Biên dịch: Yên Hy
Chữa khỏi một thiếu tướng cấp S tinh thần gần hỏng mất, Thẩm Ngôn chỉ dùng không đến nửa tiếng.
Tốc độ trị liệu như vậy trước nay chưa từng có.
Thẳng đến khi kết thúc chữa trị, thiếu tướng Tô Nhung vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ tinh thần lực tràn đầy ấm áp cùng tinh thuần này.
Loại cảm giác này tựa như toàn thân đều ngâm thoải mái trong suối nước nóng, đem sương mù mờ mịt trướng đau trong khu não tầng tầng tróc ra, toàn bộ thể xác và tinh thần đều thả lỏng lại, hận không thể vĩnh viễn nằm ở bên trong.
Khi tia sáng vàng lan tràn toàn thân dần dần biến mất, con bướm vàng kia sắp bay khỏi bên người Tô Nhung theo bản năng duỗi tay muốn giữ lại.
Nhưng Kim Vũ Vương Điệp vẫn chưa dừng lại, phe phẩy cánh bướm xinh đẹp bay trở về trong Khu não của chủ nhân.
Giấy phút đó, thiếu tướng sát phạt quyết đoán, khí thế đầy người trên chiến trường đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Một loại... Tâm trạng thật kỳ diệu.
Thời gian ngắn ngủn, xúc cảm tinh thần lực tương liên, thẳng đánh tinh lọc khu não, chiếu sáng khói mù đáy lòng anh ta, giảm bớt chứng bệnh bạo động bực bội nhiều năm, tương tự cũng làm anh ta sinh ra ảo giác ỷ lại.
Chân mày Alpha hoãn xuống dưới, một bên tiếp thu kiểm tra phức tạp từ nhân viên chữa trị, một bên đem tầm mắt thả xuống trên người Thẩm Ngôn đang tự mình dùng dịch khôi phục tinh thần lực.
Omega ngồi ở trên sô pha đối diện, phần lưng dựa sát về phía sau, phác họa ra dáng eo mềm mại, đôi chân dài giãn ra, biểu hiện tư thái thả lỏng.
Cậu ngửa nửa đầu, lộ ra cổ trắng nõn, hầu kết nhỏ nhắn theo động tác nuốt nhẹ nhàng hoạt động, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện sau đồ tác chiến, phá lệ dụ người.
Đầu ngón tay trắng nắm lấy chai tinh thần lực nửa trong suốt, càng tô điểm thêm nét oánh nhuận, lông mi nhỏ dài nồng đậm hơi rũ, lúc chớp mắt tựa như cánh bướm vỗ cánh sắp bay.
Hình ảnh vừa rồi trùng hợp cùng trước mắt, thiếu niên cho anh ta cảm giác mỹ lệ tựa như con bướm vàng kia, làm người ta mê muội.
Liên tiếp dùng hai bình dịch khôi phục tinh thần lực, Thẩm Ngôn đứng dậy, cùng Phó Tắc Tuyên đi qua phòng bệnh tiếp theo.
Mà ánh mắt thiếu tướng Tô Nhung vẫn luôn đuổi theo cậu, thẳng đến không nhìn tới thân ảnh đối phương.
......
Lại một sĩ quân cấp cao hồi phục như cũ sau trị liệu của Kim Vũ Vương Điệp.
Bọn họ cách một đoạn thời gian sẽ phát tác bạo động tinh thần lực tra tấn đến thân thể thon gầy đơn bạc, sắc mặt tái nhợt, nhưng khi đôi mắt im lặng như vũng nước đọng nhìn thấy thiếu, một luồng sáng chói mắt chợt bùng lên, cuối cùng họ cũng nhìn thấy được hy vọng.
Được chú bướm vàng nho nhỏ đáng yêu trước mắt này, được Omega có thiên phú chữa trị trước mắt này thanh trừ đi bóng đen dây dưa hơn mười năm, cứu vận mệnh phải rơi vào hôn mê của họ.
Thẩm Ngôn.
Hai thiếu tướng cấp S, mười lăm sĩ quan cấp bậc A+ đồng thời đem cái tên này khắc chặt vào trong lòng, vĩnh viễn sẽ không quên.
Bắt đầu từ giờ phút này, họ trở thành những người hâm mộ trung thành của Thẩm Ngôn.
Nếu có bất luận kẻ nào dám động vào Thẩm Ngôn, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cho dù là ai.
*
Thời gian một buổi sáng trôi qua, phòng bệnh tràn ngập sóng tinh thần lực bạo động đã hoàn toàn tan biến, thay thế chính là ánh sáng vàng nhàn nhạt chiếu vào phòng, xua tan tất cả khói mù.
Trải qua hơn ba tiếng, trị liệu cuối cùng cũng kết thúc.
Phó Tắc Tuyên nhìn sắc mặt Omega trở nên trắng bệch, đỉnh mày nhíu chặt, trái tim nổi lên đau đớn rậm rạp: "Tôi trước mang cậu đi nghỉ ngơi."
"Ừm." Thẩm Ngôn không cậy mạnh, hiện tại cậu xác thật yêu cầu nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen.
Mỗi lần thi triển thiên phú chữa trị, lượng tinh thần lực tiêu hao đều làm cậu hơi suy yếu, hoãn một chút cũng không có việc gì.
Còn có thuộc tinh thần lực hệ thống cho còn chưa dùng, lần này vừa lúc dùng cùng nhau, nhìn xem hiệu quả như thế nào.
Phó Tắc Tuyên đưa cậu tới phòng nghỉ riêng của mình.
Quân bộ cấp bậc rõ ràng, bình thường sĩ quan chỉ có ký túc xá không có phòng nghỉ, chỉ có tướng lãnh cao cấp mới có, hơn nữa không gian không nhỏ, các hạng phương tiện cực kỳ đầy đủ hết.
"Đói bụng chưa, tôi bảo Chiêm Tuần mang cơm trưa lại đây, muốn ăn cái gì?"
Thẩm Ngôn bên miệng ngậm một bình dịch dinh dưỡng, uống mấy ngụm, cánh môi màu hồng nhạt nhiễm một óng ánh, dáng môi tuyệt đẹp, là hình dạng thích hợp được hôn môi.
Tầm mắt Phó Tắc Tuyên dừng một chút ở trên môi cậu, yết hầu nhẹ nhàng hoạt động, bên tai tự giác phiếm hồng, thấp giọng khụ một tiếng rồi dời mắt.
"... Dùng bữa tại quân khu là được, tôi không kén ăn." Giọng thiếu niên mang theo nhàn nhạt mỏi mệt.
"Vậy cậu vào phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, nửa giờ sau tôi gọi cậu."
"Được." Thẩm Ngôn đi vào phòng, rất sạch sẽ, không có vật phẩm dư thừa.
Nhưng trên bàn sắp dược phẩm khôi phục chỉnh tề thành hàng, cùng với hệ thống mô phỏng chiến thiệt yêu cầu quyền chứng thực, vẫn có thể nhìn ra đây phòng Phó Tắc Tuyên.
Cậu đã quen thuộc với điều này.
Không có qua giường nghỉ ngơi, thiếu niên nhìn đến ghế bập bênh bên cạnh có hình dáng phù hợp với cơ thể con người, thuận thế nằm lên.
Hệ thống thông minh tự động điều chỉnh góc độ, để thân hình cao dài của Omega dán sát ghế, vẫn duy trì tư thế cực kỳ thoải mái, cẳng chân thon dài chảy xuống, để lộ đoạn mắt cá chân gầy.
Cậu dùng dược phẩm hệ thống cho, mắt tím hơi hơi khép kín, thuốc chữa trị hai hợp một có chút trướng đau tại Khu não.
Kim Vũ Vương Điệp ở Khu não thoải mái đập đập cánh, màu vàng rực rỡ từ mép cánh truyền vào trong một chút, toàn thân như được phủ một tầng ánh sáng vàng, tỏa ra một luồng sinh khí mới.
Lần này hiệu quả dược tốt đến kinh người, tinh thần lực từ phía trước 60% khôi phục tới rồi 80%.
Trước mắt đã khôi phục bốn phần năm, tinh thần lực đạt tới điểm giới hạn cấp SSS, dường như không có gì có thể uy hiếp đến cậu.
Tốc độ khôi phục này còn nhanh hơn so tưởng tượng của cậu.
Không đúng.
Bốn phần năm?
Thẩm Ngôn bỗng chốc mở mắt.
Cậu nhớ đến chính mình vừa tới thế giới này chỉ tính toán kiếm độ hảo cảm đến 60, cũng có nghĩa nhiều nhất chỉ có thể khôi phục 60% tinh thần lực. Hơn nữa bao gồm cả lượng nhỏ tinh thần lực mà cậu vốn còn sót lại cũng sẽ không vượt quá 70%.
Mà lần trước hệ thống nói qua, độ hảo cảm Hạ Lăng vẫn luôn bảo trì ở 60, không có biến hóa.
Cho nên, rốt cuộc làm thế nào khôi phục thành 80% như trước mắt?
Không chỉ Hạ Lăng, độ hảo cảm những người khác cũng đạt tới 60 rồi sao? Thậm chí có người vượt qua 60——
Thẩm Ngôn mặt không biểu cảm: "Hệ thống, hiện tại độ hảo cảm của bọn họ bao nhiêu?"
Hệ thống: "......"
Cứu mạng, xem ra giấu không được.
Hệ thống: "... Đầy rồi."
Độ hảo cảm Hạ Lăng đã sớm đầy.
Lục Vân Thiên 90, khi ký chủ đồng ý cho anh dùng RS tới đón, đã trực tiếp tới 100 rồi.
Thiệu Tinh Lan tuy rằng 60 không cao, nhưng y mỗi ngày đều cùng ký chủ cùng nhau huấn luyện, từ sớm đến tối, độ hảo cảm vẫn luôn vững bước gia tăng.
Càng đừng nói ký chủ trên phương diện bắn súng y luôn tự hào chiến thắng, hai người còn đồng thời đánh vỡ ký lục. Trong nháy mắt đó, độ hảo cảm mục tiêu nhiệm vụ tăng cao, lập tức gia tăng 20.
Như thế tích lũy xuống, đạt tới 100 cũng rất bình thường.
Thẩm Ngôn hít sâu một hơi, khắc chế nhịp tim đập nhanh, thanh âm cũng mang theo vài phần gian nan: "Ai đầy, là... Hạ Lăng sao?"
Cậu kỳ thật ẩn ẩn có một chút dự cảm với nó, nhưng không ngờ được sẽ cao tới vậy.
Dựa theo cậu tính ra, ước chừng tầm 70-80, độ hảo cảm 100, cậu trước nay không nghĩ tới như vậy.
Hệ thống nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói: "Cái đó... Ký chủ, đều đầy. Hạ Lăng, Lục Vân Thiên, còn có Thiệu Tinh Lan, ba mục tiêu nhiệm vụ đều đầy."
Không khí đột nhiên im ắng xuống, kim rơi cũng có thể nghe.
Thấy tình thế không ổn, hệ thống lập tức nịnh nọt: "Ký chủ, ký chủ cậu thật quá lợi hại, mị lực ký chủ vô biên! Ba mục tiêu nhiệm vụ tất cả đều thần phục dưới của mị lực cậu, hắc hắc hắc hắc."
"Tôi quả thực sùng bái cậu quá!"
"Ngài ngẫm lại, đây là chuyện tốt mà, tinh thần lực cậu hẳn rất nhanh sẽ khôi phục. A, đúng rồi, sóng thuốc tiếp theo còn chưa phát, để tôi đi xem thế nào."
Nó chuẩn bị chiến lược hạ tuyến.
"Từ từ." Thanh âm Thẩm Ngôn lại cực kỳ bình tĩnh: "Cậu xác định độ hảo cảm ba người đều đạt tới 100? Số liệu nhất định bị lỗi."
Hệ thống lập tức nói: "Không có, tuyệt đối không có, tôi lấy danh nghĩa đầu não thề, số liệu chuẩn xác." Nói xong câu đó nó chạy nhanh mất.
!!
Tựa như một đạo tia chớp đem bổ trúng cậu, mắt tím nhìn chằm chằm trần nhà mà thất thần, thật lâu đều không bình tĩnh lại.
Độ hảo cảm ba người bọn họ đều đạt tới 100?
Thẩm Ngôn như đã hiểu, lại cũng giống như không hiểu.
Cậu cảm giác đầu thật đâu, nếu hệ thống có thật thể, chỉ sợ giờ phút này đã sớm bị đánh gãy xương sườn đẩy vào bệnh viện.
Cậu rõ ràng không làm gì, vì sao độ hảo cảm sẽ tăng nhanh đến như vậy?
Như thế xem ra, có lẽ từ bắt đầu rất sớm hệ thống vẫn luôn gạt cậu.
Mà từ khi không biết nào, hữu nghị sớm đã biến chất.
Thẩm Ngôn dùng cánh tay che lại đôi mắt, trong đầu chợt hiện lên vô số hình ảnh loạn.
Cậu nhớ tới Hạ Lăng từng nói hắn thích cậu, cho dù không đáp lại cũng sẽ thích kỳ thật em không cần phải sốt ruột, cho dù bao lâu tôi đều sẽ chờ , lúc ấy không cảm thấy có cái gì, nhưng hiện tại xem ra, dường như biểu đạt tâm ý mình chói lọi.
Nghĩ đến đối phương đi cùng cậu tiến hành huấn luyện, giúp cậu sửa sang lại phòng, lau tóc, thu thập quần áo, cẩn thận tỉ mỉ; nghĩ đến Alpha có bệnh sạch sẽ nặng lại chưa từng mang bao tay trước mặt mình, còn có đôi mắt xanh thẳng đóng băng kia, khi nhìn về mình mình nhu hòa xuống......
Nghĩ đến Lục Vân Thiên tiêu phí đủ thủ đoạn giúp cậu bắt được tài liệu hiếm, nghĩ đến đối phương ở môn cận chiến quỳ một gối xuống đất giúp cậu đeo máy kiểm tra, còn có thời điểm điều khiển RS đón cậu nói ra câu đừng từ chối anh kia, gần như hoàn toàn không để bụng tôn nghiêm của Alpha đỉnh cấp.
Nghĩ đến Thiệu Tinh Lan đối mặt cậu cười ngọt ngào, hai tròng mắt chợt sáng lên, động tác làm nũng, cùng với y thường xuyên treo bên miệng anh trai Thẩm Ngôn thật lợi hại em rất thích anh trai Thẩm Ngôn.
......
Còn có rất nhiều rất nhiều.
Chi tiết ở chung thời gian trước tích từng chút một, quá khứ chưa bao giờ chú ý chi tiết, tại giờ phút này toàn bộ trở nên rõ ràng.
Trong cuộc đời Thẩm Ngôn lần đầu tiên cảm thấy dao động cảm xúc mãnh liệt như thế, kinh ngạc, không thể tin tưởng, chua xót. Các loại cảm xúc chen chúc tới, làm cậu nhịn không được từ trên ghế nằm ngồi dậy, đôi tay nắm chặt tay vịn hai bên, dùng sức đến mức đốt ngón tay đều bắt đầu trở nên trắng bệch.
Thiếu niên nhíu mi lại, theo bản năng phủ nhận kết quả này.
Bỏ qua Hạ Lăng, Lục Vân Thiên hai người không nói chuyện, cậu cho rằng Thiệu Tinh Lan nhất định sẽ không có cảm tình hệ này, càng có nhiều cảm kích cùng ỷ lại khi mình cứu y hơn.
Thẩm Ngôn không thể tưởng tượng một thiếu niên gọi bản thân anh trai sẽ mang cảm tình này.
Không có khả năng.
Hệ thống nhất định có lỗi.
*
Thời điểm thượng tướng Phó Tắc Tuyên tiến đến gõ Phải rất lâu Omega mới đi ra, sắc mặt cũng không khá hơn trước khi bước vào bao nhiêu.
Lúc dùng bữa cũng tương tự.
Cặp mắt tím xinh đẹp kia thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm đồ ăn trước mắt xuất thần, giữa mày ngẫu nhiên nhăn lại, như gặp phải vấn đề khó giải quyết.
đồ ăn chuẩn bị tỉ mỉ không được coi trọng, nhưng Alpha cũng không có bất mãn, mà liên tiếp gắp đồ ăn cho thiếu niên.
Y hy vọng đối phương có thể ăn nhiều một chút, tận lực bổ sung tiêu hao phía trước.
"Cảm ơn." Thẩm Ngôn sau khi lấy lại tinh thần, có chút xin lỗi mà cười, tận lực vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, ăn hết đồ ăn đối phương gắp.
Dáng vẻ thiếu niên ăn uống chuẩn mực, động tác uyển chuyển tự nhiên, mỗi cử động đều đẹp mắt, cho dù thỉnh thoảng cậu lơ đãng, sự tao nhã bẩm sinh này cũng sẽ không bị tổn hại.
Tim Phó Tắc Tuyên tức khắc đập nhanh hai phần, chờ đối phương dùng cơm xong, mới có chút mất tự nhiên thấp giọng khụ một tiếng, nỗ lực khắc chế nội tâm khẩn trương, nhìn thẳng đối phương: "Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề sao?"
"Ừm, anh nói đi." Thẩm Ngôn nhìn bên tai y phiếm hồng, trong lòng bỗng dưng dâng lên một tia khác thường.
Phó Tắc Tuyên: "Cậu cảm thấy thế nào về sự chênh lệch tuổi tác giữa bạn đời? Nếu một cặp AO kém nhau ba bốn mươi tuổi, cậu sẽ cảm thấy... Rất kỳ quái không?"
Thẩm Ngôn đầu tiên cảm giác, việc này ở tinh tế cũng thường thấy mà?
Ở tuổi thọ trung bình tinh tế là 200 tuổi, kém mấy chục tuổi cũng rất bình thường, chỉ cần không phải 18 tuổi cùng 180 tuổi là được.
Chỉ có điều, cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú đối phương hiện ra một mạt đỏ ửng, cùng với ánh mắt hơi có chút né tránh, lúc này đột nhiên trở nên nhanh trí.
Phó Tắc Tuyên vì sao muốn hỏi riêng cậu vấn đề này?
Mục đích của y là cái gì?
Liên tưởng đến số tuổi kém nhau của hai người, trong đầu Thẩm Ngôn hiện ra một suy nghĩ kỳ lạ: Phó Tắc Tuyên... Sẽ không phải thích mình chứ?
Kết hợp biểu hiện phía trước của đối phương, cậu cảm thấy khả năng này rất lớn.
Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng thiếu niên đối loại ái mộ này cũng không xa lạ.
Làm chiến thần tinh tế, thần tượng trong lòng hàng tỉ dân chúng, chỉ cần cậu mở ra mạng xã hội, mỗi ngày sẽ thu được vô số thư thổ lộ.
Nhưng cậu biết đó không phải thích chân chính.
Càng có nhiều sùng bái, hoặc nói tâm tính hâm mộ kẻ mạnh quấy phá, cũng hoặc bị thực lực cùng một vài điều kiện bên ngoài của cậu chinh phục.
Thẩm Ngôn cảm giác Phó Tắc Tuyên cũng tương tự.
Chính mình ở lúc nguy nan cứu y, bởi vậy mang đến cảm kích, kích động, sùng kính vân vân đủ để cấu thành ảo giác này.
Đủ suy nghĩ chỉ trong chớp mắt, nhìn biểu tình Alpha chờ mong, Thẩm Ngôn vẫn nói suy nghĩ của mình: "Không kỳ lạ, này rất bình thường."
Mỗi người đều có quyền lợi yêu thích người khác, nhưng biết ý tưởng này của Phó Tắc Tuyên rồi, cậu về sau phải bảo trì khoảng cách với đối phương.
Thiếu niên vốn dĩ muốn mượn cơ hội này, Sử dụng hệ thống mô phỏng chiến thuật trong phòng chờ để tiến hành một số cuộc tập trận chiến thuật với Phó Tắc Tuyên.
Suy cho cùng, hệ thống chiến đấu của quân bộ là tiên tiến nhất, có thể tái tạo hoàn hảo địa hình và tiến hành suy diễn quân sự, xa xa những nơi khác có thể so sánh được.
Chẳng qua hiện tại, hiển nhiên không quá thích hợp.
Thẩm Ngôn hướng y cười cười: "Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi nghỉ ngơi ổn rồi, muốn về nhà một chuyến."
Phó Tắc Tuyên vẫn đắm chìm bên trong đối phương không thèm để ý tuổi, tuy rằng có chút tiếc nuối lại không miễn cưỡng, thanh âm càng thêm ôn nhu: "Tôi đưa cậu đi."
Chung quanh quân khu xác thật cấm Aircar khác đậu, thiếu niên suy nghĩ, vẫn đồng ý.
Nhưng lần sau, cậu sẽ nói cùng nguyên soái Ứng Trạch xin thay đổi người tới đón, đương nhiên phương pháp tốt nhất là mở quyền hạn nhất định của cậu trong quân khu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Ngôn đăng nhập tài khoản quân dụng mình xin người nọ khi ký kết hiệp nghị.
Trải qua chứng thực, quân công của cậu biểu hiện ra tới: 80 triệu
Dựa theo quân công đối chiếu sang cấp bậc, tương đương với quân hàm thiếu tá.
Đây là vinh quang vô số quân giáo sinh phấn đấu cả đời cũng không đạt được.
Song ngẫm lại cũng có thể lý giải, Thẩm Ngôn trước mắt đã cứu trị một thượng tướng cấp S, hai vị thiếu tướng cấp S, mười thiếu tá bậc cấp tướng lãnh trở lên, cùng với hơn 60 sĩ quan cao cấp, một loại chiến tích nổi bật.
Nếu đổi toàn bộ quân công thành tiền tài tương đương, ít nhất có thể đổi được 3 tỷ tinh tệ.
Nhưng trừ phi tất yếu, không có ai sẽ ngốc đến mức dùng quân công tới đổi tinh tệ, đây là con đường tấn chức của bọn họ.
Chẳng qua trước mắt đối với Thẩm Ngôn, hiển nhiên tinh tệ quan trọng hơn.
Sau khi trả hết khoản dự chi 1 tỷ tinh tệ của Học viện Quân sự Đế quốc, cậu sẽ dùng giá cao thu mua 5 tài liệu hiếm còn lại, có lẽ có thể ở trong khoảng thời gian ngắn gom đủ.
Về đến nhà, cậu đem toàn bộ tài liệu cơ giáp trong kho hàng lấy ra, chuẩn bị đi Thiệu thị tìm sư phụ Diêm.
Có chút chi tiết về thiết kế đồ họa cùng thu thập vật liệu hiếm còn cần Thiệu thị hỗ trợ.
"Anh trai Thẩm Ngôn!" Đến nơi, Thiệu Tinh Lan đứng ở lối vào VIP, mỉm cười vẫy tay với cậu, vừa nhìn thấy thiếu niên, đôi mắt sáng lên.
Mà tổng phụ trách Tào Sùng đang tự phát đứng phía sau y, biểu tình cung kính, trên mặt treo nụ cười lấy lòng.
Thái Tử gia Thiệu thị tự mình giá lâm, đây vẫn là lần đầu tiên.