nghe bọn hắn nói bậy làm gì!” Mạnh thị an ủi nữ nhi nói: “Phụ thân con và Từ đại nhân từng là đồng môn, lại còn đồng khoa, Từ gia tuyệt đối sẽ không để con chịu oan ức đâu.”

Tô Mị cúi đầu không nói.

Tô lão phu nhân vẫn giữ dáng vẻ cười ha ha, nhưng giọng điệu không khỏi nghi ngờ: “Hôn nhân đại sự liên quan đến thể diện của hai nhà, không thể đùa giỡn được, nếu không sẽ kết thành hận thù. Niếp Niếp, sau khi ta và phụ thân con cân nhắc nhiều lần mới định ra mối hôn sự với Từ gia, tuyệt đối không thể nuốt lời được, đừng nhắc lại chuyện này nữa, lui xuống đi.”

Tô Mị đã không thể nào che giấu được nỗi thất vọng trong ánh mắt mình nữa, sự uể oải khiến bước chân của nàng có hơi phiêu diêu.

Lão phu nhân nhìn bóng dáng của nàng, có hơi đăm chiêu.

Nàng vừa đi, nụ cười trên mặt lão phu nhân liền phai nhạt: “Truyền lời cho người gác cổng, khi nào đại lão gia trở về thì kêu hắn lập tức đến gặp ta. Truyền thẻ bài vào trong cung để xin thỉnh an thái hậu, dùng nhiều bạc hơn chút cũng không sao, sắp xếp được tiến cung càng sớm càng tốt.”

Bà nói một câu, Mạnh thị đáp một câu, cuối cùng nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ người tin mấy lời hoang đường của Niếp Niếp sao?”

“Ta không tin.” Tô lão phu nhân xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng thánh quyến của Tô gia không bằng tiền triều, tình huống sẽ càng khó khăn hơn, phòng ngừa chu đáo cũng không phải chuyện xấu.”

Ánh nắng trong viện rực rỡ, dây thường xuân phủ đầy tường thích thú xòe thân ra trong gió, hoa lựu ở góc tường như đốm lửa. Lúc này có vài nha hoàn đang chơi đùa với Tiểu Hạo…

Tô lão phu nhân chuyển động từng hạt chuỗi phật châu sáp ong ở trong tay: “Tìm cơ hội đưa cho Từ gia một ẩn ý đi, nói là xương cốt thân thể ta không ổn, muốn thấy đám trẻ thành thân sớm một chút.”

Mạnh thị kinh hãi: “Xương cốt của người rất tốt, không nên nói mấy lời xui xẻo này ạ!”

Tô lão phu nhân khoát tay chặn lại: “Cứ làm theo ta nói đi.”

Dừng một chút lại nói: “Đứa nhỏ này hôm nay rất kì lạ, chỉ sợ là đã đụng vào thứ gì đó không sạch sẽ, chọn một ngày tốt đến chùa bái lạy đi. Hai ngày này hạn chế ôm con bé lại chút, ôi… bây giờ không phải là lúc xa cách với Từ gia.”

Vào buổi trưa, hai tấm lụa Hàng Châu đã được đưa đến sân của Tô Mị.

Còn có Tô Viện đi theo, vào cửa thì vuốt tấm lụa thở dài: “Tổ mẫu thương tỷ thật, đây chính là chất vải tốt mà phía trên dùng đấy, lúc trước ta có xin tổ mẫu hai lần mà bà ấy cũng không cho ta đâu. Tỷ tỷ tốt, tỷ chia cho ta vài trượng được không?”

Tô Mị thản nhiên nói: “Màu da của ngươi hơi ngăm, hai tấm vải này, một tấm là màu xanh ô liu, một tấm là màu hoa hồng, cũng không hợp với ngươi, đợi khi có miếng vải phù hợp với ngươi thì sẽ cho ngươi.”

Tô Viện lưu luyến buông tấm vải xuống, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tỷ tỷ cho ta mượn một món trang sức là được, chẳng mấy ngày nữa là đến thọ yến của Từ lão phu nhân rồi, ta ngay cả một món trang sức để làm đẹp cũng không có.”

Tô Mị nhìn chằm chằm nàng ta: “Ý của ngươi là tổ mẫu khiến nhị phòng chịu tủi thân sao?”

“Ta không có ý đó, cha ta không có bản lĩnh như đại bá phụ, nương ta cũng không có đồ cưới hậu hĩnh như đại bá mẫu, nếu ta chỉ dựa vào chút bạc tiêu hàng tháng mà công trung phát thì không đủ tiêu.” Tô Viện nhỏ giọng nói: “Tỷ xem tỷ đã tặng kim bộ diêu cho Thù muội muội rồi, ta chỉ mượn thôi cũng không được sao?”

Trong lòng Tô Mị có việc, không có kiên nhẫn đối phó với nàng ta, chỉ muốn nhanh chóng đuổi nàng ta đi, phất tay: “Ngươi tự chọn đi.”

Tô Viện không chút khách khí lục lọi hộp trang sức, Yến Nhi nhìn thấy cũng không nhịn được mà lén bĩu môi.

“Đại tỷ tỷ, ta muốn… mượn đôi hoa tai này!”

Đôi hoa tai viền vàng bao lấy viên hổ phách, Tô Viện cũng coi như có tâm, chọn món đồ đứng sau Tô Thù một bậc, Tô Mị vốn định nói “Được”, lời đến bên miệng thì dừng lại.

Nàng nghĩ đến đôi mắt màu hổ phách kia.

“Đổi món khác đi.” Tô Mị chọn một chiếc hoa tai đông châu khảm vàng.

Tô Viện ngẩn người trong chốc lát, lập tức nhận lấy, vui vẻ cười nói: “Thật ra ta cũng nhìn trúng đôi này, nhưng lại sợ quý giá quá tỷ sẽ không chịu cho, đôi này đương nhiên là được rồi ạ, đa tạ đại tỷ tỷ.”

Tô Mị không quan tâm nên chỉ trả lời lấy lệ vài tiếng, rồi bưng chén trà lên.

Tô Viện ngồi yên không nhúc nhích: “Đại tỷ tỷ, nghe nói có vài vị Vương gia cũng sẽ đến Từ gia mừng thọ.”

“Không rõ lắm.”

“Tỷ là con dâu tương lai của Từ gia, tỷ còn không rõ sao? Chúng ta là tỷ muội một nhà, không thể giấu giếm đâu.”

Hết chuyện để nói rồi à, nghe thấy “con dâu Từ gia” là Tô Mị không giữ được bình tĩnh nữa: “Ta giấu giếm ư? Ngươi được hời còn không biết đủ, trả hoa tai lại đây!”

Trông sắc mặt Tô Viện không tốt lắm, siết chặt hoa tai lại không nói chuyện.

Một tiểu nha hoàn từ ngoài cửa đi vào bẩm báo: “Tiểu thư, đại lão gia đã hồi phủ rồi ạ.”

Lông mày Tô Mị nhảy dựng lên, không để tâm đến cuộc cãi nhau với đường muội nữa, lập tức đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Liệu phụ thân có tin nàng không?