Biên dịch: Yên Hy
Người hướng dẫn Trần Đào: "Không hổ là Trường Quân Đội Đế Quốc. Một mình Ứng Bác Thần đấu năm người trường quân đội Phong Lâm, lại lông tóc không thương đào thải hai đội viên của đối phương!
Đáng giá nhắc tới chính là, cậu ấy là tân sinh năm nay, lần sau gặp mặt hẳn ở đội chủ lực?"
Thời Hiên: "Phải, Ứng Bác Thần xác thật rất có tiềm lực.
Khi cậu tiếp cận đối thủ vẫn không trực tiếp khởi xướng tiến công, mà mượn rừng mưa sương mù để che lấp thân hình, dùng thân cây to đứt gãy ngăn cản tầm mắt đối thủ, đồng thời tự tăng thiên phú sức bật lên cực hạn, một kích rút lui, nắm bắt thời cơ gãi đúng chỗ ngứa."
Màn hình phát sóng trực tiếp chiếu lại video.
Quanh thân cơ giáp màu bạc nổi lên điểm sắc hồng, phảng phất trạng thái lâm vào cuồng bạo, lực bạo phát cường hãn ập vào trước mặt, động tác vừa quỷ mị nhanh chóng, như sát thủ lãnh khốc đánh bại hai người, bay nhanh rút lui.
Đối phương căn bản không kịp phản ứng.
Trần Đào kinh ngạc cảm thán: "Tốc độ thật nhanh!"
Thời Hiên trầm ngâm: "Tốc độ này... Tốc độ thao tác cơ giáp đã vượt qua đại đa số đội chủ lực, rất lợi hại. Nghe nói đội viên Trường Quân Đội Đế Quốc khi huấn luyện đều mang theo phụ trọng, như thế xem ra, hiệu quả nổi bật."
Trần Đào làm một biểu tình khoa trương: "Muốn nói, đáng sợ nhất là gì? Đáng sợ nhất chính là người đã mạnh còn nỗ lực hơn cậu! Trường Quân Đội khác cũng phải đi theo."
Ngay sau đó anh ta vừa chuyển, "Vậy thì động tác này của Ứng Bác Thần muốn thế nào? Từ trước đến nay Trường Quân Đội Đế Quốc luôn là cái đích bị mọi người chỉ trích, cậu ấy đào thải hai người trường quân đội Phong Lâm, nhưng cũng bại lộ vị trí bản thân."
Màn ảnh chuyển, cách Ứng Bác Thần ước chừng 30KM trường quân đội Liệt Hỏa đang phỏng đoán lộ tuyến đối phương tiến lên, mấy chiến đội chung quanh cũng tụ tập lại vị trí chùm tia sáng vừa rồi.
Tình huống không quá lạc quan.
Thời Hiên: "Là mồi. Mục đích là hấp dẫn tầm mắt địch nhân tranh thủ càng nhiều thời gian cho hai đội kia."
"Chỉ có thể nói Ứng Bác Thần cực kỳ thích hợp nhân vật này.
Đầu tiên, cậu ấy chỉ có một người. Việc này có nghĩa hành động của cậu cũng linh hoạt, tùy ý thay đổi đường, cho nên việc đoán lộ tuyến là vô dụng; tiếp theo, lực bạo phát của cậu ấy rất mạnh, rất thích hợp cho việc một kích rút lui, cũng có thể trong bao vây kịp thời phá vòng. Thứ ba......"
Thời Hiên dừng một chút: "Không biết anh phát hiện không, Ứng Bác Thần đang xây dựng một loại ảo giác cậu ấy không chỉ có một mình.
Bao gồm trước đó liên tục bắn pháo hạt, rời đi sử dụng xiềng xích làm ra động tĩnh nhánh cây rào rạt, có lẽ mục đích thật sự của cậu ấy —— là che giấu sự tồn tại của đội ba."
Trong lúc thi đấu phần lớn chiến đội dùng hai loại đội hình.
Một loại là năm người cùng nhau tác chiến, ví dụ Cửu Châu.
Ưu điểm là có thể hỗ trợ nhau, thực lực mạnh mẽ; khuyết điểm là không thể phân tán, một khi bị vây công rất khó phá vây, có nguy hiểm toàn đội bị diệt.
Còn có một loại là chia làm hai đội, một đội hai người, một đội ba người, ví dụ Tinh Hà.
Ưu điểm là linh hoạt tính cao, mỗi cho dù có một đội bị xử lý thì một khác đội cũng có thể tiếp tục; khuyết điểm tự nhiên là thực lực đội cũng bị phân tán.
Nếu là chia làm ba, thì quá nhiều.
Chênh lệch năng lực chống cự nguy hiểm, không thể hỗ trợi nhau, nếu gặp nguy hiểm rất dễ dàng bị loại.
Hơn nữa đội trinh sát mục đích chính là vẽ tuyến đường.
Nếu chia binh ba đường, phân phối đội viên như thế nào? Với việc hoàn thành nhiệm vụ mà nói, cũng không phải ý tưởng tốt.
Ứng Bác Thần "Phá vây" liên tục đào thải hai đội viên, cùng sử dụng đạn hạt tạo động tĩnh không nhỏ, chiến đội khác, bao gồm trường quân đội Tinh Hà chỉ biết cho rằng: mồi là một đội, một khác có chủ lực Đỗ Nguyên Châu.
Ai cũng sẽ không nghĩ đến, Trường Quân Đội Đế Quốc còn có đội ba tồn tại.
Rừng mưa Lạc Nhật.
Quản Diệu cùng Mục Thư Văn đang ở trung tâm rừng mưa, cách vài phút sẽ dừng lại quan sát hoàn cảnh chung quanh, thành công tránh đi chiến đội theo như lời Đỗ Nguyên Châu.
Mà hai người vì che giấu hành tung tốt hơn, đã đi cùng một cơ giáp!
Cơ giáp màu xanh biển của Quản Diệu tạm thời bị cải tạo thành màu xanh xám, phối hợp tinh thần thể - tắc kè hoa có thiên phú, gần như hợp nhất với hoàn cảnh bốn phía, trong rừng cây tràn ngập sương mù rất khó phát hiện.
Cùng lúc đó, mặt trên cơ giáp màu xanh xám còn dính tảng lớn tảng lớn chất lỏng màu đỏ sậm, chảy xuống dọc theo đường cong cơ giáp sắc bén, mang theo một chút sền sệt, thoạt nhìn có điểm ghê tởm.
Cơ giáp Hải Dạ nguyên bản cao lớn uy vũ, mặt ngoài thời điểm này thoạt nhìn giống cơ giáp dơ bẩn bị vứt bỏ, hoàn toàn nhìn không ra vinh quang ngày xưa.
Nhưng này hết thảy đều vì chiến thắng được Liên Minh.
"Tôi hiểu rồi!" Thấy một màn như vậy, ngữ khí người giải thích Trần Đào có chút kích động, "Bọn họ dùng dịch Thú Tinh đông lạnh cấp S trong túi cấp cứu. Lúc ấy Trường Quân Đội Đế Quốc đổi nhiều một cái, thì ra dùng ở nơi này!"
Mắt Thời Hiên mang theo ý cười: "Không sai. Dịch Thú Tinh đông lạnh là dung hợp máu, nước tiểu, lông Thú Tinh cấp S chế thành chất lỏng, hương vị gay mũi, lại có thể kinh sợ Thú Tinh rất tốt.
Ban đêm khi nghỉ ngơi đổ nó xung quang lều, Thú Tinh khác ngửi thấy hương vị này sẽ lập tức thối lui, giúp cung cấp chỗ tương đối an toàn cho các đội viên."
"Hai người họ cùng dùng một cơ giáp, ngoài việc ẩn thân hình ra, cũng để mùi duy trì càng lâu, tránh để Thú Tinh truy kích mà bại lộ tọa độ."
Mỗi người một túi cấp cứu, hơn nữa đổi nhiều một cái, ba bình dịch đông lạnh, dùng tiết kiệm có thể duy trì ba ngày.
Nếu có thể tồn tại đến ba ngày sau, như vậy nhiệm vụ đội trinh sát cũng hoàn thành.
Thời Hiên ở trong lòng không ngừng gật đầu, giải thích cho người xem: "Kế hoạch của Trường Quân Đội Đế Quốc cực kỳ hoàn hảo.
Ứng Bác Thần phụ trách nhiễu loạn tầm mắt, dời đi lực chú ý đội viên khác; đội chủ lực Đỗ Nguyên Châu cùng Lê Toàn trong mắt mọi người không thể nghi ngờ sẽ đối mặt với Cốc Hạo, Hâm Vinh - Tinh Hà, dựa theo khoảng cách phán đoán, ít nhất cần 1-2 ngày.
Cho đến lúc này, đội ba bị Mục Thư Văn cùng Quản Diệu —— bị công chúng xem nhẹ, đã hoàn toàn biến mất ở trong tầm nhìn mọi người, không ai biết hành tung.
Anh ta nhìn về phía màn ảnh: "Đổi cách nói, hai đội viên Ứng Bác Thần, Đỗ Nguyên Châu kỳ thật đều là mồi; Mục Thư Văn cùng Quản Diệu, bọn họ mới là chủ lực đội trinh sát chân chính."
Mục Thư Văn ngồi ghế phụ khoang cơ giáp, phát tán cảm giác ra phía ngoài, tinh thần thể tắc kè hoa đứng ở đầu vai cơ giáp, thời khắc chú ý động tĩnh chung quanh.
Một lát sau, anh ta đột nhiên ngưng thần: "Từ từ, giống như có tiếng bước chân."
Quản Diệu nghe vậy lập tức thả chậm tốc độ, cơ giáp màu xanh xám lướt ra sau cây to che trời, hơn nữa sương mù che lấp, giống như dung nhập bên trong rừng mưa chính mình, hoàn toàn thấy không rõ thân ảnh.
Tắc kè hoa ở nhánh cây nhảy tới nhảy lui, giống như giống loài nguyên sinh trong rừng mưa Lạc Nhật, chờ hề lạc lõng.
Mục Thư Văn đoán ra phương hướng: "45 độ phía trái, chúng ta đi đường vòng."
"Được." Ngón tay thon dài Quản Diệu thao tác nhanh, đẩy tốc độ tay lên cực hạn, cơ giáp màu xanh xám thuấn di về phía phải, bỗng nhiên biến mất tại chỗ, chỉ còn lại dây đằng buông xuống đong đưa ở không trung.
Nếu những người khác nhìn thấy cũng chỉ nghĩ dã thú khác đi ngang qua, sẽ không có bất luận hoài nghi.
Hai người Mục Thư Văn cùng Quản Diệu phối hợp kín khẽ, một người điều khiển cơ giáp, một người dùng tinh thần thể cảm nhận hoàn cảnh chung quanh, chú ý tránh né đội ngũ bốn phía; đồng thời phối hợp với dịch Thú Tinh đông lạnh làm chúng kinh sợ, dọc theo đường đi đều không gặp nguy hiểm.
Hết thảy đều tiến hành ở đâu vào đấy.
Anh ta hồi tưởng lời Đỗ Nguyên Châu nói, "Trường Quân Đội Đế Quốc yêu cầu chúng ta vẽ một nửa đường, nhưng yêu cầu của tôi là —— vẽ toàn bộ.
Lần này địa hình cực kỳ có lợi với chúng ta, tôi tin chúng ta có thể làm được, mọi người có tin không!"
"Có."
Mục Thư Văn mặc niệm trong lòng, cậu có.
Cho dù nhiệm vụ rất nặng, bọn họ cũng nhất định sẽ nỗ lực tồn tại đến cuối cùng.
*
【trường quân đội Bell, hai đội viên bị loại. 】
【trường quân đội Thương Sơn, một đội viên bị loại. 】
【trường quân đội Cửu Châu, một đội viên bị loại. 】
Liên tục ba tiếng báo xuất hiện, năm chùm sáng liền nhau vị trí bắn ra, tình huống vừa xem hiểu ngay.
Trường Quân Đội Cửu Châu trong quá trình thoát ly điểm dày chiến đội vẫn gặp chuyện hai đội viên bị bao vây tiêu trừ, thực lực bốn Trường Quân Đội lớn rõ ràng càng mạnh, trực tiếp 1 đổi 3 xông ra trùng vây.
Trần Đào: "Chúng ta tới xem một chút Cửu Châu chiến đấu kịch liệt cùng hai chiến đội khác, đội trưởng Eve dẫn đầu tiến công, cùng đội viên khác phối hợp ăn ý......."
Đúng lúc này, tiếng thôn báo lại lần nữa vang lên.
【 chúc mừng Trường Quân Đội Đế Quốc thành công chém chết hai Thú Tinh cấp A, nhận được 100 điểm, tọa độ ( 324, 618) 】
Trần Đào sửng sốt, tiện đà nội tâm mừng như điên.
Lần này đội trinh sát quả thực ngoài dự đoán, liên tục chế tạo điểm bạo, kíc.h thích nhiều so với bình thường.
Anh ta xoa xoa tay kích động nói: "Chúng ta tới xem một chút, đến tột cùng là bút tích của ai của Trường Quân Đội Đế Quốc?"
Màn ảnh lập tức thay đổi đến vị trí tương ứng, cũng tiến hành quay về năm giây.
Nhưng pháo quang tử sau khi nổ tung, đất lầy lội trũng có hai thi thể Vượn Lôi bị oanh tạc không thấy rõ, máu tươi từ cổ chảy vào trong nước, huyết sắc dày đặc, lại không thấy một bóng người.
Tuy là Trần Đào cũng không khỏi mở to hai mắt: "Người đâu?!"
Thời Hiên nhìn hình ảnh nhướng mày, tương tự cũng tỏ vẻ ngoài ý muốn với tình huống này.
Vì thế, hai người tua hình ảnh về trước, thẳng đến mấy phút đồng hồ trước.
Rừng mưa Lạc Nhật.
Ứng Bác Thần sau khi kết thúc sức bật thả chậm tốc độ, thời khắc cảnh giác bốn phía xung quanh, để ngừa gặp gỡ đội ngũ khác.
Nhưng cậu ta dùng hạt pháo làm động tĩnh khiến cho Thú Tinh quanh tinh chú ý, hai Thú Tinh cấp A – Vượn Lôi phát hiện hành tung cậu, đuổi theo không bỏ.
Cánh tay dài đến 5 mét bắt lấy thân cây ở không trung, động tác phá lệ linh hoạt, đồng thời trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn, khởi xướng một đợt tiếp một đợt công kích tinh thần lực cơ giáp màu xám bạc.
Thú Tinh cấp A đối với một Alpha cấp A+ mà nói không có uy hiếp quá lớn, huống chi Ứng Bác Thần bạo phát lực có thể so với cấp S.
Nhưng mà người sau cũng không lập tức động thủ, mà một bên điều khiển cơ giáp tiến lên lộ tuyến đã quy hoạch, một bên ở Khu Não dựng thẳng lên tường bảo vệ chống đỡ sóng công kích tinh thần lực.
Cậu mở máy liên lạc, hô hấp còn mang theo một chút dồn dập, dò hỏi Đỗ Nguyên Châu: "Định vị của hai người?"
Đỗ Nguyên Châu tính toán một chút vị trí: "Ước chừng ở giữa ( 341-345, 625-630)."
Anh ta và Lê Toàn phụ trách điều tra ký lục giai đoạn trước, cho nên tốc độ không nhanh.
Ứng Bác Thần: "Được. Ở phía sau tôi có hai Thú Tinh cấp A, sẽ tận lực kéo ra khoảng cách với hai người."
Đỗ Nguyên Châu: "Liên tục chú ý thời gian cùng vị trí, bằng không động tĩnh quá lớn."
Ứng Bác Thần trả lời: "Đã hiểu."
Đỗ Nguyên Châu dừng một chút: "Buông tay đi làm, cậu có thể làm được."
Ứng Bác Thần hít sâu một hơi: "... Tôi cũng tin."
Suốt hai tháng luyện tập, chính vì hôm nay.
Cậu chàng nhớ lại cảnh tượng hai tháng trước.
"Đánh chết Thú Tinh xác thật sẽ bại lộ vị trí, nhưng nếu cậu không ở đó thì sao?"
Đáy mắt Đỗ Nguyên Châu lập loè ánh sáng, "Không cần lập tức đánh chết Thú Tinh, trước làm chúng trọng thương, chờ rời đi một khoảng cách mới dùng pháo quang tử, sẽ không bại lộ vị trí cậu."
"Chẳng qua bắn súng ở phía xa cực kỳ khó khăn, cho dù là đồi núi, rừng mưa nhiệt đới, huyễn đảo sương mù hay môi trường khác, đều sẽ có địa hình cách trở tầm mắt.
Ví dụ hiện tại, cậu có thể nhìn đến đồ vật bên ngoài 10KM sao? Không thể. Bởi vì có kiến trúc khác cách trở, đến lúc đó cũng giống nhau."
"Cho nên, phải bắn mù, còn yêu cầu tự mình đoán vị trí bắn. Cậu xác định muốn nhận nhiệm vụ này không?"
"Tôi chắc chắn."
"Pháo quang tử bình thường có tầm bắn 10KM, chúng ta phải đề cao nó đến 15KM trở lên, đến lúc đó, cậu phải căn cứ tốc độ cơ giáp cùng tính toán góc độ chếch khoảng cách đại khái, tận lực bắ.n ra điểm tới hạn."
"Vị trí không đúng, lại đến!"
"Không bắn trúng, lại đến!"
"Lại đến."
"Lại đến."
"Không đúng, lại đến."
Không biết thử mấy chục ngàn hay mấy trắm ngàn lần, trên đường nhiều lần tâm thái sụp đổ lại kiến tạo lại, Ứng Bác Thần rốt cuộc nghe được câu nói kia: "Chúc mừng, cậu bắn trúng."
......
Ứng Bác Thần chú ý Thú Tinh phía sau, lại đếm hai mươi giây xong, xác nhận khoảng cách đủ rồi, ánh mắt nghiêm túc, sức bật nháy mắt tăng lên tới cực hạn, điều khiển Khiếu Nguyệt xoay người bắn về phía hai con Vượn Lôi.
cơ giáp cấp R trên không chuyển động nhanh hình S đến phía sau đối phương, vứt ra xiềng xích tinh thiết gắt gao cuốn lấy một con vượn cổ trong đó, sau đó hung hăng đâm vào giữa lưng một con khác, vừa lúc lệch khỏi quỹ đạo trái tim mấy cm.
đồng tử Vượn Lôi bỗng dưng trợn to, ngửa đầu phát ra tiếng hí vang càng thêm bén nhọn, sóng tinh thần lực đẩy ra từng vòng, làm thú chim xung quanh kinh hoàng bay đi, mấy con Thú Tinh cấp C lập tức bị Khu Não phá hủy tử vong.
Con Vượn Lôi bị xiềng xích khóa chặt muốn tránh thoát, lại trong chớp mắt bị ánh sáng đâm thủng giữa lưng.
Máu tươi phun trào dính ướt da lông trước ngực, nặng nề từ thân cây rơi trên mặt đất, cả người run rẩy, ngực lại ở kịch liệt phập phồng, cho thấy vẫn tồn tại.
"Thanh âm gì?" Cách đó mấy km, trường quân đội Phong Lữ nghe được tiếng Vượn Lôi gần chết kêu.
"Hẳn là Vượn Lôi cấp A."
"Đội trưởng, chúng ta muốn chạy tới nơi nhìn xem không?"
"... Ủa? Hình như lại không có động tĩnh."
"Lại không có thông báo, cũng không có đội viên bị loại, thật là kỳ quái."
Thanh âm đội trưởng Phong Lữ nhìn thoáng qua phương hướng kia, trầm giọng nói: "... Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên đường."
Tinh thần lực anh ta là chó săn bờm đen, khi gió nhẹ thổi qua từ sương mù dầm dề, anh ta nhạy bén ngửi được trong không khí bay tưới mùi máu tươi.
... Là thuộc về Thú Tinh.
Là trường quân đội xếp hạng 81, bọn họ tham gia Liên Minh là vì rèn luyện chính mình, không cần thiết cuốn vào tranh đấu của các ông lớn.
Cho dù bọn họ đi cũng vô dụng, Ứng Bác Thần làm trọng thương hai con Vượn Lôi rồi lập tức rút lui nhanh nhất, như một tia sáng bay ngược về hướng điểm đích.
Cậu chàng thời khắc chú ý tốc độ cùng giây số biểu hiện trên khu điều khiển, chính xác tính toán vị trí, tới gần tầm bắn thả chậm tốc độ, chậm rãi ngừng lại.
Tính cảnh giác được nuôi dưỡng từ lâu làm cậu luôn chú ý xung quanh, giấu bản thân vào trong dây đằng rậm rạp, xác định không có nguy hiểm mới ra.
Quay đầu nhìn lại, cây to cao lớn che trời hoàn toàn che đậy tầm mắt, sương mù mờ mịt che đậy toàn bộ, đừng nói vị trí mười mấy km bên ngoài, cả mấy trăm mét ngoài đều không thấy rõ.
Nhưng mà vị trí cùng khoảng cách đối phương lại được Ứng Bác Thần khóa chặt trong lòng.
Động tác cậu chàng linh hoạt đứng trên thân cây thô tráng, ông nhắm chữ thập của cơ giáp nhắm ngay vị trí trong trí nhớ, không ngừng điều chỉnh góc độ.
Mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt dọc theo khuôn mặt kiên nghị của Alpha, tẩm ướt trang phục bảo vệ.
Khoang điều khiển vờn quanh tiếng thở nặng của Ứng Bác Thần, cùng với tiếng nuốt nước miếng thỉnh thoảng vang lên, phá lệ rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Cậu phải giành giật từng giây bắ.n ra, thời gian càng dài cũng có nghĩa bị khả năng phát hiện càng cao.
Pháo quang tử trên hai vai đứng thẳng, cằm Ứng Bác Thần căng chặt, nhắm mắt, nhấn nút.
Pháo quang tử như một đạo sao băng chợt bắn. ra ——
【 chúc mừng Trường Quân Đội Đế Quốc thành công chém chết hai Thú Tinh cấp A, nhận được 100 điểm, tọa độ ( 324, 618) 】
Ứng Bác Thần nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, lơi lỏng xuống lúc sau dày đặc mỏi mệt.
Sóng quấy nhiễu đầu tiên đã hoàn thành.
Cậu chà ng rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút.
Alpha thu hồi cơ giáp, cuốn mình vào trong túi ngủ, bên ngoài nhỏ vài giọt dịch thú tinh đông lạnh, mang lên mặt nạ bảo vệ, sau đó tìm hốc cây chui vào.
Dây đằng trên đỉnh đầu rũ xuống, vừa vặn có thể tạo tác dụng che đậy.
Trừ khi đến tìm thật gần, nếu không tuyệt đối sẽ không phát hiện.
Nhưng mà không ai có thể đoán được, Ứng Bác Thần sẽ chạy thoát về hướng xa đích, còn ở vị trí cách đó mười lăm km.
Khi tiếng thông báo vang lên, những đội ngũ chú ý đến Trường Quân Đội Đế Quốc đồng thời dừng động tác, nhanh chóng tụ tập hướng tới phương hướng lại đây.
"Vị trí này cách chúng ta không xa, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất xuất phát, động tác mau lên!"
"Bọn họ lúc này tất nhiên đang nhanh chóng rút lui, chúng ta chỉ cần im lặng lắng nghe, khẳng định có thể tìm được vị trí bọn họ."
Bốn chiến đội xung quanh điều khiển cơ giáp bay nhanh đến, thế tất muốn bao vây tiễu trừ Trường Quân Đội Đế Quốc.
Trùng hợp với hai vị trí cùng tọa bộ thông Trường Quân Đội Liệt Diễm trước đó, cho thấy con đường tiến lên rõ ràng, "Chúng ta đi về hướng này, khẳng định có thể gặp mặt bọn họ."
Trường quân đội Đế Tư được Tinh Hà giúp đỡ cũng đưa ra phán đoán tương tự Trường Quân Đội Liệt Diễm, "Bọn họ hiện tại khẳng định nhanh chóng đi theo hướng này, chúng ta đi lên trước chặn đường.
Cho dù có lệch cũng không có khả năng kém quá nhiều, đến lúc đó chia ra tìm được là."
Đội viên Trường Quân Đội Lạc Hải nhìn tọa độ trầm mặc một chớp mắt, bởi vì khoảng cách chỉ tầm 10KM.
"Chúng ta muốn truy kích sao?"
"Trước quan sát đã." Đội trưởng Lạc Hải im lặng vài giây sau đã làm ra quyết định.
Nhưng mà nghĩ đến Trường Quân Đội Đế Quốc trêu đùa bọn họ, trước mặt mọi người tháo xuống phụ trọng, sắc mặt mỗi đội viên đều mang theo vài phần không cam lòng.
Nguyên bản tâm thái bọn họ đã nguy ngập nguy cơ, lúc ấy thiếu chút nữa rớt xuống.
Hiện tại khoảng cách bọn họ gần như vậy, chẳng phải cơ hội tốt để đào thải bọn họ?!
"Đội trưởng, tôi xin đi tra tin."
"... Được, cậu đi đi, chú ý trốn tránh."
"Đúng vậy."
Chờ mấy chiến đội tới tọa độ, tự nhiên chỉ có thi thể hai Thú Tinh.
Không chỉ có như thế, pháo quang tử tạo thành động tĩnh quá lớn, đã có vài sóng tinh thú vây quanh lại đây, trong đó còn có mấy Thú Tinh A+ ngửi thấy được mùi máu tươi, muốn lại đây ăn no nê.
Mọi người:!!!
Bọn họ vốn thuộc trận doanh bất đồng, Thú Tinh là nguy hiểm cũng là điểm, vì thế, nhiều mặt bắt đầu tranh đấu.
【 chúc mừng trường quân đội Servais chém chết hai Thú Tinh cấp A+, nhận được 200 điểm, tọa độ ( 323, 615) 】
【 chúc mừng trường quân đội Thanh Mặc chém chết hai Thú Tinh cấp A+, nhận được 200 điểm, tọa độ ( 323, 615) 】
【 chúc mừng trường quân đội Hán Lâm chém chết ba Thú Tinh cấp A, nhận được 150 điểm, tọa độ ( 323, 615) 】
Còn có một ít Thú Tinh cấp B+, cấp B, điểm nó ít, sẽ không thông báo.
Ngay sau đó là tiếng thông báo bị loại liên tiếp.
【trường quân đội Servais, ba đội viên bị loại. 】
【trường quân đội Thanh Mặc, toàn đội viên bị loại. 】
【trường quân đội Hán Lâm, ba đội viên bị loại. 】
【trường quân đội Thanh Hòa, hai đội viên bị loại. 】
......
Trần Đào quả thực bị phát triển này sợ ngây người, qua vài giây mới liếc nhìn thiếu tá Thời Hiên, "Khụ khụ, này thật đúng là... Một hồi tuồng hay."