Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 37: C37:




Thẩm Úc thầm nghĩ lại một lần nữa vác đá nện vào chân mình. Sao bệ hạ lại thay đổi như thế nhỉ, không hề giống trước kia chút nào.

Hai người dính sát vào nhau, nhìn vào một cuốn sách, đột nhiên Thẩm Úc nhớ tới một chuyện.

"Bệ hạ, đầu xuân, chúng ta có nên rời cung đạp thanh hay không?" Thẩm Úc chớp chớp mắt, "Đương nhiên, nếu bệ hạ không có thời gian, ta đi một mình cũng được."

"Muốn rời cung?" Thương Quân Lẫm hỏi.

Thẩm Úc vội vàng gật đầu: "Vào mùa xuân, cảnh sắc thật sự không tồi. Mỗi năm ta đều sẽ đến thôn trang ngắm cảnh, nếu năm nay không thể đi, rất đáng tiếc."

Thương Quân Lẫm: "Thôn trang nào?"

Thẩm Úc: "Là một trong những thứ mẫu thân để lại cho ta. Bệ hạ ngài cũng biết những ngày ta sống ở phủ Trấn Bắc Hầu cũng không tốt lắm. Có đôi khi thực sự cảm thấy còn không bằng sống luôn ở thôn trang đi. Không cần lo lắng gì hết."

Trước lúc Thẩm Úc tiến cung, Thương Quân Lẫm đã sai Ẩn Long Vệ điều tra qua. Quả thật đúng như lời Thẩm Úc nói thân là đứa con vợ cả duy nhất của phủ Trấn Bắc Hầu, nhưng những ngày Thẩm Úc sống ở đâu phủ Trấn Bắc Hầu cũng không quá thoải mái. Có Như phu nhân cùng đứa con trai không quá cách biệt tuổi tác với Thẩm Úc ở đó, có thể nói đối với bọn họ sự tồn tại của Thẩm Úc chính là một loại sai lầm.

Thương Quân Lẫm xoa xoa mái tóc của Thẩm Úc, ôn nhu nói: "Quý quân yên tâm, sau này sẽ không có ai có thể bắt nạt ngươi."

Hắn không thể thay đổi những chuyện của quá khứ. Nhưng những chuyện từ hiện tại cho đến tương lai, hắn có thể dễ dàng khống chế. Hắn nhất định không cho phép có người dám ở dưới cánh chim của hắn mà bắt nạt Thẩm Úc.

Chuyện mỗi năm Thẩm Úc sẽ đến một thôn trang nào đó ở một thời gian hắn cũng biết đến. Đều nói với bên ngoài là đến nơi thanh tịnh để dưỡng bệnh, nhưng đường đường là đích công tử của hầu phủ, sao lại đến nỗi phải dọn ra ngoài dưỡng bệnh?

Chẳng qua chỉ là một lý do thoái thác với bên ngoài mà thôi, nguyên nhân chân chính là gì chắc cũng chỉ có chính Thẩm Úc hiểu rõ.

Không biết Thương Quân Lẫm lại bắt đầu não bổ cái gì, Thẩm Úc có thể thấy được sự đau lòng nhàn nhạt từ trong mắt hắn.

Thẩm Úc thò lại gần, dựa sát vào người Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ có đồng ý không?"

Khi hai người nói chuyện, hô hấp đan xen vào nhau, ánh mắt Thương Quân Lẫm trở nên thâm trầm, "Muốn trẫm đồng ý thì cũng được, nhưng mà có phải quý quân nên bày tỏ chút tấm lòng hay không?"


"Bệ hạ không phải nên phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất sao*," Thẩm Úc làm bộ không hiểu ám chỉ của nam nhân, vô tội mở to đôi mắt, "Bệ hạ, ta đây cũng chỉ muốn tốt cho ngài. Mùa xuân tới rồi, mọi người đều sẽ ra ngoài du xuân thả lỏng tâm tình. Bệ hạ suốt ngày bận rộn việc nước, cũng nên tìm thời gian cho mình thả lỏng, thư giãn một chút."
*trích lời dạy của Khổng Tử:Phú quý bất năng dâm, Bần tiện bất năng di, Uy vũ bất năng khuất. Nghĩa đại khái là giàu có những không bị cám dỗ, nghèo khổ nhưng không tha hoá, không khuất phục trước sức mạnh và quyền lực.

"Quý quân cũng biết trẫm rất bận à." Trong thanh âm của Thương Quân Lẫm không hề có chút cảm xúc nào.

Bởi vì có nhiều chuyện liên tục đang đợi giải quyết, lại dính dáng đến chuyện lớn như lẫn lộn huyết mạch của hoàng thất. Khiến cho mấy ngày nay, Thương Quân Lẫm không có thời gian nghỉ ngơi thật tốt.

"Chuyện lớn luôn xử lý mãi không hết," Thẩm Úc đè lại sổ con trong tay Thương Quân Lẫm "Bệ hạ nuôi nhiều quan viên như vậy, có một số việc giao cho bọn họ làm là được, cớ sao phải tự làm tất cả mọi chuyện?"

"Quý quân nói có lý." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng Thương Quân Lẫm vẫn không buông sổ con trong tay ra.

Một chiếc bàn lớn như vậy, vốn dĩ Thẩm Úc đã cố tình bày đầy sách bậy bạ nên tấu chương của Thương Quân Lẫm chỉ còn chiếm một nửa. Sau đó Thẩm Úc lại xếp những cuốn sách đó thành một chồng lớn, lúc này mới có chỗ cho Thương Quân Lẫm đặt tấu chương.

Thẩm Úc cũng biết thói quen của Thương Quân Lẫm. Thứ đã gọi là thói quen thì không phải chỉ nói một hai câu là có thể thay đổi được, y đành phải dừng đề tài này lại: "Nếu bệ hạ bận, vậy ta đây sẽ đi một mình vậy."

"Quý quân muốn bỏ một mình trẫm ở lại trong cung?" Thương Quân Lẫm nhướng mày nhìn qua.

"Cuối cùng bệ hạ muốn như thế nào?"

"Quý quân phải biết rằng, dựa theo thân phận của quý quân thì không thể thường xuyên rời cung. Quý quân hẳn nên tạo thói quen sinh hoạt hàng ngày ở trong cung chứ không phải suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện rời cung."Ngữ khí Thương Quân Lẫm nhàn nhạt.

"Ý của bệ hạ là không muốn đi cùng ta, cũng không muốn cho ta đi một mình đúng không?" Thẩm Úc bỗng nhiên đứng lên, xoay người đi, "Được, ta đã biết, ta sẽ ngoan ngoãn ở yên trong Ngọc Chương Cung, không đi bất cứ chỗ nào hết."

Thẩm Úc nói được thì làm được, sau chuyện đó cũng không nói đến việc muốn rời cung nữa. Nhưng những cung nhân đi theo hai người cũng đều có thể cảm nhận được không khí giữa hai người không còn như trước kia.

Lãnh đạm hơn rất nhiều, đặc biệt là thái độ của Thẩm Úc đối với Thương Quân Lẫm, người sáng suốt đều có thể nhìn ra có gì đó không thích hợp. Thế nhưng chính Thương Quân Lẫm lại tựa như chưa phát hiện ra chuyện đó, mỗi ngày ngoại trừ thời gian lên triều, còn lại hầu hết thời gian vẫn ở lại Ngọc Chương Cung như thường.

Thân là người hầu như bọn họ không thể hiểu nổi hai vị chủ tử đang nghĩ như thế nào, chỉ hy vọng hai người có thể nhanh chóng giảng hòa. Bọn họ thật sự không muốn mỗi ngày đều phải sinh hoạt trong bầu không khí lạnh lẽo kia.

Chuyện của Ngọc Chương Cung rất nhanh đã truyền ra ngoài cung.


Cũng không quá kỳ quái, khoảng thời gian trước Ngọc Chương Cung quá nổi bật, bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm. So với việc nói tin tức không may bị truyền ra ngoài cung, không bằng nói là cố tình để mặc hạ nhân truyền ra bên ngoài.

Các đại thần tụ lại với nhau, không thể hiểu nổi vì sao hai ngày trước trước còn gắn bó keo sơn mà bây giờ đột nhiên lại nảy sinh mâu thuẫn.

"Ân sủng của đế vương vốn chỉ được một thời gian, ta nói mà, lúc trước Thẩm quý quân không nên kiêu ngạo như vậy."

"Đúng vậy, lòng người đổi thay, người bình thường đều như thế, huống chi người đó là hoàng đế."

"Ta đoán, sau lần này chỉ sợ Thẩm quý quân sẽ không còn được sủng ái nữa đâu."

"Ta thấy chưa chắc đâu."

Đối với tin tức này, hầu hết mọi người đều giữ thái độ xem náo nhiệt, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến mình. Dù mối quan hệ giữa Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm có ra sao cũng sẽ không gây ra quá nhiều ảnh hưởng đối với bọn họ.

Phản ứng mạnh với chuyện này chắc cũng chỉ có Việt Vương và người của phủ Trấn Bắc Hầu.

Lúc Việt Vương sai người tra hành động của triều đình thì vô tình nghe được tin tức này, tâm tình rất phức tạp. Thẩm Úc chỉ mới diễu võ dương oai trước mặt hắn vào mấy ngày trước, hiện tại đã thất sủng. Trong lòng hắn có chút thống khoái nhưng cũng có ít bất mãn khó lòng giải thích.

Phản ứng của người ở phủ Trấn Bắc Hầu cũng hoàn toàn khác nhau. Trấn Bắc Hầu chỉ hận không thể lập tức tiến cung, hỏi Thẩm Úc xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Còn mẹ con Thẩm Thanh Nhiên lại rất vui sướng, dù sao Thẩm Úc càng sớm thất sủng thì bọn họ cũng càng thấy vui.

Những người này lại không biết, nói hoàng đế và quý quân không hợp nhau, nhưng không phải là quý quân thất sủng. Nếu nói thất sủng thì người thất sủng là bệ hạ.

Không sai, cung nhân hầu hạ của hai người đều phát hiện, bệ hạ vẫn đối xử tốt với quý quân như trước kia. Người thay đổi thái độ không phải bệ hạ mà là quý quân. Quý quân không còn đối xử tốt với bệ hạ như trước kia.

"Công tử, vì sao......" Mộ Tịch nhịn mấy ngày, cuối cùng không nhịn được hỏi ra.

Thẩm Úc cho thêm ít đất xốp vào chậu hoa Quân linh, cây này được y chăm sóc rất cẩn thận, có thể an ổn sống đến đầu xuân.


"Ngươi muốn hỏi vì sao ta lại đối xử với bệ hạ như vậy?"

Mộ Tịch gật đầu, lo lắng nhìn về phía Thẩm Úc: "Công tử sinh hoạt ở trong cung, không phải nên đối xử thật tốt với bệ hạ sao?"

"Không phải lúc trước ngươi không muốn ta vào cung, cũng không coi trọng bệ hạ sao?" Thẩm Úc đặt chiếc xẻng nhỏ để múc đất xuống, nhướng mày nói, "Nhanh như vậy đã làm phản ?"

"Vốn dĩ nô tỳ cho rằng bệ hạ cũng không hề khác với những nam nhân khác......" Sau khi tiến cung, bệ hạ đối xử tốt với Thẩm Úc đến mức nào nàng đều có thể cảm nhận được. Có thể nói, đúng là những hành động của Thương Quân Lẫm đã khiến Mộ Tịch thay đổi cái nhìn về hắn.

"Bệ hạ đương nhiên không giống với những người khác." Thẩm Úc nhéo nhéo những chiếc lá cây thon dài của cây Quân linh, "Nhưng mà Mộ Tịch à, ngươi phải hiểu rằng cứ luôn dung túng sẽ khiến nam nhân trở nên đồi bại. Nếu muốn dài lâu với bệ hạ, nhất định phải thể hiện ý muốn của bản thân chứ không phải luôn luôn nhân nhượng theo ý hắn. "

Thương Quân Lẫm là một người đủ tư cách để làm một đế vương. Tương tự, trên người hắn cũng sẽ có những đặc điểm đặc thù của đế vương. Sống lại một đời, Thẩm Úc không định vì bất cứ người nào mà miễn cưỡng chính mình, cho dù người đó là hoàng đế, cũng không thể.

Mộ Tịch cái hiểu cái không, nàng cũng không biết giữa Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc đã xảy ra chuyện gì. Thấy công tử nhà mình đã tự có chủ ý trong lòng, nàng cũng không hỏi đến việc này nữa.

Tâm tình của Thẩm Úc cũng có chút phức tạp, y vẫn không biết mình đã bị Thương Quân để ý vào lúc nào.

Có lẽ là trước kia, lúc Thương Quân Lẫm chưa hề để ý đến mình,hắn cũng sẽ không xen vào chuyện của mình quá nhiều. Thẩm Úc cũng rất thích hình thức ở chung như thế, giữa hai người vẫn có một bức tường ngăn cách chứ không quấy nhiễu lẫn nhau.

Cũng không biết từ lúc nào,Thương Quân Lẫm bắt đầu vượt qua bức tường kia, hắn bắt đầu có ý đồ khống chế Thẩm Úc. Cho dù biểu hiện của hắn không tính là rõ ràng, Thẩm Úc vẫn có thể cảm nhận được.

Thẩm Úc không muốn trải nghiệm cảm giác bị người khác khống chế. Từ khi biết thế giới mình tồn tại thật ra chỉ là một cuốn sách, mà trong lúc mình còn chưa biết thì đã bị thao túng, bắt buộc phải yêu Việt Vương. Y cảm thấy rất ghê tởm khi phải trải qua cảm giác bị người khác khống chế. Vì vậy y muốn vạch rõ giới hạn với Thương Quân Lẫm.

Thế nhưng rất rõ ràng, Thương Quân Lẫm không muốn.

Thương Quân Lẫm nhìn sổ con trong tay một lát, bực bội ném bút qua một bên.

"Bệ hạ đang phiền lòng vì chuyện của quý quân sao ?" Mạnh công công đã đi theo Thương Quân Lẫm nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Thương Quân Lẫm vì một chuyện gì đó mà phiền lòng đến như vậy.

Việc Thẩm Úc không còn đối xử tốt với Thương Quân Lẫm như trước kia ông đều thấy rõ ràng. Ông cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, bệ hạ không nói, ông thân là một hạ nhân cũng không dám chủ động hỏi.

"Trẫm không nghĩ ra vì sao đột nhiên quý quân lại tức giận," Thương Quân Lẫm xoa xoa giữa mày, "Cũng không thể chỉ vì trẫm không đồng ý rời cung với y đúng không?"

Thương Quân Lẫm cũng không cảm thấy mình đã làm sai chỗ nào. Hắn là hoàng đế, Thẩm Úc là quý quân, Ngọc Chương Cung mới là nhà của bọn họ, suốt ngày chỉ biết nhớ thương ngoài cung làm cái gì?


Lần trước Thẩm Úc muốn rời cung xem thắp lửa, hắn đã dẫn đi xem. Giờ mới qua hôm đó có mấy ngày, lại muốn xuất cung đạp thanh. Có phải vài ngày sau y lại tìm ra lý do mới để rời cung tiếp hay không?

"Hay là bệ hạ trực tiếp hỏi quý quân đi? Bệ hạ và quý quân là chồng chồng, giữa chồng chồng với nhau không nên để người ngoài nhúng tay vào." Mạnh công công đề nghị.

Hai chữ "Chồng chồng" đã lấy lòng Thương Quân Lẫm, hắn đứng lên: "Ngươi nói không sai, trẫm nghĩ mãi cũng chưa chắc ra được nguyên nhân khiến y tức giận, không bằng hỏi trực tiếp luôn đi."

"Bệ hạ giá lâm!"

Thẩm Úc cất chậu hoa về chỗ cũ xong, mới bình tĩnh đứng lên thỉnh an.

"Quý quân không cần hành lễ." Thương Quân Lẫm vội đi tới ngăn cản động tác của Thẩm Úc.

"Các ngươi lui xuống hết đi." Thương Quân Lẫm vung tay, cung nhân lục tục lui ra.

Mộ Tịch lo lắng mà nhìn vào trong phòng, bị Mạnh công công lôi đi.

"Mạnh công công, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?" Mộ Tịch nôn nóng đứng ở bên ngoài, không chịu rời đi.

"Mộ Tịch cô nương không cần lo lắng, chuyện giữa bệ hạ và quý quân vẫn nên để bọn họ tự mình giải quyết. Người ngoài như chúng ta không nên xen vào." Mạnh công công mở miệng an ủi, "Ngươi phải tin tưởng quý quân, quý quân biết nên làm như thế nào."

Đối với chuyện này, Mạnh công công là ngoài cuộc, rất tỉnh táo. Có thể thấy rõ người chiếm ưu thế vẫn luôn là người không hề có chút rối rắm nào-Thẩm quý quân.

Bệ hạ của bọn họ à, thua hoàn toàn luôn.

"Bệ hạ làm sao vậy?" Thẩm Úc nhìn căn phòng trống rỗng, hỏi.

"Trẫm đến đây vì muốn nhận lỗi với quý quân về chuyện lần trước." Thương Quân Lẫm đỡ Thẩm Úc ngồi xuống, "Quý quân đừng giận trẫm."

"Ta không có giận bệ hạ, thân là một quý quân như ta sao có thể tức giận với bệ hạ?" Thẩm Úc thuận theo mà ngồi xuống, trên mặt mang theo cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt.

"Trẫm làm gì không tốt A Úc cứ trực tiếp nói với trẫm," Thương Quân Lẫm nửa ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt trong trẻo của Thẩm Úc "A Úc nói cho trẫm biết, trẫm đã nói lời nào khiến A Úc không vui, được không?"
Dỗi nhau nhưng vẫn mắc cười=]]
Chương này edit hơi khó vì nhiều từ không biết nên chém đại🥹