Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 54: 54: Cầu Xin





Biên dịch : Yên Hy
Nước mưa lạnh băng nện trên mặt Hà Nghị, tầm mắt gã bỗng mơ hồ.
Giờ phút này, tâm tình gã vô cùng phức tạp.
Nguyên bản ở trạng thái Không đề phòng bị Yến Cửu một đòn nghiêm trọng vậy, cũng làm gã trở tay không kịp, lúc này còn gặp được Tư Việt tại khu nghỉ dưỡng còn chưa hoàn toàn phồn hoa.
Hai việc này dính bên nhau đánh sâu vào cho Hà Nghị, như Hạ Vân Sanh ngày thường ngoan ngoãn giống mèo con tuyệt đối không lại muốn ly hôn với gã thật là làm người ta thấy ngoài ý muốn.
"Ngài Tư, tôi không biết ngài tìm tôi có chuyện gì, nhưng hiện tại tôi thật sự có việc gấp phải đi làm." Nghị há mồm nói chuyện, nước mưa không thể tránh chảy vào trong mồm gã.
Nhưng ở Tư Việt trước mặt, gã không dám làm ra bất luận hành động bất nhã hoặc là nhìn như bất kính với Tư Việt, chỉ có thể nuốt tất cả vào bụng, cầu xin Tư Việt: "Xin ngài, cho tôi qua trước được không?"
Không hề nghi ngờ, diện mạo Tư Việt cực kỳ quen thuộc, mặc dù khi đạm mạc lạnh lùng nhìn người, cũng sẽ làm người ở hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác trong mắt hắn hàm chứa ý trách trời thương dân.
Nhưng trên thực tế, hắn là thương nhân hành sự tác phong sát phạt quyết đoán, chứ không phải thần phổ độ chúng sinh.
Tư Việt không gật đầu, Hà Nghị cũng không dám qua đi, kinh hồn táng đảm đứng ở tại chỗ quan sát Tư thần sắc Việt.
Đột nhiên, đồng tử gãco chặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt Tư Việt, nửa ngày sau, mới không thể tưởng tượng thét lên: "Yến Cửu là......! Là......"
Sức quan sát Hà Nghị luôn rất mạnh, khi gã trong lòng suy nghĩ kết hợp lại quan hệ hai người Yến Cửu và Tư Việt, lại nhớ về diện mạo Mạt Mạt, nháy mắt bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra Yến Cửu là người của Tư Việt!
Văn Chinh đúng lúc mở miệng: "Ngài Hà, người biết im lặng, mới có thể sống lâu chút."
Hà Nghị sắp gặp phải tai ương lao tù chỉ kịp kinh ngạc một chốc, lập tức phục hồi tinh thần, liên thanh đáp lời Văn Chinh: "Phải phải phải, anh trai này nói đúng, tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật cho ngài Từ và ngài Yến, sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai!"
Ngay sau đó, gã cong lưng, trong ánh mắt khiếp sợ của Văn Chinh, "Thình thịch" một tiếng, nặng nề quỳ trên mặt đất.
Trước mắt lúc này, phảng phất chỉ có Tư Việt có thể cứu gã.
Hà Nghị quỳ lết vài bước tới cửa sổ xe Maybach(*), lấy ra bản lĩnh khiến giữ ảnh đế ở nhà: "Ngài Tư, ngài có thể không biết, tôi làm những điều này cũng vì có nỗi khổ! Ngài Yến nhất định bị tên tiện nhân Hạ Vân Sanh kia che mắt, cậu ấy chắc là không rõ bản chất của Hạ Vân Sanh, toàn bộ câu chuyện, đều là nó có lỗi với tôi, phản bội tôi trước! Ngài Yến thiện lương, nhưng sự thiện lương đó là trở thành nòng súng Hạ Vân Sanh hướng về phía tôi! Ngài Tư, xin ngài tin tưởng tôi! Tuyệt đối không thể để ngài Yến bị người ta lợi dụng được !"
(*) giá tầm 8-16 tỷ hình
Kỹ thuật diễn không hề giảm, trong lúc than thở khóc lóc, đến cả Văn Chinh trên ghế điều khiển đều sửng sốt, do dự nhìn Tư Việt mặt không biểu cảm phía sau.
Hà Nghị này nói được......!trái lại như có cớ sự trên, tấm chân tình hóa khổ, chỉ sở gã nói những chuyện này, liệu ngài Yến có thật sự đang bị người ta lợi dụng không?
Chỉ tiếc, Tư Việt cũng không xem mảnh khổ tình, cũng từ trước đến nay ngoài Yến Cửu ra với nước mắt ai đều thờ ơ.
Thấy Tư Việt như cũ không hé răng, Hà Nghị chỉ kém chưa dập đầu trước hắn: "Ngài Tư, ngài có con trai, tôi cũng có con trai, ngài hẳn là có thể lý giải tâm tình ly biệt với con trai, nếu tôi thật sự mất đi toàn bộ hiện tại, như vậy Hạ Vân Sanh tuyệt đối sẽ không đối xử tốt với Khâu Khâu, cậu ta nhất định sẽ vứt bỏ Khâu Khâu, lại tìm một kẻ có tiền! Cậu ta căn bản không yêu Khâu Khâu, tôi không thể để Khâu Khâu sống bên cạnh người ba như vậy! Ngài Tư, ngài giúp tôi! Giúp tôi được không?"
Tư Việt nghe phiền lòng, giơ tay ngăn gã lại.
Hà Nghị vội vã ngậm miệng, nhưng mới vừa ngừng nghỉ không trong chốc lát, gã lại không cam lòng run run tiếng mở miệng: "Chỉ cần ngài Tư chịu giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, tôi từ đây nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài Yến......"
Nói một nửa nhi, lại vội không ngừng sửa, "Làm chó cũng không sao, chỉ cầu ngài Tư có thể giúp tôi."
Tư Việt cau mày nhìn gã một cái, tích chữ như kim, ngữ khí trào phúng: "Anh?"
"......" Mồ hôi lạnh Hà Nghị sau lưng trộn lẫn với nước mưa chảy xuống dưới, "Tôi biết tôi không xứng, nhưng tôi......!Chỉ cần ngài Tư giúp tôi, ngày sau, tôi mặc cho ngài Tư cùng ngài Yến sai phái! Cầu xin ngài Tư ......"
Hà Nghị nói âm chưa lạc, nơi xa đột nhiên xuất hiện một đạo chùm sáng cực mạnh xuyên tới, kiêu ngạo ương ngạnh dừng trên thân xe Maybach.
Văn Chinh bình tĩnh mở ra đèn pha ý bảo, xe đối diện chỉ một thoáng liền chỉnh đèn thành đèn cốt.
Giây lát, Grand Cherokee(*) mã lực mười phần ầm vang ngừng vị trí cách Maybach.
(*) giá tầm 6 tỷ hình
Cửa sổ xe hạ xuống, Hồ Bằng và Cẩu Dậu một mặt trước một sau xuất hiện trong tầm nhìn Tư Việt: "Tư tổng."
Tuy rằng tuổi tác Tư Việt nhỏ hơn so với bọn họ, nhưng đối với khuôn mặt cấm dục kiêu căng kia, Hồ Bằng Cẩu Dậu vẫn rất khó xây dựng tốt tâm lý kêu hắn một tiếng "em Tư" chỉ có thể dựa theo xưng hô khi quen biết, tiếp tục kêu hắn Tư tổng.
Cẩu Dậu xuống xe trước, đánh ô che mưa đi đến phó giá cửa, giúp Hồ Bằng chặn mưa gió, trêu chọc Văn Chinh nói: "Người anh em, cậu mở đèn gì đó? Laser sao? Thiếu chút nữa chiếu mù mắt anh đây rồi."
Văn Chinh cười cười, "Ngại quá."

"Hôm nào tôi phải lái một chiếc xe diễu hành," Cẩu Dậu tiện chân đá Hà Nghị quỳ trên mặt đất, "Đừng mẹ nó chặn đường, người lớn như vậy, không có mắt à?"
Nhìn đến hai người đứng bên người mình, Hà Nghị nháy mắt hiểu ra, vì cái gì Tư Việt mới vừa rồi nguyện ý nghe chính mình vừa kêu vừa gào khóc lóc kể lể nửa ngày.
Nguyên lai......!Là đang đợi hai người kia đến.
"Các vị đại lão, cầu xin các người buông tha tôi đi, cầu xin các người."
Hà Nghị quỳ trên mặt đất bị kẹp ở giữa hai chiếc xe, mặt lại bị Grand Cherokee tạo hình nhanh nhẹn dũng mãnh catn lahi, mặc cho ai cũng sẽ nhìn thấy sự tồn tại của gã trong đêm mưa này.
Tại hoàn cảnh khó thở này, Hà Nghị quả thực tuyệt vọng đến mức tột cùng.
Gã không khỏi bắt đầu hối hận, hối hận chính mình không biết tự lượng sức quyết định muốn lại đây thương tổn Yến Cửu.
Hồ Bằng móc di động ra, đánh cuộc điện thoại cho Yến Cửu: "Tiểu Cửu, anh và Tiểu Cẩu tới rồi, cưng xuất hiện đi."
Tư Việt giơ tay chỉ chỉ áo tây trang của mình, dùng ánh mắt ý bảo Hồ Bằng.
Hồ Bằng hiểu ý của hắn, vội nói thêm một câu nhân lúc Yến Cửu chưa tắt máy: "Mặc thêm áo khoác ra ngoài, coi chừng cảm lạnh."
Tắt điện thoại, Hồ Bằng nhìn về phía phương hướng biệt thự, nói với Tư Việt: "Tiểu Cửu lập tức ra tới."
"Được, tôi đi đây, chuyện kế tiếp, hai anh cứ làm cùng Cửu Cửu là được." Tư Việt lạnh nhạt nói, "Không cần nói với em ấy tôi đã tới."
Hồ Bằng hiểu dụng ý Tư Việt, liền gật đầu: "Được, chúng tôi đã biết."
*
Biệt thự.
Yến Cửu tri kỷ lấy chứng cứ phim Hà Nghị ở câu lạc bộ đêm gặp lén tình nhân nhỏ dùng phương thức chiếu lên màn hình lớn, để khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chụp hình lưu niệm.
【 tui thật sự yêu chết Cửu Cửu mà! 】
【 hu hu hu, bảo bối vừa săn sóc vừa thông minh ai sẽ không yêu 】
【 Vân Sanh quen được người bạn như Cửu Cửu, thật là may mắn của ảnh, bằng không ảnh khi nào mới có thể hết khổ đây 】
【 phỏng chừng chuyện của anh ấy chờ đến khi bị Hà Nghị đưa đến trên giường những người đó, quậy ra mạng người rồi, mới được mọi người biết 】
【 tôi hiện tại chính là một con chồn xuyên qua đêm mưa lấp lánh ăn dưa, tôi kích động quá, tôi đang chứng kiến lịch sử! 】
【 ha ha ha đúng vậy có thể chính mắt thấy loại diễn viên có tuổi đời như Hà Nghị ngã xuống, tôi quả thực được Âu hoàng bám vào người 】
【 mọi người tìm đối tượng nhất định phải đánh bóng đôi mắt, ngàn vạn đừng bị hình tượng che mắt, ngàn vạn ngàn vạn đừng gặp phải tra nam 】
【 nhưng loại như Hà Nghị thật sự khó lòng phòng bị mà, gã có thể diễn xuất thành dáng vẻ rất thích bạn, làm bạn không có chừng mực trầm luân vì gã, bằng không Hạ Vân Sanh cũng không đến mức bị lừa nhiều năm như vậy 】
【 thông qua chuyện này, hoàn toàn có thể chứng thực bối cảnh Yến Cửu không bình thường, xin tiết mục tổ nhất định phải giúp chúng tui moi ra thân phận của ảnh nha! Tui thật sự rất muốn biết! 】
Cơn mưa to ngoài cửa sổ hoàn toàn không có ý muốn dừng lại, người xem phòng phát sóng trực tiếp như cũ đắm chìm ở trong dư vị của cuộc đại chiến anh dũng giữa Yến Cửu và tra nam không thoát ra được.
Hạ Vân Sanh chịu đựng nước mắt đến trên lầu nhìn thoáng qua bọn nhỏ đang chơi trong phòng đồ chơi, phát hiện Khâu Khâu đã nằm trên thảm ngủ rồi, Mạt Mạt đưa lưng về phía cửa đang kéo chăn nhỏ lên người nhóc.
Phoebe và Nini tự đeo giày cao gót cho búp bê Barbie, Anh Đào ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem hai chị, thấy chú Hạ đi vào phòng đồ chơi, các cô bé lập tức phất tay chào hỏi: "Chú Hạ ơi ~"
Hạ Vân Sanh bị không khí hoà thuận vui vẻ của bọn nhỏ này sở cảm nhiễm, suýt nữa lại rớt nước mắt.
Phoebe rốt cuộc lớn hơn các em trai em gái một chút đỉnh, hơn nữa có tâm tư tinh tế của một bé giáo, cô bé rất dễ nhìn ra tâm tình chú Hạ rất tệ, vì thế nhỏ giọng nói với anh: "Chú Hạ, đừng buồn phiền nha ~ cho dù gặp được khó khăn gì, đều sẽ có biện pháp vượt qua mà."
Đây là đạo lý ba dạy cô bé!
Hạ Vân Sanh gật gật đầu, giúp Phoebe sửa tóc mái hơi loạn: "Cảm ơn Phoebe, chú nhớ kỹ rồi."
Khâu Khâu ngủ, điều này khiến Hạ Vân Sanh cảm thấy thoải mái hơn lúc tỉnh.
Anh không nói nữa, ngồi xổm xuống người giúp Mạt Mạt đổi lại giày đang đeo ngược, được đến một tiếng mềm mềm 'cảm ơn thú Hạ', lại nhận được một nụ hôn ngọt ngào từ Mạt Mạt.
Trong lòng Hạ Vân Sanh ấm áp, sờ sờ đầu nhỏ Mạt Mạt, một lần nữa về tới dưới lầu.
"Uống nước đi." Cận Quang đưa cho Hạ Vân Sanh một ly nước, theo sau cúi đầu, giơ tay cọ cọ đôi mắt.

Vành mắt anh ta hồng hồng, như cũng nghĩ đến chuyện cũ.
Hạ Vân Sanh nắm lấy cổ tay của anh ta, nhẹ giọng nói: "Về sau đều sẽ tốt lên."
【 vì cái gì hai mỹ nhân dịu dàng như họ đều gặp được tra nam chứ 】
【 hai người như bọn họ đều gặp người không tốt, tui thật sự không dám tìm đối tượng 】
【 tuy rằng nói như vậy có chút không đạo nghĩa, nhưng mà tui còn muốn nói, tui cho Cửu Cửu 】
【 không được, đầu óc Yến Cửu quá linh hoạt, nếu ảnh muốn đối phó tôi như với Hà Nghị, tui khả năng không biết bản thân chết như thế nào 】
【 chẳng lẽ Hà Nghị không nên được kết cục như vậy sao? Nếu không có làm sai, ư thế nào sẽ bị người cố tình "Đối phó" chứ? 】
【 ha ha ha ha ha cho nên tìm đối tượng phải tìm như Tiểu Đinh kìa, ngây ngốc, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu trong lòng ổng suy nghĩ cái gì 】
Đinh Tư Dận tự nhiên nhìn không tới khán giả phòng phát sóng trực tiếp đánh giá mình thế nào.
Lúc này anh ta đi đến gần cửa sổ sát đất, muốn kéo bức màn vào, để tránh các thôn dân cách vách nhìn thấy Hạ Vân Sanh cùng Cận Quang đang khóc, nhưng bỗng nhiên bị một chỗ bên ngoài hấp dẫn tầm mắt, liên tục gọi Yến Cửu: "Đậu mớ, đậu mớ, Yến Tử, Maybach!"
Yến Cửu đang ngồi trên sô pha ngây người, nghe thấy Đinh Tư Dận tạo thành động tĩnh kinh hồn, ngước mắt trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Đến mức này sao?"
Đinh Tư Dận lắc đầu, nhìn qua vừa mừng vừa sợ: "Kia không phải Maybach bình thường!"
"Thì là gì chứ?" Yến Cửu chỉ phải đi theo anh ta đi đến bên cửa sổ sát, đem tầm mắt hướng ngoài cửa sổ, "Còn có thể là Maybach trong phim Vương Vĩ Thập Lệ à?"
Đinh Tư Dận đâm cậu một cái, duỗi tay chỉ phương hướng: "Chậc, cậu xem đi."
Thấy rõ Đinh Tư Dận chỉ vào kia một chỗ, ý cười Yến Cửu trên khóe môi hơi ngưng.
Cách sân tổ chương trình hơn 50 mét, một chiếc Maybach cũng hơi có chút quen mắt.
Xác thật không bình thường.
Ánh mắt Yến Cửu hơi trầm xuống.
"Ong —— ong ——"
Di động trong túi run lên, Yến Cửu theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua các vị khách khác trong phòng.
Tổng đạo diễn đang ở cùng nhóm nhân viên công tác thương nghị kế hoạch quay chụp sau này, người quay phim cũng vội quay lại phản ứng cảm xúc của Hạ Vân Sanh và Cận Quang, bời vậy cũng xem nhẹ cậu và Đinh Tư Dận.
Yến Cửu móc di động ra, chuyển điện thoại, nghe xong trong chốc lát sau, nhẹ giọng nói: "Được, em đã biết."
"Đệc mợ, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Maybach thẻ vàng ......" Đinh Tư Dận đắm chìm ở thế giới của chính mình, không chú ý tới Yến Cửu nhận điện thoại, cũng hoàn toàn quên mất hiện tại đang quay phim, toàn bộ người xem phòng phát sóng trực tiếp đều sẽ nghe được hương thơm phun từ miệng anh ta, "Thật ngầu quá......"
【 mới vừa nói xong tìm đối tượng phải tìm người ngốc như ảnh, ảnh đã nể tình bắt đầu ngớ ngẩn đúng không? 】
【 ha ha ha dáng vẻ chưa hiểu sự đề của Tiểu Đinh cười chết tui, sao mà đáng yêu dữ dội 】
【《 đó không phải Maybach bình thường》《 đó là Maybach của Vương Vĩ Thập Lệ》 ha ha ha ha ha thật sự sẽ bị tương tác của hai người bọn họ cười chết 】
【 nhưng nói trở về, tui cũng chưa từng gặp Maybach thẻ vàng, nó không phải xe hơi sao, vì cái gì muốn thẻ vàng nha 】
【 nghe nói chiều dài thân xe vượt qua sáu mét, tài xế phải có bằng A1 có thể lái 】
【 vậy chiếc lần trước Yến Cửu lái, một chiếc lớn như vậy, là thẻ lam hay thẻ vàng á? 】
【 chiếc Unimog lần trước Cửu Cửu lái là màu lam, chỉ là cũng là kích cỡ có thẻ vàng】
"Ai, ai......!Sao lại đi rồi?" Đinh Tư Dận còn không xem đủ, lưu luyến dán sát cái trán vào trên cửa sổ sát đất, hận không thể vươn cả đầu qua.
Nửa ngày sau, tiếc nuối thở dài, xoay người trở về phòng khách.
Yến Cửu nhìn đèn Maybach dần dần biến mất, ánh mắt hơi giật mình, tần suất tim đập cũng có một chút trì trệ.
"Còn đứng nơi này làm gì đấy? Bầu trời rơi vàng xuống à?" Đinh Tư Dận thấy Yến Cửu như cũ đứng ở bên cửa sổ, liền tò mò đi rồi trở về, cũng đi theo hướng ngoài cửa sổ nhìn vài lần, không có phát hiện khác thường, mới quay đầu tới hỏi Yến Cửu nói, "Có tâm sự sao?"

Suy nghĩ Yến Cửu bị đánh gãy, cậu thay thành khuôn mặt tươi cười trước kia, xoay người đi đến sô pha p
hòng khách, vừa đi vừa nói với Đinh Tư Dận: "Không có gì, chính là cảm thấy......"
Cậu ngẫm nghĩ, xua xua tay: "......!Thôi."
Đinh Tư Dận không rõ nguyên do liếc cậu một cái, nghĩ Yến Cửu nếu không muốn nói, anh ta cũng không hỏi tiếp.
Yến Cửu cầm lấy ly nước trên bàn trà, một hơi uống lên hơn phân nửa ly.
Loan Trì đang một trái một phải đưa giấy lau nước mắt cho Hạ Vân Sanh cùng Cận Quang, thấy Yến Cửu mặc áo khoác muốn ra cửa, vội gọi cậu lại: "Tiểu Yến, cậu muốn đi ra ngoài à?"
Lúc này đi ra ngoài, lỡ như bị Hà Nghị xông đến trả thù thì làm sao đây.
Không được, anh ta phải cản lại tính cách xúc động của Tiểu Yến.
Giọng Loan Trì đầy trung khí, thanh như chuông lớn, lập tức kéo lực chú ý của mọi người về tới bên này.
Yến Cửu: "......"
【 trời ạ, Cửu Cửu hiện tại đi ra ngoài làm gì nha? Biết đâu thật sự đụng tới Hà Nghị làm sao bây giờ hả! Tiểu Đinh mau ngăn lại ảnh lại! 】
【 lúc Hà Nghị tắt điện thoại, biểu cảm kia thật sự quá kinh khủng luôn, thật giống như nếu Cửu Cửu ở trước mặt gã, gã thật sự sẽ động thủ giết người á 】
【cho dù không gặp được Hà Nghị, bên ngoài cũng còn mưa to mà, có chuyện gì quan trọng đến mức hiện tại phải đi ra nha ? 】
【 thật là buồn cười, Yến Cửu đến tột cùng làm chuyện tốt gì, lại khiến mấy người cảm động đến thế cơ, còn tốt bụng suy xét cho cậu ta như vậy 】
【cậu ấy làm lộ bản mặt ghê tởm của Hà Nghị khắp thiên hạ, này còn chưa đủ sao? 】
【 chẳng lẽ gần đây bởi vì chuyện cậu ta huỷ hoại Hà Nghị này, liền có thể che giấu hành vi ác của cậu ta trước đó? Chỉ có thể nói, Yến Cửu cùng Hà Nghị là mặt hàng giống nhau, chẳng qua Hà Nghị cũng đủ xui xẻo, cậu ta cũng đủ may mắn thôi 】
【đúng thế, cậu ta sao lại không biết xấu hổ đem Hà Nghị cắn ra, thật sự không lo lắng người tiếp theo bị hủy là chính mình à】
【 thật sự không ai chú ý tới động tác Loan Trì đang đưa giấy cho Vân Sanh cùng thầy Cận Quang bao nhiêu khôi hài sao ha ha ha, mấy người đều là cục đá gòi 】
Hạ Vân Sanh khẩn trương đứng dậy, muốn cùng Yến Cửu ra cửa.
Đinh Tư Dận kéo xong áo khoác, ở cửa cầm hai cây dù, đi theo phía sau Yến Cửu, quay đầu lại nói: "Không sao đâu, anh Trì anh Sanh, em đi theo cậu ấy, mặc kệ nói gì, em đây nằm vẫn có thể đẩy được 100kg."
Loan Trì vẫn không yên tâm, cũng đứng lên muốn đi theo cùng nhau ra ngoài, bị Yến Cửu cười ngăn lại: "Anh Trì, em chỉ đi ra ngoài hóng gió chút, muốn hít chút không khí mới mẻ, thuận tiện hoạt động cơ thể."
"Vậy được rồi, hai người nhớ về sớm nhé." Loan Trì lúc này mới từ bỏ.
Hai người bung dù ra cửa, Yến Cửu móc di động ra, mở vị trí Hồ Bằng gửi cho cậu, dựa theo mặt trên con đường đi đến kho hàng nhỏ trong thôn.
Đinh Tư Dận từ xa đã thấy hai dáng người cao lớn đứng ở kho hàng, hỏi Yến Cửu: "Bạn cậu sao?"
Anh chàng biết bối cảnh Yến Cửu bất phàm, nhưng chỉ cần Yến Cửu một ngày không chủ động nói ra, thì thêm một ngày phải tôn trọng Yến Cửu, tuyệt đối không chủ động đặt chân vào vòng của cậu.
"Phải," Yến Cửu gật gật đầu, "Chúng ta cùng nhau qua đi."
Ý ngoài lời là có thể không cần kiêng dè.
Tư vị cảm nhận được bị tín nhiệm, Đinh Tư Dận lập tức a lên, lời nói cũng nhiều hơn: "Tôi thấy bạn cậu lớn lên vừa cao vừa to, đại khái có thể nâng được không ít kg ha ?"
Phỏng chừng cũng không khác bản thân lắm, hẳn sẽ không quá thái quá......
Yến Cửu cười trả lời anh ta: "Anh của anh ấy là vận động viên bóng bầu dục chuyên nghiệp."
Đinh Tư Dận: "......!Là tôi mạo muội."
Trong lúc nói giỡn, hai người đi tới cửa kho hàng.
Đinh Tư Dận thấy rõ người đàn ông ngồi quỳ trên mặt đất, chỉ một thoáng cả kinh miệng đều không khép được: "Gì......!Hà Nghị?"
Nghe thấy thanh âm, Hà Nghị đột nhiên ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy thanh niên xinh đẹp đứng phía trước Đinh Tư Dận.
Trưởng thành cái dạng này, trách không được sẽ được Tư Việt che chở như vậy.
Thấy rõ bản nhân Yến Cửu, Hà Nghị tuy rằng bị khí chất lạnh lẽo lôi cuốn thanh nhã cả kinh làm trong lòng phát run, nhưng vẫn nhanh chóng kéo chủ đề về: "Cậu đoán chắc tôi sẽ đến?"
Yến Cửu mặc kệ Cẩu Dậu nhận cán dù trong tay cậu, hạ con ngươi xuống, lòng bàn tay tái nhợt đẩy đẩy gọng kính: "Có tính không chuẩn, tôi cũng không mất gì.
"Cho nên cậu mới không cho anh Trì tới......" Bị Hà Nghị dọa đến, thanh âm Đinh Tư Dận đến bây giờ còn không có tự tin, "Là sợ anh ấy mắc bệnh nghề nghiệp, tích lũy của bạn bè cậu, không cẩn thận đánh tên súc sinh này?"
Yến Cửu sợ lạnh, hai tay đều đút trong túi, đứng ở phía trước không hé răng, cam chịu Đinh Tư Dận nói.
Đinh Tư Dận cảnh giác nhìn thoáng qua Cẩu Dậu, nhỏ giọng truy vấn Yến Cửu: "Hành vi này của bạn cậu, có tính là giam cầm phi pháp không ?"
Cẩu Dậu cười ha hả đoạt đáp: "Người anh em này cậu đừng sợ, nếu ra chuyện gì thì tôi gánh, huống hồ chủ yếu à, vừa rồi hai chúng tôi bảo anh ta cút cũng không cút, thế nào cũng đòi gặp Tiểu Cửu, đương nhiên không tính là giam cầm phi pháp."
Đinh Tư Dận nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."

Hà Nghị thật sự nghe không nổi bọn họ tiếp tục trào phúng mình, nhịn không được ngắt lời: "Hạ Vân Sanh đâu, nói tôi muốn gặp Hạ Vân Sanh."
Yến Cửu nhàn nhạt nói: "Anh ấy mềm lòng, tôi sẽ không để anh gặp anh ấy."
Tay chân Hà Nghị cũng không bị trói, nhưng vào kho hàng nửa ngày, gã vẫn là không dám tùy ý đứng dậy.
Nhưng xác định Yến Cửu thật sự không chịu cho mình thấy Hạ Vân Sanh, gã rốt cuộc kiên trì không được, thẳng đầu gối nhào hướng Yến Cửu: "Cầu xin ngài, ngài Yến, buông tha cho tôi đi, chúng ta đều là người làm bố, nói vậy ngài cũng không đành lòng nhìn Khâu Khâu từ nay về sau không còn vui vẻ nữa? Tôi thề từ nay về sau sẽ đối xử thật tốt với Vân Sanh cùng Khâu Khâu! Cầu xin ngài, buông tha cho tôi, được không?"
Yến Cửu mày nhíu chặt, chán ghét lui về phía sau nửa bước.
"Buông tha?" Hồ Bằng cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn Hà Nghị xa mình một bước, bất bình thay Hạ Vân Sanh, "Lúc mày đánh người ta, có nghĩ đến buông tha người ta không? Mày tự tay đưa người ta tới trên những bàn tiệc kia, có nghĩ tới muốn buông tha người ta không hả ?!"
Hà Nghị biết Yến Cửu mới là người định đoạt, vì thế gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Yến Cửu, giảo biện nói: "Ngài Yến, ngài nghe tôi giải thích, sự tình không phải như thế, tôi thề, tôi thật sự không có đối Hạ Vân Sanh......!Ôi!"
"Mày câm miệng trước đã, để tao nói chuyện chính." Hồ Bằng dùng đỉnh dù thục vào miệng không ngừng lẩm bẩm của Hà Nghị.
Hà Nghị nghẹn khuất cắn môi.
Hồ Bằng cùng Cẩu Dậu có phán đoán chính mình, bọn họ cũng không tính toán nghe tên mất não mới.

đối mặt với Yến Cửu nói năng thận trọng.
Thấy Hà Nghị thành thật sau, Hồ Bằng buột miệng thốt ra: "Vừa mới là Tư Việt ngăn cản Hà Nghị."
Cẩu Dậu lo Yến Cửu phát giận với Hồ Bằng, vội vàng bổ sung một câu: "Chậc, Hồ Li, sao cậu lại nói trước rồi, đã bàn xong là để tôi nói mà!"
Hồ Bằng nhún nhún vai, dùng khẩu hình nói với Cẩu Dậu nóiNhìn đi, Tiểu Cửu sẽ không giận.
Cẩu Dậu mang thái độ hoài nghi, quay đầu nhìn về phía Yến Cửu.
Quả nhiên, Hồ Bằng không có đoán sai, Yến Cửu vẫn chưa bực bội tức giận khi hai người nhắc tới Tư Việt, cậu rũ mắt đứng đó, nhẹ giọng đáp: "Tôi biết."
Người ngồi trong chiếc xe kia, chính là Tư Việt.
Hà Nghị ở bên cạnh đợi nửa ngày, thấy Yến Cửu không nói nữa, đã không có mắt mà mở miệng, muốn nương cờ hiệu Tư Việt thử vận khí: "Cái kia......! ngài Yến......"
Hai tên trái phải này vừa tới cũng không biết trước đó gã nói gì với Tư Việt, hơn nữa bọn họ cùng Tư Việt thoạt nhìn không phải quá thân quen, nếu thế không phải tùy bản thân biên soạn sao.
Nhân vật lớn giống như Tư Việt, tuyệt đối sẽ so đo quá nhiều với loại người như mình, rất nhiều chuyện mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Hà Nghị được suy nghĩ này của bản thân an ủi, liền càng thêm có niềm tin tiếp tục nói: "Mới vừa rồi trước khi hai ngài này tới, ngài Tư có nói để tôi nói chuyện cùng ngài Yến, có lẽ ngài sẽ thủ hạ lưu tình, buông tha tôi."
Thế đạo này, nam tính có thể sinh dục vốn không nhiều lắm, cho nên vô luận là Hạ Vân Sanh, hay là Yến Cửu, bọn họ đều là quái thai.
Người giống Tư Việt, không có khả năng chung tình với một quái thai như Yến Cửu, bởi vậy hắn hiện tại nhìn như chiều Yến Cửu, cũng tất nhiên chỉ cảm thấy hứng thú với vỏ ngoài xinh đẹp này mà thôi.
Chờ nhiệt tình qua đi rồi, Yến Cửu cái gì đều không phải.
Hồ Bằng gõ gõ đỉnh dù xuống trên đất: "Mày đang dùng đầu óc đầy phân của mình để suy đoán suy nghĩ của ngài Tư sao?"
Hà Nghị cuống quít lắc đầu: "Tôi không dám, tôi không có! Tôi chỉ là cảm thấy......"
"Dừng." Yến Cửu không thích vô nghĩa, trực tiếp móc di động ra, nửa ngồi xổm trước mặt Hà Nghị bị Cẩu Dậu kìm, nhấn mở giao diện mấy máy, vươn một ngón tay, như lăng trì trái tim Hà Nghị theo thứ tự ấn xuống 1, 1, 0.
"Xin chào, tôi muốn báo nguy."
Hà Nghị hoàn toàn mất đi hy vọng, cả người xụi lơ ở góc tường, giống như một đống hải quỳ chết cả năm tháng.
"À, còn có một việc." Yến Cửu đánh xong điện thoại, được Đinh Tư Dận đỡ đứng dậy, như đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng.
Hà Nghị cho rằng sự tình còn có đường xoay chuyển, lập tức ngửa đầu nhìn Yến Cửu, trong mắt khóc đến vẩn đục bất kham tràn ngập chờ mong.
Yến Cửu chậm rì rì nói: "Tôi nhớ rõ thầy Hà Nghị không phải đã nói......!Một cây làm chẳng nên non sao?"
Hà Nghị ngơ ngác nhìn cậu, da đầu tê dại: "......!Cậu có ý tứ gì?"
Yến Cửu cất di động, chớp chớp cặp đôi mắt xinh đẹp giống Mạt Mạt như đúc: "Tôi không có ý gì, chỉ muốn nhờ thầy Hà Nghị giải thích nghi vấn cho tôi, làm thực nghiệm mà thôi."
Tay Cẩu Dậu đã sớm ngứa chịu không được, thấy Yến Cửu cho anh chàng một ánh mắt, anh chàng lập tức tiến lên một bước, không khỏi phân trần xách cổ áo Hà Nghị lên, xoay tròn cánh tay chính là một cái tát ——
"Bang ——!!!"
Hà Nghị hét lên rồi ngã gục, âm thanh do bàn tay mang đến vang vọng toàn bộ kho hàng.
Cẩu Dậu là một tuyển thủ có thể đẩy được 160KG, một cái tát không giữ lại lực này tát xuống, mặt lẫn hàm răng Hà Nghị đều có thể bị thương nặng.
"Ô......! Khụ khụ khụ khụ......" Hà Nghị quỳ rạp trên mặt đất nôn khan nửa ngày, "Phụt" một tiếng, hộc ra nửa cái răng còn mang theo máu, hỏng mất mà tru lên.
Yến Cửu bật cười đè lỗ tai bị tiếng vang giòn làm có chút tê dại, trên cao nhìn xuống Hà Nghị: "Nghe đi, này không phải vang lên sao?".