Mỹ Nhân Bệnh Tật Được Nhiếp Chính Vương Nuông Chiều

Chương 65




Giang Lạc Dao lại hỏi: "Tại sao phải xóa bỏ, nó... đẹp như vậy."

Thịnh Quyết:???

Đẹp?

Đẹp cái gì?

Một nốt ruồi?

Thịnh Quyết nhìn nàng với vẻ khó tin: "Nàng biết mình đang nói gì không?"

"Nốt ruồi này ở trên mặt người khác có lẽ là khuyết điểm, nhưng Vương gia sinh ra đã tuấn tú, đuôi lông mày có một nốt ruồi, sẽ thêm một chút... hương vị tình sắc." Giọng Giang Lạc Dao ôn hòa, giống như suối nước trong veo chảy qua khe đá, khiến người nghe theo bản năng cảm thấy thư thái, nàng lại nói, "Không cần xóa bỏ đâu."

Thịnh Quyết cả người đều sững sờ.

Trước tiên hắn nghe thấy nàng dùng "đẹp" để khen mình, sau đó lại nghe nàng nói nốt ruồi của mình rất "đẹp", cuối cùng, thậm chí còn dùng cả từ "tình sắc" để hình dung.

Nàng thật can đảm.

"Nàng có biết tình sắc là gì không? Ai dạy nàng những thứ này?" Giọng Thịnh Quyết lạnh lùng, ngẩng mắt lên đánh giá nàng, "Chẳng lẽ nàng đã từng trải nghiệm? Hay là..."

Giang Lạc Dao lắc đầu, giải thích rằng, nàng từ nhỏ đã ốm yếu, cũng không thường ra ngoài gặp người khác, cơ bản đều dưỡng bệnh trong Hầu phủ, tỉnh dậy liền tìm vài quyển sách xem để giải khuây, thỉnh thoảng cũng xem vài quyển thoại bản linh tinh.

Thịnh Quyết gật đầu, lúc này mới thu hồi ánh mắt dò xét.

Sau đó, hắn buông lỏng cảnh giác, tiện tay cầm lấy chén trà trên bàn, uống một ngụm cho qua chuyện, lại nghe thấy Giang Lạc Dao ôn hòa lên tiếng.

Giang Lạc Dao: "Trước đây đúng là chưa từng thật sự  trải nhiệm qua cảm giác này, chỉ là vừa rồi nhìn thấy Vương gia, đột nhiên mới hiểu được tình sắc trong thoại bản là có ý gì."

Tay Nhiếp Chính Vương run lên, suýt nữa làm rơi chén trà.

Người đời đều nói Nhiếp Chính Vương có tướng mạo chim ưng sói dữ, chưa từng có ai nhìn ra được ý tứ tình sắc từ đôi mắt sắc bén của hắn.

Thịnh Quyết cũng là lần đầu tiên nghe thấy loại lời nói này, chỉ trong chốc lát, hắn đã phải kinh ngạc nhiều hơn cả đời này cộng lại.

Sao lại thế này...

Nhạc Xương hầu rốt cuộc đã nuôi dạy nữ nhi như thế nào?

Ông ta có biết nữ nhi mình là loại tính cách này không?

Không biết Nhạc Xương hầu có biết hay không, dù sao bây giờ Nhiếp Chính Vương đã biết, không những biết, mà còn bị dọa cho giật mình.

Sau khi hoàn hồn, Thịnh Quyết ngẩng mắt nhìn Giang Lạc Dao, phát hiện nàng vẫn thản nhiên như nước, rõ ràng là nàng lén sờ mình bị bắt gặp, lại không có chút áy náy hay xấu hổ nào, ngược lại khiến hắn trở nên luống túng hơn rất nhiều.

Thịnh Quyết nhất thời cảm thấy mất mặt.

Hắn dù sao cũng là Nhiếp Chính Vương, sao có thể bởi vì vài câu nói của nàng mà rối loạn chứ, như vậy có vẻ như hắn chưa từng tiếp xúc qua những thứ này.

Mặc dù hắn thật sự chưa từng tiếp xúc, nhưng hắn không cho phép người khác cho rằng hắn không hiểu.

Thịnh Quyết lập tức sa sầm mặt mày, đứng trên lập trường đạo đức mà cố ý trách móc nàng: "Nàng là một cô nương, sao có thể nói ra những lời lẽ lỗ mãng như vậy, như thế này không tốt, cũng không sợ bị người khác nghe được..."

Giang Lạc Dao kinh ngạc ngắt lời hắn: "Vương gia muốn truyền chuyện vừa xảy ra ra ngoài sao? Nói ngài bị ta sờ mặt?"

Thịnh Quyết: "..."

Không phải, trọng điểm không phải là cái này.

Giang Lạc Dao lại nói: "Người đời đều nói Vương phủ chúng ta phòng bị kiên cố, chưa từng có ai dám dòm ngó, trừ khi Vương gia cố tình để lộ tin tức, nếu không căn bản sẽ không để lộ ra ngoài một chữ nào."

Thịnh Quyết đột nhiên nghe thấy lời khen ngợi, cả người lẫn tinh thần đều thoải mái.

Hắn khẽ hừ một tiếng: "Đương nhiên sẽ không truyền ra ngoài, bản vương chỉ đang giả sử thôi."

"Những lời vừa rồi, chỉ có ta và Vương gia biết, trên đời này sẽ không còn ai có thể nghe thấy nữa."

Giọng nói dịu dàng của Giang Lạc Dao vang lên trong màn đêm, thong thả mà trầm tĩnh, có thể xoa dịu mọi phiền muộn của Nhiếp Chính Vương.

Thịnh Quyết lập tức thu lại ý định gây chuyện, khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi thậm chí còn mang theo chút ý cười.

"Hơn nữa, cũng chẳng có lời lẽ khiếm nhã nào." Giang Lạc Dao lại đưa tay lên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay cọ cọ vào gò má tuấn tú của hắn, giọng nói ôn hòa: "Ta cũng không làm gì quá phận, Vương gia người cũng chẳng để tâm, đến lượt người ngoài xen vào à?"

Nàng nói quả thật không còn gì phải bàn cãi.

Thịnh Quyết cũng bị nàng lôi kéo suy nghĩ, hắn không nhịn được đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại kia, thầm nghĩ, đúng là mình đã ngầm đồng ý, nào đến lượt kẻ khác chỉ trỏ?

Chỉ cần nàng muốn, bản thân hắn cũng bằng lòng, bị sờ mặt một chút cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Dù sao cũng không ai biết.

Nhạc Xương hầu cũng sẽ không biết.

Trong lòng Thịnh Quyết dâng lên một tia phóng túng bí mật, vừa nghĩ đến Nhạc Xương hầu không hay biết gì về việc này, vừa nghĩ đến Giang Lạc Dao chỉ đối xử với mình như vậy, trong phút chốc đã bị niềm vui sướng khổng lồ nhấn chìm.

Hơn nữa...

Trong lòng Thịnh Quyết như có một chú mèo nhỏ, chú mèo ấy không ngừng dùng móng vuốt cào nhẹ vào hắn, khiến lòng hắn ngứa ngáy, muốn tiến thêm một bước đến gần nàng.

Không khí đột nhiên yên tĩnh, Giang Lạc Dao siết chặt ngón tay, lặng lẽ nắm chặt vạt váy.

Nàng thấy Nhiếp Chính Vương đột nhiên không nói nữa, đôi mắt phượng sâu hun hút đến lạ thường, dù là ban đêm, trong đó cũng ẩn giấu ánh sao, tất cả sự chú ý đó đều đổ dồn về phía nàng, trong đó còn có thêm một chút bá đạo, và cả sự quyết tâm chiếm hữu.

Giang Lạc Dao lập tức nhận ra bầu không khí không ổn.

Nhiếp Chính Vương nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, khẽ cọ xát vào gốc ngón tay, động tác nhỏ nhặt lại mang theo nhiều ý tứ ái muội.

Giang Lạc Dao cảm nhận được vết chai mỏng trên đầu ngón tay đối phương, hẳn là minh chứng cho việc luyện võ lâu năm.

Mà vết chai mỏng ấy, đang thân mật cọ xát qua ngón tay nàng, khiến nàng vừa ngứa vừa tê dại.

Giang Lạc Dao suy nghĩ một chút, hiện tại nàng không tiện rút lui, bởi vì một khi lùi bước, chắc chắn sẽ khơi dậy cảm xúc của Nhiếp Chính Vương, chi bằng ra tay trước...

Thần sắc Thịnh Quyết ngày càng sâu, yết hầu khẽ động, thấy nàng không phản kháng, đang định tiến thêm một bước, lại thấy nàng đột nhiên mỉm cười dịu dàng với mình.