Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

Chương 73: C73: Bùng nổ




Biên dịch: Xoài

Chỉnh sửa: Yên Hy

Quả nhiên, nghe được nhắc nhở gia tăng độ hảo cảm từ hệ thống.

【Mục tiêu nhiệm vụ Lục Vân Thiên, độ hảo cảm +10, độ hảo cảm hiện tại: 90】

【Giai đoạn mục tiêu thứ ba hoàn thành, khen thưởng sẽ được trao trong vòng một tuần】

Mị lực của kí chủ quả là đáng gờm!

Phỏng chừng độ hảo cảm của Lục Vân Thiên sẽ sớm được kiếm đầy thôi.

Chỉ là lúc họ chiến đấu sẽ hơi khó khăn một chút.

Hệ thống cũng không biết nên nói cái gì, ngày qua ngày, nó nhìn cũng chết lặng rồi.

Bất quá nó không có tư cách ngăn cản, cũng không ngăn cản được hành động của vị đại nhân kia, chỉ có thể làm tròn trách nhiệm của mình thôi.

Đồng thời hy vọng ký chủ có thể sớm ngày nghĩ xuôi, thích ai cũng được.

Chỉ cần sớm sớm yêu đương một chút thôi!

Yêu đương yêu đương yêu đương.

Hệ thống ở trong lòng không ngừng niệm.

Đáng tiếc trước kia nó còn dám BB mấy lần, bây giờ lại không dám, sợ chủ nhân sẽ có tâm lý phản nghịch.

Bất quá, chắc là sẽ nhanh thôi.

Ký chủ đã nhiều lần cảm thấy bầu không khí kỳ quái giữa các mục tiêu nhiệm vụ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình là nguyên nhân.

Suy cho cùng, bạn tốt lại đánh nhau vì bản thân hay gì đó, nghĩ đến quả thực có chút đáng sợ.

Hơn nữa, trong tiềm thức ký chủ luôn muốn duy trì trạng thái bạn tốt, sau này phát hiện ra liệu có cảm thấy xấu hổ hay mất mát không?

Hệ thống suy nghĩ lung tung rối loạn rất nhiều, sau đó tạm thời ngoại tuyến để hỏi thăm về sự phát triển của thuốc.

Bất luận như thế nào, giúp ký chủ khôi phục tinh thần lực vẫn là quan trọng nhất.

Trên sân huấn luyện chiến đấu đang tiếp tục.

Lục Vân Thiên hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, không ai dám nghi ngờ tư cách trợ giảng của anh.

Mà Alpha bị trừng phạt thay cho Thiệu Tinh Lan cũng khiến tất cả tân sinh viên đều cảm thấy có hảo cảm, nếu anh không bày tỏ rõ ràng mong muốn độc chiếm Thẩm Ngôn thì có lẽ bây giờ đã sớm hòa mình vào ban tinh anh rồi.

Dựa vào huấn luyện thực chiến vừa rồi, thiếu tá Phong Tề bắt đầu giảng giải các động tác chiến đấu cơ bản.

"Mọi người ở đây đều đã học các đòn đấm thẳng, đấm vung, đòn trên, đòn cùi chỏ, đòn ngang, đòn đá bên, v.v., nhưng các bạn sử dụng chúng quá tệ!"

Màn hình ánh sáng tua chậm lại, thể hiện hành động phòng thủ chậm chạp của các alpha khi đối mặt với một cuộc tấn công cũng như sự tấn công và né tránh vội vàng của họ không theo kết cấu nào.

Một loạt hình ảnh chỉ có thể dùng quân lính tan rã để hình dung, khiến cho đám thiên chi kiêu tử này ai nấy cũng phải mặt đỏ tai hồng.

"Cao Cách, cậu nói xem, vấn đề rốt cuộc là ở đâu?"

Cao Cách bị thương không nhẹ, sau đó lại kiên trì chống đẩy 300 cái, lúc này ngay cả thở cũng khó nhưng vẫn cao giọng: "Báo cáo, kinh nghiệm thực chiến không đủ! Động tác cơ bản... hô... chưa nắm vững! Quá mức bốc đồng!

"Còn gì nữa?" Phong Tề ánh mắt sắc bén nhìn hắn, phảng phất muốn nhìn thấu cả suy nghĩ trong nội tâm của hắn.

Alpha thân hình cao lớn do dự một cái chớp mắt, cuối cùng vẫn là cắn răng nói: "Sợ sẽ bị thương."

"Lặp lại lần nữa!"

"Sợ sẽ bị thương——" Cao Cách gần như là gân cổ lên hô.

Những alpha khác trong lớp ưu tú cũng có chút chấn động, đột nhiên cảm thấy như được khai sáng.


Bản chất của con người là tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi, khi đối mặt với những đối thủ mạnh mẽ, tiềm thức "sợ bị thương" luôn tồn tại trong lòng mỗi người.

Điều này cũng đúng với những tân giáo sinh chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

Họ dễ bị bản năng điều khiển khi lo lắng, trong tiềm thức sẽ chọn cách trốn thoát và rụt rè khi đối mặt với nó.

Tuy nhiên, để trở thành một chiến binh đủ tư cách, phải làm điều ngược lại, đối mặt với khó khăn và không sợ hãi sự sống và cái chết.

Bất quá, Phong Kỳ cũng không chỉ trích hắn, mà trầm giọng hỏi: "Như vậy, ở trạng thái này, cậu cảm thấy những thương tổn mà ngươi chịu đựng đã giảm bớt sao?"

Không chỉ có Cao Cách ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người lớp tinh anh đều ngây ngẩn cả người.

Cao Cách lau mồ hôi trên trán rồi nhìn lên chính mình trong video.

Anh ta vội vàng né tránh đòn tấn công của trợ giảng Lục, nhưng lại phơi bày hết khuyết điểm của mình trước mặt đối thủ, hoặc bị trực tiếp đá xuống đất, hoặc bị một cú đấm nặng nề vào bụng, không để đỡ đòn.

Nếu anh ta cố gắng ngăn chặn rồi phản công - có lẽ kết quả đã tốt hơn bây giờ rất nhiều.

"Không có!" Alpha hét lên: "Trốn chạy không có tác dụng gì, chỉ khiến kẻ địch truy đuổi."

"Đúng vậy, đây chính là chân lý trên đấu trường thực sự." Phong Kỳ lạnh lùng nói: "Cậu càng tỏ ra yếu thế sẽ càng bị ức hiếp, cũng sẽ bị người khác coi thường."

"Đừng làm mất mặt của lớp tinh anh."

"Vâng!"

Tuy rằng đây không phải là một lời quở trách nặng nề, lại giống như một chiếc búa nặng nề đánh vào trái tim họ.

Ngoại trừ Thiệu Hành Lan vẫn còn hôn mê, còn lại khoảng hai mươi Alpha đang chiến đấu đều cúi đầu, các loại cảm xúc xấu hổ, khó chịu, tự trách mình đều dâng trào, khiến nhiều người đỏ bừng mắt.

Những lời này chắc chắn là một đòn giáng mạnh vào lòng tự tôn kiêu hãnh của những thiên chi kiêu tử này, nhưng cũng khiến họ hiểu ra khuyết điểm của mình.

Lần huấn luyện thực chiến này đã dạy cho họ một bài học tốt.

Các alpha đã từ bỏ niềm tự hào và kiêu ngạo trước đây, tạo thành nhóm hai hoặc ba người, chủ động xem xét lại thành tích chiến đấu của mình; đồng thời, họ rút ra bài học và thực hành các động tác cơ bản thực tế. Thái độ của họ cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn khác so với trước đây.

Phong Tề liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong lòng có chút hài lòng.

Không có kinh nghiệm cũng không sao, quan trọng nhất là thái độ.

Chỉ cần có thái độ đúng đắn, kinh nghiệm có thể dần dần tích lũy được trong quá trình rèn luyện sau này.

Dùng Lục Vân Thiên tới triệt hạ sự kiêu ngạo của bọn họ, là chuyện tốt.

Đối mặt với hơn bảy mươi học viên quân sự còn chưa chiến đấu, Phong Tề nghiêm túc nói: "Chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện chiến đấu 1v1 dựa trên kết quả so khớp của hệ thống. Mọi người đều phải cố gắng hết sức!"

"Dạ!"

Như đã đề cập trước đó, tuần đầu tiên của lớp học chủ yếu là để hiểu rõ quân sinh.

Giáo viên cần hiểu rõ điểm mạnh và tiềm năng của từng học sinh để có thể đưa ra hướng dẫn cá nhân.

Khi nhắc đến việc ghép đôi, nhiều người ngay lập tức tập trung sự chú ý vào Thẩm Ngôn, trong mắt bọn họ nhiều thêm vài phần mong đợi.

Là Omega duy nhất trong ban tinh anh, đồng thời là một Omega vừa đẹp vừa có thực lực mạnh mẽ, ai lại không muốn tổ đội với cậu ấy?

Có thể nói, ít nhất 90% trong số 70 người còn lại đều muốn ở cùng nhóm với cậu.

Kể cả không tạo được ấn tượng gì đặc biệt, có thể cùng đối phương tiếp xúc gần hơn một chút hoặc khiến đôi mắt tím xinh đẹp kia nhìn bản thân thêm vài lần cũng là tốt lắm rồi.

Nghĩ đến đại diện tân sinh viên Thiệu Tinh Lan đã ở bên cạnh Omega trong buổi tập sáng sớm, rồi nhìn trợ lý huấn luyện viên Lục Vân Thiên vẫn đang háo hức theo dõi từ bên lề, có thể tưởng tượng được, ở trong trạng thái người bị vây quanh bởi đàn sói, đây quả là cơ hội hiếm có khó tìm!

Nhiều alpha nuốt nuốt nước miếng khi nhìn dung mạo tinh xảo cùng dáng người cao gầy của Thẩm Ngôn, thầm hy vọng rằng mình sẽ được chọn.

Những cái tên trên màn hình ánh sáng bắt đầu nhấp nháy, rất nhanh kết quả phù hợp đã xuất hiện.

Nhóm thứ ba: Thẩm Ngôn VS Lâm Hồng.


Tất cả các alpha đều ném ánh mắt ghen tị về phía Lâm Hồng mà bản thân hắn cũng đỏ mặt vì phấn khích.

Anh ta không ngờ hạnh phúc lại đến đột ngột như thế, giống như một giấc mơ vậy.

Alpha trẻ tuổi vô thức nghĩ rằng trong một số chiêu thức chiến đấu, anh ta sẽ ôm lấy eo đối thủ khi chiến đấu với nhau; hoặc để ngăn cản đối thủ vùng vẫy, anh ta sẽ dùng toàn bộ sức mạnh cơ thể để ghìm đối thủ xuống dưới mình và đặt đầu gối của mình xuống giữa h.ai chân anh, động tác thật thân mật.

Anh ta lén nhìn Thẩm Ngôn, vòng eo của Omega rất nhỏ, phi thường thích hợp để ôm lấy, chân cũng thẳng tắp thon dài, nếu bị áp chế thì....

Lâm Hồng mặt mày càng ngày càng hồng, vệt đỏ trực tiếp lan tràn tới bên tai, thật lâu không tiêu tan.

Lục Vân Thiên lạnh lùng mà nhìn nh ta, cau mày.

Tên nhóc này, rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Các khớp ngón tay phải của Lục Vân Thiên đã bị siết chặt, Alpha đã nghĩ cách xử lý hắn ta rồi.

Trên võ đài, cuộc so tài giữa hai nhóm đầu đã kết thúc.

Nhóm đầu tiên bao gồm Ứng Bác Thần và một Alpha khác xếp cuối cùng, đương nhiên là người trước giành chiến thắng với lợi thế áp đảo.

Sức tấn công cao nhất của Ứng Bác Thần đã đạt tới 1100SA, điều này ngay cả trong thi đấu chuyên nghiệp cũng hiếm thấy, tuyệt đối là nổi bật trong giới tân sinh viên.

Ngay cả Thiếu tá Phong Tề cũng tán thưởng liếc nhìn cậu chàng một cái.

Cả sức tấn công lẫn chiêu thức chiến đấu đều đạt đến trình độ rất cao, điều đó cho thấy Alpha đã được huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp và là một hạt giống tốt.

Nhưng mà Ứng Bác Thần trên mặt cũng không có biểu tình vui sướng gì, hắn thấy được Lục Vân Thiên đứng ở bên cạnh Thẩm Ngôn. Alpha thân hình cao lớn đĩnh bạt, khí chất lười biếng cao ngạo, một mình đấu với hơn hai mươi người tinh anh mà không thua cuộc dù chỉ một lần.

Cậu chàng lần đầu tiên cảm nhận được chênh lệch với đối phương chênh lệch, chênh lệch lớn đến như vậy.

Thiếu niên có chút mất mát mà gục đầu xuống, đôi tay nắm chặt lại.

Cậu chàng còn chưa đủ ưu tú, nhưng hắn sẽ nỗ lực, nỗ lực để khiến Omega nhìn đến hắn.

Hai người ở nhóm thứ hai ngang tài ngang sức, đánh nhau ba phút không phân thắng bại, bị Phong Tề kêu ngừng.

Về thực lực tổng quát hắn đã có hiểu biết đại khái, động tác linh hoạt có thể chấp nhận được, nhưng lực công kích không chắc chắn, rõ ràng là thiếu kinh nghiệm.

Lại đánh tiếp cũng không có gì ý nghĩa.

Nhóm thứ ba.

Khi tên của Thẩm Ngôn xuất hiện trên màn hình ánh sáng, ngay cả những alpha đang xem lại phục bàn* cũng nhanh chóng chạy tới, từng người một tập trung quanh võ đài, tranh giành vị trí tốt nhất để có thể nhìn rõ hơn.

(*phục bàn hiểu nôm na là sau một trận đánh, ta xem lại video để phân tích ưu khuyết điểm cùng chiến thuật của hai bên)

Phong Tề liếc mắt quét qua bọn họ một cái, không có ngăn cản.

Ông biết Thẩm Ngôn, thiên tài tinh thần lực cấp SS, năng lực thao tác cơ giáp rất mạnh, thể lực cũng rất tốt, vừa rồi nhìn cậu hít đất vô cùng thoải mái và thuần thục.

Chỉ là không biết kĩ thuật chiến đấu cùng sức tấn công như thế nào.

Ông đối với trận đấu này rất mong chờ.

Trước khi lên sân khấu, Lục Vân Thiên lo lắng giúp Omega kiểm tra lại trang phục bảo hộ, Thẩm Ngôn mỉm cười với anh: "Đừng lo lắng, mọi thứ đều đã mặc vào rồi."

Lúc này, Nhị điện hạ của Đế quốc không hề có vẻ hống hách khi đối mặt với người khác, giọng nói trầm thấp tràn đầy lo lắng: "Ngôn Ngôn, chú ý an toàn."

Mắt tím của Omega tỏa sáng mê người, mỹ lệ vô song: "Ừm, tôi sẽ thắng."

Thiệu Tinh Lan cũng tỉnh lại, ôm eo và bụng vẫn còn đau nhức, bất chấp sự ngăn cản của nhân viên y tế, đi đến lan can, ánh mắt nhìn Lục Vân Thiên càng thêm u ám.

"Tại sao anh ta vẫn còn ở đây?" Y hỏi alpha bên cạnh, giọng nói khô khốc khàn khàn.

"Cậu nói trở giảng Lục sao?" Đối phương có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: "Ách, chúng ta đều thua."


Thiếu niên nghe xong liền ho kịch liệt, đụng đến vết thương trên bụng, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt đi.

Ở phía đối diện, Lục Vân Thiên đặt tay lên lan can, nhếch môi nhìn y.

Ánh mắt Thiệu Tinh Lan tàn nhẫn, hận không thể dùng ánh mắt giếmt chết đối phương.

Bên cạnh Alpha nhìn bộ dáng của hắn, nhịn không được giải thích nói: "Xác thật là chúng ta đã thua. Trở giảng Lục không chỉ có thực lực rất mạnh, còn chủ động giúp cậu gánh vác 300 cái hít đất."

"Anh ta... Giúp tôi?!" Đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên không thể tin được mà trợn to, cảm giác như có thứ gì nghẹn ở trong lòng, vừa ghê tởm vừa khó chịu, ngực cũng đau theo, sắc mặt khó coi đến dọa người.

"Ừ, sau đó Thẩm Ngôn cũng giúp." Giọng điệu của Alpha kia chua chát, "Trợ giảng Lục lúc đó mệt mỏi, Thẩm Ngôn đề nghị đảm nhận một phần. Cuối cùng, hai người họ cùng nhau hoàn thành."

Vừa dứt lời, cậu ta nhìn thấy Thiệu Hành Lan khó chịu ôm bụng, cúi đầu nửa nằm nửa người trên lan can, trán lấm tấm mồ hôi lạnh..

Alpha tức khắc liền hoảng sợ: "Cậu, cậu không sao chứ?!"

"... Không có việc gì." Thanh âm của thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, "Trà xanh tâm cơ chết tiệt."

Đoán chắc anh trai Thẩm Ngôn sẽ mềm lòng.

Alpha kia: "?"

Cậu ta có phải hay không nghe nhầm rồi?

Thẩm Ngôn cùng Lâm Hồng lúc này đã đi tới trên võ đài.

Vừa bước lên sân khấu, Lâm Hồng hít sâu vài hơi để giải tỏa căng thẳng, bước tới đưa tay về phía đối phương, giọng nói run run vì phấn khích: "Tôi là Lâm Hồng, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn!"

Thẩm Ngôn lễ phép bắt tay với cậu ta.

Omega duỗi ra ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, trơn mịn như ngọc thạch, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, cùng bàn tay màu lúa mạch của đối phương tạo thành một sự khác biệt rõ ràng về màu sắc.

Đ*.

Alpha chung quanh nhìn mà hai mắt bốc hỏa, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm đối phương, những nhóm khác đều không bắt tay, mục đích của tên này mục đích cũng quá rõ ràng đi.

Lúc này Lâm Hồng ở khoảng cách gần nhìn về phía Omega trước mặt, cặp lông mi dài phủ xuống như cánh bướm trên đôi mắt tím xinh đẹp như kim cương.

Cậu ta nghe thấy tiếng tim mình đập bang bang trong lòng ngực, như quên luôn cả cách hô hấp, trong nháy mắt còn không biết bản thân đang ở nơi nào.

Cho đến khi đồng hồ đếm ngược phút cuối kéo hắn tỉnh lại.

Alpha ngay lập tức kiềm chế tâm trí vào thế chiến đấu.

Nền tảng chiến đấu của cậu ta không yếu, cũng chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực, chỉ là..... nếu có vài tư thế triền đấu thì thật tốt.

Chiến đấu bắt đầu, Lâm Hồng dẫn trước xuất thủ, một nắm đấm công kích trực tiếp hướng đến phần đầu của Thẩm Ngôn.

Mọi người có mặt đều có thể cảm nhận được sức mạnh cứng rắn của nắm đấm, mang theo tiếng gió bén nhọn, đòn này tốc độ rất nhanh!

Màn hình sáng cho thấy đòn tấn công này là 700 SA, ngay từ đầu đã có sức tấn công cao như vậy đúng là không tầm thường.

Thẩm Ngôn nghiêng đầu rất nhanh để tránh một kích này, đồng thời, như đoán trước được hành động của đối thủ, cậu nhanh chóng lùi lại để tránh cú đâm từ trên của Lâm Hồng, sau đó quay người sang một bên để tránh cú thúc cùi chỏ nhanh như chớp của đối phương __

Lợi hại!

Rất nhiều người tán thưởng từ tận đáy lòng.

Thế công của Lâm Hồng sắc bén và mãnh liệt, các động tác được tiếp nối rất nhanh và gần như không có điểm dừng; thế nhưng Thẩm Ngôn tránh đòn thậm chí còn trơn tru hơn, mọi động tác đều ngắn gọn và nhanh chóng, không có chút sơ hở nào!

Thiếu tá Phong Tề khóa chặt bóng dáng Omega trên sân, mỗi cử động của đối phương đều là thủ pháp né tránh tinh vi nhất, bảo toàn thể lực của cậu đến mức tối đa.

Này không phải điều người bình thường có thể làm được.

1000SA!

Xung quanh truyền đến những tiếng xì xào kinh ngạc, Lâm Hồng này nhìn bên ngoài như vậy mà không ngờ lại hung hãn đến thế, sức bùng nổ này tuyệt đối không thể tin được.

Cú đá hông 1000SA của Lâm Hồng đã bị Thẩm Ngôn nhanh chóng tránh được, alpha thở dốmc, mồ hôi chảy dài trên trán, trong lòng không khỏi rất như tơ vò.

Tất cả công kích của hắn đều không chạm tới được đối phương!

Sự tôn nghiêm của một alpha chiếm ưu thế, các đòn tấn công của anh ta ngày càng khốc liệt hơn, bao gồm các cú đấm thẳng, đòn trên, đòn cùi chỏ trái và đòn đầu gối vào bụng đối phương, mỗi đòn đạt tới hơn 700 SA, so với đấu sĩ chuyên nghiệp còn muốn hung tàn hơn.

Sau khi bị né tránh, hắn xoay người sang một bên, chỉ vòng ra phía sau Omega, ngón tay siết chặt vai đối phương như móng vuốt đại bàng.

Bắt được rồi!

Lâm Hồng còn chưa kịp vui mừng đã cảm giác cánh tay truyền đến cảm giác không thể chống cự ——


Thẩm Ngôn một tay chế trụ cổ tay của cậu ta, một cái tay khác nhanh chóng chế trụ vai, lấy cánh tay đối phương làm điểm chống đỡ, thực hiện một đòn quăng qua vai tiêu chuẩn!

Một trận trời đất quay cuồng, chỉ nghe đùng một tiếng lớn, Alpha bị nặng nề quăng ngã ở trên lôi đài, lực đạo lớn đến mức khiến cho lôi đài run chuyển.

Lâm Hồng cảm giác toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều nứt ra, gãy vụn, lưng dường như không phải của mình, ngay cả nội tạng cũng bị đảo lộn cả.

Cậu ta nằm trên mặt đất chật vật ho khan, cuối cùng hai mắt tối sầm lâm vào hôn mê, được nhân viên y tế nhanh chóng nâng xuống.

1400SA!!

Nhìn sức tấn công hiển thị trên màn sáng, mọi người trợn mắt há hốc mồm, từng tiếng hút khí lạnh vang lên.

Với lực lượng như vậy, khó trách Lâm Hồng sẽ nằm trên mặt đất không thể đứng dậy, cho dù có đồ bảo hộ cũng là vết thương cực kỳ nghiêm trọng.

Hoặc là không công kích, hoặc là một đòn trí mạng!

Thật tàn nhẫn.

Ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Ngôn đều thay đổi, đặc biệt là khi nhìn thấy cậu không có tiêu hao hết bao nhiêu thể năng, chỉ là hô hấp hơi dồn dập chút thôi.

Có Alpha vô thức mà nuốt nuốt nước miếng.

Sức bùng nổ mạnh mẽ như vậy còn mạnh hơn cả Thiệu Tinh Lan và Ứng Bác Thần, những người đại diện cho tân sinh viên, chỉ dân chuyên nghiệp như Lục Vân Thiên mới có thể sánh được.

Mà người sau đã là trợ giảng của trường quân đội Đế quốc.

Có được sức mạnh như vậy, thật sự là một Omega sao?

Quả thực là một quái vật mà.

Đây là lần thứ hai họ có ý tưởng này.

Biểu hiện của Thẩm Ngôn lại một lần nữa vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ, thân là một Omega, hắn hoàn toàn trấn áp được một Alpha, thậm chí còn là áp chế đến gắt gao.

"Biểu hiện vừa rồi của cậu phi thường tốt." Thiếu tá Phong Tề, người luôn lạnh lùng với học sinh, lần đầu tiên mỉm cười với Thẩm Ngôn, thậm chí còn nói thêm, "Chọn thời gian và sức bùng nổ đều rất tuyệt vời."

"Chỉ có điều, tôi cần nhiều dữ liệu thềm." Phong Tề nhìn cậu nói: "Chờ lại đánh thêm một trận."

"Được."

Thẩm Ngôn hiểu ý của ông.

Thông thường, sức mạnh của chân của một người lớn hơn sức mạnh của cánh tay.

Đôi chân luôn nâng đỡ cơ thể từ nhỏ đến lớn, có thể chịu được đệm trọng lực khi nhảy từ giữa không trung, đồng thời cơ bắp cũng phát triển hơn. Sức mạnh và cơ bắp của cánh tay hầu hết có được nhờ luyện tập, trong khi sức mạnh của đôi chân là vốn có.

Trong trận chiến trước, cậu không sử dụng đòn tấn công bằng chân nên cần phải kiểm tra lại.

Chờ sau khi ban tinh anh đối chiến kết thúc, Thẩm Ngôn lần thứ hai bước lên lôi đài.

Đối thủ mà Phong Tề chọn cho cậu là Trang Thành, đứng trong top 5 về hiệu suất chiến đấu cùng khả năng phòng thủ, cũng là người to con nhất.

Alpha cao gần hai mét, thân hình vạm vỡ với những đường nét phát triển rõ ràng cho dù anh ta có giấu mình trong bộ quân phục chiến đấu thì vẫn nhìn ra anh ta là người bước vào trận chiến có thể áp chế đối thủ trước một đầu.

Thuộc tính của đồ bảo hộ cùng tấm chắn đầu mà Phong Tề đưa cho cậu cũng được tăng lên để tránh bị thương nặng.

Lần này, Thẩm Ngôn không sử dụng chiến thuật phòng thủ nữa, vừa bắt đầu là một cú đá nặng tựa ngàn cân, Trang Thành nhanh chóng giơ tay lên chặn, sau đó, vị alpha có khả năng chống chịu mạnh mẽ đã phát hiện ra cánh tay của anh ta đã bị chấn đến tê rần.

1500SA!!

Mẹ kiếp! Trong lòng các Alpha không khỏi phun tào.

Sức mạnh khủng khiếp này trực tiếp bùng nổ——

Thẩm Ngôn một kích không thành liền nhanh chóng lui lại kéo ra khoảng cách, sau đó lợi dụng đối phương chưa kịp phản ứng, sử dụng năng lực bật nhảy cùng tốc độ của mình tung một cú vô lê xé gió đá thẳng đến phần đầu của đối thủ!

Chỉ một tiếng rắc, tấm chắn bảo vệ trên đầu trực tiếp bị vỡ tan dưới đòn tấn công dữ dội như vậy, còn Trang Thành, một alpha cao hai mét, bị đá ra ngoài và đập mạnh vào lan can.

Dù có lan can làm chỗ đệm nhưng anh ta vẫn cảm thấy mắt mình tối sầm và không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

1800SA!!

Tất cả mọi người sợ ngây người, bốn phía võ đài lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng hít thở thô nặng từng đợt lại từng đợt.

Không chỉ con số này khiến bọn họ bị sốc, các alpha ban tinh anh nhìn những mảnh vỡ vương vãi khắp sàn và im lặng nuốt nước bọt.

Thẩm Ngôn một kích liền đá nát vật phẩm phòng thủ!

Mẹ kiếp, quả thực là đáng sợ mà...!