“Nặng quá? Cũng chưa chắc là thế.” Thừa Thuận đế đứng dậy đi vài bước vòng quanh cái lò mạ vàng chạm hình hạc đồng đang bốc khói mù mịt, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Dịch: “Lão Thất cho là trẫm đang chuyện bé xé ra to đấy à?”
Tiêu Dịch hơi khom người, bình tĩnh đáp: “Dĩ nhiên phải tiêu diệt sạch tàn dư của phế Thái tử nhưng hiện giờ thế cục triều đình vẫn đang ổn định, không thích hợp làm cuộc hình ngục rầm rộ thế.”
“Tô Thượng Thanh không phạm tội, thậm chí còn chẳng xem như đồng lõa, chỉ bằng một phong thư vạch tội chưa rõ đúng sai mà lại muốn tịch thu tài sản và ban chém như vậy sẽ dẫn đến không ít kẻ thừa cơ chia bè kéo cánh, hãm hại lương thần, khiến người người lo âu, hoang mang khiếp sợ, ngược lại còn giúp đám tàn dư của phế Thái tử đục nước béo cò.”
Tiêu Dịch hơi nghiêng người ra trước, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, theo như thần đệ biết, Vương Duẫn và Tô Thượng Thanh có xích mích với nhau, lúc cả hai còn đương chức tại Hàn Lâm viện, Tô Thượng Thanh đã từng chỉ ra sai sót trong việc biên soạn sách của Vương Duẫn làm Vương Duẫn không thể vào lục bộ, bị giáng chức điều đến làm một huyện quan nhỏ ở biên thùy Tây Bắc.”
Ý của hắn là Vương Duẫn đang tận lực ăn miếng trả miếng.
Thừa Thuận đế nhíu mày nhìn chằm chằm hắn, sau đó ôn hòa cười nói: “Lão Thất nói có lý, vậy theo ý đệ phải xử lý thế nào?”
“Giáng chức.” Tiêu Dịch nhanh chóng nói gọn một câu: “Cảnh tỉnh quần thần là được rồi.”
Thừa Thuận đế tập trung ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi chậm rãi ngồi lại lên ghế: “Hiếm khi thấy đệ ra mặt nói thay kẻ khác, trẫm cũng đâu thể không nể mặt được, cứ làm theo ý đệ đi. Trước nay đệ đâu thiết tha gì chuyện triều chính mà sao giờ lại hỏi đến chuyện này thế?”
Tiêu Dịch đáp: “Thần đệ chỉ nghĩ lần này làm vậy không ổn nên mới nói thẳng với hoàng thượng, không hề có ý gì khác.”
Thừa Thuận đế cười nói: “Bây giờ cũng chỉ có mỗi đệ dám không cố kỵ gì mà nói thẳng với trẫm thôi đấy, trẫm vui lắm, sau này cũng phải thế nhé, đừng vì vua tôi trên dưới mà xa cách với trẫm. Lui xuống đi, đến thăm mẫu hậu một chuyến, mấy hôm nay người nhắc đệ suốt, may mà còn chưa phái đệ đi Nam Trực Lệ không trẫm lại nghe đầy cả lỗ tai!”
Tiêu Dịch khom người vái chào, sai tiểu thái giám đẩy xe lăn rời đi.
Thừa Thuận yên lặng nhìn theo hướng hắn rời đi rất lâu, nụ cười trên mặt cũng tan biến không thấy đâu nữa.
Hạ thái giám nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng, ý chỉ này…”
“Thu lại đi, bảo Hình bộ thả người ra.”
“Vâng… Lão nô mạo muội nói một câu, liệu có phải Tấn vương gia sẽ liên lụy đến cả hắn hay không? Khi còn nhỏ, quan hệ của hắn với phế Thái tử cũng không tệ.”
Thừa Thuận đế xoa xoa huyệt thái dương đã căng cứng, lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, một đứa con hoang do nữ tử ngoại tộc sinh ra dám đắc tội hoàng tử nào sao? Nếu không phải vì tiên đế đã phái hắn đến trấn thủ Liêu Đông thì giờ hắn vẫn còn đang bị mẫu hậu nắm trong tay đấy!”
Hạ thái giám do dự nói: “Vậy tại sao Tấn Vương phải cầu xin thay Tô Thượng Thanh? Lão nô vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như hắn nói được.”
“Lấy vài ba chuyện ra đối nghịch với trẫm, thứ nhất là để nói với quần thần chớ có coi thường hắn, thứ hai đang dò xét mức độ khoan dung của trẫm với hắn.” Thừa Thuận đế ngả ra sau, nói đầy cân nhắc: “Lão thất cũng đã hai mươi rồi mà trong phủ chẳng có lấy một người hầu hạ, truyền lời đến hoàng hậu, không cần xem xuất thân cao thấp, tuyển một người phù hợp, bảo thái hậu giới thiệu cho lão thất xem thử.”
Hạ thái giám mỉm cười nhận lệnh, rời đi.
Ngày hôm sau, Tô Thượng Thanh đã được thả ra khỏi Hình bộ, phạt bổng lộc ba năm, giáng xuống làm lang trung ngũ phẩm, làm chức quan nhỏ tại Hộ bộ.
Tuy đã được pháp luật khai ân nhưng vẫn không tránh được tai bay vạ gió, trong kinh thành chợt đồn thổi đủ điều, nhưng có một điều không còn nghi ngờ gì nữa – Tô Thượng Thanh trang nghiêm nay đã mất đi quyền uy.
Tô gia chẳng bận tâm lời bóng gió bên ngoài, bọn họ còn đang bận chia nhà, thái độ của Tô Thượng Thanh kiên quyết lạ thường: “Giao hết bạc trong công chung cho nhị phòng, hôm nay chia ngay!”
Tô lão phu nhân biết bây giờ con trai cả đã thực sự bị tổn thương, chỉ đành thuận theo.
Một bức tường vững chắc ngăn cách Tô gia, cả vườn sau cũng bị chia thành hai nửa, trưởng phòng và nhị phòng bên đông bên tây, phân chia rõ ràng.
Cùng lúc ấy, tin tức của hai nhà Từ Tô cũng chậm rãi lan truyền. Tô Mị là mỹ nhân hiếm có trong kinh thành, từ hôm nay đã là đóa hoa kiều diễm vô chủ, nhân lúc Tô gia đang tàn lụi, có kẻ cũng bắt đầu nhắm đến Tô Mị.
Tô Mị hoàn toàn chẳng hay chuyện đó, nàng ra sức khuyên phụ thân kết giao với Tấn Vương: “Chỉ mấy câu của Tấn Vương đã cứu được phụ thân ra khỏi đại ngục, phụ thân đừng cố ra vẻ thanh cao nữa, nếu có lần sau, người ta lại chẳng giúp người nữa bây giờ.”
Tô Thượng Thanh dở khóc dở cười: “Có ai lại nói phụ thân mình như thế không chứ? Ta đã cảm ơn ngài ấy rồi, cũng đâu thể ngày nào cũng chạy sang chỗ người ta được, vả lại đi nhiều quá tự dưng lại gây phiền cho Tấn Vương.”
Tô Mị ngây ra: “Lần sóng gió này vẫn chưa qua sao?”
“Phụ thân cũng mong là qua rồi.” Tô Thượng Thanh vuốt râu thở dài đáp: “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, hoàng thượng cũng có ý đó nên mới định chém sạch cả nhà ta. Ta không phải người đầu tiên mà chắc chắn cũng chẳng phải người cuối cùng.”
Tô Mị nghe mà rùng mình run sợ: “Khiến cả triều gió tanh mưa máu vậy, hoàng thượng định làm gì chứ?”
Nhất định là vì trong vụ án làm phản của phế Thái tử còn có ẩn tình khác. Nhưng Tô Thượng Thanh chỉ dám giữ suy nghĩ ấy trong lòng rồi cười đáp: “Đừng sợ, cùng lắm thì phụ thân từ quan không làm nữa, cả nhà chúng ta già trẻ lớn bé cùng về quê làm ruộng đi học cũng tốt mà!”
Tô Mị thì chẳng cho là thế, nếu hoàng thượng đã muốn giết thì sao có thể để kẻ làm quan như phụ thân dễ dàng từ chức về quê được, người có thể cứu nổi phụ thân cũng chỉ có mình Tấn Vương mà thôi.
Nàng nghĩ dù thế nào mình cũng phải vào được Vương phủ, dù có phải làm nha hoàn của Tấn Vương thì cũng phải cột chặt Tô gia với Vương phủ lại chung một chỗ!
Sau lễ vu lan, mưa rơi rả rích, tiết trời dần chuyển lạnh, trong những tiếng ve kêu ồn ã, rả rích, mùa thu của năm Thừa Thuận thứ nhất cũng đã ghé.
Tô Mị cầm theo hương mới điều chế, ngồi kiệu thẳng đến vương phủ, nào ngờ mới đến được phố Vương Phủ đã bị người ta chặn lại.
Vương Lan Nhi bóp cuống họng cả giận: “Tô tỷ tỷ, nghe nói sau khi từ hôn, tỷ sống không tốt lắm, tỷ đừng buồn cũng đừng tự hạ thấp mình thế. Chúng ta quen nhau đã lâu, ta không thể cứ đứng nhìn tỷ buồn rầu thế được, đợi biểu ca về, ta sẽ khuyên huynh ấy lấy tỷ.”
Tô Mị nghe mà thấy nôn nao, cười khểnh đáp: “Muội là gì với Từ Bang Ngạn chứ? Cũng chỉ là biểu muội mà thôi, còn khuyên hắn lấy ta? Đúng thật là chuyện cười, con gái còn chưa xuất giá còn đòi nhúng tay vào chuyện hậu viện nhà biểu ca! Đây là gia phong của nhà họ Vương mấy người đấy à!”
Vương Lan Nhi lập tức nước mắt lưng tròng: “Ta có lòng tốt giúp tỷ, tỷ đã không cảm kích thì thôi hà cớ phải móc mỉa người ta cay độc như thế? Chẳng trách cô luôn nói tỷ không hiểu chuyện, bảo thủ, cố chấp. Mà thôi cũng chẳng trách được tỷ, cũng tại người nhà họ Tô nuông chiều tỷ quá mới thành ra cái tính kiêu căng, ngạo mạn như vậy.”
Con đường này vốn nhộn nhịp người qua kẻ lại, giữa phố lại có hai cô nương xinh đẹp như vậy nói chuyện, chẳng mấy chốc đã khiến không ít kẻ dừng lại giữa phố nhìn hai nàng.
Tô Thị liền hiểu rằng Vương Lan Nhi đã cố ý chọn chỗ này với ý định bôi nhọ danh dự của nàng, để tiếng xấu của nàng truyền đi khắp đầu đường cuối ngõ đây mà!
Nghĩ đến đây, Tô Mị lạnh lùng cười nói: “Đúng thật là cha mẹ luôn nâng niu ta như con ngươi trong mắt, nào giống muội, cha không thương mẹ chẳng xót, ném sang nhà người khác để cô nuôi, rồi chẳng biết muội họ Vương hay họ Từ nữa!”
Vương Lan Nhi mặt sưng mày xỉa, đỏ bừng, nước mắt giàn giụa: “Ta lo tỷ nghĩ không thông, có lòng tốt nghĩ cách giúp tỷ thế mà tỷ… đúng là không biết tốt xấu.”
Tô Mị ngẩng lên nhìn trời, thấy đã sắp đến trưa, chẳng còn hứng thú dây dưa với nàng ta thêm, vung tay lên nói: “Tránh ra đi, đừng cản đường!”
“Ui da!” Vương Lan Nhi kêu lên, toàn thân lảo đảo, nức nở nói: “Tỷ không muốn gặp ta thì thôi, ta đi là được rồi, cần gì phải đánh ta chứ?”
Kẻ khác nhìn vào đều cho là Tô Mị động thủ.
Tô Mị thấy thật nực cười, dù có ngứa ngáy chân tay thì cũng đừng có đến làm phiền nàng chứ, mà Yến Nhi lại nhỏ giọng khẽ nói: “Vương gia đến rồi, ở phía sau.”
Đúng lúc thật! Nàng không để tâm cái nhìn của kẻ khác nhưng nàng tuyệt đối không thể để lại chút ấn tượng xấu nào với Tiêu Dịch được.
Tô Mị cố ngăn mình quay đầu nhìn lại, ngẫm nghĩ một hồi cũng nhanh chóng nghĩ ra.
Sau đó nàng lắc lư thân mình, ôm mặt òa khóc.
Ngươi khóc thì ta cũng khóc, hơn nữa còn xinh đẹp hơn ngươi, khóc dễ nghe hơn ngươi!
Không phải là làm bộ vô tội, dối trá, ra cái vẻ đáng thương thôi sao, tưởng ta không biết chắc?
Vậy nên mọi người lập tức được nghe những tiếng nức nở đau đớn, xé ruột xé gan.
“Vương muội muội, chỉ vì muội một lòng yêu thích Từ công tử mà xúi giục Vương đại nhân hãm hại phụ thân của ta, Tô gia vẫn chưa bị chém cả nhà, muội lại không cam tâm đi bôi nhọ danh tiếng của ta khắp nơi… Ta đã từ hôn với Từ gia rồi, muội đã được như ý nguyện rồi, hà cớ cứ phải muốn ép chết ta vậy?”
Tô Mị hơi ngả người ra sau, mày hơi nhíu lại, giữ cho nước mắt không rơi xuống, đôi mắt long lanh như ngậm sầu bi và thống khổ bất tận: “Nhà họ Vương lớn vậy nên muội có thể cậy quyền thế hiếp đáp người. Lỡ sau này Từ công tử nhìn người khác lâu hơn một cái liệu có phải muội lại muốn bức tử kẻ đang sống sờ sờ ra đó hay không?”