Mỹ Nhân Cửa Hàng Son Phấn

Chương 35: Chương 35





Ngu Bán Bạch cao giọng, nữ tử kia nghe, đôi vai run run, một dòng nước mắt lăn xuống.Nàng ta từ từ hạ tay, chỉ thấy khuôn mặt này đầy mụn, mụn trắng trên gương mặt sắp vỡ, vùng trán thâm nhiều không đếm xuể, màu nâu đen, bị mụn ít nhất cũng nửa năm.Nữ tử lau đi lớp phấn che gương mặt bị mụn, sau khi đổ chút mồ hôi thì bắt đầu ửng lên, vết son phấn nghiêm trọng, da sưng ngứa cả lên.Nữ tử xấu hổ khi lộ mặt, chỉ lộ ra một lát, liền nghiêng người, cúi đầu xuống, cẩn thận từng li từng tí để giấu mặt đi.Nhìn thấy một khuôn mặt thế này, Ngu Bán Bạch thở dài vài tiếng, lại nhìn làn da trên mười ngón tay của nữ tử đầy vết chai và thô, những ngón chân trên bàn chân của nàng chắc chỉ đi lại quanh nơi bếp núc.Lau một lớp phấn thật dày, lỗ chân lông không thông thoáng, da trên má tương đối yếu ớt lại thêm ngứa, nữ tử không dám cào, dùng mu bàn tay cạ vào cho đỡ ngứa.Ngu Bán Bạch lên tiếng ngăn cản, chỉ vào một chiếc ghế tựa, mời nàng ngồi xuống trước.

Nữ tử thở hắt ra một hơi, chầm chậm ngồi xuống, lau đi phấn và nước mắt, hỏi: “Không biết Tử Ngư công tử có cách hay gì?”Nàng ta không mong có gương mặt bóng loáng như trứng gà, chỉ mong nửa đời sau sẽ không còn vết mụn hoành hành.Im lặng trong chốc lát, Ngu Bán Bạch lấy ra một tấm khăn mềm mại lau nước mắt cho nàng ta, dịu dàng trấn an, bảo: “Cô nương chớ khóc, dù Ngu mỗ không nắm chắc hoàn toàn nhưng cô nương đã đến tìm Ngu mỗ, Ngu mỗ nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.”Nữ tử nhận lấy khăn tay, lau khô nước mắt.

Chờ cảm xúc nữ tử ổn định lại, Ngu Bán Bạch lấy giấy bút, hỏi: “Cô nương cho ta hỏi kĩ chút, gương mặt biến thành như vậy đã bao lâu rồi?”“Khoảng chừng nửa năm.” Nữ tử suy tư một hồi, trả lời kĩ càng.Thật sự đã nửa năm, Ngu Bán Bạch đoán không sai, chàng viết lên giấy mấy chữ “bị mụn đã nửa năm”, lại hỏi tiếp: “Sau khi nổi mụn, có dùng qua mỹ phẩm nào không?”Sau khi hỏi ra lời này, sắc mặt nữ tử có phần khó xử, nàng ta sờ lên mũi, giọng nhỏ dần xuống, nói: “Gia cảnh nghèo khó, chưa từng sử dụng qua mỹ phẩm.


Nhưng trong sách nói trứng gà trị được mụn, nên mỗi khi trong nhà có ăn trứng gà, ta sẽ lén thoa lên, ai ngờ càng thoa càng kinh khủng, sau ba lần mặt bắt đầu nổi đầy mụn...!Lần này bán chút đồ trang sức mới dám đến chỗ của Tử Ngư công tử mua ít mỹ phẩm.”Trứng gà làm sao có thể lấy ra thoa mặt! Nghe đến đó, Ngu Bán Bạch đặt bút xuống, đi tới sân nhà để rửa tay, khi trở về thì lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, lau đi giọt nước trên ngón trỏ, nói: “Dù trên mặt cô nương còn nhờn, nhưng ta nghĩ làn da dưới cùng chắc sẽ khô ráo, có thể để Ngu mỗ dùng ngón trỏ để tìm hiểu kĩ càng?”“Cái này...” Thân thể nữ tử mất tự nhiên rụt về sau, lúc này nàng ta vô tình từ chối sự đụng chạm của Ngu Bán Bạch.Ngu Bán Bạch yên lặng rút tay về, ngồi lên xe lăn, đến phía sau tiệm đem tới một chậu nước sạch, chàng đặt chậu nước lên một cái ghế tròn, sau đó lấy từ trong ngăn tủ ra một cái bình sứ trắng và một cái thìa bạc, nói: “Cô nương rửa sạch sẽ, không bôi son lên mặt, một khắc sau nếu làn da vẫn còn nhờn hãy nói với ta.”Nữ tử gật đầu.Trong bình sứ trắng là bột rửa mặt, Ngu Bán Bạch lại lấy từ trong ngăn tủ ra một cái chậu rửa mặt, mở bình sứ trắng ra rồi dùng thìa bạc lấy ra một muỗng bột rửa mặt đổ vào chậu rửa mặt, lại thêm nước sạch, trộn với bột rửa mặt tạo thành hỗn hợp nước.

Làm xong tất cả, Ngu Bán Bạch mời nữ tử rửa mặt: “Cô nương, mời.”Hỗn hợp nước có mùi hương ngào ngạt như bột rửa mặt, sau khi đưa lên mặt, chỗ mới ngứa, trong nháy mắt đã không còn ngứa nữa.

Ngu Bán Bạch ở một bên kiên nhẫn bảo: “Ngón tay xoa vào nhẹ nhàng chút, cánh mũi và vùng trán, xoa phải nhiều lần, đến chỗ mụn nổi, không thể dùng lực, nhẹ nhàng xoa nhanh qua...!Thời gian rửa mặt không thể quá lâu, cô nương có thể dùng nước sạch rửa sạch với bột rửa mặt.”Được Ngu Bán Bạch chỉ dẫn, nữ tử rửa sạch khuôn mặt, không có son phấn, nàng ta bỗng cảm nhận được một luồng cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.


Ngu Bán Bạch đưa một chiếc khăn cho nàng ta lau nước trên mặt, chỉ vào chiếc ghế trong góc, bảo: “Cô nương đến chỗ này ngồi đi, chỗ này không có ánh nắng.”Nữ tử hỏi đi hỏi lại: “Tử Ngư công tử cho ta dùng loại bột rửa mặt nào vậy? Sau khi rửa, thật nhẹ nhàng thoải mái, cũng không ngứa.”“Là bột rửa mặt Bát Bạch Hương.” Ngu Bán Bạch đáp.Bát Bạch Hương, tên như ý nghĩa, là do dùng tám loại hương liệu tạo thành.Tám loại hương gồm có bạch đinh hương, bạch tật lê, bạch cương tằm, bạch cập, bạch sửu, bạch chỉ, bạch phụ tử, bạch phục linh.

Nhiều loại hương nghiền ra, bồ kết cùng với bột đậu xanh sau khi nghiền chung lại sẽ tạo thành phấn, cũng trở thành bột rửa mặt.Lúc Ngu Bán Bạch điều chế bột rửa mặt Bát Bạch Hương, đã đổi bồ kết thành chi lôi khoai, tuy cả hai đều cùng loại, nhưng chi lôi khoai hơn một chút.

Nữ tử lạ mặt nổi mụn, có chút mụn mủ, kèm theo ngứa, trong tám loại hương có bạch tật lê, bạch chỉ có thể lưu thông máu ngăn việc ngứa, cộng thêm chi lôi khoai và bột đậu xanh lại có thể trị mụn mủ, sau khi dùng tự nhiên sẽ có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.Nữ tử không hiểu được những thứ này, nhưng đã lâu rồi trên mặt không được dễ chịu như vậy, phút chốc đã lấy làm bái phục đối với Ngu Bán Bạch nên quỳ lạy trên đất: “Không hổ là Tử Ngư công tử, thường ngày mãi nghe người bên ngoài nói, dù cho mặt đã hư rồi, chỉ cần không chết, Tử Ngư đều có thể chữa gương mặt trở lại như cũ.”“Quá khen.” Bị người trước mặt khen ngợi, trên mặt Ngu Bán Bạch nở một nụ cười nhẹ, trong lòng mừng thầm, tự thề rằng mai sau phải càng thêm chăm chỉ, nghiên cứu chế tạo, càng phải cải tiến thêm nhiều phương pháp hữu hiệu.Chưa tới mười lăm phút, làn da của nữ tử đã khô nhăn lại, gò má đỏ bừng nóng bỏng, đau nhói không ngừng, Ngu Bán Bạch lập tức lấy ra một chai cao Hồng Ngọc đưa cho nữ tử: “Lau chút dưỡng ẩm da đi.”Nữ tử nhận lấy, lấy ngón út chấm một chút cao Hồng Ngọc, thoa nhẹ lên mặt dưỡng ẩm.Chờ nàng ta thoa xong, Ngu Bán Bạch làm dịu cổ họng, một hơi nói rất một lời dài: “Làn da của cô nương bị tổn thương sâu, đã không thể tự cấp ẩm, nhìn tựa như da dầu, nhưng lớp hạ bì lại bị khô, làn da lúc khô sẽ cảm thấy ngứa ngáy, nếu mặc kệ không để ý thì tổn thương sẽ càng nghiêm trọng.


Ài, cô nương bởi vì làn da bị tổn thương mới sinh ra mụn.

Người người đều thích dùng bột ngọc trai, cái bột ngọc trai này thứ nhất có thể làm trắng da, thứ hai có thể xóa đi tỳ vết, thứ ba có thể biến làn da trở nên trắng như da em bé sơ sinh, cho nên phấn trang điểm phải dùng bột ngọc trai, dưỡng da cũng phải dùng bột ngọc trai.

Tuy nhiên vật cực tất phản, dùng quá độ, có thể phá hủy làn da.

Bột ngọc trai gặp gió mùa thu sẽ dễ bị khô, tuy bây giờ là mùa hè, nhưng da cô nương là da khô, thoa bột ngọc trai, sẽ chỉ làm gương mặt trở nên ngứa ngáy, mụn sinh ra sẽ càng nhiều, bởi thời điểm làn da quá khô, cũng sẽ sinh ra mụn.


Mấy ngày này cô nương không nên sử dụng bột trân châu.”Trong lòng nữ tử hơi lo lắng, chăm chú nghe Ngu Bán Bạch nói: “Vậy, vậy ta nên làm gì.”Ngu Bán Bạch nhìn khuôn mặt đang phát đỏ của cô gái, suy nghĩ hồi lâu, việc gấp bây giờ không phải là giải quyết mụn trên khuôn mặt, mà là cần phải hồi phục lại làn da.

Làn da một khi đã khỏe, mụn mới giảm bớt.Trước mắt vì làn da nữ tử bị tổn thương mới sinh ra mụn, lại liên tục gãi nên làn da càng tổn thương thêm, một vài mỹ phẩm gây kích ứng da tuyệt đối không thể sử dụng, ví dụ như dùng cao Hồng Ngọc, bên trong có khinh phấn, khinh phấn có thành phần là thủy ngân, dùng lâu dài, không có lợi mà lại có hại.Sữa rửa mặt cùng với phấn trang điểm cần vô hại ôn hòa, làm ẩm làn da, về phương diện làm sạch phải có tụy heo, mà phấn trang điểm phải có bạch chỉ, cho thêm chút bích tuyết.Ngu Bán Bạch suy nghĩ kỹ càng, cầm bút bắt đầu viết đơn thuốc.

Mới viết được vài chữ, Bùi Kiều và Ngư Ưng đã đến mang theo bọc hành lý đi vào: “Tử Ngư công tử, ta muốn mua vài món đồ.”Bùi Kiều xách theo bao lớn bao nhỏ hành lý, giống như muốn đi xa, nhưng chóp mũi của nàng ửng hồng, khóe mắt còn vương giọt nước mắt trong suốt, khuôn mặt viết đầy vẻ tủi thân.Không biết đã xảy ra chuyện gì.Ngu Bán Bạch đặt bút xuống, chuyển bánh xe đến gần Bùi Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Liễu Kinh cô nương bị sao vậy?”.