Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

Chương 137: C137: Mơ hay thực




Biên dịch: Yên Hy

"Số liệu Tinh thần lực đang dần dần khôi phục ——"

"Não vực ổn định đang tăng dần, mọi người đã an toàn rút lui!"

"Triệu chứng sức sống ổn, nhiệt độ cơ thể bình thường"

"Khi nào cậu ấy sẽ tỉnh?"

Người đàn ông thân hình cao lớn đứng một bên, ngón tay thon dài vuốt ve từng tất một khoang trị liệu bán trong suốt, dường như muốn xuyên qua vách tường dày chạm đến đôi mắt nhắm chặt, vào dung mạo tinh xảo của thanh niên.

Huy chương trên vai người đàn ông đại diện cho thân phận chí cao vô thượng của hắn, cho dù ngữ khí hắn cực kỳ lạnh nhạt, không có chút ý tứ hỏi trách, lại vẫn làm nhóm người trị liệu xếp hạng top Đế Quốc cảm thấy một trận khẩn trương.

Nhân vật dẫn đầu nghiên cứu Khu Não, kiêm bác sĩ chủ trị Tư Hoa hít sâu một hơi: "Báo cáo Quan chỉ huy, dự tính trong vòng hai tuần nguyên soái tỉnh lại, nhưng thời gian cụ thể lại không thể xác định."

Người đàn ông nhẹ nhàng gật đầu, có chút không thoải mái thấp giọng khụ một tiếng, tầm mắt lại vẫn dừng trên người thanh niên: "Chăm sóc tốt em ấy, buổi tối tôi lại qua đây."

Nhóm người trị liệu lập tức mồm năm miệng mười đáp: "Ngài yên tâm."

Chờ Quan chỉ huy Đế Quốc này rời đi, nhóm trị liệu nặng nề nhẹ nhàng thở ra, giơ tay lau trán, bên trên vậy mà chảy vài giọt mồ hôi lạnh.

Không hổ là tướng lãnh thiết huyết chém giết từ núi thi biển máu ra, khí thế thật là làm người ta sợ hãi.

Hơn nữa xuất thân hoàng thất tôn quý, cùng với thân phận thứ hai là người thừa kế Nguyên Soái, khó trách không đến 30 tuổi đã trở thành Quan Chỉ Huy cao nhất tại Đế Quốc, quân bộ đều ở dưới sự khống chế của người.

Nghe nói tính cách hắn lạnh nhạt, sát phạt quả quyết, không có bất kỳ ai sắc mặt.

Có lẽ, toàn bộ ôn nhu trong nội tâm vị đại nhân này đều dành cho Nguyên Soái nằm trong khoang trị liệu kia.

Chẳng sợ đợi mười năm cũng không từ bỏ.

Hành Tinh Kroll là hành tinh dễ sống nhất xung quanh Thủ Đô Tinh Cầu, hơn nữa trúng cử hạng ba tinh cầu có thể thích nghi trong toàn Tinh Tế.

Khí hậu bên trong hành tinh hợp lòng người, không khí tươi mát, nước suối ngọt lành, còn có núi lửa hoạt động tạo nên suối nước nóng hiệu quả kỳ lạ; hơn nữa giao thông tiện lợi, là thắng địa nghỉ phép cùng an dưỡng các tỷ phú rất yêu thích.

Quyền sở hữu tinh cầu này thuộc về hoàng thất, mấy trăm năm tới vẫn luôn đối ngoại mở ra, lại đột nhiên phong tỏa mười năm trước, cấm mọi người đi vào.

Cho dù đó có là ông lớn ngành kinh doanh có tiếng, hay quan chức chính trị từ Thủ Đô Tinh Cầu đưa ra mức giá vào cửa hàng chục triệu, cũng sẽ không có ai để ý đến họ.

Theo người biết rõ nội tình để lộ, tại hành tinh Kroll kiến tạo căn cứ chữa bệnh tiên tiến nhất Đế Quốc, tiến cử thiết bị cùng nhân viên trị liệu mũi nhọn, mỗi năm chi phí nghiên cứu phát minh có thể đạt tới mấy tỷ.

Đồng thời thiết trí phòng ngự hệ thống an toàn cấp bậc cao tới S+, cùng cấp bậc tương tự với Quân khu trung tâm, phòng thủ toàn bộ căn cứ chữa bệnh kín không kẽ hở.


Đừng nói người, đến cả một con ruồi cũng không thể bay vào.

Mọi người sôi nổi suy đoán Đế Quốc hao phí vốn to tới nghiên cứu phát minh dược phẩm trị liệu tinh thần lực kiểu mới.

Dù sao, người có được năng lực Chữa Trị của Đế Quốc, vật báu của Đế Quốc, Nguyên Soái Thẩm Ngôn bách chiến bách thắng đã mười năm chưa lộ diện.

Tuy rằng Quân Bộ chưa từng công bố tin vị Nguyên Soái trẻ tuổi nhất từ trước đến nay chết, nhưng công dân nào chú ý trận chiến Đồng Hoang đều biết, Nguyên Soái vì tiêu diệt Vua Dị Thú, lựa chọn lấy phương thức tự bạo tinh thần lực cùng nó đồng quy vu tận.

Hy vọng sống sót xa vời.

Căn cứ chữa bệnh hành tinh Kroll- phòng bệnh trung tâm

Thẩm Ngôn nằm ở khoang trị liệu đầu ngón tay giật giật biên độ nhỏ, đỉnh mày nhăn lại, suy nghĩ trong Khu Não lấy tốc độ không thấy rõ không ngừng biến ảo, làm dụng cụ phát ra cảnh báo bén nhọn.

Cậu cảm thấy chính mình như là rơi vào một cảnh mơ quái lạ ly kỳ, lại phảng phất tiến vào một thế giới khác, suy nghĩ như kính vạn hoa chiết xạ ra vô số hình cắt, rối ren hỗn độn.

Có trong nháy mắt cậu thấy bản thân đang đứng giữa công viên trò chơi, nhận viên kẹo Lục Vân Thiên đưa đặt vào trong miệng, rất ngọt; nhưng ngay giây tiếp theo, cậu lại đứng giữa chiến trường máu chảy thành sông, điều khiển cơ giáp đâm mạnh kiếm quang vào giữa lưng Thú Tinh, nhìn nó ngã xuống mặt đất, xây thành biển máu núi thi.

Cảnh tượng thay đổi.

Cậu ở trong rừng mưa Lạc Nhật cùng đội viên đánh giết Thú Tinh, gió đêm thổi hưởng dụng cơm dinh dưỡng cao cấp, biểu tình thích ý; nhưng mà giây tiếp theo, hình ảnh biến thành Vua Dị Tua quơ xúc tua ra lệnh cho đàn Thú Tinh cả triệu con tiến công, cậu dắt tướng sĩ liều mạng ngăn cản, huyết nhục vẩy ra.

Hình ảnh vỡ vụn của hư ảo và hiện thực không ngừng đan xen, Thẩm Ngôn thống khổ rên lên thành tiếng, mồ hôi lạnh dính ướt mặt mày.

"Tinh thần lực xuất hiện dao động mãnh liệt, khởi động trang bị không gian phòng ngự, phun sương ổn định."

"Tốc độ chảy của Khu Não tăng nhanh, chú ý dị thường!"

"Mọi người, lui lại, lui lại, mau ——"

Trong tiếng thay nhau kêu sợ hãi, mấy chục người trị liệu nhanh chóng leo lên thang treo bên trong cửa phòng, cổng thời gian được kích hoạt trong 0,1 giây, toàn bộ nhân viên lập tức chìm vào tầng phòng thủ cách lòng đất 500 mét, bật lên hệ thống phòng thủ cấp cao nhất.

Cùng lúc đó, một bó ánh sáng vàng lóa mắt sáng lên từ trong phòng bệnh, sóng tinh thần lực thuần tịnh đáng sợ đẩy từng vòng từng vòng ra, nhanh chóng lan đến toàn bộ không gian.

Tinh thần lực cuồng bạo liên tục đánh vỡ mười mấy lồng phòng hộ đặc biệt, rốt cuộc tốc độ chậm lại, nhưng vẫn như cũ khiến các thiết bị chữa trị tân tiến tê liệt hơn phân nửa.

Đối mặt tình huống này, Quân đoàn số tám đã sớm có chiến sách ứng đối.

Hệ thống dự phòng lập tức mở ra, mấy bộ thiết bị gửi trong kho đã được người máy và quân đội vận chuyển nhanh chóng đúng chỗ, sẽ không ảnh hưởng Nguyên Soái Thẩm Ngôn trị liệu.

Nhìn số liệu giám sát chậm rãi khôi phục bình thường, các người trị liệu hội tụ từ khắp các tinh cầu đè lại trái tim nhảy loạn, hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Khu Não cấp SSS còn khủng bố hơn một nghìn đạn quang tử, lúc trước thời điểm tiếp nhiệm vụ này, bọn họ đã biết sẽ có nguy hiểm.

Nhưng bọn họ vẫn đồng ý.

Ngoài việc bản thân sùng bái kính sợ với Chiến Thần Đế Quốc ra, còn có một nguyên nhân rất quan trọng: Đối phương cho quá nhiều.

Không chỉ có thù lao phong phú, còn có điều kiện hậu đãi phòng thí nghiệm cá nhân, tư liệu cơ mật chuyên nghiệp lĩnh vực, vinh dự cùng địa vị người chả thể chạm tay tới.

Quan Chỉ Huy Đế Quốc kia đã lợi dụng tất cả tài nguyên cùng quyền lợi tụ tập bọn họ lại, tận lực thỏa mãn nguyện vọng mỗi người, không ai có thể chống cự được dụ hoặc này.

Cũng may, mười năm trả giá rốt cuộc có thu hoạch.

"Những người trở về khác sao rồi?"

"Phần lớn đều đã tỉnh, số còn lại Tinh thần lực không quá ổn định, nhưng phải dùng thuốc loại mới, trước mắt đã khôi phục ổn định."

"Vậy là tốt rồi." Bác sĩ chủ trị Tư Hoa trầm ngâm, "Cho dù người bệnh thức tỉnh cũng phải theo dõi một tháng tiếp, Khu Não cấp SSS quá mức nguy hiểm, không thể lưu lại tai hoạ ngầm."

"Đúng vậy."

Tư Hoa nhìn về phía thanh niên trong khoang trị liệu một lần nữa rơi vào ngủ say.

Khuôn mặt tinh xảo đối phương tựa như được thần ban cho, không một chút tỳ vết, lông mi đen như lông quạ che một mảng nhỏ tối dưới mắt, từng sợi rõ ràng, nhỏ dài nồng đậm. Da thịt trắng nõn như sứ, cho dù vách khoang cũng có thể cảm nhận được cảm xúc như oánh nhuận.

Sắc mặt thanh niên mang theo một chút tái nhợt, làm người rất khó tưởng tượng cậu chính là Chiến Thần khiến đại quân Thú Tinh nghe tiếng sợ vỡ mật.

Có được giá trị nhan sắc cùng thực lực như vậy, hơn nữa còn có ân tình chữa trị hơn mấy nghìn tướng lĩnh cao cấp, không ngoài những người này không mang sinh tử, toàn lực muốn đem đối phương từ một thế giới khác cứu về.

May mắn, tiềm thức Chiến Thần vẫn còn, không tạo thành thương vong của nhân viên.

Mười ngày sau.

Hình ảnh vỡ vụn của hư ảo và hiện thực dần dần tách ra, rồi lại ở vô số tiết điểm đan xen lẫn nhau, cuối cùng bảo trì ở trạng thái nửa dung hợp vững vàng.

Hàng mi dài Thẩm Ngôn run rẩy biên độ nhỏ, lần này cậu lại rơi vào một cảnh mơ quen thuộc khác.

Trong mơ cậu đang ở giữa một chiếc kén trắng khổng lồ, có trăm tinh thần lực thông qua sợi mỏng truyền lại, sau đó hóa thành từng điểm sáng đáp xuống xung quanh, bị cậu hấp thu toàn bộ.

Kim Vũ Vương Điệp thoải mái triển triển cánh bướm, lúc tinh thần lực tích tụ đến trình độ nhất định, bay tự do về phía chân trời.

Thẩm Ngôn bỗng chốc mở hai tròng mắt, trước mắt nhìn đến không phải không trung, mà là vách khoang trị liệu.


"Nguyên Soái, Nguyên Soái tỉnh rồi!!"

Trợ thủ quan sát ký lục số liệu khi thấy được thanh niên mở hai mắt, đôi mắt nháy mắt trợn to, số ghi chép thiếu chút nữa ngã xuống.

Thẩm Ngôn bởi vì không thích ứng ánh sáng nghiêng đầu lánh tránh, nhưng đối phương tay che miệng lại, thanh âm run rẩy không thành dáng.

Người trị liệu khác vây quanh lại đây, mừng rỡ như điên.

"Lần này thật sự đã tỉnh ——"

"Không sai, mắt mở, ngón tay cũng động!!"

"Lập tức đi thông báo Quan Chỉ Huy, Nguyên Soái tỉnh rồi!"

"Đúng, đúng"

......

Các loại tiếng kinh hô không ngừng truyền đến, thậm chí còn có nhân viên bị ngã, tiếng thuốc đổ vỡ, nhưng lúc này đã không quan trọng.

Nhóm trị liệu kích động đến không kìm chế được, nước mắt nóng dâng lên, cả tay cũng đang run rẩy.

Mười năm.

Mười năm!

Người bệnh duy nhất của họ cuối cùng đã tỉnh lại.

Tâm nguyện nhiều năm đã được thực hiện, không lúc nào có thể bì được với thời khắc này.

Ánh đèn, độ ấm, độ ẩm tự động điều chỉnh đến tốt nhất, các thiết bị cao cấp bắt đầu vận chuyển, phân tích số liệu thân thể.

Thẩm Ngôn nhíu mày giật giật đầu ngón tay cứng đờ, động tác ở đầu ngón tay lan tràn đến đốt ngón tay, lại từ đốt ngón tay mở rộng đến lòng bàn tay, tiện đà kéo dài đến toàn bộ cánh tay.

Chờ đến cửa khoang mở ra, cậu đã có thể thong thả khởi động thân trên, đem eo lưng dựa vào phía sau vách khoang.

Chỉ là đơn giản động tác này đã làm trán cậu đổ mồ hôi lạnh mịn, phần tóc gãy nếp ướt nhẹp, xem ra chính mình đúng đã nằm bên trong thật lâu.

Có lẽ thời gian một năm?

Theo như lời hệ thống bắt đầu thuốc trị liệu, đến thoát ly thế giới kia, đại khái đã qua một năm.

Tư Hoa ý bảo trợ thủ đem trộn lẫn dịch dinh dưỡng với nước ấm đưa cho đối phương, Thẩm Ngôn cự tuyệt đối phương trợ giúp, ngón tay run rẩy nắm chặt ly nước, hơi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tư Hoa đều cảm thấy kinh ngạc cảm thán với năng lực thích ứng của cậu.

Người ngủ say mười năm trong khoang trị liệu, lúc này mới vừa tỉnh lại không đến hai phút, lại có thể làm tới trạng thái tự gánh vác.


Quả nhiên, thiên tài cấp SSS, người thường không thể với tới.

Tư Hoa: "Ngài cảm giác thế nào, thân thể có nơi nào không thoải mái hay không? Còn có Khu Não, có cảm thấy ký ức quá hỗn loại không."

Thẩm Ngôn ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, đảo qua thẻ đeo trước ngực ông, giọng còn chút khàn mới vừa tỉnh lại, ho nhẹ một tiếng: "Vẫn ổn. Tôi ngủ bao lâu?"

Tư Hoa dừng một chút: "Mười năm."

Thẩm Ngôn giật mình ngay tại chỗ, mười năm?

Cậu vậy mà đã ngủ lâu như vậy sao? Vậy hiện tại ——

Đang định tiếp tục dò hỏi, hai thiếu tướng xung quanh đợi lệnh nhận được tin tức đẩy cửa vào, mặt đầy kinh hỉ nhìn về phía thanh niên đã ngồi dậy, "Ngài rốt cuộc đã tỉnh!"

Thẩm Ngôn cũng thấy được bọn họ, không khỏi sửng sốt một chút, Đỗ Nguyên Châu cùng Giang Nặc??

Cậu nháy mắt hoài nghi chính mình còn chưa khôi phục hẳn.

Bằng không rõ ràng là cảnh tượng trong mộng, vì cái gì sẽ nhìn thấy bản thân?

"Đội trưởng, ngài không nhớ tôi sao?"

Giang Nặc mặc quân trang màu xanh biển, tóc dài cột thành đuôi ngựa cao cao, tư thế oai hùng: "Tôi ở hiện thực tên Giang Hàn, chẳng qua, tôi vẫn thích xưng hô Giang Nặc này hơn."

"Đỗ Nguyên Chu." Một thiếu tướng khác khí chất trầm ổn, "Âm đọc là giống nhau, một chữ cuối cùng là thuyền trong một con thuyền lá (*)."

(Châu(洲-zhōu): đảo / Chu (舟-zhōu): thuyền. Vì tiếng trung có nhiều từ đọc giống nhưng khác nghĩa nên họ sẽ thường giới thiệu tên cùng với thơ)

(*)一叶平舟[yī yè piān zhōu]: một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa mô tả một vật thể nhỏ và nhẹ.

Tư Hoa nhíu mày nhìn về phía bọn họ, "Người bệnh mới vừa tỉnh lại yêu cầu nghỉ ngơi, không thích hợp tiếp thu lượng tin tức khổng lồ như thế."

Trợ thủ đem giám sát số liệu đưa cho ông, ông cẩn thận nhìn một lần từ đầu tới đuôi, chỉ thấy các hạng mục số liệu cơ bản mặt trên khôi phục bình thường, thần sắc cũng trở nên hòa hoãn.

"Không sao cả." Thẩm Ngôn cảm giác tinh thần lực của mình tràn đầy xưa nay chưa từng có, gần như không chỉ khôi phục chín phần, mà đã khôi phục hoàn toàn.

Cậu lại uống lên một chén nước, cánh môi khô ráo bị nước nhuộm ướt, sau đó ngước mắt hỏi, "Giang Nặc à Giang Hàn, có thể nói cho tôi mấy năm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không?"

Giang Hàn nhìn về phía bác sĩ chủ trị, người sau gật đầu nhỏ đến không thể phát hiện, mới nói: "Đội trưởng vẫn kêu tôi là Giang Nặc đi. Chuyện này, nói ra thì rất dài."

Thẩm Ngôn rũ mắt, ngón tay thon dài gắt gao chế nắm cửa khoang, dùng sức đến mức đốt ngón tay trắng bệch: "Vậy Hạ Văn Xuyên hiện tại thế nào rồi?"

Cậu biết đối phương cắn nuốt xúc tua trung tâm của Vua Dị Thú, nhưng mà, hai người thật sự có thể dung hợp sao?

Hô hấp thanh niên hơi có chút dồn dập, khi đó Hạ Văn Xuyên tuy rằng cùng cậu đều là thiên tài thế hệ mới, nhưng cấp độ của hắn là cấp SS, thực sự có thể cắn nuốt xúc tua trung tâm sao?

Hai người Giang Nặc đã quen với điều này, người trị liệu khác ít nhiều gì cũng có chút kinh ngạc.

Rốt cuộc, người có thể gọi thẳng tên Quan Chỉ Huy cao nhất Đế Quốc, ngoài họ hàng gần, có lẽ cũng chỉ có Nguyên Soái trước mắt này?