Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 70: C70:




Hơi thở của nam nhân càng ngày càng gần, Thẩm Úc cũng không hề trốn tránh, bình tĩnh nhìn hắn.

Thương Quân Lẫm cười nhẹ một tiếng, hôn lên môi Thẩm Úc, tiếng cười biến mất vào lúc hai đôi môi chạm nhau.

Sự ôn nhu dần được thay thế bằng sự mạnh mẽ, Thẩm Úc bị tiến công đến không thở nổi, bị cánh tay có lực nâng lên.

Hai mắt y hơi khép lại, lông mi y rất dài, giờ nó đang bất an mà chớp chớp, như là chú bướm đang lung lay sắp ngã giữa mưa gió.

Một nụ hôn hoàn tất, hơi thở của nam nhân vẫn dừng lại ở trên môi y như cũ, Thẩm Úc mê mang mở mắt ra, một gương mặt phóng đại ánh vào mi mắt y.

Nó thẳng tắp thâm nhập vào đôi mắt đen nhánh và thâm thúy kia.

Xúc cảm ấm áp, lại hơi trằn trọc hướng lên trên, từ khóe môi, gương mặt, mí mắt, mỗi một chỗ đều được cẩn thận thăm hỏi, hơi thở lạnh thấu xương bao quanh, kéo dài không chịu tiêu tan.

Cuối cùng lúc được buông ra, trong mắt Thẩm Úc đã tích góp được một tầng hơi nước mông lung.

Thương Quân Lẫm rũ mắt nhìn y một lát, khàn khàn nói: "Trẫm ôm ngươi lên giường."

Nói xong, hắn không đợi Thẩm Úc phản ứng đã dùng tư thế mặt đối mặt, trực tiếp bế y lên.

Đột nhiên chưa kịp chuẩn bị thì hai chân đã bay lên không, hai tay Thẩm Úc ôm chặt cổ của nam nhân, suy nghĩ cũng được kéo ra từ hồi ức vừa rồi.

"Bệ hạ......"

"Lần này trẫm đã nói trước với ngươi." Trong giọng nói của Thương Quân Lẫm mang theo ý cười thỏa mãn.

Thẩm Úc nghĩ một chút mới nhớ ra, lúc trước chính y đã nói với Thương Quân Lẫm là, "Muốn làm cái gì thì nói trước cho ta một tiếng", hoá ra những lời này cũng được Thương Quân Lẫm ghi tạc vào trong đầu.

Thẩm Úc rũ mắt, bởi vì nguyên nhân tư thế mà y còn cao hơn một đoạn so với Thương Quân Lẫm, từ trên cao nhìn xuống nam nhân, trong lòng y nổi lên một cảm xúc không thể nói thành lời.


Tê tê dại dại, mang theo vị chua, nhưng  cũng mang theo vị ngọt.

Thẩm Úc cũng không chán ghét loại cảm giác này, tùy ý để nó lan tràn ở trong lòng, từng chút lấp đầy cả trái tim y.

Thương Quân Lẫm không buông y ra mà trực tiếp ôm y ngồi lên trên giường, để người ngồi trong lồng ngực của mình.

"Có đôi lúc trẫm sẽ nghĩ A Úc có phải là người được trời cao đặc biệt phái tới cho trẫm hay không," Thương Quân Lẫm vùi đầu vào cổ Thẩm Úc, giọng nói gần như không thể nghe thấy, "Chờ Đại Hoàn trời yên biển lặng*, có phải A Úc cũng sẽ bị trời cao đưa đi hay không?"

"Bệ hạ nghĩ đi đâu vậy?" Thẩm Úc bị những lời nói của Thương Quân Lẫm kéo về thực tại, trong lòng y cảm thấy rất buồn cười, "Ta là một người đang sống sờ sờ, lại không được phụ thân thích, ngoại trừ việc ở bên cạnh bệ hạ thì còn có thể đi đâu?"

Cánh tay Thương Quân Lẫm siết chặt, ngữ điệu trầm xuống: "A Úc cũng không thể ném trẫm ra, cũng không ai có thể cướp được A Úc từ trong tay trẫm."

Thẩm Úc giơ tay sờ đỉnh đầu của nam nhân: "Sẽ không, ở bên cạnh bệ hạ ta cảm thấy rất tốt, rời khỏi bệ hạ thì còn có chỗ nào có thể khiến ta có thể sống bừa bãi giống như hiện tại?"

Thẩm Úc nói xong, chính y cũng hồi tưởng lại một chút, tính cả hai đời thì khoảng thời gian sau khi vào cung cũng chính là những ngày thoải mái nhất của y, chuyện gì cũng có Thương Quân Lẫm suy nghĩ thay y, hậu cung cũng ngoại trừ y ra thì không có người khác, cung quy ở trước mặt y cũng chả khác gì đồ trang trí......

Hoá ra trong lúc không hề để ý, y đã được nhiều sự ưu ái đến như vậy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thẩm Úc dần trở nên nhu hòa, Thương Quân Lẫm là Thương Quân Lẫm, là đế vương của Đại Hoàn, hắn không phải là Việt Vương, cũng không phải bất cứ người nào khác.

"A Úc đồng ý với trẫm đừng rời xa trẫm, nếu một ngày nào đó không thấy A Úc thì dù có làm nghiêng trời lệch đất thì trẫm cũng muốn tìm A Úc trở về." Nói xong, Thương Quân Lẫm lại để lại bên gáy Thẩm Úc một chuỗi mút hôn*.(*Vừa hôn vừa mút ấy.)

Trước kia, hắn bước lên ngôi vị hoàng đế là vì tự bảo vệ chính mình, hắn phát triển Đại Hoàn là bởi vì đây là chức trách của hắn, hắn không muốn giống như tiên hoàng, vì lợi ích của bản thân mà khiến thiên hạ, dân chúng lầm than, nếu như vậy hắn có gì khác với tiên đế mà hắn vẫn luôn phỉ nhổ?

Hiện tại hắn cảm thấy thật may mắn khi mình là đế vương của Đại Hoàn, cũng có đủ năng lực để bảo vệ Thẩm Úc. Sau này, hắn sẽ càng nỗ lực phát triển quốc gia lớn mạnh hơn, chỉ có như vậy thì A Úc mới có thể càng được sống thoải mái hơn dưới cánh chim của hắn.

Cơn kích động qua đi, Công Bộ thượng thư lại bắt đầu phát sầu, việc nghiên cứu chế tạo chất liệu mới kia cần có một lượng tiền tài lớn, mà với chuyện này Hộ Bộ* thượng thư lại giống như vắt cổ chày ra nước**. Cuối cùng mỗi người đều phải mất một lớp da thì ông ta mới chịu bỏ một ít bạc. (*Quản lý tài chính. **keo kiệt, bủn xỉn.)


Nhưng từng đó cũng chỉ đủ để giải quyết tình trạng lửa xém lông mày ở hiện tại*. (Chỉ giải quyết được tạm thời chứ về lâu về dài thì không đủ. )

Công Bộ thượng thư ngồi trên vị trí của mình, hai mày nhíu chặt, suy nghĩ xem còn có biện pháp nào khác để đòi được chút bạc từ tên Hộ Bộ thượng thư vắt cổ chày ra nước kia không.

"Đại nhân còn phát sầu vì chuyện tiền bạc sao?" Cấp dưới đi vào, thấy Công Bộ thượng thư đang mặt ủ mày chau liền hỏi.

Loại chuyện này cũng không phải bí mật gì đối với người của Công Bộ, tất cả mọi người đều biết, mỗi lần Thượng Thư đại nhân muốn làm thêm cái gì mới thì cũng đều có thêm một chuyến như vậy.

"Đúng vậy, giai đoạn trước thì đủ dùng nhưng sau này nên làm cái gì bây giờ?" Hai hàng lông mày của Công Bộ thượng thư đã nhăn lại, tạo ra từng nếp nhăn thật sâu trên gương mặt.

Trong lòng cấp dưới hơi xoay chuyển, nhớ tới người hai ngày trước mình gặp được liền thử nói: "À, đại nhân, hai ngày nay có một người trông có vẻ tràn đầy hứa hẹn* tự xưng là Nghiêm công tử-Nghiêm Tranh tìm tới thuộc hạ, nói con đường kia bị hỏng cũng là vì hắn nên hắn rất băn khoăn, muốn bồi thường một ít." (Có tương lai, trong trường hợp này là giàu, hi vọng được.)

"Quả thật con đường kia bị người cố tình làm hỏng nhưng chuyện này có quan hệ gì với vị Nghiêm công tử kia?" Công Bộ thượng thư cũng không dễ dàng bị lay động.

"Đại nhân không ngại gặp người một lần đã rồi lại nói? Thuộc hạ thấy vị Nghiêm công tử kia có ánh mắt sáng ngời, không giống như là người có lòng dạ xấu xa, đương nhiên, thuộc hạ nhìn người cũng không chuẩn lắm, còn cần đại nhân tự mình đi xem thử." Cấp dưới khuyên nhủ.

"Chúng ta làm việc vì Đại Hoàn, sao có thể  để bách tính bỏ tiền?" Công Bộ thượng thư vẫn không tán đồng như cũ.

"Đại nhân, thật không dám giấu giếm, là vị công tử kia chủ động tìm tới thuộc hạ, gã sai vặt nhà hắn vẫn luôn đi lại ở bên này. Vị Nghiêm công tử kia đã nói hắn từ phía Nam đến đây làm ăn buôn bán, con đường kia bị phá hỏng là bởi vì người trước kia có ân oán với hắn gây ra, không cho hắn bỏ chút gì thì trong lòng hắn cũng sẽ có chút băn khoăn."

"Ngươi đi xuống trước đi, việc này tính sau."

Nghĩ tới nghĩ lui, Công Bộ thượng thư vẫn quyết định đi hỏi thêm vài người, quả thật đúng như lời tên cấp dưới kia nói, gần đây có một vị được gọi là Nghiêm Tranh công tử thường xuyên đi lại ở Công Bộ, người biết chuyện này cũng không ít, Công Bộ thượng thư vứt bỏ một nửa nghi ngờ trong lòng, quyết định gặp thử một lần đã rồi lại nói sau.

Nếu hắn thật sự chỉ muốn bồi thường vì đã vô tình phá hủy đường thôi thì ông cũng không cần mặt dày đi tìm Hộ Bộ thượng thư cãi cọ.


Nghiêm Tranh đợi ở trong viện mới mua mấy ngày mới chờ được người của Công Bộ tới đúng như ý nguyện.

Chuyện xảy ra ngày đó cũng không giống giả bộ, sau khi hai bên nói chuyện với nhau xong thì cũng có hiểu biết nhất định đối với nhau, Công Bộ thượng thư nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn là chọn vào cung một chuyến.

"A Úc còn nhớ người lần trước chúng ta gặp được ở người không?" Trở lại Ngọc Chương Cung, Thương Quân Lẫm lôi kéo Thẩm Úc ngồi vào xích đu.

Thời tiết dần ấm áp lên, giờ ngọ là lúc nhiệt độ không khí cao nhất, Thẩm Úc thích phơi nắng ở bên ngoài, thứ được y ưu ái nhất chính là chiếc xích đu được Thương Quân Lẫm sai người làm cho.

Lấy một quyển sách rồi ngồi ở phía trên, không cần có cung nhân đẩy ở phía sau thì chiếc xích đu vẫn sẽ nhẹ nhàng đong đưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây, nhìn từ xa chúng giống như một đám tinh linh nhỏ bướng bỉnh đang nhảy lên người  thanh niên.

Có Thương Quân Lẫm ngồi đó, trên mặt Thẩm Úc càng thả lỏng hơn, một nửa cơ thể dựa vào trên người nam nhân, lục lại ký ức một chút liền nói: "Nghiêm Tranh?"

"Là hắn, gần đây hắn tìm tới người của Công Bộ." Thương Quân Lẫm nắm lấy ngón tay thon dài của Thẩm Úc, đưa tới bên môi rồi nhẹ nhàng cắn lên.

"Hắn tìm tới Công Bộ làm gì?" Thẩm Úc khó hiểu hỏi.

"Nói là vì hắn nên đường mới bị hỏng, muốn bồi thường." Nói đến người này, ngữ khí của Thương Quân Lẫm có vẻ không để ý lắm.

Thẩm Úc: "Công Bộ rất thiếu tiền sao?"

Thương Quân Lẫm: "Không hổ danh là A Úc, nói một chút đã nắm được trọng điểm."

Thẩm Úc cười khẽ: "Nếu không phải thiếu tiền thì Công Bộ thượng thư cũng sẽ không biết có người như vậy."

"A Úc nói không sai, gần đây vì chuyện tiền bạc mà Công Bộ thượng thư thường xuyên cãi cọ với người của Hộ Bộ, cãi từ lúc thượng triều đến lúc hạ triều luôn." nói đến chuyện này, Thương Quân Lẫm cũng có chút đau đầu, "Hộ Bộ chưởng quản kho bạc, mà từ trước đến nay Hộ Bộ thượng thư và Công Bộ thượng thư không quá thân quen, mỗi lần Công Bộ muốn làm cái gì thì bọn họ cũng đều đến gây ồn ào."

"Quả thật nếu muốn nghiên cứu chế tạo ra nguyên liệu mới thì cần một lượng chi tiêu không nhỏ." Điểm này Thẩm Úc hiểu rất rõ.

"Vốn trẫm cũng định trực tiếp lấy bạc từ trong kho riêng của trẫm cho hắn......"

"Bệ hạ, không thể," không đợi Thương Quân Lẫm nói xong, Thẩm Úc đã ngắt lời hắn, "Có một thì sẽ có hai, bệ hạ cũng không thể lấy bạc riêng của mình để nuôi Công Bộ mãi, ta cảm thấy có thể đồng ý cho Nghiêm Tranh giúp đỡ."


Thương Quân Lẫm dừng động tác thưởng thức ngón tay của Thẩm Úc lại: "Nói như thế nào?"

"Lấy của dân để cho dân sử dụng, đến lúc đó xi măng cũng sẽ để cho bách tính sử dụng, Nghiêm Tranh chủ động bỏ tiền để  bồi thường, chúng ta có thể sửa bồi thường thành tài trợ, chờ tương lai lúc xi măng bắt đầu được sử dụng thì chúng ta có thể tuyên bố với bên ngoài, lấy danh nghĩa của các sản nghiệp thuộc về Nghiêm Tranh góp phần tài trợ, như vậy Công Bộ có bạc để nghiên cứu còn Nghiêm Tranh cũng có được thanh danh tốt, có thể nói là đôi bên cùng có lợi."

Biện pháp này Thẩm Úc cũng đọc được từ trên cuốn sách kia, ở thế giới trước lúc Thẩm Thanh Nhiên xuyên qua, thương nghiệp rất phát đạt, có rất nhiều người buôn bán lấy phương thức này để phát triển thành của mình, như thế người biết đến cũng sẽ rất nhiều, như vậy người mua cũng sẽ không ít.

"Tài trợ? Cách nói này không tồi, Đại Hoàn không cấm thương nghiệp, chúng ta có thể thông qua phương pháp này để trị các thương nhân của Đại Hoàn, ý tưởng của A Úc thật kỳ diệu."

Thẩm Úc hồi tưởng lại những gì viết trong cuốn sách rồi tiếp tục nói: "Thứ các thương nhân không thiếu nhất chính là tiền, nhưng vì thương gia không được vào triều làm quan nên nếu có những thứ vinh dự dành riêng cho bọn họ thì bọn họ cũng sẽ tình nguyện dùng một ít tiền tài để đổi lấy nó."

"Thương nhân coi trọng lợi ích, cũng coi trọng thanh danh, so với việc cầm một bó tiền lớn ở trong tay thì không bằng dùng nó để đổi lấy thanh danh được triều đình ban tặng, như vậy lúc làm việc bên ngoài cũng tiện hơn rất nhiều."

Thương Quân Lẫm càng nghĩ càng cảm thấy đây là một biện pháp tốt. Hắn chôn mặt vào người Thẩm Úc, nhẹ nhàng hít một ngụm, A Úc đúng là một bảo bối, mỗi giờ khắc đều cho hắn những niềm vui bất ngờ.

"Cụ thể phải làm như thế nào thì bệ hạ thương lượng cùng các đại thần khác đi, ta chỉ đưa ra ý tưởng đại khái còn có thể thực hiện được hay không thì cũng phải căn cứ theo tình huống của Đại Hoàn. Chỉ là phải chú ý một chút, không thể để biện pháp này trở thành vũ khí trung gian để người khác bỏ tiền vào túi được."

Thẩm Úc rũ mắt, kiếp trước Việt Vương cũng thực hiện biện pháp này nhưng sau đó bởi vì người khác tham lam nên đã hoàn toàn thay đổi mục đích ban đầu của nó, cuối cùng đã gần như khiến cho toàn bộ thương nghiệp của Đại Hoàn bị phá hỏng mất, cho đến lúc trước khi Thẩm Úc sống lại mà vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được.

"Trẫm biết, chuyện này từ từ rồi nói."

Thẩm Úc tin Thương Quân Lẫm có thể làm tốt, nói thật, khả năng quản nước của Thương Quân Lẫm lớn hơn nhiều so với Việt Vương, cũng không biết người viết cuốn sách kia nghĩ như thế nào mà lại để  Việt Vương lên ngôi, căn cứ vào những tình huống Thẩm Úc biết được vào kiếp trước thì dù cuối cùng Việt Vương có lên ngôi thì hắn cũng không thể dẫn dắt được Đại Hoàn lâu dài.

Bên trong đã thối nát, bên ngoài lại có địch mạnh nhòm ngó, nhìn từ bên ngoài có vẻ đang không ngừng phát triển nhưng thực tế trên cao đã sắp đổ.

Thẩm Úc dựa vào lồng ngực Thương Quân Lẫm, chậm rãi ngáp một cái, "Bệ hạ, có phải sắp tời thời gian thi đình rồi hay không?

"Đúng vậy, A Úc muốn đi xem cùng trẫm sao?" Thương Quân Lẫm khẽ vuốt sống lưng của Thẩm Úc, trong giọng nói chất chứa sự ôn nhu, hắn cũng muốn ở bên Thẩm Úc. Bởi vì vào cung nên Thẩm Úc đã mất đi cơ hội tham gia khoa cử, tuy rằng Thẩm Úc nói mình không thèm để ý nhưng Thương Quân Lẫm vẫn muốn mang y đi để y có thể tự trải nghiệm một chút.

"Ta lấy thân phận gì đi? Làm tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh bệ hạ sao?"

Chương này vừa edit vừa nói chuyện nên hơi mất tập trung vì vậy sẽ nhiều lỗi hơn. Hoan nghênh mọi người góp ý nhẹ nhàng.
Nay đi chơi cũng zui hơi quá nên xài hết 1m :)