Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 133: Chương 133





Quả thật hành động của Thương Quân Lẫm đang gián tiếp nói cho Phùng đại nhân biết rằng ta đã biết ngươi có vấn đề, nếu không thì ngay từ đầu, hắn đã không để cho đối phương cảm nhận được chút gì kì lạ.

Tiếc là Phùng đại nhân quá hoảng sợ nên cũng không chú ý tới việc này, ông ta có gan để làm mấy chuyện đó nhưng lại không có gan để gánh chịu hậu quả.

Phùng đại nhân đứng lên rồi lặng lẽ trở về phủ, sau khi trở về, ông ta lập tức gọi cấp dưới thân cận đến để bàn bạc.

Cấp dưới thân cận của ông ta cũng biết ông ta làm mấy chuyện này, dù sao thì cũng có nhiều lúc ông ta không tiện ra mặt, lúc này, người đại diện cho ông ta chính là những cấp dưới thân cận đó.

Trong phòng sách, không khí tràn đầy áp lực.
"Bệ hạ đã sai những người có quan hệ với bản quan đi điều tra chuyện này, rất có thể hắn đã biết chuyện này liên quan tới bản quan, hắn muốn mượn cơ hội này để cảnh cáo bản quan, các ngươi nói xem bản quan nên làm như thế nào đây?"
Phùng đại nhân ngồi ở ghế trên, trên mặt ông ta đã không còn sự hoảng loạn như lúc đầu.

"Đại nhân, hiện giờ mọi thứ vẫn chỉ là suy đoán, hơn nữa mấy việc này cũng không qua tay đại nhân nên nếu bệ hạ có muốn truy vấn thì đại nhân vẫn có thể đẩy tội danh lên người người khác......" Một cấp dưới đề nghị.

Hắn nói như vậy cũng không sai, tuy Phùng đại nhân đứng sau chuyện này nhưng người thực hiện điều đó cũng không phải ông ta, dù có nói thế nào đi nữa thì ông ta vẫn là một đại thần có quyền thế trong Nội Các, cũng không đến mức phải tự mình làm mấy chuyện này.

"Không ổn đâu, không ổn đâu, nếu bệ hạ thật sự biết gì đó thì làm như vậy chẳng phải là đang thừa nhận hay sao? Vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi."
Đáng tiếc là bàn đến bàn đi, bọn họ vẫn chưa tìm ra biện pháp nào có thể thực hiện được.

Phùng đại nhân không còn kiên nhẫn nhưng vì tình hình hiện tại nên cũng chỉ có thể tiếp tục lắng nghe.

Trong số những quan viên được Thương Quân Lẫm lựa chọn thì cũng có vài người biết được những chuyện được ẩn giấu bên trong.

Lúc trước, vì muốn thể hiện sự quy thuận* nên bọn họ cũng tham gia vào chuyện này, vì thế nên việc hoàng đế quyết định truy cứu chuyện này cũng như là đang có một bàn tay bóp nghẹt yết hầu của bọn họ, điều đó khiến bọn họ luôn luôn cảm thấy lo sợ.


(Đại loại là thể hiện sự trung thành, sự tuân theo.)
Mấy người bọn họ lén tụ lại với nhau để bàn bạc kế hoạch.

"Bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?"
"Phùng đại nhân có phân phó gì không?"
"Không có, từ sau ngày hôm đó, Phùng đại nhân không tiếp khách nữa, ta đã gửi rất nhiều thư mời nhưng cũng chưa được gặp mặt."
"Chỉ sợ hiện giờ Phùng đại nhân cũng khó để bảo vệ được mình."
Lời này vừa tuôn ra, xung quanh lập tức rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc, không phải bọn họ không nghĩ tới trường hợp này, chẳng qua là bọn họ không muốn thừa nhận mà thôi.

Bọn họ đã vào triều làm quan nhiều năm nên bọn họ cũng có chút hiểu phong cách làm việc của Thương Quân Lẫm, bọn họ có thể thấy lúc này vị đế vương này đang rất tức giận, hắn muốn tra rõ chuyện này.

"Nói không chừng bệ hạ giao việc này cho chúng ta cũng là vì muốn cảnh cáo chúng ta." Nếu không thì dựa theo tính cách ngày thường của bệ hạ, ngài ấy sẽ sai mấy quan viên không có quyền thế đi làm chứ không có khả năng giao chuyện này cho các quan viên thuộc các gia tộc quyền thế như bọn họ.

Đúng là bởi vì trong lòng có suy nghĩ không tốt nên bọn họ mới có thể hoảng loạn như vậy, bọn họ căng da đầu làm việc rồi tự đẩy mình xuống vực sâu.
Bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Mọi chuyện đã được tiến hành đâu vào đấy, triều đình cũng đã bắt đầu sàng lọc để chọn ra vài vị quan viên và đưa bọn họ đến Túc Bắc, tuy rằng Túc Bắc xa xôi và không được yêu thích như những nơi khác nhưng ở đó cũng có một thứ trái ngược với những nơi khác- đó là sự tồn tại của Túc Bắc quân, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào nó.

Trước đây không có cơ hội nhưng hiện tại hầu hết quan viên cấp cao của Túc Bắc đã bị loại bỏ, vì vậy có rất nhiều người muốn nó.

"Gần đây sổ con được dâng lên đều liên quan đến việc sàng lọc ra quan viên mới cho Túc Bắc." Thương Quân Lẫm mở một cuốn sổ con ra rồi nhìn lướt qua, sau đó hắn buông tay.

Thẩm Úc nhìn qua rồi nói: "Hiện tại Túc Bắc như rắn mất đầu, đúng là cơ hội tốt để lập công, mấy vị trí đó bị bọn họ nhìn chằm chằm cũng không có gì kỳ lạ."
"Trẫm không hy vọng Túc Bắc lại xảy ra loại chuyện này thêm một lần nữa."
Thương Quân Lẫm nâng tay xoa giữa mày.
"Dù hiện tại bọn họ có thể giữ vững mục tiêu ban đầu của mình nhưng thời gian trôi qua thì cũng rất khó để bọn họ vẫn không thay đổi," Thẩm Úc chưa bao giờ có sự chờ mong đối với lòng người, "Thay vì việc gửi gắm hy vọng vào chính bản thân họ thì chúng ta nên nghĩ cách để chặt đứt ngọn nguồn của nó, để nó không còn có khả năng xảy ra."
"Trẫm và thừa tướng đã từng nghĩ đến biện pháp này, có thể thực hiện được nhưng sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề."

Mỗi lần các quan viên đến một nơi mới thì cũng cần thời gian để rèn luyện, sau khi rèn luyện xong thì lúc xử lý mọi chuyện mới thuận buồm xuôi gió được, đây cũng là nguyên nhân khiến các quan viên ở các địa phương khác muốn ở lại nơi mình được giao cho mãi mãi.

Thế nhưng tình hình của Túc Bắc lại đặc biệt hơn nên cũng khó rèn luyện hơn, nếu bọn họ tốn quá nhiều thời gian để rèn luyện thì sẽ không phù hợp với tình hình ở Túc Bắc.

Thẩm Úc suy nghĩ một chút, y cũng đoán được Thương Quân Lẫm đang lo lắng điều gì, y ngồi xuống đối diện hắn rồi nâng tay chống cằm, nói: "Mọi biện pháp đều do con người nghĩ ra, nếu bệ hạ vẫn còn lo lắng thì có thể tạo ra giới hạn thời gian cho các quan viên đến đó."
"Trẫm sẽ bàn bạc lại với thừa tướng, chuyện này cần được quyết định nhanh chóng, Phương Quân cũng nên trở về rồi." Sau khi xử lý Phùng đại nhân, Nội Các sẽ thừa một vị trí, vừa đúng lúc Phương Quân có công cứu tế ở Túc Bắc, ông có thể bắt lấy vị trí này một cách danh chính ngôn thuận*.

(Phù hợp, không ai cảm thấy không đúng.)
Gần đây Phương Quân rất bận rộn.

Túc Bắc không có đủ người để xử lý mọi chuyện, thế nhưng mấy người đó lại để lại quá nhiều vấn đề rối rắm nên không thể không giải quyết ngay, vì vậy ông đành đề cử một vài quan viên địa phương lên giúp đỡ mình.

Đêm khuya, đèn đuốc trong phòng sách vẫn còn sáng trưng, bên trong xếp mấy mấy chồng công văn cao gần bằng nửa người, Phương Quân xử lý nốt một phần nữa rồi xoa xoa tay của mình, cuối cùng ông cũng hiểu được tâm trạng bực bội của thừa tướng.

"Bệ hạ có nói lúc nào sẽ sai quan viên mới tới đây hay không?" Nhịn mấy ngày trời, cuối cùng Phương Quân cũng không nhịn được mà hỏi.

Cách đó không xa có một nam nhân đeo mặt nạ và mặc nguyên một cây đen đang ngồi, nam tử vừa ngắm nghía chén trà trống rỗng trong tay vừa nói: "Đại nhân đừng quá sốt ruột, triều đình đã chọn được người phù hợp."
Người mặc đồ đen kia chính là Cố Hoài, hắn cũng muốn trở về thật nhanh, lúc đi đến đây hắn cũng không ngờ mình sẽ phải ở lại Túc Bắc lâu như vậy, từ sau khi được Cố thái y nhặt về, hắn chưa từng tách khỏi y lâu như vậy, hắn nhớ y rất nhiều.

"Chắc là vẫn phải chờ," Phương Quân thở dài một hơi, "Đây là lần đầu tiên ta xa phu nhân lâu như vậy, cũng không biết phu nhân đang làm gì ở trong phủ."
Bởi vì ông mang trong mình nhiệm vụ khá đặc biệt nên cũng không dám gửi thư về kinh thành, có lẽ đêm khuya dễ khiến người ta có cảm giác hoài niệm nên không biết từ lúc nào mà ông đã bắt đầu nhớ đến những chuyện trước kia từng trải qua với phu nhân.

Cố Hoài lặng lẽ nghe hết mọi chuyện, trong mắt hắn hiện lên một chút cảm xúc khác thường.

Phương Quân: "Xin lỗi, không để ý nên mới nói nhiều như vậy."

Cố Hoài: "Không có gì đâu, tình cảm của đại nhân và phu nhân thật khiến người ta hâm mộ."
Nhìn khắp kinh thành, người có thể sống và ân ái với phu nhân mấy chục năm như Phương Quân gần như là không có.

Phương Quân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định dâng sổ con lên triều đình với hy vọng triều đình nhanh chóng sắp xếp quan viên mới tới đây để quản lý Túc Bắc.

Sau vài ngày tranh luận, cuối cùng nhóm đầu tiên đi đến Túc Bắc cũng đã được chọn, ở trong triều bọn họ không có chức vị gì quan trọng nên nếu tới Túc Bắc thì bọn họ sẽ có nhiều không gian phát triển hơn.

Sau khi biết tin triều đình sắp sai người tới đây, Phương Quân nhẹ nhàng thở ra.
"Đại nhân, chúng ta tìm thấy cái này ở trong phủ của tội dân họ Hầu kia." Một binh lính chạy vào báo cáo.

"Cái gì vậy?"
Binh lính lấy đồ ra, là một phong thư: "Thuộc hạ tìm thấy nó ở dưới tầng ngầm của Hầu phủ*, vì nghĩ nếu là đồ được bỏ trong mật thất thì chắc chắn là thứ rất quan trọng nên đã nhanh chóng đưa tới chỗ của đại nhân." (Phủ của Hầu đại nhân chứ không phải phủ của Hầu gia nha.)
Sau khi đám Hầu đại nhân bị đẩy vào ngục đã được chia ra để phân vào trường hợp tội nặng hay tội nhẹ, Hầu đại nhân là chủ mưu nên đương nhiên ông ta phải chịu hình phạt nặng nề nhất, tất cả những toà nhà ông ta sở hữu cũng bị tịch thu hết.
Phương Quân tìm đến Túc Bắc quân để mượn người, khám xét nhà cửa giúp bọn họ để xem có phát hiện nào mới hay không, đã mấy ngày trôi qua, những thứ bọn họ tìm thấy đều là những thứ ông đã đoán được nên cũng ông cũng không ôm hy vọng gì nhiều, không ngờ bọn họ thật sự có phát hiện mới.

Bức thư đã có dấu vết cho thấy nó từng bị mở ra, Phương Quân sai người mở thư ra, sau khi đọc hết nội dung bức thư, biểu cảm trên mặt ông lập tức thay đổi.

Từ sau khi đám Hầu đại nhân bị tống vào ngục đến nay, bọn họ vẫn chưa tìm thấy đống đồ bị cướp kia, không ngờ nhiều đồ như vậy nhưng lại biến mất tựa như tan vào hư không, với ảnh vô tung, cho tới bây giờ Phương Quân mới biết được nguyên nhân khiến bọn họ tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm ra.

Bởi vì mấy thứ kia đã không còn nằm ở Túc Bắc từ lâu rồi!
Phương Quân tức đến nỗi run người, ông nghĩ rằng tội lỗi của Hầu đại nhân đã đủ chồng chất rồi, không ngờ ông ta lại càng quá đáng hơn.

"Đại nhân, ngài không sao chứ?" Binh lính thấy sắc mặt Phương đại nhân không tốt lắm liền lo lắng hỏi.
"Không có gì, còn bao nhiêu thư như vậy lấy hết tới đây, à không," Phương đại nhân lấy thư trở lại, "Các ngươi phát hiện bức thư này ở đâu, mang ta qua đó đi!"
Ông cần phải biết quan viên cấp cao của Túc Bắc đã cấu kết với mấy người đó từ bao giờ.
Chuyện này rất quan trọng, Phương Quân không dám chậm trễ nên đã trực tiếp tìm tới những Ẩn Long Vệ còn đang ở Túc Bắc và kêu bọn họ trực tiếp đưa tin trở về hoàng cung, ông không biết người tham gia vào chuyện này chỉ có quan viên Túc Bắc hay là có cả những người khác, nhưng trước lúc xác định được chuyện này, tuyệt đối không được để người khác nghe thấy tiếng gió!
Ông thông qua biện pháp đặc thù để truyền tin cho Cố Hoài, Cố Hoài sẽ mang Ẩn Long Vệ đi điều tra chuyện này.
Không khí được nới lỏng nhờ cơn mưa kia lại trở nên căng thẳng thêm một lần nữa.

Trời dần trở lạnh, sau một năm điều dưỡng cơ thể, Thẩm Úc đã không còn sợ lạnh như trước, thế nhưng Thương Quân Lẫm vẫn lo y sẽ bị bệnh nên đã sai người làm quần áo dày hơn và đưa đến cho y từ trước.


Thẩm Úc đang trong tuổi lớn nên Thượng Y Cục đã sai người đến và đo lại kích cỡ của y.

Thương Quân Lẫm nhíu mày đẩy cung nhân đang dựa sát vào người Thẩm Úc ra rồi cầm lấy chiếc thước đo trong tay cung nhân, đi về hướng của Thẩm Úc.
"A Úc đã cao hơn chút rồi."
Thương Quân Lẫm không muốn để người khác đụng vào người Thẩm Úc nên đã kêu cung nhân chỉ hắn làm rồi hắn tự đo cho Thẩm Úc.

Thẩm Úc nhìn cung nhân đang cố gắng duy trì bình tĩnh kia, bỗng thấy có chút buồn cười: "Việc nhỏ như vậy sao bệ hạ lại phải tự mình làm cơ chứ?"
"Chuyện của A Úc sao có thể là chuyện nhỏ được chứ?" Thương Quân Lẫm dựa theo sự chỉ dẫn của cung nhân, đo cả người Thẩm Úc, từ độ rộng của vai đến vòng eo......
Tiếp xúc thân mật như vậy, hắn chắc chắn sẽ không để các cung nhân làm.
Sau khi đo xong, Thương Quân Lẫm nâng tay bóp chặt eo của Thẩm Úc, sau đó hắn nói: "A Úc nên ăn nhiều chút, vẫn còn quá gầy."
Eo của Thẩm Úc rất nhỏ, ngày thường bị giấu ở trong lớp quần áo nên cũng chỉ có mình Thương Quân Lẫm biết da thịt trên eo y trắng đến mức nào, mềm mại đến nỗi không chịu nổi một lần bóp, mỗi khi Thương Quân Lẫm đặt tay lên nó thì nhiệt độ nóng bỏng làm người ta run rẩy đó sẽ thông qua lòng bàn tay và truyền vào trái tim của hắn, khiến cho hắn có cảm giác như hắn đã hoàn toán khống chế được y.

Khiến cho người ta không kìm được mà chìm vào trong đó.

Người của Thượng Y Cục đã có số đo nên cũng không ở lại lâu.

"Đưa quần áo tới càng sớm càng tốt." Thương Quân Lẫm vừa ôm Thẩm Úc vừa phân phó.
"Vâng ạ."
Lần này không chỉ may quần áo để mặc vào ngày thường mà còn may hai bộ trang phục để cưỡi ngựa, phải chuẩn bị trước vì sắp tới đợt săn mùa thu rồi.

Mạnh công công rất có mắt nhìn, thấy cảnh này ông quyết định đưa những cung nhân còn lại ra ngoài, dù sao thì những lúc hai người ở riêng với nhau cũng không thích có cũng nhân đứng trước mặt hầu hạ.

"Thật ra không cần đo thì trẫm cũng biết kích cỡ của A Úc," Thương Quân Lẫm ghé sát vào lỗ tai của Thẩm Úc rồi đè thấp giọng nói, "Vừa rồi nếu người của Thượng Y Cục không đứng đó thì trẫm đã chạm vào......"
A Úc đang ở trước mặt hắn mà không hề có chút phòng bị nào.

Luồng khí ấm nóng truyền vào lỗ tai của Thẩm Úc khiến y rùng mình: "Sao bệ hạ biết được? Ngài từng lén đo nó sao?"
"Mỗi một chỗ trên người A Úc trẫm đều hiểu rất rõ," Thương Quân Lẫm khẽ cắn vào vành tai đỏ ửng của thanh niên, "Dù sao thì trẫm cũng đã từng cảm thụ......".