Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 51: C51:




Cũng không biết người nọ chạy từ đâu ra, nhưng sau khi mang đến cho người ta một cơn hoảng loạn thì cũng biến mất.

Thẩm Úc hoà hoãn nhịp thở, miễn cưỡng ngăn chặn cảm giác trái tim sắp tràn ra cổ họng kia, thoát khỏi lồng ngực Thương Quân Lẫm.

"Sắc mặt rất khó coi, chúng ta đi về trước đi." Thương Quân Lẫm nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Úc, đau lòng nói.

Ở trong cung, Thẩm Úc được chăm sóc rất tốt, đã rất lâu không thấy sắc mặt Thẩm Úc tệ như vậy. Thương Quân Lẫm nhớ rõ lần duy nhất Thẩm Úc như vậy là đêm đầu tiên lúc mới vừa vào Ngọc Chương Cung.

"Bệ hạ, ta có chút không thoải mái." Thẩm Úc dựa vào trong lồng ngực Thương Quân Lẫm, nhíu chặt mày.

Thương Quân Lẫm không nói hai lời bao bọc Thẩm Úc rồi ôm y lên xe: "Trở về trước rồi lại nói."

Thẩm Úc tựa trong lồng ngực nam nhân không nói gì, y có cảm giác có chút không thở nổi, y đoán có thể thân thể mình đã thật sự xảy ra vấn đề.

Thương Quân Lẫm hành động rất nhanh, một đường ôm Thẩm Úc lên xe ngựa. Đang muốn rời đi thì Cố thái y đi ra từ trong đám người.

"Bệ hạ, là Cố thái y." Mạnh công công mắt tinh, lôi Cố thái y tới.

Bên cạnh Cố thái y còn có một thiếu niên nhưng Thẩm Úc cũng không rảnh quan tâm. Hiện tại những thứ trước mắt y đang dần biến thành màu đen, trái tim y như đang bị một bàn tay bóp chặt.

Lâu rồi không phát bệnh, Thẩm Úc đã quên mất lúc phát bệnh mình sẽ có cảm giác gì.

Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc ngồi xuống, Cố thái y cũng không dám trì hoãn, vội tiến lên bắt mạch cho Thẩm Úc.

Một lát sau, Cố thái y buông tay ra, hai mày nhíu chặt lại: "Có người đã làm gì đó khiến quý quân phát bệnh."

Ánh mắt Thương Quân Lẫm bỗng trầm xuống, hắn nhớ rõ vào đêm đầu tiên Thẩm Úc tới Ngọc Chương Cung cũng đã ngất xỉu vì nguyên nhân này.

Sau việc này hắn đã điều tra kĩ lưỡng tất cả mọi thứ ở Ngọc Chương Cung, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không xảy ra lần nào nữa, hiện tại xem ra hắn đã ra tay quá nhẹ.

Cố thái y nhanh chóng viết phương thuốc, vừa viết vừa nói: "Bệ hạ không cần quá mức lo lắng, hiện giờ thân thể quý quân đã được điều dưỡng khá tốt, sẽ không có trở ngại gì. Thần đã mang theo một ít dược liệu, chỉ là vẫn còn thiếu một ít, cần bệ hạ nhanh chóng phái người đi tìm."

Thương Quân Lẫm ra lệnh cho Ẩn Long Vệ đi lấy thuốc.

Dưới sự phân phó của Cố thái y, cung nhân đã dựng lên một cái lều có thể tránh gió, Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc vào, Cố thái y theo sát ở phía sau.


"Vị công tử này......" Mạnh công công nhìn thiếu niên đang đi theo phía sau Cố thái y, thấy hắn cũng muốn vào lều trại, ông liền ngăn cản.

"Đó là đệ đệ của ta, có thể làm trợ thủ cho ta, Mạnh công công không cần lo lắng." Cố thái y giải thích.

Lúc này Mạnh công công mới cho người đi vào.

Thẩm Úc có thể mơ màng cảm nhận được tình thế bên ngoài, y cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi của Thương Quân Lẫm. Thẩm Úc muốn nói mình không sao để bọn họ không cần lo lắng nhưng lúc y mở miệng chỉ có thể phát ra từng tiếng thở dốc, không thể nói rõ tiếng nào.

"Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì."

Thương Quân Lẫm vén những sợi tóc của Thẩm Úc ra sau tai, hắn cũng không biết mình đang nói cho Thẩm Úc nghe hay là nói cho chính mình nghe.

"Bệ hạ, thần cần phải châm cứu cho quý quân." Cố thái y nói xong, quay đầu phân phó, "Tiểu Hoài, mở hòm thuốc ra, lấy cái ngân châm đặt phía dưới, cái bên phải ra đây."

Cố Hoài lấy ngân châm lại đây.

Thương Quân Lẫm đặt Thẩm Úc lên chiếc giường được làm tạm thời: "Ngoại trừ Cố thái y, những người khác đi ra ngoài trước đi."

"Vâng ạ."

Mạnh công công mang những người hầu hạ ra ngoài, ông còn tiện tay kéo thiếu niên đang đứng yên kia ra theo.

Cố Hoài để mặc Mạnh công công kéo ra bên ngoài, lúc ra bên ngoài còn nhỏ giọng nói: "Nhưng mà ca ca của ta vẫn còn ở bên trong."

"Bệ hạ rất lo lắng cho quý quân, ca ca của ngươi là người trực tiếp châm cứu, không thể đi ra. Nếu không thì ca ca của ngươi cũng sẽ phải đi ra với chúng ta." Mạnh công công kéo thiếu niên đi qua một bên.

"Trời xanh phù hộ, quý quân sẽ không xảy ra chuyện gì."

Mộ Tịch không thể khống chế sự nôn nóng trong lòng, "Sao công tử lại bị như thế...... Rõ ràng khoảng thời gian trước vẫn còn rất tốt, mấy ngày nay nô tỳ vẫn luôn dựa theo lời Cố thái y dặn dò, luôn nghiêm khắc thúc đẩy công tử nghỉ ngơi thật tốt, thế nào lại còn......"

Mạnh công công cũng rất lo lắng, mỗi ngày bệ hạ lại càng quan tâm quý quân thêm một chút, nếu quý quân xảy ra chuyện gì......

Phi phi phi, sẽ không, quý quân là người tốt, chắc chắn ông trời sẽ bảo vệ y.

Người ở bên ngoài nôn nóng, Thương Quân Lẫm ở bên trong lại càng không thể khống chế được.


Hắn không thể chịu đựng được cảm giác người vừa rồi còn nói cười vui vẻ cùng hắn bây giờ vẻ mặt lại tái nhợt mà nằm ở trên giường, hai mắt y đang nhắm nghiền lại, bởi vì đau đớn nên dù đã hôn mê thì hai mày vẫn nhíu chặt.

Từng cây ngân châm đâm xuống, những ngón tay của Thẩm Úc cũng dần cuộn lại, Thương Quân Lẫm ngồi ở một bên thấy thế liền nắm lấy tay Thẩm Úc.

"Lần này nguyên nhân khiến y như vậy cũng giống lần trước sao?" Giọng nói của Thương Quân Lẫm mang theo sự lạnh lẽo, lần này hắn đã thật sự tức giận.

Cố thái y cũng đã khẳng định đáp án.

Một bàn tay khác của Thương Quân Lẫm phủ lên hai bàn tay đang nắm chặt, chờ hắn tìm ra người phía sau màn, hắn nhất định sẽ khiến cho người đó sống không bằng chết!

Thẩm Úc chịu khổ một, hắn sẽ khiến cho người kia chịu khổ gấp trăm lần ngàn lần!

Châm cứu là vì muốn củng cố cho tình trạng thân thể của Thẩm Úc, sau khoảng một nén nhang, Cố thái y lần lượt rút châm ra, nói: "Hiện tại thời tiết tương đối lạnh, bệ hạ phải cẩn thận, đừng để quý quân bị lạnh. Sau lần này, có khả năng thân thể của quý quân sẽ suy yếu một thời gian, thần sẽ điều chỉnh phương thuốc thêm lần nữa, còn có những loại thức ăn bồi bổ để giúp quý quân sớm ngày khôi phục nguyên khí*."(Nguyên khí dịch ra nghĩa là năng lượng gốc của cơ thể, khởi phát tất cả năng lượng hoạt động của các cơ quan tạng phủ khác, là gốc của tất cả các khí khác trong cơ thể, đồng thời nó cũng được coi là "suối nguồn" khi cung cấp năng lượng cho lục phủ ngũ tạng. cre: sức khỏe và đời sống.)

Một người có thân thể khỏe mạnh nếu sinh bệnh thì nguyên khí cũng bị tổn thương nặng nề, huống chi là một người thân thể vốn dĩ đã suy nhược như Thẩm Úc. Nếu không chăm sóc tỉ mỉ hai ba tháng thì Thẩm Úc không thể khôi phục lại trạng thái như mấy hôm trước.

Thương Quân Lẫm mặc lại quần áo cho Thẩm Úc, lại một lần nữa ôm người vào trong lồng ngực.

Cảm nhận được sự ấm áp, Thẩm Úc tuỳ theo bản năng mà tìm tới ngọn nguồn của sự ấm áp. Được Thẩm Úc chủ động thân cận vốn nên là một chuyện khiến người ta vui vẻ, nhưng lúc này bất kể là điều gì cũng không khiến Thương Quân Lẫm vui lên nổi.

Thương Quân Lẫm cúi đầu, hôn hôn lên trán Thẩm Úc, hắn ôm chặt lấy người y.

Cố thái y cất hết ngân châm, cũng không tiếp tục quấy rầy nữa: "Thần đi xem thuốc."

Mới ra tới nơi, Ẩn Long Vệ lúc nãy ra roi thúc ngựa đi tìm cũng vừa lúc trở về, Mộ Tịch liền đi sắc thuốc với Cố thái y.

Dưới cơn thịnh nộ, Thương Quân Lẫm trực tiếp sai Ẩn Long Vệ phong tỏa cả tòa núi Thương Kỳ. Trước khi tra được thân phận của người mặc áo xám thì tất cả mọi người không được rời đi.

Có người không đồng ý, Thương Quân Lẫm cũng không có tâm tư nghe bọn họ biểu đạt sự khó chịu đó, người nào không đồng ý cứ trực tiếp bắt lấy, sau khi có mấy người bị trừng trị, những người khác cũng không dám nói tiếp nữa.

Sau khi chuyện xảy ra một lát, cấm quân cũng gia nhập, lúc này những người này mới biết được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, lại càng không dám náo loạn.

Bên ngoài không phải nơi thích hợp để tĩnh dưỡng(yên tĩnh, nghỉ ngơi), Thương Quân Lẫm định mang Thẩm Úc về cung.


Mộ Tịch bưng thuốc đã được nấu và chắt lọc đi vào, Cố thái y đi theo phía sau nàng, theo sau hắn còn có một thiếu niên đang cầm hòm thuốc.

"Trước hết bệ hạ có thể tìm một nơi gần đây để quý quân dưỡng bệnh một hai hôm đã rồi hãy về cung sau." Cố thái y nghe thấy kế hoạch về cung của Thương Quân Lẫm liền đưa ra kiến nghị.

"Hiện tại với tình trạng thân thể của quý quân thì không nên rung xóc thì tốt hơn."

Từ núi Thương Kỳ về hoàng cung cũng phải mất nửa ngày ngồi xe, dù có đi được cũng không thể đi quá nhanh, vì vậy thời gian sẽ càng thêm dài hơn.

Thương Quân Lẫm bị câu cuối cùng của Cố thái y lay động, hắn phân phó Mạnh công công: "Tìm một thôn trang ở gần đây, trẫm mang quý quân đến ở vài ngày."

"Đưa thuốc cho trẫm." Thấy Mộ Tịch bưng thuốc tới, Thương Quân Lẫm duỗi tay cầm lấy.

Nghĩ đến kế hoạch của Thẩm Úc, Mộ Tịch liều mình mở miệng: "Bệ hạ, trước đây công tử thường xuyên ở một thôn trang cách đây không xa, hay là bệ hạ mang công tử đến đó đi? Công tử vẫn luôn muốn cho bệ hạ nhìn thấy nơi mình thích."

"Xa không?" Thương Quân Lẫm nghĩ lại trước lúc rời cung, Thẩm Úc đã kể hồi còn là thiếu niên, y thường tới thôn trang đó chơi, còn miêu tả cảnh sắc ở đó, nghĩ thế màu đen trong mắt hắn lại càng gia tăng.

Vốn dĩ ban đầu bọn họ cũng tính tới đó ở hai ngày.

"Đi khoảng một canh giờ* là đến nơi."( xấp xỉ hai tiếng.)

Quả thật không xa, so với việc tìm một nơi hoàn toàn xa lạ, không bằng đi tới thôn trang của Thẩm Úc.

Thương Quân Lẫm bưng thuốc đút cho Thẩm Úc, cái muỗng vừa tới bên miệng y, thanh niên đang hôn mê đã bĩu môi, quay đầu về phía bên kia.

Đút vài lần, Thẩm Úc đều không chịu phối hợp, cuối cùng còn có một lần khiến thuốc giọt lên trên áo Thương Quân Lẫm.

Mộ Tịch đứng ở một bên nhìn thấy liền run sợ trong lòng, vài lần muốn mở miệng để nói để mình đút cho nhưng thấy ánh mắt của Thương Quân Lẫm liền nuốt xuống lời đang định nói.

"Có thể là do thuốc lần này tương đối khó uống." Cố thái y giải thích.

"Các ngươi lui xuống trước đi." Thương Quân Lẫm bình tĩnh phân phó.

Sau khi tất cả mọi người đã rời khỏi, Thương Quân Lẫm bưng lên chén thuốc lên, mặt không đổi sắc ngậm một ngụm, hắn cúi người ngậm lấy môi Thẩm Úc, từng chút từng chút đẩy nước thuốc vào miệng y.

Thẩm Úc bị Thương Quân Lẫm mạnh mẽ giam trong lồng ngực, không thể trốn nổi, chỉ có thể không tình nguyện nuốt xuống nước thuốc vừa chua vừa đắng.

Dưới sức mạnh của Thương Quân Lẫm, rất nhanh chén thuốc đã thấy đáy.

Thẩm Úc bị đắng đến nỗi cả khuôn mặt đều nhíu lại, Thương Quân Lẫm vuốt phẳng nếp nhăn giữa trán y, cười nhẹ: "Ngủ rồi vẫn còn có thể lăn lộn như vậy."

Chuyện núi Thương Kỳ giao cho Ẩn Long Vệ và thủ lĩnh của cấm quân, Thương Quân Lẫm mang theo Thẩm Úc và các cung nhân đến thôn trang.


Cố thái y cũng cùng đi.

Bởi vì có nhiều người đi, hai huynh đệ Cố thái y và Mạnh công công ngồi cùng một chiếc xe ngựa.

Trên đường, Mạnh công công tràn đầy tò mò hỏi: "Sao đột nhiên Cố thái y lại tới núi Thương Kỳ?"

"Là do Tiểu Hoài nói muốn tới, ta nghĩ dù sao gần đây cũng rảnh, có thể đến xem có dược liệu gì hay không." Cố thái y chỉ chỉ hòm thuốc đặt ở một bên, "May mà tìm được không ít thuốc tốt."

Mạnh công công liếc mắt đánh giá thiếu niên ngồi cạnh Cố thái y, thiếu niên ngồi rất quy củ, nhưng có thể nhìn ra hắn rất ỷ lại Cố thái y.

Hiện tại Cố Hoài cũng cảm thấy rất mờ mịt, quả thật hắn muốn gặp Thương Quân Lẫm, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ dùng phương thức này để gặp người.

Hắn không muốn khiến Cố thái y liên lụy vào chuyện này, lúc quyết định đến núi Thương Kỳ cùng Cố thái y hắn đã từ bỏ ý định gặp Thương Quân Lẫm ở đây. Dù sao có thể tìm cơ hội khác nhưng Cố thái y thì chỉ có một mà thôi, cho dù chỉ là một phần vạn khả năng, hắn cũng không muốn Cố thái y bởi vì hắn mà rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Hắn đã kêu người của mình không được ra tay, không biết Thẩm quý quân đã bị người nào gây ra thương tích, đồng thời Cố Hoài cũng cảm thấy may mắn vì mình đã không tùy tiện thử ra tay. Lấy trình độ coi trọng của Thương Quân Lẫm đối với Thẩm Úc, một khi hắn ra tay, chẳng cần nói chỉ vì một cơ hội nói chuyện với Thương Quân Lẫm, hắn còn có thể đứng trước mặt hoàng đế Đại Hoàn để đưa ra điều kiện.

Biết Thẩm Úc muốn tới nên thôn trang đã chuẩn bị tốt tất cả từ trước, Thương Quân Lẫm một đường ôm Thẩm Úc vào thẳng phòng ngủ, buông người ra mới đi xử lý mọi chuyện.

"Bệ hạ, Cố thái y chỉ trùng hợp xuất hiện ở núi Thương Kỳ mà thôi." Ngồi ở trên xe ngựa, Mạnh công công đã hỏi bóng hỏi gió Cố thái y một vài vấn đề.

"Ừm, bên kia nếu có tiến triển gì thì tới báo cho trẫm."

Chạng vạng tối, Mộ Tịch bưng thuốc vừa nấu xong tới, Thương Quân Lẫm cầm lấy thuốc đi vào phòng ngủ, Mộ Tịch cũng thức thời không vào quấy rầy.

Thẩm Úc còn chưa tỉnh lại, đầu tiên Thương Quân Lẫm múc một muỗng thuốc đưa tới bên miệng Thẩm Úc, không có gì bất ngờ xảy ra, muỗng thuốc lại bị thanh niên né tránh.

Thử vài lần đều không được, Thương Quân Lẫm đành phải dùng một bàn tay khoá chặt đầu thanh niên, ngậm một ngụm thuốc, đặt chén thuốc tới một bên, một cái tay khác hơi hơi đẩy hai cánh môi của thanh niên ra, cúi người xuống.

Cứ như vậy đút xong thuốc buổi chiều và tối của Thẩm Úc.

Thương Quân Lẫm cầm chén thuốc đi ra ngoài, thuận tiện thay một bộ quần áo khác.

Lúc Thẩm Úc tỉnh lại cảm giác đầu tiên là thấy đắng trong miệng, cảm giác chua xót tràn đầy không thể bỏ qua nổi. Thân thể trở nên trầm trọng hơn, khí lạnh xung quanh tràn tới phảng phất giống như trở về kiếp trước.

Nam nhân ngồi ở mép giường kéo y về với hiện thực.

Thấy Thương Quân Lẫm nhìn chằm chằm vào môi của mình, Thẩm Úc liếm môi dưới, "Bệ hạ nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ muốn cõng ta đi làm chuyện xấu gì hay sao?"

Dù sao cũng hè nên tui sẽ cố gắng tuần 6 chương. Chủ Nhật để beta lại. Nhưng mà đó là dự định thôi nha=))
Chúng ta đi được gần 1/5 chặng đường rồi đok=))