Biên dịch: Yên Hy
Chỉnh sửa: 18/10/2023
Chuyện của phu nhân Hà khách khứa ở đây đều xem vào mắt, người quen biết nhanh chóng trao đổi một ánh mắt khiếp sợ, ngay sau đó rũ xuống cầm lấy rượu vang đỏ trong tay uống một ngụm, bắt đầu cười khẽ đàm luận việc khác.
Bữa tiệc một lần nữa khôi phục nói cười, tựa như chuyện vừa rồi chưa bao giờ phát sinh.
Có vết xe đổ của phu nhân Hà, người có đầu óc sẽ không nghị luận trong bữa tiệc.
Không chỉ có hôm nay sẽ không, về sau cũng tuyệt đối ngậm miệng không nói chuyện.
Nhưng mà trong lòng họ khó nén khiếp sợ, vừa mới rồi trợ lý Thiệu tổng tự mình qua xử lý.
Thiệu tổng trăm công ngàn việc, mướn ít nhất hơn hai mươi trợ lý, nhưng chân chính cùng ông tham dự tiệc này chỉ có ba bốn người, có đôi khi cả bọn họ đều phải tất cung tất kính với mấy trợ lý tổng này.
Vậy cũng đủ chứng minh lời nói của phu nhân Hà làm Thiệu tổng tức giận, chứ không phải tiểu Thiệu tổng.
Nếu mệnh lệnh tiểu Thiệu tổng, có lẽ còn có khả năng vãn hồi.
Dù sao tình cảm của người trẻ tuổi phần lớn đều là nhất thời xúc động, so sánh với việc buôn bán và lợi ích, nào nặng nào nhẹ đều có cân nhắc.
Nhưng nếu là Thiệu tổng, vậy ý nghĩa liền bất đồng.
Thái độ người cầm quyền Thiệu thị rõ như ban ngày ——
Hà thị xong rồi.
Không có bất luận đường xoay chuyển sống.
Trong phút chốc, địa vị thanh niên trong lòng tân khách được nâng cao vô hạn, trực tiếp chạm đỉnh.
Trong lúc nhất thời người gần cửa cảm thấy bất an, ai cũng không dám nói cái gì nữa.
Mới vừa rồi vài vị phu nhân trong lòng cũng chua chát tương tự sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng đi toilet thu thập trang dung, tâm đều sắp nhảy ra cổ họng.
Phu nhân Vu vừa rồi đứng bên cạnh phu nhân Hà.
Con trai của bà - Vu Mông mới vừa cũng chưa nói được một câu với Thái Tử gia, mà gần Thẩm Ngôn, Thái Tử gia lại giống đổi một người, thái độ tha thiết, cùng vừa rồi hoàn toàn là hai gương mặt.
Phu nhân Vu trong lòng vốn có vài phần ghen tuông, may mắn, may mắn bà cái gì cũng chưa biểu hiện ra ngoài.
Cũng quá nhiều phỏng đoán lộn xộn.
Bà dùng tay vịn tường, mồ hôi lạnh chảy xuống theo tóc mai, hai chân nhũn ra, gần như không đứng được.
Ai có thể nghĩ đến chỉ là nghị luận hai câu, phu nhân Hà lập tức trực tiếp ở trước mắt bao người bị cưỡng chế mời ra bữa tiệc, có thể nói mất mặt đến cực điểm.
Nếu là đổi thành bà, hận không thể chết ngay lập tức.
Lúc này lại nghĩ đến Thẩm Ngôn, phu nhân Vu đột nhiên rùng mình, móng tay cào vào vách tường bóng loáng, hô hấp dồn dập.
Bà ngay cả một suy nghĩ cũng không dám có.
Đối phương là Thiệu thị tài phú đứng đầu bảng, mà Vu thị bọn họ cùng lắm chỉ là hợp tác thương nghiệp mà thôi, chỉ cần Thiệu thị muốn, lúc nào cũng có thể thay đổi bọn họ.
Nhưng bà không muốn rơi vào cùng kết cục giống phu nhân Hà.
*
Cùng thời gian.
Thiệu Tinh Lan đang yêu thích không buông tay vuốt ve ngọc lục bảo trên nút tay áo, đôi mắt màu hổ phách cong xinh đẹp: "Cảm ơn anh trai Thẩm Ngôn, em rất thích."
"Đây là món quà tốt nhất hôm nay em gặp được." Thanh âm thiếu niên vừa mềm vừa ngọt, như ngậm thêm đường.
Phỉ thúy lục đế vương giá trị liên thành bị y đặt ở một bên, chịu vắng vẻ, biến thành đãi ngộ giống những món quà khác.
Nhà thiết kế hít sâu một hơi, đặt viên đá Thái Tử gia tùy tay đặt ở một bên vào hộp nhung tơ.
Vạn nhất không cẩn thận đánh mất, bán ông đều bồi thường nổi.
Đây chính là phỉ thúy lục đế vương đó, ngay cả nhà thiết kế cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phỉ thúy trong truyền thuyết này.
Lục đế vương là xanh lục màu cao cấp nhất, cho dù xanh rau bina, xanh vẹt, xanh táo, hay là xanh hành tâm, xanh dương lục hay xanh chính dương, tất cả các màu đều kém hơn màu lục đế vương.
Đậm hơn một phân, nhạt đi một đoạn, xanh tươi sáng, xanh tự nhiên, xanh gãi đúng chỗ ngứa, oánh nhuận đến phảng phất có thể tích ra nước.
Mà thủy tinh cũng là loại đá có nước chất lượng hàng đầu, trong veo không tì vết.
Nước đá, cùng với màu sắc chất lượng hàng đầu, tạo thành một kho báu vô song – phỉ thúy lục đế vương.
Nhà thiết kế lần đầu nhìn đến kinh ngạc không thôi, loại phỉ thúy này sớm đã biến mất khỏi mỏ quặng, chỉ sợ chỉ Thiệu thị có thể được tài phú cùng nội tình.
Chẳng qua trộm liếc nhìn biểu cảm Thái Tử gia, đối phương cùng ngày thường khác nhau như hai người, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vui sướng.
Giá trị liên thành lại thế nào, đương nhiên kém hơn quà người mình thích tặng.
Thiên kim khó mua được sự yêu thích của Thái Tử gia.
Nhà thiết kế sư thức thời rời đi, cũng đóng cửa phòng lại.
Thiệu Tinh Lan lần đầu tiên thu được quà của đối phương, nội tâm kích động quả thực chẳng thể khắc chế.
Giữa trưa y còn tức giận Hạ Lăng thu được quà, mà hiện tại y cũng có.
Y cũng có!
Là anh trai Thẩm Ngôn tự mình chọn, còn làm thiết kế đặc biệt.
Thiếu niên hận không thể lập tức chiêu cáo toàn thế giới.
Nhưng người đều có lòng tham, sau khi đạt được một thứ nhịn không được muốn đạt được càng nhiều.
Hôm nay là sinh nhật y, y có thể nổi thêm lòng tham một chút được không?
"Anh trai Thẩm Ngôn." Thiếu niên nhìn mắt tím xinh đẹp của đối phương, hít sâu mấy hơi giảm bớt khẩn trương nội tâm, ngay sau đó nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, giống như tâm tình không bình tĩnh của y lúc này.
"Em vừa mới ước một nguyện vọng, hy vọng có thể nhảy một điệu nhảy với anh trai Thẩm Ngôn trong bữa tiệc sinh nhật."
Giọng nói rơi xuống, toàn bộ phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn lại tiếng hít thở xen lẫn.
Ở hoàn cảnh an tĩnh như vậy, Thiệu Tinh Lan cảm giác tiếng tim đập trong lồng ngực càng thêm kịch liệt, bịch bịch bịch đánh trống reo hò, như nhịp trống dày đặc, nhanh chóng mà nóng bỏng.
Đối phương đã nghe được hay chưa?
Thiếu niên liếm liếm môi, nắm chặt lòng bàn tay toát mồ hôi, mang theo một chút cảm giác dính nhớp.
Trong tiếng tim đập loạn nhịp, y mở to mắt, hầu kết không tự giác nuốt nuốt, đôi mắt màu hổ phách yên lặng nhìn Omega: "Anh trai Thẩm Ngôn, nguyện vọng 18 tuổi của em, có thể thực hiện sao?"
Thẩm Ngôn không nghĩ tới y sẽ ước nguyện vọng này, không khỏi ngơ ngẩn.
Tuy rằng khiêu vũ thuộc về xã giao bình thường, nhưng biết suy nghĩ đối phương, hành động này liền trở nên không quá thích hợp.
"Có thể chứ?"
Thiếu niên ngồi ghế trên hơi lùn, cánh tay đáp trên lưng ghế nửa nhìn cậu, đôi mắt nóng đến kinh người, chờ mong bên trong không chút nào che giấu.
"Anh trai Thẩm Ngôn, đây là nguyện vọng duy nhất sinh nhật của em, đồng ý với em được không?" Tiếng Alpha nói mềm mại làm nũng, âm cuối ngọt đến dính người.
"......"
"Lễ thành niên em chỉ có lúc này, em muốn anh đi cùng em nhé."
Thấy đối phương vẫn luôn im lặng, hốc mắt thiếu niên bỗng dưng ửng đỏ, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm, thanh âm mang theo một mạt cay chát: "Rất xin lỗi, em không nên ước nguyện vọng này."
Thiệu Tinh Lan đặt đầu gối lên cánh tay mình, rũ xuống lông mi ướt dầm dề, phảng phất ngay sau đó sẽ khóc ra.
"Không phải không được, cậu có thể ước." Thanh âm thanh thúy của Thẩm Ngôn quanh quẩn bên tai.
Cậu cũng không cảm thấy nguyện vọng này quá khó xử, cậu khó xử chính là cảm tình đối phương.
"Anh trai Thẩm Ngôn, anh đồng ý rồi sao?!" Alpha bỗng dưng ngẩng đầu, hốc mắt vẫn hồng hồng, nhưng mà khóe môi tươi cười lại thế nào đều che lấp không được.
"Đúng vậy." Omega rũ mắt nhìn thoáng qua thời gian trên quang não, lông mi nhỏ dài nồng đậm nhẹ nhàng rung động: "Nhưng tôi không thể ở cùng cậu quá lâu, Hạ Lăng còn chờ tôi bên ngoài."
"......"
Nội tâm vui sướng Thiệu Tinh Lan lập tức tan đi hơn phân nửa, trong lòng vừa chua vừa sáp.
Y hiểu ý của đối phương.
Bọn họ thật sự ở bên nhau.
Không biết có phải nguyên nhân chung tinh thần lực hay không, lại hoặc là ba người đã nói chuyện với nhau, y càng có nhận thức rõ ràng với thân phận của chính mình ——
Tóm lại, dường như cũng không phải quá khó tiếp thu.
Thu hoạch hôm nay vậy đã đủ rồi.
Thiếu niên nhắm mắt, y không chỉ có món quà của anh trai Thẩm Ngôn, nguyện vọng ưng thuận có thể thực hiện.
Bản thân không thể quá mức tham lam.
*
Màn đêm dần dần buông xuống, khi Thiệu tổng lên tiếng, mọi người chia nhau dâng lên những lời chúc phúc, ánh mắt mọi người hướng về phía đại sảnh.
Ánh đèn mờ ảo, yến hội hoa lệ, khúc nhạc du dương, cùng với AO mặt đối mặt khí chất xuất chúng, cấu thành hình ảnh tuyệt mỹ.
"Anh trai Thẩm Ngôn đừng lo lắng, em nhảy bước nữ là được." Thiếu niên cười sáng ngời, đôi mắt màu hổ phách như ngậm ngôi sao.
Trong nháy mắt Thẩm Ngôn nhớ tới Hạ Lăng, thân ảnh hai người dường như trong lúc nhất thời đè trùng lên nhau.
Một cảm giác quen thuộc rất kỳ quái.
Mắt tím hơi thất thần, lại thật nhanh bị giai điệu vũ khúc đoạt lại lực chú ý.
Điệu nhảy lần này cũng không phải là điệu tanscoa đã học trong Học viện Quý tộc Tinh Nhã, mà điệu HZ phù hợp với dịp công việc hơn, có giai điệu nhẹ nhàng, bước đi nhẹ nhàng và không cần quá nhiều kĩ năng.
Các tân khách khiếp sợ nhìn Thiệu Tinh Lan thân hình cao lớn ở giữa sân nhảy bày ra động tác chim nhỏ nép vào người , tròng mắt đều sắp rơi xuống.
Thái Tử gia Thiệu thị vậy mà nhảy nữ bước!
Bọn họ nên không phải xuất hiện ảo giác?
Rất nhiều người xoa đôi mắt, cảm giác không thể tin tưởng.
Đây là trường hợp ma huyễn gì?
May mắn dáng người Thẩm Ngôn cao, chiều cao hai người tương đối xứng đôi, mới không đến nỗi quá mức đột ngột.
Nhưng giờ phút này động tác hai người vẫn đổi mới nhận thức bọn họ.
Có thể làm Thái Tử gia Thiệu thị từ tôn nghiêm của Alpha đỉnh cấp nhảy nữ bước, Omega không thể nghi ngờ là chân ái.
Được, lần này hoàn toàn không phải diễn.
......
Khi Thẩm Ngôn rời khỏi bữa tiệc, cậu đã đi gần đến một tiếng.
Cho dù tất cả dựa theo quá trình đơn giản, tiệc sinh nhật người thừa kế Thiệu thị cũng không có khả năng qua loa, thời gian này đã là kết quả nhanh nhất.
Trên đường cậu gửi tin nhắn cho Hạ Lăng, nói đối phương không cần chờ.
Hạ Lăng chỉ trở về một câu: 【 không sao. 】
Đầu ngón tay trắng của Omega nhắn mở màn hình, mắt tím dừng lại trên hai chữ không sao một chút, phỏng đoán Hạ Lăng có giận hay không.
Khả năng sẽ nhỉ?
Dù sao vừa bắt đầu cậu đã nói sẽ rất mau trở ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại có một tia khẩn trương.
Loại cảm giác này vẫn lần đầu tiên.
Lỡ như Hạ Lăng tức giận thật.
Cậu nên làm thế nào đây?
Thanh niên ở phương diện yêu đương không có kinh nghiệm suy nghĩ, bắt đầu tìm tòi thông tin liên quan trên Tinh Võng.
Một phút lúc sau, cậu nhanh chóng tắt giao diện, trên mặt trắng nõn hiện ra một mạt đỏ ửng, ý đồ loại bỏ hết thảy đủ loại đề nghị không đáng tin cậy trong đầu.
Nhưng mà đại não có thể so với máy tính lượng tử lại hoàn chỉnh tồn trữ tin tức này xuống, thậm chí còn phân tích tính khả thi.
Đi vài trạm dừng xe của trang viên, Thẩm Ngôn liếc mắt một cái thấy được RS màu xám bạc, còn có Alpha thân cao như gỗ tùng từ xa.
Dưới ánh đèn, mái tóc bạc buông xõa trên ngực Hạ Lăng tỏa sáng rực rỡ, ngũ quan tuấn tú của hắn chìm vào bóng tối, ngày càng có đường nét ba chiều, mặt mày thanh lạnh lạnh lùng gần như hòa vào ánh trăng, khí chất lạnh nhạt xa cách, tựa như không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Nhưng mà như vậy khi hắn nhìn thấy Omega, lạnh lẽo quanh thân tan đi tất cả, đôi mắt đóng băng hòa tan hơn phân nửa, tiến lên vài bước cầm tay cậu, gắt gao, như là đoạt lại bảo vật mất đi mà tìm lại được.
"Xin lỗi, để anh đợi lâu, anh giận không?" Omega ngước mắt nhìn hắn, luôn cảm giác Hạ Lăng có điểm không đúng.
"Không có." Alpha dừng một chút, rũ mắt nhìn tay hai người giao nhau, nhanh chóng đặt ra con đường đến trường quân đội, RS hóa thành một đường sáng bay nhanh đi.
"Anh không hỏi em vì cái gì về trễ như vậy sao?"
"......"
Kỳ thật hắn đã biết.
Hạ Lăng nhắm mắt, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.
Giữa bọn họ có chung Tinh thần lực, suy nghĩ Tinh thần lực, lại mãnh liệt như vậy, cho dù hắn cực tuyệt suy nghĩ của Tinh thần lực, nhưng nó vẫn rất rõ ràng truyền đến trong đầu hắn.
Hắn biết Thẩm Ngôn tặng đối phương một đôi nút áo được chọn lựa tỉ mỉ, biết Omega kêu y Tinh Lan , biết hai người nhảy một điệu; cùng với khi hai người tiếp xúc tứ chi, tim Thiệu Tinh Lan đập kịch liệt cùng suy nghĩ hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại tại giây phút này.
Hắn đều biết.
Ngực đau đớn từng đợt đánh úp lại, Hạ Lăng biết đây chỉ là xã giao phạm vi bình thường, cũng hiểu được Thẩm Ngôn không thích Thiệu Tinh Lan.
Cậu lựa chọn chính mình, điểm này hắn cực kỳ rõ ràng.
Nhưng mà dụ.c vọng chiếm hữu mãnh liệt của Alpha, không, là d.ục vọng chiếm hữu mãnh liệt của nội tâm khiến hắn không thể khống chế nổi đủ loại cảm xúc như ghen ghét, phẫn nộ.
Khớp xương ngón tay rõ ràng của Hạ Lăng đặt bên người nắm chặt, hắn không muốn mang đến cảm xúc này cho người nọ.
Thẩm Ngôn nhìn bộ dáng lãnh đạm của hắn, nghĩ thầm, quả nhiên là giận rồi.
Cậu chậm rãi tới gần đối phương, hôn lên đôi môi đang căng chặt của Alpha, xúc cảm mềm mại vừa chạm vào liền tách ra, khi đối phương nhìn qua, nhanh chóng ngồi trở lại chỗ cũ, "Đừng giận, trước hết nghe em nói, được không?""
Mắt tím Omega xinh đẹp hơi cong, âm cuối nhẹ nhàng nâng lên, mang theo một chút âm điệu dỗ người, mềm nhẹ quá mức.
Hầu kết Hạ Lăng hoạt động rõ ràng một chút, hai tròng mắt xanh thẳm yên lặng nhìn cậu, thanh âm thấp thấp: "Ừ."
Thẩm Ngôn mở miệng chính là một bạo kích: "Đầu tiên, em chỉ thích anh, không thích người khác."
Hô hấp Hạ Lăng nháy mắt rối loạn, hắn cảm thấy chính mình không cần nghe hết, hết thảy cảm xúc trong nội tâm đều bị những lời này triệt để trấn an, không lưu một tia dấu vết.
Thẩm Ngôn còn tiếp tục nói: "Nguyên nhân về trễ bởi vì nguyện vọng sinh nhật 18 tuổi của Thiệu Tinh Lan, em cũng không ngờ tới..."
Hình dáng cánh môi duyên dáng khép mở, ngẫu nhiên lộ ra một tí hàm răng trắng tinh cùng đầu lưỡi cùng màu hồng nhạt, tầm mắt nóng rực Alpha gắt gao nhìn thẳng, hầu kết khó nhịn ăn lăn, sau đó vô pháp khắc chế cúi người hôn lên!
*
Biên dịch có lời muốn nói: Ai hóng bé Ngôn dỗ chồng thế nào ko nà =))))