Trước kia ở Vương phủ chưa từng xảy ra chuyện này.
Hứa Lập cũng không biết phải xử lý thế nào, một là Vương gia nhà hắn chắc chắn sẽ không quay lại ăn đồ ăn thừa, hai là, hắn sợ Vương gia quay lại sẽ lại gây gổ với Giang cô nương.
Giang cô nương mới khỏi bệnh, khó khăn lắm mới ngồi xuống ăn cơm yên ổn, nhỡ đâu Vương gia quay lại, không chừng sẽ chọc cho người ta mất hết khẩu vị.
Mất khẩu vị thì không sao, nhỡ Giang cô nương lại đổ bệnh thì phải làm thế nào?
Hứa Lập lo lắng rất nhiều chuyện, vì vậy trên đường quay lại vẫn luôn tìm cách ngăn cản Vương gia nhà mình.
Nói qua nói lại, lúc Thịnh Quyết quay lại đã qua một khoảng thời gian rồi.
Thịnh Quyết không cho người thông báo, trực tiếp bước vào trong không một tiếng động.
- - Sau đó liền nhìn thấy Giang Lạc Dao rõ ràng hoảng hốt.
Thịnh Quyết theo bản năng cảnh giác.
Nàng hoảng cái gì?
Nàng làm chuyện gì rồi?
Thịnh Quyết ở trên triều đường đã chứng kiến quá nhiều chuyện lừa trên gạt dưới, sự cẩn trọng đã khắc sâu vào trong lòng, hắn không bao giờ quay lại ngồi vào bàn sau khi đã đứng dậy, chính là để đề phòng có kẻ lén lút hạ độc mưu hại mình.
Dù trong Vương phủ toàn là người cũ đáng tin cậy, nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Sự nghi ngờ này luôn đi theo hắn, hắn chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác.
Vì vậy, khi thấy Giang Lạc Dao có vẻ hoảng loạn, trong lòng Thịnh Quyết dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả.
Hắn nghĩ, bản vương những ngày qua luôn lo lắng cho nàng, còn đích thân đón nàng về, nàng lại đối xử với bản vương như thế này sao?
Nàng muốn làm gì?
Hay là... nàng đã làm gì rồi?
Ngay trước mặt nhiều người như vậy, nàng sao dám, làm thế nào mà làm được?
Thịnh Quyết lặng lẽ cúi đầu nhìn bàn ăn, phát hiện phần thạch thỏ của mình đã bị chuyển sang trước mặt Giang Lạc Dao, còn nàng thì đang ra vẻ ngoan ngoãn thu tay lại, dường như lại muốn dùng vẻ ngoài vô tội để lừa gạt mình.
- - Quả là một màn kịch hay.
Hay cho Nhạc Xương Hầu ngươi, đánh đổi nửa cái mạng của con gái, chính là để chờ bản vương ở đây, đúng không.
Lòng Thịnh Quyết như sóng cuộn trào dâng, dường như có thứ gì đó vỡ vụn trong im lặng, hắn gần như phải nghiến chặt răng mới kìm nén được cơn giận, lúc bình tĩnh lại được thì sắc mặt đã lạnh lùng đến cực điểm.
Thấy Nhiếp Chính Vương bỗng nhiên quay lại, Giang Lạc Dao bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lùng của hắn, trong lòng còn hơi hoảng hốt.
Hắn không phải đã đi rồi sao?
Không phải nói đi rồi sẽ không quay lại nữa sao?
Không phải không ăn nữa sao?
Giang Lạc Dao nhìn thạch thỏ trong đĩa ngọc trước mặt mình, lại len lén nhìn Nhiếp Chính Vương với vẻ mặt đầy trách móc.
Đã thế này rồi...
Giang Lạc Dao cúi đầu nhìn món bánh ngọt trước mặt lần nữa, thật sự rất thèm, nàng cũng mặc kệ hắn đang nghĩ gì, dù sao đã đến nước này, làm rồi thì làm luôn.
Chi bằng cứ mặc kệ hết, ăn luôn cho xong chuyện.
Cuối cùng Giang Lạc Dao cũng hành động, nàng nhanh chóng cầm chiếc thìa bạc lên...
Thịnh Quyết chợt động lòng, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia khó tin.
Nàng có phải là biết chuyện bại lộ rồi, nên muốn tự sát không?
Thịnh Quyết cũng không biết lúc này mình đang nghĩ gì, nhưng hắn nhất định là hoảng rồi, thậm chí sự hoảng loạn còn lấn át cả cơn giận trong lòng.
Hắn theo bản năng muốn xông lên bảo vệ nàng, không cho nàng làm chuyện dại dột.
Nhưng nàng lại hành động nhanh hơn hắn, dường như còn sốt ruột hơn cả hắn.
Vẻ lạnh lùng giả vờ của Thịnh Quyết lập tức sụp đổ, hắn vẫn chậm một bước, trơ mắt nhìn miếng thạch thỏ "đã bị hạ độc" kia bị nàng xúc lên ăn...
Mọi thứ trước mắt dường như đều mất đi màu sắc.
Thịnh Quyết đứng yên tại chỗ, không biết làm gì, ánh mắt đầy vẻ bất lực.
Hắn nhìn nàng với vẻ khó tin, rất muốn hỏi nàng tại sao lại làm vậy.
Quả nhiên là cô nương mới đến tuổi cập kê, nhát gan, lúc chuyện bại lộ lại không nghĩ đến chuyện biện minh, mà trực tiếp chọn cách tự sát.
Thật ngây thơ, lại ngu ngốc.
Thịnh Quyết không biết sau đó mình đã tiến lên thế nào, trong lòng hắn căm hận Nhạc Xương Hầu đến tột cùng, rất muốn nói với nàng, đây không phải lỗi của nàng, không cần phải gánh chịu lỗi lầm của cha nàng.
Hắn nghĩ, dù bản vương có phát hiện ra thì cũng sẽ không làm gì nàng, không cần phải quyết tuyệt như vậy.
Chắc là thuốc độc rất mạnh.
Trên đời này có quá nhiều kẻ muốn lấy mạng mình, dù có hạ độc thì cũng là dùng loại độc dược cực mạnh khiến người ta thất khiếu chảy m.á.u mà chết.
Nàng xinh đẹp như vậy, sao lại nghĩ quẩn mà ăn loại độc dược này chứ.
Giây phút này, Thịnh Quyết chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa, trong khoảnh khắc cuối cùng của nàng, hắn tiến lên ôm lấy nàng, như muốn liều mạng níu giữ nàng vậy.
Giang Lạc Dao:???
Nàng giật nảy mình, không dám ăn tiếp nữa.
Nàng cảm thấy bây giờ mình giống như con rối gỗ bị điều khiển, trước mặt Nhiếp Chính Vương thất thường, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thịnh Quyết cảm nhận được sức sống của nàng dần yếu ớt, hơi thở mỏng manh như có như không, cả người như một cơn gió, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Lòng hắn chua xót, khàn giọng gọi Hứa Lập mau đi tìm lang trung.
Dù biết không thể cứu vãn, nhưng hắn vẫn muốn thử.
Sắc mặt Thịnh Quyết tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là một mảnh hoang tàn, hắn cứ ôm chặt nàng như vậy, liên tục hỏi nàng tại sao lại làm như thế.
Giang Lạc Dao:???
Gọi lang trung làm gì?