Thương Quân Lẫm không muốn chọn cái nào cả.
Mãi hắn mới có được y, ngày thường hắn còn không muốn tách ra huống chi là buổi tối, hắn đã có thói quen ôm người yêu mềm mại thơm tho để ngủ, hiện tại hai người lại còn đang ở trong một mối quan hệ thật sự nên hắn chỉ biết rằng hắn muốn quấn lấy y nhiều hơn mà thôi.
"Trẫm không muốn dọn đi, cũng không muốn ngủ trong phòng sách, A Úc và trẫm có quan hệ chồng chồng, nên ngủ cùng một giường chứ." Dù có thế nào đi nữa thì Thương Quân Lẫm cũng sẽ không chịu rời đi.
Thẩm Úc cũng cảm thấy kết quả này không nằm ngoài dự định của y, y nhướng mày nói: "Muốn ở lại cũng được thôi, nhưng bệ hạ có thể bảo đảm rằng ngài sẽ làm được những gì ta viết hay không?"
Thương Quân Lẫm tiến lên một bước, hắn bế thanh niên lên dưới ánh mắt ngạc nhiên của y: "Trời tối rồi, trẫm đưa A Úc đi nghỉ ngơi."
Hắn chọn né tránh vấn đề của Thẩm Úc thay vì trả lời nó.
Đột nhiên bị treo lên không trung nên Thẩm Úc nắm lấy áo của nam nhân theo bản năng, thế nhưng y cũng không định bỏ qua vấn đề này một cách dễ dàng: "Bệ hạ còn chưa trả lời vấn đề của ta đâu."
Thương Quân Lẫm cúi đầu, đối diện với ánh mắt trêu đùa của Thẩm Úc, hắn ôm Thẩm Úc đi ra ngoài, vừa đi hắn vừa thương lượng: "A Úc không cảm thấy mười ngày rất lâu sao?"
"Không cảm thấy, nếu không nghĩ đến cảm nhận của bệ hạ thì ta cảm thấy một tháng cũng khá tốt." Thẩm Úc lắc đầu.
Mạnh công công dẫn các cung nhân khác đi theo ở xa xa nên không thể nghe rõ tiếng nói chuyện của hai người.
"Trẫm muốn gần gũi với A Úc nhiều hơn, chẳng lẽ A Úc không muốn tiếp xúc gần gũi với trẫm sao?" Thương Quân Lẫm cũng không chịu từ bỏ điều đó một cách dễ dàng, "Trẫm đã học từ trước, đáng lẽ A Úc phải cảm thấy thoải mái mới đúng."
Thẩm Úc cũng không phủ nhận chuyện này, thoải mái thì thoải mái thật nhưng mệt cũng là mệt thật, đặc biệt là vào ngày hôm sau, hai cái đùi của y đã sắp không còn thuộc về y nữa, chỉ xuống giường thôi cũng đã rất khó khăn.
"Bệ hạ tìm người khác để thử trước sao?" Thẩm Úc hơi nheo mắt lại.
Tuy nghe ngữ điệu của những lời này có vẻ rất bình thường nhưng Thương Quân Lẫm lại cảm nhận được sự lạnh lẽo từ những lời đó, hắn vẫn tiếp tục bước đi nhưng giọng nói của hắn lại chan chứa niềm vui: "Trẫm ở cùng A Úc cả ngày, trẫm có tìm người khác để thử hay không chắc A Úc phải hiểu rõ nhất chứ?"
"Cũng có những lúc không ở cùng nhau mà." Thẩm Úc hừ lạnh.
"Đó là những lúc lâm triều hoặc bàn bạc với các đại thần ở Ngự Thư Phòng, trẫm cũng rất muốn mang A Úc đi cùng, nếu A Úc thấy không yên tâm thì hay là sau này A Úc cứ đi cùng trẫm đi?" Sau khi nói ra đề nghị này, Thương Quân Lẫm cũng cảm thấy cách này rất tốt, hắn hận không thể khiến Thẩm Úc đồng ý ngay.
"Không được, ta tin tưởng bệ hạ." Thẩm Úc không thèm nghĩ ngợi mà đã từ chối, y nói mấy lời này chủ yếu là vì chọc Thương Quân Lẫm chứ cũng không thật sự nghi ngờ hắn.
"Trẫm sẽ không tìm người khác để thử, ngoại trừ A Úc ra trẫm sẽ không làm loại chuyện này với bất cứ người nào khác," Thương Quân Lẫm cúi đầu hôn Thẩm Úc một cái, "A Úc cũng vậy, chỉ có thể làm với trẫm thôi."
"Còn nếu A Úc tò mò......" Thương Quân Lẫm hạ giọng xuống, thì thầm vài câu bên tai Thẩm Úc, cuối cùng hắn thành công nhìn thấy vành tai của thanh niên đỏ lên.
"Ta đã biết rồi, bệ hạ không cần nói nữa." Thẩm Úc vội ngắt lời hắn, độ nóng trên mặt y càng ngày càng tăng.
Thương Quân Lẫm dừng lại đúng như mong muốn của Thẩm Úc, một lát sau, hắn tiếp tục nói: "Mọi việc đều cần phải luyện tập, càng thuần thục thì lúc làm lại càng thuận buồm xuôi gió, A Úc cũng nên tập cùng trẫm thật nhiều để sau này sẽ không khó chịu như vậy nữa."
Thẩm Úc cũng không thể ngờ Thương Quân Lẫm lại nói ra lời này với bộ dạng nghiêm trang như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt không thể tin được của Thẩm Úc, khoé miệng Thương Quân Lẫm cũng cong lên: "A Úc nói xem có phải hay không?"
"Bệ hạ thật là......" Lại thay đổi nhận thức của y thêm một lần nữa.
Phòng sách cách tẩm điện không xa nên chỉ mới đi một lát mà đã đến nơi, cung nhân nhanh nhẹn đẩy cửa ra để Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc vào.
"Không cần vào cùng."
Mạnh công công ngừng bước, đứng ngoài cửa canh giữ cùng các cung nhân.
Thương Quân Lẫm đặt thanh niên lên giường rồi cúi người xuống: "Mười ngày thật sự lâu lắm đấy, A Úc nhẫn tâm để trẫm nhịn lâu như vậy sao?"
Thương Quân Lẫm thực tủy biết vị*, nếu không như thế thì...... Khụ, hắn cũng không đến nỗi dính lấy y không chịu tách ra cả đêm, buổi sáng còn chọc y đến nỗi xù cả lông như thế. (Nghiện.)
Thẩm Úc bị nam nhân đặt dưới thân hắn, vừa ngước mắt lên là y đã có thể nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của nam nhân cùng đôi mắt chỉ chất chứa mình y của hắn.
Thương Quân Lẫm là kiểu mắt phượng tiêu chuẩn, hai mắt hắn hẹp dài, tròng mắt đen láy không thể thấy đáy, nó cứ như là vực sâu dụ dỗ người ta chìm đắm.
Thẩm Úc nghiêng đầu, trong nháy mắt lòng y đã dao động.
"A Úc......"
"Dừng lại," Thẩm Úc giơ ngón tay lên rồi chống lên môi của Thương Quân Lẫm, "Sau này tính sau, nhưng lần này thì ít nhất cũng phải mười ngày đã rồi tính sau, bệ hạ nói thêm một từ thì sẽ nhiều hơn một ngày."
Thương Quân Lẫm không dám nói tiếp.
"Được, ta muốn đi ngủ," Thẩm Úc liếc qua chỗ nào đó của Thương Quân Lẫm, "Bệ hạ phải giữ mình cho tốt, nếu có lần sau thì bệ hạ cứ tự mình đi vào phòng sách đi."
Thương Quân Lẫm mới náo loạn hồi sáng nên giờ cũng không dám làm gì cả, sau khi rửa mặt trở về hắn ôm thanh niên đã ngủ say vào trong lồng ngực.
Thanh niên chủ động tìm một tư thế thoải mái rồi cứ thế rơi vào giấc ngủ say.
Chỉ khổ cho Thương Quân Lẫm, người yêu đang ở trong lồng ngực, hơn nữa y còn ngủ mà không hề phòng bị nữa, thế mà hắn lại không thể làm cái gì cả.
Thẩm Úc ngủ một giấc ngon lành.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, thân thể Thẩm Úc đã phục hồi lại rất nhiều, mấy ngày nay Thương Quân Lẫm đã tuân thủ hứa hẹn, ngoại trừ việc thi thoảng ôm ấp hoặc hôn hít ra thì hắn cũng không làm gì quá quá đáng.
Thẩm Úc bị nước ấm nấu ếch* mấy ngày nên dù thi thoảng Thương Quân Lẫm có làm gì thì chỉ cần hắn không quá quá đáng thì Thẩm Úc cũng để mặc hắn. (Từ từ, chậm rãi.)
Sau một nụ hôn sền sệt, dưới cái nhìn căm tức của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm đành rút tay ra khỏi người y, trong mắt hắn hiện lên vẻ tiếc nuối.
Sau khi sửa sang lại vạt áo, Thương Quân Lẫm chủ động nhắc đến chuyện Túc Bắc để dời lực chú ý của Thẩm Úc.
"Phương Quân đã gặp Tuân Triều rồi, Ẩn Long Vệ cũng đã tìm ra chứng cứ để giải quyết mấy người này."
"Nói như vậy thì Phương đại nhân sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?" Đúng như dự đoán của Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc đã bị hắn dời lực chú ý, y không thèm so đo mấy hành động vừa nãy của Thương Quân Lẫm nữa.
Phương đại nhân bị phái đến Túc Bắc, nhiệm vụ hàng đầu của ông là cứu tế cho Túc Bắc, thế nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của ông là điều tra xem rốt cuộc vấn đề của Túc Bắc nằm ở đâu và giải quyết thế nào, chuyện này chỉ có một vài người biết, ngay cả quan viên cấp cao trong triều cũng rất ít người biết chuyện này.
"Hẳn là mấy ngày nữa sẽ xong."
"Có manh mối nào về người đứng sau mấy người đi lan truyền tin đồn xấu về bệ hạ chưa?"
"Có rồi, cũng là một sự trùng hợp, người kia liên lạc với người của Túc Bắc nhưng lại bị Ẩn Long Vệ bắt gặp, Phương Quân sẽ xử lý mấy người này."
Tại chủ thành Túc Bắc.
Dưới sự yểm trợ của Ẩn Long Vệ, Tuân Triều đã cải trang thành một người làm rồi lặng lẽ rời phủ ngay trong đêm.
Mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân khe khẽ, Tuân Triều ngựa quen đường cũ đi qua một con hẻm nhỏ rồi đi vào một quán rượu từ cửa sau.
Gần đây Phương đại nhân luôn ở đây.
Phương đại nhân bị thương, ông đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, lúc ấy tình hình rất nguy hiểm, nếu Ẩn Long Vệ không âm thầm che chở ông thì chỉ sợ thanh kiếm đó sẽ không đâm vào vai ông mà là đâm vào trái tim ông.
"Đại nhân đã đỡ hơn chưa?" Tuân Triều đi vào, Phương đại nhân chủ động tìm tới nên hắn mới biết ông bị thương, người ám sát là ai không cần nói cũng đã biết.
"Không sao cả, bên ngoài thế nào rồi?" Phương đại nhân cố gắng chống thân thể lên, lúc này gương mặt ông đã tái nhợt.
"Mọi thứ đều đúng như suy đoán của đại nhân, đại nhân thật sự không muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?" Gương mặt Tuân Triều lộ vẻ lo lắng.
"Ta không sao cả, việc này không thể kéo dài nữa, hiếm lắm mới có một cơ hội tốt như vậy, không thể trì hoãn nó chỉ vì ta được."
"Đã bắt được tên gián điệp nằm trong Túc Bắc quân, cũng may đã phát hiện kịp thời nên rễ của bọn họ còn chưa kịp cắm sâu vào bên trong."
Nội bộ của Túc Bắc quân không gặp vấn đề gì lớn, cũng xem như là may mắn trong bất hạnh, nếu Túc Bắc quân mà cũng xảy ra vấn đề thì chuyện này sẽ phiền toái hơn rất nhiều.
Lúc Phương Quân hành động thì Ẩn Long Vệ cũng đã xâm nhập vào bên trong Túc Bắc quân, bọn họ đã tìm ra quan viên sắp xếp gián điệp và thông qua đó mà tìm ra mấy người còn lại, sau đó Phương Quân lại ra mặt và kết hợp với các quan viên cấp cao của Túc Bắc, nội ứng ngoại hợp*, âm thầm bắt hết mấy tên gián điệp. (Trong ngoài kết hợp.)
Việc thẩm vấn cũng được giao cho Túc Bắc quân xử lý, sau khi tìm ra kết quả, Túc Bắc quân đã báo tin cho Phương Quân, sau đó kết hợp thông tin hỏi được và thông tin Ẩn Long Vệ tra được, Phương Quân đã khoá chặt mục tiêu lên người vài vị quan viên khác.
Cũng trong lúc này, Phương Quân bị bọn họ ám sát, người đó muốn giết Phương Quân nhưng lại bị Ẩn Long Vệ đang âm thầm bảo vệ ông ngăn cản, người đó thấy không thể trốn được nên cũng đã tự sát để không bị lộ manh mối.
Đây không phải lần đầu tiên Phương Quân bị bọn họ sai người ám sát, ông biết mấy quan viên ở Túc Bắc đã nhận ra gì đó nên không muốn để ông còn sống mà rời khỏi Túc Bắc, vì vậy ông cũng dựa vào lần ám sát này mà ẩn nấp trong bóng tối.
Ẩn Long Vệ vẫn luôn ẩn nấp ở những nơi tối tăm nhưng từ khi tiến vào địa phận của Túc Bắc bọn họ chưa từng xuất hiện nên các quan viên Túc Bắc cũng không nhận ra rằng tai mắt và nanh vuốt của đế vương đã xâm nhập vào Túc Bắc và sắp vươn móng ra cào bọn họ.
Bọn họ vẫn còn đang cảm thấy mãn nguyện vì đã giải quyết được một phiền toái lớn.
"Hình như lâu rồi không thấy cái tên quan viên triều đình phái tới kia, cái tên Phương Quân ấy?" Trong yến tiệc, có một quan viên hỏi.
"Hắn làm chuyện không nên làm thì việc hắn biến mất không phải rất bình thường sao?" Một người khác bưng chén rượu lên rồi trả lời.
Những người ngồi ở đây đều mặc áo gấm thêu hoa đẹp đẽ, trên bàn của họ bày đầy những món ngon rượu ngon không thua kém gì so với những bữa tiệc ở trong cung, hơn nữa còn có vũ nữ múa góp vui nên bọn họ cực kỳ sung sướng.
Đây là bữa tiệc mà chỉ có những quan viên cấp cao ở Túc Bắc được tham dự, mà việc tham dự bữa tiệc này cũng đồng nghĩa với việc vào cùng một phe với bọn họ. Đã nhiều năm trôi qua, hơn nữa ở đây trời cao hoàng đế xa nên Túc Bắc đã sớm trở thành nơi bọn họ có thể độc đại, dù những người khác có muốn với lên hay muốn thăng chức thì cũng chỉ có một con đường duy nhất đó là về phe của bọn họ.
Vì thế nên những quan viên triều đình phái tới chỉ có hai con đường, một là quyết định làm bậy cùng bọn họ, hai là từ chối và "xảy ra chuyện ngoài ý muốn", ở Túc Bắc ngoại trừ Túc Bắc quân ra thì còn cái gì không để mặc bọn họ định đoạt đây?
Những người này xuôi gió xuôi nước đã quen nên tự cho rằng mình đã nắm được mọi thứ ở trong lòng bàn tay, bọn họ không biết rằng thanh đao đã lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ từ lâu rồi.
Tuân Triều ngồi ở vị trí thứ hai từ trên xuống, mấy năm nay hắn vẫn luôn giữ mình nên cũng không có nhiều mâu thuẫn với các quan viên bản địa, hắn bưng chén rượu lên rồi rũ mắt nhấp một ngụm, dù không cần nhìn thì hắn cũng biết người đang ngồi đó là ai.
"Lần này có thể giải quyết được một phiền phức lớn như vậy cũng là nhờ Tuân đại nhân, hạ quan kính ngài một ly."
Tuân Triều bưng chén rượu lên: "Việc thuộc bổn phận mà thôi."
Vì có thể điều tra sâu hơn nên mấy năm nay Tuân Triều cũng đã làm ra rất nhiều chuyện trái với lương tâm của mình, lần ám sát Phương Quân gần đây hắn cũng tham gia, chỉ là trước khi bắt đầu hành động hắn đã kêu Ẩn Long Vệ báo việc này cho Phương Quân, Phương Quân cũng đã kêu Ẩn Long Vệ truyền lại cho hắn bốn chữ: Tương kế tựu kế.
Cho nên mới có chuyện Phương Quân bị thương nặng, hắn cũng nhân cơ hội này để khiến cho mấy người này tin rằng cuộc ám sát kia đã thành công, vì thế cho nên mới có bữa "Tiệc ăn mừng này", đây cũng là một cơ hội tuyệt vời để bọn họ bắt trọn đám người kia.
Ăn uống linh đình, múa hát mua vui, rượu mạnh lại cay, chỉ nhìn cảnh tưởng này thì ai mà ngờ Túc Bắc đang gặp thiên tai chứ.
"Chắc chuyện mà bọn họ không thể ngờ nhất chính là chuyện vị đại nhân kia đã giúp chúng ta nhỉ, nếu vị kia không biết rõ tình hình ở kinh thành thì chắc chúng ta đã không biết được mục đích Phương Quân mang người tưới đây là gì." Người ngồi ở vị trí trung tâm nói.
"Các vị đang nói đến bản quan sao?"
Giọng nói hơi mang ý cười vang lên, trong điện lập tức trở nên yên tĩnh.
Chúc mấy công túa đón 20-10 vui vẻ nhooo.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ đầu nước sâu cây kim ngân cùng nguyệt lê hai vị tiểu khả ái, sẽ có đơn độc thêm càng
( ps: Cảm tạ danh sách bị nuốt, sửa chữa một chút )
Cảm tạ ở 2021-09-11 20:09:15~2021-09-12 15:16:10 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra nước sâu ngư lôi tiểu thiên sứ: Cây kim ngân, nguyệt lê 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được, tiểu lục 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Nguyệt chước thương 40 bình; quỷ khanh 35 bình; tiểu gì cự tuyệt chạy bộ buổi sáng, quỷ dị lục chi cung tiễn 30 bình; muộn thiên dục tuyết, "゛, cây kim ngân, Camellia, cá vu ngọc 20 bình; đầu ngón tay ánh sáng đom đóm, cầu lông đầu, thanh mặc thư gió đêm, improve, vân ảnh, mùa xuân ba tháng mùi hoa, năm tháng không đợi, tô đuôi cá, 518 10 bình; Vương gia tiểu bí đỏ 6 bình; trăng lạnh tâm, lòng dạ hẹp hòi nước mắt 5 bình; không cảm tình momo., thỏ tiểu bạch, tử quân 4 bình; sách sách sách nhi 3 bình; mập mạp 2 bình; thiên nhai cũ lộ, kéo dài đường, lâm 柍, ngọc từ tâm, di trầm Astraea, ngươi không xứng với "Xấu" 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!