Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 51: 51: Ngoại Tình





Biên dịch : Yên Hy
Miêu Trí Quân say khướt, không có phản ứng quá lớn với lời nói của Yến Cửu, như cũ đùa nghịch tóc giả trên đầu mình, lại quay đầu trêu đùa Phoebe cùng Anh Đào bên cạnh.
"Phoebe, Anh Đào, hai đứa cảm thấy bác Miêu đẹp hay là hai đứa đẹp nha?" Anh ta uống đến mặt mày hồng hào, chút khí chất văn nhã khi xưa đã ít đến thảm thương giờ không còn sót lại chút gì, thậm chí có thể nói hơi chút đáng khinh.
Đinh Tư Dận và Cận Quang rất ít uống rượu, cho nên Phoebe và Anh Đào cực phản cảm với mùi rượu, thấy bố Daniel người đầy mùi rượu mà đi tới nói chuyện với hai bé, Phoebe theo bản năng lôi kéo Anh Đào ngồi trốn sau người chú Tiểu Cửu.
【 đậu mé, Miêu Trí Quân điên rồi à? Tôi cảm thấy Cận Quang và Tiểu Đinh đã có thể báo nguy 】
【 có thể để Loan Trì cho anh ta một cú đá chân sau vào sườn được không, tui thật sự muốn đánh chết mịa Miêu Trí Quân 】
【 Miêu Trí Quân cũng không mang đàng hoàng tóc giả trên đầu, mà lấy phương thức cố ý làm xấu tiếp tục vũ nhục người 】
【hành vi anh ta khớp với lời nói trước đó, rửa không sạch nổi 】
【 trời ạ, thật sự ghê tởm quá, sao có thứ đồ vật này tồn tại trên thế giới nhỉ? 】
【cho dù sau khi anh ta tỉnh rượu, quỳ xuống tới dập đầu xin lỗi, tui cũng bôi đen cả đời anh ta 】
Yến Cửu cúi đầu, nhưng vẫn nhạy bén ngửi được một hơi thở không tầm thường, vừa nhấc đầu, phát hiện Miêu Trí Quân đang nâng khuôn mặt lớn đi phía sau cười hì hì nói chuyện với Phoebe cùng Anh Đào.
Cho dù anh ta có mục đích gì chăng nữa, hành vi hiện tại đều quá mức vượt rào.
Đinh Tư Dận ở trên sân cùng Loan Trì đoạt trả lời đến hừng hực khí thế, hoàn toàn không có phát hiện tình huống Phoebe dưới sân.
Lúc giữa trưa Cận Quang cũng uống không ít, ngủ trưa chút thời gian không thể dưỡng tinh thần lại nổi, giờ đang ngồi lệch trên sô pha mơ màng sắp ngủ, tương tự không chú ý tới.
Yến Cửu duỗi tay đem Phoebe cùng Anh Đào kéo đến phía sau mình, rồi sau đó chậm rì rì duỗi người, giãn chân dài một chút, đồng thời giống như lơ đãng đá đổ đèn chiếu sáng nhân viên công tác đặt ở bên rìa sân khấu.
"Ai da!" Con đường phía trước của Miêu Trí Quân bị chặn, nhắm mắt đi theo chân đèn cùng nhau ngã xuống mặt đất, không chút chuẩn bị quăng ngã xuống, đau đến anh ta kêu khổ thấu trời, "Đụ, đau chết mất, người đâu rồi, đều mù rồi ạ?"
Lần này phát ra động tĩnh cũng không nhỏ, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn tới trên người Miêu Trí Quân, biểu tình khác nhau.
Có nỗ lực nghẹn cười, không thể tưởng tượng, trộm ngắm sắc mặt người khác, nhưng cũng có lo lắng cho bát cơm mình khó giữ được.
Thấy Miêu Trí Quân ngã trên mặt đất, tổng đạo diễn chỉ một thoáng liền kinh hoảng thất thố từ trên sân chạy xuống dưới, "Thầy Miêu, thầy Miêu thế nào?!"
Yến Cửu cách Miêu Trí Quân càng gần một chút, nhìn đến tổng đạo diễn xuống dưới, cậu cũng đứng dậy làm ra dáng giả bộ, giả ý vươn tay, như muốn nâng cây con một phen: "Ai da anh Miêu, đây là bị sao thế này, nào, mau đứng lên."
Miêu Trí Quân mở to mắt liền thấy được Yến Cửu duỗi tay về phía anh ta, vội vã nắm lấy, muốn nương theo lực của cậu đứng lên, lại không nghĩ rằng tay Yến Cửu quá mức thon dài, mượn lực trực tiếp mượn hư không.
Miêu Trí Quân lại lần nữa nặng nề té lăn trên đất, phía sau lưng nện ở trên mặt đất phát ra tiếng 'đùng' trầm đục: "......"
Tổng đạo diễn hít ngược một hơi khí lạnh, quay đầu nhìn Yến Cửu, cúi đầu nhìn Miêu Trí Quân, ngây ngốc đứng nơi đó, trong lúc nhất thời thế nhưng quên mất đỡ người, bị trợ lý nhắc nhở, mới cuống quít đem Miêu Trí Quân từ trên mặt đất kéo lên.
Yến Cửu tiếc nuối chà xát tay, ánh mắt nhìn về phía Miêu Trí Quân mang theo vài phần ý cười không thèm che giấu: "Thật ngại quá anh Miêu, trượt tay."
Miêu Trí Quân dùng sức đóng đôi mắt chưa đầy sao vào, nhìn Yến Cửu, lập tức không có tính tình: "Không có việc gì không có việc gì, là tôi tự mình không giữ chặt."
【 ha ha ha ha ha quá sảng, Cửu Cửu làm đẹp lắm 】
【 chỉ là vừa rồi người quay phim không quay đến, giá đèn kia là tự đổ hay đổ do Yến Cửu chạm vào?】
【 quản nó làm gì, chỉ cần kết quả làm chúng ta cảm thấy vừa lòng, quá trình không quan trọng 】
【Phoebe và Anh Đào khẳng định bị dọa tới rồi, a a a trước khi Yến Cửu lên sân khấu còn sờ sờ đầu hai cô bé, hu hu dịu dàng quá 】
【sao không ngã chết anh ta đi 】
Miêu Trí Quân khập khiễng ngồi trở lại tới trên sô pha, hai mắt phát ngốc nhìn Yến Cửu cùng Cận Quang đứng trên sân.
Men say của anh ta bị cú ngã tỉnh hơn phân nửa, nhớ lại những sự tình hoang đường bản thân làm sau khi say, không khỏi vừa kinh vừa sợ, giơ tay kéo tóc giả lộn xộn trên đỉnh đầu mình xuống, ngã mạnh ra đất.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sáng hai ngày tiếp theo anh ta có thể sẽ nhận được cuộc điện thoại phê bình của giám đốc truyền hình.
Nếu muốn giải quyết mọi chuyện càng nhiều càng tốt, anh ta vẫn phải tích cực chủ động dỗ Yến Cửu vui vẻ mới được.
Tổng đạo diễn thấy Miêu Trí Quân dường như không có tức giận, vì thế thoáng yên lòng, tiếp đón tuyển thủ thi đấu tiếp theo: "Được rồi, Tiểu Yến và thầy Cận của chúng ta đã đứng trên sân chuẩn bị nhận khiêu chiến, đến cuối cùng ai trong số hai người họ đủ để trở thành quán quân vòng này đây, chúng ta cùng rửa mắt mong chờ!"
Mạt Mạt đang ở cùng anh Khâu Khâu uống sữa ngọt bò, thấy Cửu Cửu lên sân, bé vội vã dùng cả tay chân mà bò xuống sô pha, "Lộc cộc" chạy qua hướng sân khấu: "Cửu Cửu ~ cố lên ~ Cửu Cửu ~ cố lên ~"
Yến Cửu đang muốn kêu Mạt Mạt lại đây cổ vũ cho cậu, không nghĩ tới tự Mạt Mạt đã tới rồi.
Thấy thế, cậu vươn tay về phía bé con nhà mình, cười cười mời: "Bé ngoan có muốn lên cùng bố trả lời câu hỏi không nào?"
"Dạ dược ~" Mạt Mạt vui rạo rực trèo lên sân, thân mật ôm lấy chân Cửu Cửu, ngửa đầu chờ chị gái trước đưa ra câu hỏi.
【tui phát hiện Mạt Mạt thật rất dính Cửu Cửu nha, một chút cũng không chịu rời cậu】
【 xem xong đoạn vừa rồi, sao tui lại cảm thấy là Cửu Cửu không dời Mạt Mạt cơ? Đến mức trả lời câu hỏi cũng phải tìm Mạt Mạt thêm can đảm rồi ha ha ha 】
【 thật sự không biết nên hâm mộ Cửu Cửu hay Mạt Mạt, tui vừa muốn ôm ôm Cửu Cửu, lại muốn cọ cọ Mạt Mạt】
【 tỉnh tỉnh đi chị em, cái nào chị cũng không chiếm được (đầu mèo rơi lệ.JPG ) 】
Nhân viên công tác cầm vé: "Câu số một, xin hỏi hạn sử dụng bánh mì là......"

Yến Cửu buột miệng thốt ra: "Có chất bảo quản thêm trạng thái hút chân không có thể bảo quản được sáu tháng."
Nhân viên công tác có chút ngoài ý muốn, cô còn chưa đọc xong câu hỏi đâu, thế mà Yến Cửu đã có đáp án rồi.
【 cậu ta thật đúng là biết? Tôi cho rằng cậu ta cũng sẽ giống Tiểu Đinh hỏi ba cái liền cũng không biết 】
【 ha ha ha tui thế nào lại cảm thấy biểu cảm Cửu Cửu lúc vừa trả lời xong, nhìn qua cũng kiểu 'tui cũng chưa nghĩ đến mình có thể trả lời' á 】
【 thật đúng luôn, cảm giác giống như không có qua đại não, trực tiếp thốt ra từ miệng 】
Xác thật giống suy đoán của khán giả phòng phát sóng trực tiếp suy đoán, khi Yến Cửu nghe thấy câu hỏi, còn chưa kịp suy nghĩ, ký ức nằm tuần hoàn theo cơ bắp đã trực tiếp nói ra đáp án.
Cậu cũng cực kỳ ngạc nhiên với phản ứng của mình, phảng phất như bản thân từ trước......!Rất thành thạo những chuyện này.
Trong lúc ngơ ngẩn, một cảm giác quái dị liền tập vào trong lòng, ngay sau đó, chỗ sâu trong ký ức vọng lên bên tai tiếng——
——sao em cảm thấy bánh mì này hình như có mùi là lạ? ——
—— lấy tới anh nhìn xem, chời, không phải là quá hạn rồi sao ——
——em mới mua hôm qua thôi, sao lại kỳ như thế ——
—— đã quá hạn hơn mười ngày rồi, sau này mua đồ nhớ xem ngày, có chất bảo quản thêm trạng thái hút chân không có thể bảo quản được sáu tháng——
—— nếu vứt luôn thì tiếc quá, em ăn hẳn không có việc gì nhỉ? ——
—— so ra thì, anh vẫn tương đối muốn một Tiểu Yến Cửu không bị trúng độc nhảy nhót ——
Thanh âm thiếu niên tươi trẻ, trong hoảng hốt phảng phất có thể nhìn đến đôi mắt sáng rỡ ánh nắng từ người đó.
Yến Cửu ngây người.
Người nói chuyện là ai.
Là cậu sao, vậy một người khác là ai......
"Chúc mừng thầy Yến, trả lời chính xác," Thanh âm nhân viên công tác kéo Yến Cửu tới hiện thực, làm cậu không rảnh để nghĩ về những chuyện vừa rồi, "Câu thứ hai, xin hỏi hạn sử dụng của bình chữa cháy là bao lâu?"
【 cái này tôi biết, hình như là 6 năm, không đúng không đúng, hình như là 5 năm, hơi quên rồi 】
【 tui cảm thấy vấn đề này Yến Cửu không nhất định biết được, với ảnh mà nói có thể không để ý nhiều】
【cậu ta biết được cái rắm, một bình hoa mà thôi 】
【người qua đường thuần túy, nhìn đến người xem ở khu bình luận bị gương mặt Yến Cửu mê hoặc, thật sự muốn cười 】
【??? Kỳ quái, khu bình luận này thế nào đột nhiên trở nên chướng khí mù mịt, vì sao bắt đầu công kích Yến Cửu dị? 】
【 đoán mò chắc là vợ Miêu Trí Quân không thể can thiệp vào phát sóng trực tiếp, chỉ có thể làm thuỷ quân tới dẫm Yến Cửu, làm mọi người dời đi tầm mắt, nếu đều mắng Yến Cửu, cũng liền sẽ không lại chú ý Miêu Trí Quân 】
【 coi thường chỉ số thông minh của mọi người à? Mấy người càng dẫm Cửu Cửu, chúng ta càng thích cậu ấy, hì hì 】
Yến Cửu tuy rằng không giỏi nấu nướng, nhưng rất muốn kiếm được nguyên liệu nấu tuyệt nhất cho Mạt Mạt, dù sao nguyên liệu nấu nướng tới tay rồi, Hạ Vân Sanh có thể giúp cậu.
"5 năm, bình chữa cháy bọt biển cầm tay có hạn sử dụng 5 năm, bình chữa cháy bột khô có thời gian sử dụng mười năm, bình chữa cháy khí CO2 có hạn sử dụng 12 năm."
Vì Mạt Mạt cậu liều mạng.
Nhân viên công tác đối chiếu đáp án phía dưới, kinh ngạc nói: "Trả lời chính xác, đáp án chỉ nói hạn sử dụng bình chữa cháy bọt biển."
Cận Quang vẻ mặt bội phục nhìn Yến Cửu, giữa ngôn ngữ đã có ý từ bỏ cạnh tranh với cậu: "Tiểu Yến, lát nữa nếu trong giỏ rau cậu có củ cải trắng hay ớt cay nhỏ, cậu tặng cho anh hai cái nha, trong nhà còn đứa nhỏ đang gào khóc đòi ăn."
Yến Cửu cười đáp: "Yên tâm đi, tôi chắc chắn để bé Anh Đào ăn no mà."
"Sau khi bắn gà lửa, nhất định phải ngồi xổm xuống ~" Mạt Mạt đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, xoay người cúi người về phía máy ảnh, che đầu đi vài bước, "Đừng dính vào tóc mà ~"
【 được rồi, dì nhớ kỹ, Mạt Mạt cũng thật lợi hại 】
【 hu hu hu tui thật sự muốn tận mắt trông thấy Mạt Mạt, tui thật sự thích ẻm quá a a a 】
【 sao lại có bảo bối nhỏ đáng thế cơ chứ hu a a 】
【 mỗi ngày vừa hỏi: mỗi ngày Yến Cửu dắt bé con đi ở chỗ nào 】
【 suy nghĩ của cậu quá tàn nhẫn rồi, coi chừng bị còng đi nha 】
Yến Cửu hỏi trôi đáp chảy trong thi đấu phân được thắng thua, tổ xếp cuối Miêu Trí Quân cùng Hạ Vân Sanh vừa muốn lên đài, đã nghe la thảng thốt từ trợ lý đạo diễn: "Thầy Miêu, ngài có điện thoại!"
Trong tay cô cầm máy bàn, điện thoại bị dây kiềm chế đến chỉ có thể thò đầu từ cửa phòng tổng đạo diễn.
"Được, tôi tới liền." Miêu Trí Quân uống lên nước miếng, đi vào phòng tổng đạo diễn.
Tất cả những nhân viên công tác thuộc đài truyền hình Phù Vân đều là cộng sự nhiều năm của Nhậm Trát, sự việc của Nhậm Trát cùng Phí Nhân làm cho cả đài truyền hình Phù Vân đều trở nên hoảng sợ, phàm có chút gió thổi cỏ lay, đều sẽ làm bọn họ vô cùng khủng hoảng.
Hành vi lẫn ngữ điệu nói của trợ lý nôn nóng kêu Miêu Trí Quân, không thể nghi ngờ lại thả một khối tảng đá lớn trong lòng nhóm, ép tới mức khó thở, thế nên các người quay phim đều luôn chú ý động tĩnh bên phòng tổng đạo diễn, căn bản không có thời gian tiến hành tương tác với các vị khách.
Kỳ thật sớm ở thời điểm trợ lý gọi Miêu Trí Quân, Yến Cửu cũng đại khái đoán được nguyên nhân.

Hoặc là Tư Việt làm, hoặc chính là anh cả.
Chỉ có điều hai người bọn họ hẳn đều không có thời gian xem phát sóng trực tiếp, vậy người có hiệu suất cao như vậy sẽ là ai......
Yến Cửu bừng tỉnh, móc di động ra: "Anh Sanh, tôi đi gọi điện thoại, trong chốc lát sẽ về."
"A, được." Hạ Vân Sanh gật gật đầu, sau đó một tay một tay ôm Khâu Khâu cùng Mạt Mạt vào trong ngực, tâm sự nặng nề cúi đầu không hề hé răng.
Yến Cửu đem phản ứng của anh xem trong mắt, nhỏ giọng nói với anh: "Hôm nay."
Hạ Vân Sanh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cậu.
Khóe mắt Yến Cửu thoáng nhìn người quay phim đang quay khoảng không ngoài cửa sổ, lại ép thanh âm thấp chút: "Tôi sẽ làm toàn bộ hy vọng tương lai của anh ta chôn vùi hoàn toàn ở buổi tối hôm nay."
Hạ Vân Sanh kinh ngạc nhìn cậu.
Lời này của Tiểu Yến ý là ......!Chẳng lẽ là......
*
Yến Cửu như cũ cầm di động đi vào phòng cất đồ.
"Alo, Tiểu Yến à." Thi Hách Nhân rất nhanh nhận điện thoại.
"Anh Thi," Yến Cửu khảy một chút hạt bắp nhỏ trên cửa sổ, "Anh đang xem phát sóng trực tiếp sao?"
Bên phía Thi Hách Nhân nghe khá yên tĩnh, xem ra anh đang không bận.
"Đúng vậy, anh mới vừa ăn xong cơm chiều, tính lại xem phát sóng trực tiếp một lát sẽ đi tắm rửa, thuận tiện gọi điện thoại cho cậu hỏi tình huống một chút," Ngữ khí Thi Hách Nhân nhẹ nhàng, tâm tình dường như không tệ lắm, "Không ngờ rằng cậu đã gọi qua trước."
Yến Cửu biết anh Thi vì để ý tình huống cơ thể mình, vì thế chủ động trả lời: "Tôi không có chỗ nào khó chịu, tình huống choáng váng đầu cũng cải thiện rất nhiều, anh không cần lo lắng."
Nghe thấy Yến Cửu chính miệng nói đầu cậu cải thiện rất nhiều, Thi Hách Nhân yên tâm nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị đem đề tài kéo đến chuyện bản thân vẫn luôn bàn tính.
Mặc kệ Yến Cửu tin hay không, y vẫn muốn hằng ngày thẩm thấu một chút sự thật Yến Cửu nên biết đến.
"Phía trước lúc đi Giang Tỉ Loan, anh cũng cố ý vô tình cho cậu xem qua ảnh chụp chung thời cấp ba của cậu và Tư Việt," Thi Hách Nhân buồn bực dùng đầu ngón tay moi di động sau lưng cameras, "Cậu sao lại không tin lời của anh chứ? Cho dù không tin anh, cũng nên tin dì Yến? Dì sao có thể đi lừa cậu được?"
Yến Cửu khăng khăng phủ nhận: "Tôi chỉ nhận định ký ức rõ ràng nhất với mình."
Những ảnh chụp đó, từng chữ nhìn như thâm tình lưu luyến, đều có thể giở trò bịp bợm biên soạn ra, chỉ những chuyện cậu tự mình chứng thực, mới có thể coi là chân tướng.
Ngữ khí Thi Hách Nhân hiếm thấy trở nên nghiêm túc: "Tiểu Yến, cậu và Tư Việt đều là bạn bè của anh, anh không muốn ai trong hai người không được vui vẻ."
Yến Cửu há miệng thở dốc, lại không biết chính mình nên nói cái gì.
Tâm cậu trước sau đều mâu thuẫn, một bên muốn tin tưởng sinh hoạt hiện giờ mới là hiện thực; nhưng bên kia, ký ức đau đớn trong đầu cậu lại vô cùng rõ ràng, làm cậu không dám hoài nghi.
"Cậu gọi điện thoại lại đây, muốn hỏi anh đến tột cùng là ai đang dạy dỗ Miêu Trí Quân nhỉ?" Thi Hách Nhân dễ như trở bàn tay mà đoán được tâm tư Yến Cửu.
Y không chờ Yến Cửu trả lời, liền nói tiếp: "Yến tổng cả ngày đều đang mở họp, anh cả ngày đều đầy lớp."
Ý ngoài lời......
Yến Cửu mím môi.
Kết thúc trò chuyện cùng Thi Hách Nhân, Yến Cửu đứng ở bên cửa sổ, trầm mặc nhìn tầng mây nơi xa, thật lâu sau, mới sầu muộn thở dài.
Nhưng rời khỏi phòng cất đồ về tới phòng khách, cậu bỗng nhiên phát hiện không khí có chút không thích hợp.
Nhìn kỹ, tổng đạo diễn đã từ trong phòng ra tới, nhưng bên người lại không có thân ảnh Miêu Trí Quân.
"Miêu Trí Quân bị giám đốc Phù Vân kêu về." Đinh Tư Dận bưng ly làm bộ uống nước, nhỏ giọng đối thì thầm nói với Yến Cửu.
Yến Cửu rũ con ngươi xuống, trong lòng hiểu rõ.
***
Toàn bộ người trong phòng khách đều bởi vì Miêu Trí Quân bị đột nhiên triệu đi có chút lo sợ bất an.
Thần sắc tổng đạo diễn bàng hoàng ngồi ở trên băng ghế nhỏ, dáng vẻ mất hồn mất vía.
Ông không biết tổng giám đốc Miêu vì sao đột nhiên bị giám đốc kêu đi rồi, chẳng là nghe giọng điệu táo bạo của giám đốc đài truyền hình, ông cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Dường như một lần trước......!Nhậm Trát cùng Phí Nhân cũng rời đi bằng phương thức này.
Tổng đạo diễn không khỏi lạnh cả sống lưng, kinh hồn táng đảm nhìn thoáng qua Yến Cửu đang rót nước ở phòng bếp.
May mắn chính mình vẫn luôn cung cung kính kính không có đắc tội vị gia(*) này, bằng không vừa rồi có khả năng sẽ đi theo tổng giám Miêu cùng nhau bị đóng gói mang về đài truyền hình rồi.
(*)爷[yé] Tiếng xưng hô đối với nhà quyền quý (cũ)
Hạ Vân Sanh vào phòng bếp, không hé răng làm cơm chiều cho mọi người.

Yến Cửu sàng gạo, dựa vào hai trợ thủ bên người, nói với Hạ Vân Sanh sắp xếp của mình.
Nếu mời Hà Nghị đến hiện trường, như vậy trường hợp rất có khả năng sẽ trở nên không thể khống chế.
Bởi vậy đã muốn mượn lưu lượng nền tảng này, lại muốn tránh tạo thành uy hiếp an toàn với tụi nhỏ.
"Tiểu Yến, cảm ơn cậu, anh thật sự......" Nước mắt Hạ Vân Sanh rớt xuống mu bàn tay, lại nhanh chóng bị nước ở vòi chảy trôi đi.
Yến Cửu ánh mắt hơi ảm đạm, khóe môi mang theo cười khổ: "Tôi cũng coi như đang tích chút điểm kinh nghiệm cho chính mình, biết đâu sau này tôi có thể dùng tới thì sao."
Hạ Vân Sanh khóc đến có chút lãng tai, nhất thời không nghe rõ lời Yến Cửu nói, truy hỏi: "......!Cậu vừa mới nói cái gì?"
Yến Cửu khẽ cười, không sao xua xua tay: "Không có gì, chỉ đùa một chút thôi."
*
Mọi người ăn xong cơm chiều, lại chỉnh chỉnh tề tề ngồi bên cạnh bàn ăn bắt đầu phát ngốc, chờ đợi kết quả xử lý Miêu Trí Quân.
Tổng đạo diễn bị sự vụ của Miêu Trí Quân tra tấn từ tâm thần đến thể xác đều mệt mỏi, nhưng cũng may chính ông cũng không bị nhét vào danh sách chuẩn bị xử trí, còn có thể kê cao gối mà ngủ mà ngồi bên cạnh người quay phim, đã là may mắn trong bất hạnh.
"Đạo diễn, không khí hiện tại cũng không thích hợp để chơi, chi bằng để chúng tôi giải quyết một chút việc tư." Yến Cửu đã sắp xếp lại hình ảnh trong điện thoại, chỉ cần một nền tảng có độ lộ diện cao là có thể đạt được mục đích.

Đạo diễn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cậu, không dám từ chối: "Được, hiện tại......!Xác thật có thể tự do sắp xếp thời gian."
Tầng cao đài truyền hình thay máu tuyệt đối không thoát được can hệ cùng thanh niên trước mặt ông.
Yến Cửu, rốt cuộc có bối cảnh gì?
【 Miêu Trí Quân và Daniel sao đột nhiên bị kêu đi ha? 】
【 có chuyện gì thì để Miêu Trí Quân một mình đi là được, tui còn muốn nhìn Daniel mà 】
【 tôi cảm giác không phải dấu hiệu tốt, không thấy tổng đạo diễn cả người đều không ổn à 】
【 tui tương đối muốn biết Cửu Cửu nói "Giải quyết việc tư" là việc gì.


Ngoài trời đổ cơn mưa to, đến bọn nhỏ cũng không còn tâm tình chơi, sôi nổi mang theo đồ chơi mình về phòng ngủ.
Phoebe luôn có cảm giác bản thân mang sứ mệnh chị cả, ôm hộp đồ chơi của mình liền đi vào phòng Nini, thuận tiện còn dẫn cả Anh Đào theo.
Vì không muốn cho lũ trẻ nghe được chuyện không nên, Yến Cửu để Loan Trì lấy lý do tập võ mang theo Khâu Khâu cùng Mạt Mạt tới trên lầu, cũng làm Đinh Tư Dận cầm ghế nhỏ ngồi ở cửa cầu thang.
Bố trí xong toàn bộ, Yến Cửu giúp Hạ Vân Sanh cầm lấy di động đặt ở trên bàn trà, thong dong cười: "Anh Sanh, gọi điện thoại cho thầy Hà Nghị đi."
【 oa, chẳng lẽ hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Tui coi thử, cũng không phải sinh nhật Vân Sanh cùng Hà Nghị mà 】
【 thì ra Cửu Cửu làm thần bí thế, là muốn phát phúc lợi cho người xem sao ha ha ha 】
【nếu cậu ấy muốn phát phúc lợi, sao không gọi điện cho mẹ Mạt Mạt nha? 】
【 nếu cậu ấy thật sự gọi điện thoại cho mẹ Mạt Mạt, người ở phòng phát sóng trực tiếp khẳng định muốn khóc đến chết, nơi nào còn gọi phát đường, quả thực là phát dao nhỏ 】
【 liền tính phát dao nhỏ, tui cũng muốn nhìn một chút mẹ Mạt Mạt rốt cuộc xinh đẹp cỡ nào hu hu hu 】
Hạ Vân Sanh cuối cùng cũng chờ tới ngày này rồi.
Lúc nhận điện thoại để gọi điện, lúc nhấn số ngón tay anh đều run lên.
Có lo lắng, có sợ hãi, nhưng càng có rất nhiều dũng khí sở sinh ra chờ mong Yến Cửu giao cho anh.
Ngày hôm nay thôi, bộ mặt đáng ghê tởm của Hà Nghị sẽ rõ ràng khắp thiên hạ, anh ta sẽ vào ngục giam, chịu chế tài của pháp luật, sẽ bị phán xử thi hành án thời gian thật lâu thật lâu, mà bản thân và Khâu Khâu có thể cùng nhau trải qua những ngày vô lo vô nghĩ(*), không phải giờ chịu đựng sinh hoạt sợ hãi và thống khổ nữa.
(*)无忧无虑 [wú yōu wú lu]: Vô ưu vô lự: Vô lo vô nghĩ, không lo lắng.
"Alo?" Hà Nghị nhận điện thoại.
Hạ Vân Sanh vẫn là có điểm sợ anh ta, nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói: "......!Anh đang bận sao?"
"Ở phim trường." Hà Nghị ngữ khí lộ ra vài phần không kiên nhẫn, "Em có chuyện gì?"
Hạ Vân Sanh khẩn trương liếm môi dưới: "Có thể......!Có thể video không? Chúng em đang phát sóng trực tiếp hiện trường......!Muốn video tương tác một chút......"
【 a a a thiệt ngọt thiệt ngọt, muốn bắt đầu phát đường sao? 】
【 Vân Sanh mềm mại yêu kiều như vậy, tôi thật sự sẽ hâm mộ chết Hà Nghị mà! 】
【 Cửu Cửu thật sự hiểu chúng ta, biết mọi người muốn nhìn cái gì, hắc hắc hắc 】
【 hu hu nếu ảnh thật sự hiểu, thì gọi với mẹ Mạt Mạt một lần, để chúng tôi xem rốt cuộc nhân tài dạng gì có thể giành được ảnh 】
Hà Nghị là người ra vẻ đạo mạo mặt người dạ thú, đối mặt cơ hội thiết lập cho bản thân thành người chồng tốt, người bố tốt, anh ta đương nhiên sẽ không từ chối: "Được nha, đương nhiên có thể rồi bảo bối."
Hạ Vân Sanh chuyển thành gọi video, ngay sau đó, Hà Nghị mặt xuất hiện trên màn hình, mặt khốn nạn trước sau như một, dẫn tới khán giả phòng phát sóng trực tiếp không rõ tình hình thực tế kêu cứu mạng.
(*)từ gốc:人模狗样[rén mó gǒu yàng ] Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Yến Cửu từ trong tay Hạ Vân Sanh tiếp nhận di động: "Thầy Hà Nghị, xin chào."
Hà Nghị bị mặt Yến Cửu chợt xuất hiện ở trên màn hình cả kinh hơi hơi sững sờ, nửa ngày mới vội vàng gật đầu thăm hỏi: "Chào ngài."
【 tui vừa rồi có phải nhìn lầm rồi hay không, Hà Nghị giống như nhìn chằm chằm Cửu Cửu nửa ngày 】
【 sao có thể, ảnh đều có Hạ Vân Sanh, sao có thể còn sẽ nhìn chằm chằm người khác chứ 】
【 anh ta chỉ xem thẳng mắt được chứ, chỉ suýt không chảy chảy nước dãi 】

【 không có ai không thích những thứ đẹp đẽ, xem nhiều vài lần cũng là chuyện thường tình 】
【 dù cho thế nào, tui thật sự cảm thấy cách làm này của Hà Nghị ......emmm, có điểm phía dưới, rốt cuộc Vân Sanh còn ở bên cạnh mà 】
Yến Cửu nhướng mày, giơ tay dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng quét đuôi mắt một chút: "Thời tiết hôm nay không tệ, thích hợp để tâm sự."
Đinh Tư Dận hoảng hốt nhìn thoáng qua mưa to ngoài cửa sổ sát đất, nhịn không được có chút lo lắng trạng thái tinh thần Yến Cửu, nhưng thấy bộ dáng cậu bình thản định thần thong dong, lại thoáng buông xuống điểm tâm.
Yến Cửu tuy rằng thích chơi đùa, thậm chí có đôi khi còn có điểm ngớ ngẩn, nhưng trong chuyện đứng đắn trước nay đều không làm liên lụy.
Huống chi, hai kỳ tiết mục này ghi lại, chỉ cần là người không mù mắt, thì nhất định có thể nhận thấy được một chút manh mối, đó chính là bối cảnh Yến Cửu chắc chắn không thể so sánh với những diễn viên bình thường như họ.
Dáng vẻ Yến Cửu thật giống như đối với tiền tài, danh lợi cùng với bôi đen chẳng hề để ý, trên thực tế cậu thật sự không để bụng, phảng phất cậu chỉ tới chơi, mang theo Mạt Mạt tới chỗ này tùy tiện đi một chuyến mà thôi, không dính dáng đến vinh lợi, chỉ cần vui vẻ.
Nghe được Yến Cửu nói, Hà Nghị không rõ nguyên do nhíu nhíu mày.
Yến Cửu này lớn lên đẹp thì đẹp thật, đầu óc không có bệnh chứ?
Yến Cửu hướng điện thoại về phía camera sau, sau khi xác nhận Hạ Nghị có thể nhìn thấy người quay phim và phát sóng trực tiếp trong phòng khách, liền lấy điện thoại mình ra.
Vừa muốn phóng đại hình ảnh trên màn hình, lại đột nhiên cảm thấy màn hình di động quá nhỏ, đơn giản trực tiếp thả xuống rồi lấy máy chiếu phòng khách.
Người quay phim vội vàng thay đổi màn ảnh, nhắm ngay máy chiếu ——
Là một tấm ảnh chụp trong câu lạc bộ đêm nào đó.
Mà vai chính thế mà lại là......!Hà Nghị!
Linh ăn dưa của Loan Trì cùng Cận Quang tức khắc không thể tưởng tượng hít một ngụm khí lạnh, rồi sau đó đồng thời quay đầu nhìn về phía trên màn hình di động, sắc mặt người đàn ông nào đó cực kỳ khó coi.
Trong hình ảnh, tay Hà Nghị đang chia dừng tại vòng eo cặp nam nữ trẻ tuổi quần áo lộ liễu, cười đầy tùy tiện.
Đầu ngón tay Yến Cửu hoạt động, ảnh chụp trên máy chiếu thượng không ngừng chuyển, vai chính mỗi một tấm đều là Hà Nghị, những người bên cạnh lại không ngừng thay đổi.
Màn ảnh bên kia Hà Nghị "Đùng" một tiếng đứng dậy, bàn tay đánh thật mạnh ở trên bàn trang điểm, giận không thể át quát: "Họ Yến! Cậu có ý gì!"
Hạ Vân Sanh ở đầu này màn hình sợ tới mức run lên, theo bản năng giơ tay chặn mặt mình, môi tái nhợt không ngừng run rẩy.
Khán giả trong phòng phát sóng đều xem rõ phản ứng của Hạ Vân Sanh, Hà Nghị ngày thường đến tột cùng đối đãi với anh thế nào, cũng không cần nói thêm nữa.
Giọng Yến Cửu mang ý cười, lại tuyệt nhiên chưa chạm đáy mắt: "Thầy Hà Nghị có tinh lực tốt thật đấy, các câu lạc bộ đêm Kinh Hải đều có thể nhìn đến thân ảnh ngài."
Hà Nghị nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Yến Cửu, trên mặt như cũ vẫn duy trì nụ cười trấn định.
"Yến Cửu đúng không," Gã châm chọc nhìn Yến Cửu, ngữ khí khiêu khích, "Trước khi Vân Sanh tham gia tiết mục, tôi gần như chưa từng nghe qua tên của cậu."
Một minh nhỏ không biết tên, còn không vào nổi tuyến mười tám, thế mà cũng dám tính kế anh ta.

"Chưa từng nghe tên của tôi không quan trọng, tôi vốn dĩ cũng không phải nhân vật nào," Khóe miệng Yến Cửu nhếch lên, căn bản không cảm thấy tức giận, "Nhưng thật ra người có 'thân phận' như thầy Hà Nghị đây, hẳn nên giải thích một chút, bản thân vì duyên cớ gì liên tiếp xuất hiện tại câu lạc bộ đêm tay lại luôn 'trùng hợp' nằm tại eo người khác thế?"
"Công việc yêu cầu thôi," Hà Nghị nheo nheo mắt, đối với thanh niên xinh đẹp trong màn hình sinh ra vài phần kiêng kị, "Cậu Yến Cửu cũng trà trộn giới giải trí, lẽ nào không hiểu đạo lý này, cho nên cậu thật sự không nên vì lợi ích nhỏ bé nào đó đã bôi nhọ tôi, thậm chí ảnh hưởng tình cảm giữa tôi và Vân Sanh."
Yến Cửu 'Chậc' một tiếng thật dài, nhìn như bừng tỉnh hiểu ra: "Là tôi kiến thức hạn hẹp, thì ra trong suy nghĩ của thầy Hà Nghị, ở nơi làm việc, ngoại tình kỳ thật không coi là chuyện lớn."
【 Đ* má, thiệt hay giả, thứ này là Photoshop à? Hà Nghị sao có thể ngoại tình? 】
【 ngoại tình? Tui thấy không chỉ vậy? Còn không bằng PC đâu 】
【 dù sao mặc kệ mấy người tin hay không, tui hiện tại thật sự bội phục Yến Cửu sát đất 】
【 Vân Sanh sợ tới mức như vậy, Hà Nghị sẽ phải bạo lực gia đình chứ? 】
【 phản ứng tiềm thức là chân thật nhất, tôi nguyện ý tin tưởng Hạ Vân Sanh 】
【emmm......! Tôi không quá tin, lúc hai người bọn họ kết hôn, Hà Nghị từng nói qua Vân Sanh là người ảnh thích từ thời đại học mà 】
【 đừng quên, Hạ Vân Sanh chính là ảnh đế, lỡ như là anh ta có lỗi với Hà Nghị trước thì sao? Lúc này muốn mượn nhiệt độ chương trình cáo trạng trước cũng không phải không có khả năng a 】
【 tui cảm thấy cho dù Hà Nghị ngoại tình, Hạ Vân Sanh khẳng định cũng có vấn đề, trách nhiệm cũng không phải tất cả đều ở trên người Hà Nghị】
【 đúng vậy, loại sự tình này một cây làm chẳng nên non 】
【 đúng đúng đúng đấy, chúc bạn đời mày sau này cũng đối xử với mày như vậy 】
Sự thật tại nơi này, Hà Nghị lúc này cãi lại không khỏi có vẻ đặc biệt buồn cười.
Có hình ảnh, có video, còn có nhân chứng.
Mặc cho Hà Nghị nói toạc trời cũng không có biện pháp rửa sạch chính mình, trừ phi......!Gã kiên trì không biết xấu hổ.
"Tôi không phải ngoại tình!" Hà Nghị tức giận đến mặt mày dữ tợn, hận không thể bò qua đường dây lại đây giết Yến Cửu, lấp kín miệng cậu lại.
Rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai đang hại gã!
Được rồi, xác thật không biết xấu hổ.
Yến Cửu không tỏ ý kiến nhướng mày, lộ ra biểu cảm rất ngoài ý muốn: "Ồ......!Thế này không phải ngoại tình?"
*
Tác giả có lời muốn nói:
Em Tư: Cảm tạ nhân viên công tác nhắc tới bánh mì nhỏ, làm tôi chợt lóe qua đầu Cửu Cửu.
Mạt Mạt: Con thay em tư của con cảm ơn bánh mì nhỏ ~
Em Tư:......!Được rồi mà.