Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 142: Chương 142





"Cho nên......!Cũng không phải là không có mà là do bị bệ hạ giấu mất sao?" Thẩm Úc mở một cuốn trong số đó, y có ấn tượng với nội dung bên trong, quả thật là cái cuốn y từng thấy ở ngoài cung.

Lần đó Thẩm Úc cho rằng mấy cuốn sách này đã bị Thương Quân Lẫm vứt mất hoặc để đâu đó ở mấy căn nhà ngoài cung, không ngờ nó lại ở gần y đến vậy.

Trong khoảnh khắc này, y thấy có chút cạn lời.

"Trẫm tưởng rằng ngươi không muốn nhìn thấy chúng nó." Thương Quân Lẫm cũng không phê sổ con nữa mà cầm lấy một quyển trong số đó.
"Sao bệ hạ lại nghĩ như vậy?" Thẩm Úc rời mắt khỏi cuốn sách, quay qua dời mắt về phía Thương Quân Lẫm, trong mắt y hiện lên một chút tò mò.
Thương Quân Lẫm không trả lời vấn đề này mà lại nói: "Nếu A Úc đã không thèm để ý thì sau này trẫm sẽ không cất riêng cho mình nữa."
Thẩm Úc liếc mắt một cái, nhìn chằm chằm vào Thương Quân Lẫm mà không chớp mắt, nhìn màu đỏ đang bò từ cổ lên mặt hắn, mặt mày y cong lên: "Bệ hạ cất riêng để đọc thật sự là vì lo ta không thể tiếp thu sao? Sau lần hôm trước, ta còn tưởng rằng bệ hạ sẽ không cho bọn họ viết tiếp."
Dưới ánh mắt sáng quắc khó có thể bỏ qua của y, Thương Quân Lẫm đảo mắt: "Tại sao A Úc lại nghĩ như vậy?"
"Có trực giác thôi."
Trực giác của Thẩm Úc cũng không sai, quả thật Thương Quân Lẫm sẽ không để người khác tuỳ ý sắp xếp chuyện của hắn và Thẩm Úc, đặc biệt là viết loại chuyện hương diễm* lộ liễu như vậy, cho nên sau ngày đó, hắn đã thông qua Ẩn Long Vệ để tìm ra người viết sách, và sau một cuộc "Trò chuyện vui vẻ", hắn cũng không hoàn toàn thu hồi quyền được viết sách của người kia mà chỉ hạn chế nội dung.

(H+)
Loại truyện phát hành rộng rãi không thể được viết lộ liễu như vậy được, cũng không được để giữa hai người còn xuất hiện người thứ ba, còn mấy cuốn truyện được miêu tả lộ liễu kia đã bị hắn ra giá cao để mua lại.

Gần của người nọ cũng lớn, sau khi thấy mình không chọc giận quý nhân thì lại thấy ngứa tay, viết thêm một cuốn, hắn không phát hành ra bên ngoài mà đưa riêng cho Thương Quân Lẫm, Thương Quân Lẫm cũng lặng lẽ nhận lấy, điều này cũng tương đương với một loại ngầm đồng ý, lúc người nọ viết bản bình thường thì cũng sẽ biết thêm một bản khác, không có trường hợp ngoại lệ nào, tất cả sách đều được đưa vào tay Thương Quân Lẫm.

Thẩm Úc tiếp tục đọc cuốn sách này, nội dung của nó vẫn như trước kia, y thấy có hơi kỳ lạ, dựa theo tính tình của Thương Quân Lẫm thì bình thường hắn sẽ không cho phép loại truyện này lưu hành rộng rãi.

Thẩm Úc không biết rằng nếu xét theo một nghĩa nào đó, suy nghĩ của y cũng không sai, quả thật Thương Quân Lẫm không cho loại truyện này lưu hành ra bên ngoài.

"Trực giác của A Úc không đúng," Thương Quân Lẫm mặt không đổi sắc phản bác lại y, "Sao trẫm lại là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ?"
Thẩm Úc nhìn cuốn sách xong lại liếc hắn một cái, không nói mình có tin hay không, y không tính dây dưa với Thương Quân Lẫm về mấy chuyện này.

Có truyện mới, Thẩm Úc không quấy rầy Thương Quân Lẫm phê sổ con nữa, y còn cảm thấy hứng thú với phần tiếp theo của truyện, tuy nói là mấy cuốn này lấy y và Thương Quân Lẫm làm hình mẫu nhưng nội dung của chúng lại khác, người viết truyện quả thật rất có tài, hai nhân vật chính đều được hắn miêu tả rất sinh động.

Hèn gì lại được hoan nghênh như vậy.

Thẩm Úc nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ, y hơi cúi đầu, vài sợi tóc rũ xuống từ bên má, không hoà hợp với quần áo nhạt màu nổi, mấy ngón tay thon dài ấn trên đi trang sách, đẹp hơn bất cứ viên ngọc nào Thương Quân Lẫm từng thấy.

Thương Quân Lẫm buông sổ con trong tay ra rồi nắm lấy tay của Thẩm Úc.

Thẩm Úc đang đọc thì bị ngắt, nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Bệ hạ?"
Thương Quân Lẫm nâng cằm Thẩm Úc lên, cúi người hôn y: "Tình hình này rất hợp để......"
Thẩm Úc hơi ngơ ngác nhưng cũng không từ chối nụ hôn này.
Ban đầu nam nhân hôn rất nhẹ, sau khi được Thẩm Úc đáp lại, chợt mạnh hơn.
Thẩm Úc kêu lên một tiếng, bàn tay đang để ở trước ngực nam nhân bắt đầu đẩy.
Một cái tay khác còn đang nằm dưới tay của nam nhân, nhiệt độ nóng cháy bắt đầu lan tràn từ chỗ hai người tiếp xúc.

Một nụ hôn kết thúc, Thương Quân Lẫm ngồi lên trường kỷ, ôm Thẩm Úc vào trong lồng ngực.
Hơi thở của Thẩm Úc hơi bất ổn, y nằm trên vai nam nhân, hơi hơi thở dốc.
"Sao đột nhiên bệ hạ lại hôn ta?"
"Không phải A Úc bảo muốn tham khảo những nội dung trong sách sao?" Thương Quân Lẫm cầm lấy cuốn truyện đã bị Thẩm Úc bóp nhăn rồi phóng tới trước mặt Thẩm Úc, "Vừa lúc chúng ta có thể thử xem......"
Thẩm Úc cúi đầu nhìn rồi lại vội vàng dời mắt, tự mình xem và được người ôm vào trong ngực xem, mức độ kích thích hoàn toàn không ở cùng một mặt.

"A Úc muốn thử không? Trẫm chỉ làm những thứ được viết trong truyện," Thương Quân Lẫm ghé sát vào tai của Thẩm Úc, ngữ điệu mang chút dụ dỗ, "A Úc có thể kêu dừng bất cứ lúc nào."
Thẩm Úc bị nam nhân giam ở trong ngực, cần cổ yếu ớt cũng rơi vào tay của nam nhân, cảm giác rùng mình dâng lên theo từng động tác của nam nhân, cảm giác quen thuộc gợi lên sự khô nóng trong thân thể.

"Bệ hạ cần phải nói lời giữ lời."
Sự thật chứng minh có một vài lúc lời của nam nhân trăm triệu lần không thể tin được, Thẩm Úc nằm ở trên giường, dưới tác dụng của dư vị còn sót lại, ánh mắt y có chút tan rã.
Thương Quân Lẫm như con sói đã nhịn đói quá lâu, sau khi đã cắn được thịt thì dù có nói cái gì cũng không chịu nhả ra.
"Trẫm ôm A Úc đi tắm nha?" Thương Quân Lẫm nhanh chóng bước tới, vẻ mặt đầy thoả mãn.
Thẩm Úc khó khăn lắc đầu, không muốn nói chuyện.
Toàn thân y toát mồ hôi, quần áo dán vào trên người, đối với một người ưa sạch sẽ thì đây là một cảm giác rất không muốn trải nghiệm.


Thương Quân Lẫm bế y lên: "Không phải A Úc bảo muốn thử sao? Sao hiện tại lại không vui vậy? Hiện tại trẫm nói lời giữ lời, không muốn tắm cũng được."
Thương Quân Lẫm làm bộ muốn ôm Thẩm Úc lên giường.
Thẩm Úc trừng mắt, căm giận đụng vào Thương Quân Lẫm một chút: "Ta muốn đi rửa mặt."
Ở một phương diện nào đó, Thương Quân Lẫm khá cố chấp, Thẩm Úc phản kháng vài lần, chỉ biết là mình lại rơi vào tình cảnh bất lợi hơn, vì vậy sau này y cũng lười quản.

Hầu hết những lúc làm xong, Thẩm Úc đều đã rơi vào trạng thái hôn mê hoặc là nửa hôn mê, tình trạng tỉnh táo như hôm nay hiếm lại càng hiếm.

Thẳng đến lúc được bỏ vào thùng tắm, Thẩm Úc mới nhẹ nhàng thở ra.
Được ngâm trong nước ấm, sự mệt mỏi trên thân thể đã được giảm bớt, Thẩm Úc chậm rãi thả lỏng, dựa người vào thau tắm rồi khép hờ mắt.
Đột nhiên, Thẩm Úc trợn to mắt: "Bệ hạ đang làm cái gì vậy?"
Một tay Thương Quân Lẫm nắm lấy bả vai của Thẩm Úc, một tay còn lại hoàn toàn mò vào trong nước: "Không rửa sạch thì sẽ bị bệnh."
Mấy ngón tay đang gác lên thùng tắm của Thẩm Úc túm chặt lại, màu đỏ trên da thịt y cũng đỏ đậm hơn.

Loại cảm giác này quá quái dị.
Mặt nước dâng lên từng tầng gợn sóng.
Cuối cùng cũng tắm xong, lúc Thẩm Úc được ôm ra thì toàn thân đã mềm oặt, không biết da thịt trắng như sứ của y ngâm nước lâu nên chuyển qua màu hồng nhạt hay là vì nguyên nhân khác.

Làm loạn một ngày, đương nhiên công việc hôm nay của Thương Quân Lẫm đã bị chậm trễ, hắn không muốn cách Thẩm Úc quá xa nên đã không đưa Thẩm Úc lên giường mà ôm y đến chỗ trường kỷ thêm một lần nữa.

Sau chuyện đó không lâu, chăn nệm bị dơ đã bị cung nhân mang đi, thay thành đồ sạch sẽ, Thẩm Úc được nam nhân ôm vào trong ngực, xem sổ con cùng hắn.

Trong lúc này bọn họ cũng gọi đồ ăn, đều là những món dễ tiêu hoá.

Ăn cơm xong, Thẩm Úc lười biếng, không muốn cử động nữa, mấy cuốn truyện đó đã bị Thương Quân Lẫm cất mất, vừa lúc trong khoảng thời gian gần đây Thẩm Úc không muốn nhìn thấy chúng nó.
Trời dần tối đi, Thẩm Úc ngáp một cái, Thương Quân Lẫm buông sổ con trong tay ra: "Mệt rồi sao?"

"Có một chút."
Ban đêm, có vài người đi vào giấc mộng, mà đối với vài người, bây giờ náo nhiệt mới chính thức bắt đầu.
Ở Túc Bắc.
Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh mặc những bộ quần áo xa hoa và tiến vào một toà nhà không quá gây chú ý dưới sự dẫn dắt của các hạ nhân.

Bọn họ dùng thân phận mới để dạo quanh Túc Bắc trong nhiều ngày, cuối cùng cũng tìm thấy một cơ hội, tạo được mối quan hệ với một thương nhân bản địa.

Hạ Thừa Vũ là con của gia tộc quyền thế và vẫn luôn được gia tộc bồi dưỡng làm người thừa kế, mà ở bên ngoài, nhà họ Hạ lại có rất nhiều ngành nghề, hắn thân là người được dự tính là sẽ làm chủ gia đình ở đời kế tiếp nên cũng không xa lạ với mấy chuyện buôn bán.

Bởi vì sự chuyên nghiệp của hắn, Giang Hoài Thanh còn từng hỏi có phải nhà hắn đang làm buôn bán hay không.

Hạ Thừa Vũ bật cười: "Nếu nhà ta toàn là người buôn bán thì hôm nay ta cũng không ở đây."
Giang Hoài Thanh thử nghĩ, thấy cũng đúng nên vội vàng xin lỗi.
Hiện tại, nhìn cả người Hạ Thừa Vũ từ trong ra ngoài đều để lộ "Ta là một thương nhân giàu có" Giang Hoài Thanh lại không nhịn được mà nghi ngờ, thật ra Hạ Thừa Vũ là thương nhân đúng không.
Khả năng diễn làm thương nhân còn có thể so với lúc đang làm Trạng Nguyên.

Trong lúc hắn suy nghĩ miên man, hai người đã đi qua một hành lang dài và tiến vào một toà điện lớn.
Giang Hoài Thanh vội cất giấu suy nghĩ, lặng lẽ đánh giá xung quanh.
Từ bên ngoài nhìn vào thì trông toà nhà này có vẻ bình thường nhưng sau khi tiến vào mới phát hiện bên trong còn cất giấu thứ khác, núi giả nước chảy, hành lang uốn lượn, chỗ nào cũng rất độc đáo.

"Cố huynh tới rồi, mau vào đi."
Hai người đều dùng tên giả, Hạ Thừa Vũ ra vẻ ca ca, nắm giữ toàn bộ quyền lên tiếng, Giang Hoài Thanh làm đệ đệ, theo chân huynh trưởng ra ngoài để học hỏi kiến thức.

Vào trong sảnh, tiếng đàn sáo cùng mùi hương của rượu phả vào hai người họ cùng một lúc.

Đèn đuốc sáng trưng, cực lạc nhân gian.
Các vũ cơ mặc quần áo mỏng manh nhẹ nhàng nhảy múa trong tiếng đàn sáo, trên người bọn họ còn đeo lục lạc leng keng trong từng điệu múa.
Hạ Thừa Vũ mang Giang Hoài Thanh tới trước mặt người dạo này có quan hệ tốt với hắn: "Cố mỗ đến muộn, tự nguyện tự phạt một ly."
Nói xong, hắn dứt khoát cầm bình rượu lên rồi rót đầy một chén, uống một hơi cạn sạch.
Thấy thái độ hào sảng của hắn, người nọ cười to rồi vỗ vỗ vào bả vai của Hạ Thừa Vũ: "Biết ta thấy hài lòng nhất về ngươi ở điểm nào không? Chính là cái này, đây vốn là bữa tiệc tận hưởng sự sung sướng nên không có cái gọi là đến trễ, đến muộn.

Tới đây, để ta giới thiệu cho ngươi mấy người có quan hệ tốt với ta, nếu sau này ngươi muốn làm ăn buôn bán ở Túc Bắc thì còn cần nhờ bọn họ nhiều."

Hạ Thừa Vũ làm ra vẻ kích động: "Cảm ơn ông chủ Tôn!"
Ông chủ Tôn dẫn Hạ Thừa Vũ đi làm quen với một vòng người, Hạ Thừa Vũ âm thầm ghi nhớ vẻ ngoài và một số tin tức cơ bản của bọn họ rồi nói thêm mấy câu để khiến đối phương thả lỏng, nói chuyện với nhau.

Giang Hoài Thanh thì giả bộ như chưa hiểu việc đời, tò mò mà nhìn tới nhìn lui ở xung quanh, bởi vì Hạ Thừa Vũ muốn bàn "Chuyện chính" nên đã vứt hắn qua một bên để hắn tự chơi.

Bữa tiệc được tổ chức liên tục tới giữa đêm, lúc kết thúc, ông chủ Tôn đã mang hai vũ cơ xinh đẹp tới đây và lộ ra bộ dạng người từng trải: "Ra bên ngoài thì dù sao cũng nên có vài người tri âm ở bên cạnh, nếu ông chủ Cố không chê thì cứ mang hai người này về."
Ông chủ Tôn híp mắt đánh giá hai người một hồi rồi hạ giọng xuống: "Hai người này là một cặp song sinh, tư vị rất đặc biệt, để họ hầu hạ ông chủ Cố là phù hợp nhất."
Hạ Thừa Vũ không kiếm cớ từ chối mà dẫn cả hai nữ tử rời đi.
Sau khi trở về, Giang Hoài Thanh đang muốn nói cái gì đó thì đã thấy Hạ Thừa Vũ vỗ vào cái trán của mình rồi cả người nghiêng ngả, hắn không thèm nghĩ ngợi mà đã qua đỡ Hạ Thừa Vũ trước khi hai nữ tử kia đi qua: "Làm sao vậy?"
"Chắc là do uống nhiều quá, ngươi dìu ta trở về phòng nằm nghỉ đi."
Giang Hoài Thanh nhìn ánh mắt đã không còn tỉnh táo của Hạ Thừa Vũ liền nhìn hai nữ tử kia, nói đầy khó xử: "Vậy hai người này sắp xếp thế nào đây?"
"Để các nàng đi đến phòng ở phía nam nghỉ ngơi một đêm trước đã, ta rất đau đầu, mấy chuyện còn lại để ngày mai rồi nói sau."
Sau khi luống cuống giao hai nữ tử kia cho một gã sai vặt xong, Giang Hoài Thanh mới đỡ Hạ Thừa Vũ trở về phòng.
"Có cần ta đi lấy chén canh giải rượu tới đây hay không?" Giang Hoài Thanh đỡ người đến bên mép giường rồi ngồi xuống.
Hắn vừa xoay người định rời đi thì bàn tay đã bị người kia bắt được.
"Không cần đâu."
Trong giọng nói của Hạ Thừa Vũ nào còn nửa phần men say?
Giang Hoài Thanh quay đầu lại liền thấy Hạ Thừa Vũ với vẻ mặt đầy ý cười đang nhìn mình.
"Ta còn tưởng rằng ngươi uống say thật." Giang Hoài Thanh nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh.

"Không giả vờ say như thế thì sao giấu được hai vũ cơ kia?"
"Hai người kia được sai tới đây để quan sát chúng ta sao?" Giang Hoài Thanh như đang suy nghĩ gì đó.

"Chúng ta vừa mới vào vòng này nên bọn họ chưa yên tâm, vì vậy bọn họ sai người tới quan sát chúng ta cũng rất bình thường, ta vẫn chưa xác định được hai người này có có vấn đề hay không, nhưng đề phòng một chút sẽ không thừa." Hạ Thừa Vũ nói.
"Nói cũng đúng, chẳng qua chúng ta giữ các nàng ở trong phủ mãi mà không làm gì cả, mấy người đó sẽ không nghi ngờ sao? Chẳng lẽ ngày nào cũng phải giả vờ say sao?" Giang Hoài Thanh khẽ nhíu mày.
Đã nói ra hai chữ "Hầu hạ" rồi, hai người kia được sai tới đây để làm gì không cần nói cũng biết.
"Không cần," Hạ Thừa Vũ cười nhẹ, "Chỉ là sắp tới phải phiền Hoài Thanh diễn một vở kịch cùng vi huynh rồi."
"Diễn cái gì?" Giang Hoài Thanh tò mò hỏi.
"Thi thoảng cứ cáu giận với ta là được, đặc biệt là những lúc đứng ở trước mặt hai người kia." Hạ Thừa Vũ cười nói
"Cứ như vậy sao? Không cần làm gì khác sao?" Đầu Giang Hoài Thanh tràn đầy nghi vấn.
Hạ Thừa Vũ: "Không cần, mấy chuyện khác cứ giữ nguyên như trước đây là được.".