Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi

Chương 2: Nhóc sâu lười cùng đại lưu manh




Ban đêm.

Bóng đêm ngoài cửa sổ lạnh như nước, trong cửa sổ quần áo vứt đầy đất có thể nhìn ra được tình hình chiến đấu kịch liệt.

“A…” Lâm Hạ hai tay siết lấy khăn trải giường, yếu ớt ngẩng đầu lên, khó nhịn phát ra một tiếng rên rỉ.

Mồ hôi trong suốt từ khuôn mặt trượt xuống cổ họng vẽ ra lộ tuyến mê người, người sau lưng liên tục mạnh mẽ quyết đoán thảo phạt, ngón tay không ngừng an ủi cơ thể của người phía trước.

“Ư… Nhạc… Nhanh… một chút nhanh một chút…” Lâm Hạ xoay xoay cổ muốn nhìn người đang mạnh mẽ ra ra vào vào lại vĩnh viễn không mất ôn nhu phía sau kia.

Tần Nhạc cười nhẹ, chấn động phát ra từ khoang bụng truyền đến tấm lưng mảnh khảnh của Lâm Hạ, động tác tăng nhanh khiến thanh âm Lâm Hạ vỡ tan thành mảnh nhỏ “A… Chậm… A…”

“Đến cùng là nhanh hay là chậm?” Nam nhân ác liệt hỏi.

Khóe mắt người phía trước đã tràn ra nước mắt sinh lý, đôi mắt ngập nước mông lung nhìn hắn, Tần Nhạc hôn hôn cần cổ mẫn cảm của y, Lâm Hạ phảng phất cảm giác chính mình tựa như bị điện giật, Tần Nhạc cũng tăng nhanh động tác…

“A!” Một tiếng than nhẹ, một tiếng kêu đau đớn. Lâm Hạ rốt cuộc giữa muôn trùng sóng cập bến, tựa như một chú cá rời nước, mềm nhũn nằm trong lòng Tần Nhạc, không muốn nhúc nhích.

Tần Nhạc lại ôn nhu làm vệ sinh sạch sẽ, cẩn thận hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Hạ, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đã rịn ra một tầng mồ hôi của y.

Lâm Hạ như một chú mèo con cuộn mình trước người hắn, vô thức cọ cọ trên người hắn.

“Còn đau không?” Nam nhân vén lọn tóc xoăn của y lên, hôn hôn gáy y.

Lâm Hạ cố gắng mở to đôi mắt đang buồn ngủ, trở mình ôm Tần Nhạc, nở một nụ cười phong tình vạn chủng, lấp kín môi hắn, hàm hồ nói: “… Đã sớm không đau, có khí lực suy nghĩ cái này còn không bằng làm chút chuyện đứng đắn đi.” Bận rộn hai tuần mới có ngày nghỉ Lâm Hạ không sợ chết khiêu khích nói.

“… Đừng khiêu khích anh.” Trán nam nhân giật giật, hạ thể vừa mới phát tiết xong bắt đầu ngẩng đầu.

Lâm Hạ trực tiếp vươn tay lên, bị nam nhân trấn áp đè xuống, giường lớn lúc trước Tần Nhạc chuyên môn đặt làm từ Thuỵ Điển lại bắt đầu kịch liệt lay động.

……

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, mây mưa qua đi, Lâm Hạ bị khăn tắm bọc lại cắn góc chăn yên lặng rưng rưng, nam nhân nghẹn lâu thật sự không trêu chọc được.

Đôi bàn tay to lớn của Tần Nhạc phủ lên vòng eo bủn rủn của y, ôn nhu mà không mất lực đạo massage.

Lâm Hạ vùi đầu mình vào trong gối, nửa ngày ngẩng đầu có chút si mê nhìn nam nhân nghiêm túc.

“A Nhạc, em không hối hận, cho dù thêm bao nhiêu vết sạo, em cũng sẽ không buông tay.”

Tần Nhạc sửng sốt, ôm chặt người vào trong ngực, thật lâu sau: “Anh biết, anh chỉ là đau lòng.” Còn có hối hận không bảo vệ em thật tốt.

Lâm Hạ dưới ba lần chinh phạt của Tần Nhạc hao hết khí lực, rất nhanh liền phát ra từng tiếng ngáy nhỏ.

Tần Nhạc nhìn chằm chằm dấu vết nhợt nhạt nơi cổ, hôn hôn, lại gạt mấy lọn tóc xoăn rơi trên vai ra, nhìn con người xinh đẹp tựa như búp bê, khóe môi ôn nhu cong lên.

Trong gian phòng tràn đầy mùi hương Lâm Hạ bị sâu đói chọc tỉnh, nhắm mắt lại, Lâm Hạ cũng có thể ngửi ra được, là Tần Nhạc đang nấu canh. Ôm di động lăn lăn trên giường lớn, vòng eo còn có chút bủn rủn, nhưng cũng không vướng bận.

Lâm Hạ bận rộn gần hai tuần, lúc này rốt cục có thể bắt đầu xoát weibo tồn đọng. Cái đầu tiên xoát đến chính là ở một giờ trước ——

@CV Lan Lăng: nhóc sâu lười [kèm ảnh]

Ảnh chụp là một người ngủ không biết trời đất bị chăn mỏng bao kín, mấy lọn tóc xoăn màu nâu nhạt lộ ra khỏi chăn, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng kết hợp với lời của Lan Lăng có loại cảm giác ngốc manh.

Lâm Hạ có chút xấu hổ tức giận, hung tợn gõ màn hình di động trả lời ——

@ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân: nói cứ như anh lớn lắm vậy. [ trắng mắt ]

Bình luận của y rất nhanh liền chìm ngập bên trong đám người, bình luận bên dưới một mảnh vui mừng ——

“A, tóc màu nâu nhạt có hay không!! Cảm giác thiệt lạ!!”

“Vương phi nhất định là một mỹ nhân.”

“Mỗi ngày xem vương gia show ân ái tâm tình cũng rất tốt!!”

“Tui lại tin tưởng tình yêu!!”

“Fan đúng CP rồi, mỗi ngày đều qua lễ tình nhân!!!!”

……

@ Thang Viên một chút cũng không tròn: móa nó, chói mù mắt chó.

@ Nam Hữu Kiều Mộc là tổng công: lại show ân ái!!!

@ Thang Viên một chút cũng không tròn trả lời @ Nam Hữu Kiều Mộc là tổng công: đôi cẩu nam nam các ngươi cũng không biết xấu hổ mà đi nói người khác [doge][ meo meo ]

@ Đại Sư không phải hòa thượng trả lời @ Nam Hữu Kiều Mộc là tổng công: cái tên weibo này của cậu… Tui có dự cảm ngày mai cậu bò không xuống nổi giường.

@ Nam Hữu Kiều Mộc là tổng công trả lời @ Đại Sư không phải hòa thượng: dứt tình bằng hữu [tái kiến]

@ Mười lăm tháng giêng trả lời @ Thang Viên một chút cũng không tròn: muốn đeo kính đen hợp kim titan tình nhân với anh không [ mỉm cười ]

@ Thang Viên một chút cũng không tròn trả lời @ Mười lăm tháng giêng trả lời: âm hồn bất tán!!!!!!!!!!

@CV Huyền Ngư trả lời @ Nam Hữu Kiều Mộc là tổng công: “Tổng” công, em muốn công ai? [ mỉm cười ]

@ Diệp Tử: tui đợi lâu như vậy là vì muốn xem trả lời của Huyền Ngư… Nhưng mà đúng là không khiến người ta thất vọng [ mỉm cười ]

@CV Minh Nguyệt Dạ trả lời @ Diệp Tử: [ ủy khuất ] có thời gian như vậy chúng ta hẳn là nên vận động gì đó nhiều chút.

@ Diệp Tử trả lời @CV Minh Nguyệt Dạ: ^^ thư phòng.

@CV Minh Nguyệt Dạ trả lời @ Diệp Tử: anh cảm giác hiện tại ngủ sàn nhà rất tốt. [ đáng thương ]

Lâm Hạ càng xem càng muốn cười, tuy rằng lúc trước y chỉ là kiên trì tiến lên, không nghĩ tới sẽ gặp Tần Nhạc vì trả nợ nhân tình mà đi phối âm trong cùng một bộ kịch, lúc ấy chồng chồng hai người đã cùng một chỗ liền không hẹn mà cùng lưu lại, tuy rằng cũng từng có không vui vẻ cũng từng bị hắc bị anti, nhưng đối với bọn họ mà nói, những người bạn thường xuyên bị liên lụy nhưng vĩnh viễn duy trì mình có lẽ chính là thu hoạch lớn nhất, đương nhiên đối với Lan Lăng mà nói có thể thường xuyên show ân ái cũng là lạc thú lớn nhất của hắn.

Lâm Hạ xem xong tán gẫu của bọn họ liền nhận được một bình luận mới ——

@CV Lan Lăng trả lời @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân: Vậy sao? Nhưng vợ anh nói anh rất lớn [ tà ác ]

Vành tai như bạch ngọc của Lâm Hạ đỏ lên, lưu manh này, y rõ ràng đang nói tới tuổi tác, mỹ nhân không hề hình tượng trợn trắng mắt.

@ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân trả lời @CV Lan Lăng: mặt dày. [ tái kiến ]

@CV Lan Lăng trả lời @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân: da mặt dày mới có thể đè được vợ yêu. [ đắc ý ]

@ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân trả lời @CV Lan Lăng: Trong tên đã thấy rõ rồi. ^^

@CV Lan Lăng hồi phục @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân: anh có kỹ xảo phân tích đặc biệt. [ đắc ý ]

@ Thang Viên không tròn trả lời @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân: vì sao hoàn toàn xem không hiểu các ngươi đang nói cái gì [doge][ meo meo ]

@ Diệp Tử trả lời @ Thang Viên không tròn: tui cũng vậy [ tự hỏi ]

Lâm Hạ cong mắt,

Nguyệt (月), Hạ (下).

Nhạc (岳), Hạ (下).

Nhạc (岳), Hạ (夏).

Chữ nguyệt (月) với chữ nhạc (岳) phát âm giống nhau, chữ hạ (下 – bên dưới) với chữ hạ (夏 – mùa hạ) cũng vậy.

Quả thật có hai loại ý tứ a.

Duy nhất không thay đổi, đại khái chính là, anh ở trong tên của em.

Nhưng mà y cũng không định giải thích nghi hoặc cho bọn họ, cười tủm tỉm trả lời weibo mấy ngày trước.

Weibo của Lan Lăng mỗi ngày cơ hồ toàn là chuyện hằng ngày của bọn họ, nhưng đáng tiếc là, bạn trên mạng chỉ biết hắn có một người vợ là nam, tin tức khác đều bị bảo hộ rất tốt, tuy nhiên sau khi xem xong ngay cả Lâm Hạ đều không thể không thừa nhận thật sự có xúc động muốn yêu đương, nếu có một người quan tâm chính mình sủng chính mình hận không thể để toàn thế giới đều biết cái tốt đẹp của chính mình như vậy, cho y trăm phần trăm cảm giác an toàn, đại khái không ai có thể trốn thoát cái lưới tình yêu tinh tế ngọt ngào mà hắn dệt nên đi, may mà người này là của mình.

Lâm Hạ cười tủm tỉm nhìn nam nhân đang bận bận rộn rộn trong phòng bếp, tay chân tuy rằng có chút vụng về nhưng lại phá lệ nghiêm túc, vận khí đời này của chính mình phỏng chừng đều dùng lúc gặp (lo) nghĩa (chuyện) xả (bao) thân (đồng) trước kia. [Thật lâu sau, Tần Nhạc (mặt lạnh): lần sau còn dám cùng người xa lạ nói chuyện hay không? Lâm Hạ (cười tủm tỉm): nhìn thấy anh đẹp trai em mới quản đó. Tần · chó cỡ bự · Nhạc vẫy đuôi ING. ]