Mỹ Nhân Báo (Phiên Ngoại Của "Tuân Mệnh")

Chương 5: Nhớ chủ nhân




Tiểu báo tử càng ngày càng dính người, lúc nào cũng nhân lúc Lý Mạt nghỉ ngơi mà chen chúc lên giường của hắn, nhưng hình thể của hoàng kim báo quá lớn, nó vừa lên đã chiếm hơn nửa cái giường, chen đến mức Lý Mạt bất mãn, nửa tỉnh nửa mê mất kiên nhẫn đẩy nó: “Ngươi về ngủ đi, đừng có chen với ta.”

Tiểu báo tử phát ra âm thanh ùng ục, dùng chóp mũi cọ cọ hắn: “Chủ nhân ôm một cái đi.”

Lý Mạt tức giận rời giường, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ đẩy đầu tiểu báo tử ra: “Nghe lời.”

Tiểu báo tử tủi thân nhảy xuống giường quỳ rạp dưới đất, thân thể dần dần thu lại thành một tiểu mỹ nhân gầy yếu, ghé vào mép giường nhìn hắn, đôi mắt to tròn xanh thẳm tựa như một hồ nước trong vắt, cậu vươn cánh tay mảnh khảnh ra, lặng lẽ đặt tay mình vào lòng bàn tay Lý Mạt, sau đó giúp hắn khép các ngón tay lại, để hắn nắm tay mình.

Không lâu sau thì Lý Mạt tỉnh, hắn nương theo ánh nến thấy thiếu niên báo đang quỳ dưới đất ghé vào mép giường mình ngủ, cậu đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay hắn, trông ngủ rất ngon.

“…” Lý Mạt vẫn mềm lòng, hắn cúi người ôm tiểu báo tử vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc mềm mại của thiếu niên, sau đó kéo tiểu báo tử vào trong ổ chăn, vòng tay ôm lấy cậu ngủ say sưa.

Tiểu báo tử hé đôi mắt buồn ngủ ôm lấy Lý Mạt, cậu rên ư ử, nỉ non nói: “Chủ nhân… Bảo Bối không muốn ngủ trong lồng sắt, lồng sắt sẽ cắn em, Bảo Bối không thích.”

Lý Mạt cười cười: “Sao lồng sắt lại cắn người được, đừng nói bậy.”

Khóe mắt tiểu báo tử đỏ ửng, ấm ức nói: “Nó cắn em mà.”

“Được được được, không ngủ trong lồng nữa.” Lý Mạt véo nhẹ khuôn mặt mềm mại của tiểu báo tử, “Ngươi làm nũng như vậy, vừa nhát gan vừa nhõng nhẽo nữa, sao lại làm vương chứ?”

Tiểu báo tử chớp chớp đôi mắt trong veo: “Mẹ là vương, mẹ qua đời rồi.”

Lý Mạt ngẩn người, sau đó thở dài, cúi đầu hôn lên cái trán trắng bóng của tiểu báo tử.

Sáng sớm, Lý Mạt có việc phải ra ngoài, theo thói quen ôm tiểu báo tử bỏ vào lồng sắt.

Tiểu báo tử ôm chặt Lý Mạt: “Chủ nhân ơi Bảo Bối không chạy lung tung đâu, không muốn lồng sắt… xin người.”

Lý Mạt hôn cậu: “Ngoan, khi nào về sẽ cho Bảo Bối ăn ngon, buổi tối ôm Bảo Bối ngủ nữa.”

Tiểu báo tử có hơi do dự, sau đó bị Lý Mạt bỏ vào lồng.

“Vậy… vậy chủ nhân về sớm chút nha…” Tiểu báo tử víu vào cột lồng, mong chờ nhìn Lý Mạt.

Cậu đỏ mắt trông theo cho đến khi bóng dáng Lý Mạt khuất khỏi tầm mắt mình, tiểu báo tử co người lại, hóa thành bộ dạng của hoàng kim báo nằm trong lồng.

Cậu rất khó chịu.

Trong một góc lồng sắt có cọng kẽm bị rỉ sét, nó chỉa ra đâm vào tiểu báo tử.

Tiểu báo tử không hiểu mình bị gì, chỉ có cảm giác mỗi lần ở trong lồng sắt đều bị cắn, rất đau, cho nên cậu rất ghét lồng sắt.

Lý Mạt sửa sang y phục, lúc đi qua đình viện của phủ Lĩnh Nam Vương, có vài đứa trẻ năm sáu tuổi đang chơi quanh mấy hòn núi giả, đều là con của thiếp thất Lĩnh Nam Vương, là huynh đệ cùng cha khác mẹ của Lý Mạt thế tử điện hạ.

Lý Mạt không nhìn bọn chúng, sau đó nghe mấy tiểu công tử khẽ thì thầm với nhau: “Ta nghe nói thế tử ca ca mới nuôi một con báo vương, chúng ta đến chơi thử đi!”

“Đừng đi, thế tử ca ca không cho chúng ta đụng vào thú nuôi của huynh ấy đâu.”

“Trời ơi đi xem thử đi có gì đâu, xem một cái cũng đâu có chết.”

Sắc mặt Lý Mạt u ám, hắn ho khan hai tiếng.

Mấy thiếu niên hoảng sợ, nhanh chóng chạy đến hành lễ với thế tử ca ca: “Chào ca ca.”

Lý Mạt nhếch miệng cúi người dặn dò: “Ta không cho phép các ngươi động vào tiểu báo tử của ta, ai dám bắt nạt nó, ta sẽ băm ngón tay đứa đó, nghe chưa?”

Mấy tiểu công tử nơm nớp lo sợ gật đầu, nhìn thế tử ca ca ra khỏi đình viện.

Trong đó có một đứa trẻ lớn hơn cả tên là Lý Hoài, nó bĩu môi: “Huynh ấy ra vẻ gì chứ, suốt ngày cứ dọa nạt chúng ta, huynh ấy chẳng phải là ca ca của chúng ta sao, ha.”

Một công tử khác nói: “Thế tử ca ca vẫn luôn như vậy mà, cực kỳ kiêu ngạo luôn.”

Lý Hoài cười giảo hoạt: “Dù sao huynh ấy cũng đi rồi, chúng ta đi xem thử đi, chẳng lẽ nhìn một cái thì bị gì chắc?”

Mấy đứa trẻ một là tò mò, hai là có một loại khoái cảm đắc ý khi cãi lời thế tử ca ca, nên chúng lén chạy tới phòng ngủ của Lý Mạt.

Lồng sắt của hoàng kim báo nằm ngay giữa phòng, báo vương đang nằm ngủ gà ngủ gật bên trong.

Lý Hoài huýt sáo một cái: “Này — báo vương!”

Lỗ tai tiểu báo tử dựng lên, cậu tưởng Lý Mạt đã trở lại nên bò dậy tìm kiếm Lý Mạt với ánh mắt mong chờ, cậu nhìn quanh bốn phía, chỉ có mấy đứa trẻ, không thấy bóng dáng Lý Mạt đâu cả.

Tiểu báo tử thất vọng cụp lỗ tai xuống, sau đó cuộn người trong góc tiếp tục ngủ.

Lý Hoài bạo gan nhặt một hòn đá chọi qua, ‘bụp’ một tiếng nện vào lồng sắt, khiến tiểu báo tử sợ đến mức bật dậy, rên lên một tiếng.

Lý Hoài cười rộ lên: “Sao nó kêu như mèo vậy, ê ê, các ngươi chọi đá cho nó kêu nữa đi!”

Mấy đứa trẻ hăng hái nhặt cục đá lên chọi vào lồng sắt.

Những cục đá lớn đập vào lồng sắt phát ra tiếng động lớn, tiểu báo tử hoảng sợ bò tới bò lui trong lồng, nó muốn lui ra sau nhưng trong góc lồng có cọng dây sắt đâm vào thịt rất đau, tiểu báo tử cực kì sợ hãi, nó nóng nảy thấp giọng rống một tiếng với mấy đứa trẻ kia, cả vương phủ đều có thể nghe thấy tiếng rống của nó.

“Chủ nhân… Chủ nhân…” Tiểu báo tử ra sức cào cửa lồng muốn chạy trốn, lồng sắt cứng cáp, không chịu nhúc nhích.

Lý Hoài chơi chán rồi, sau đó nhặt một cành cây thật dài, thử đến gần lồng sắt thăm dò, cầm cành cây quẹt lên trán tiểu báo tử.

Tiểu báo tử gầm nhẹ với nó, tứ chi quơ quào loạn xạ trong lồng. Thấy báo vương cùng lắm chỉ là một con mèo bự bị nhốt trong lồng, Lý Hoài bạo gan dùng cành cây chọc vào mắt tiểu báo tử.

Tiểu báo tử nhe hàm răng sắc nhọn, nó gầm lên muốn nhào tới cắn xé, nhưng không thể ra khỏi lồng.

Lý Hoài chơi rất vui vẻ, nó kêu các công tử khác cùng qua chơi với mình, nhưng không một ai lên tiếng đáp lại, nó khó hiểu quay đầu nhìn bọn họ, không ngờ đột nhiên cánh tay nó bị người ta nắm lấy, thế tử ca ca đứng ngay sau lưng nó.

Lý Mạt nở một nụ cười hung ác: “Coi lời ta như đánh rắm sao?”

“Thế tử… Ca ca…!” Lý Hoài sợ đến mức líu lưỡi, nó liều mạng giãy dụa nhưng cũng không thoát được.

Lý Mạt xách đứa trẻ gây sự này lên, nói với mấy công tử nghịch ngợm đứng trong phòng: “Đây, chọi cục đá vào đây, ta coi ai chọi chuẩn nhất.”

Mấy đứa trẻ sợ đến mức ôm đầu khóc rống lên.

Lý Hoài chùi nước mắt khóc oa oa: “Mẫu phi –”

Lý Mạt nhướng mày: “Gọi mẫu phi à? Được, từng đứa các ngươi về biệt viện gọi mẫu thân đến đây cho ta, bổn thế tử sẽ cho già trẻ các ngươi biết thế nào là quy củ.”

Vài vị di nương thấy con trai mình bị Lý Mạt dạy dỗ khóc lóc trở về thì nhao nhao dẫn con họ đi tìm Vương phi, cùng nhau đến viện của thế tử điện hạ nói lý lẽ.

Lĩnh Nam Vương phong lưu đa tình, trắc phi của Lĩnh Nam Vương nhân lúc mẹ Lý Mạt mất mới được bước lên vị trí chính phi, Lý Hoài là con trai bà. Mẫu thân là Vương phi, con trai đương nhiên kiêu ngạo, ngay cả thế tử điện hạ cũng dám đắc tội.

Vài vị phu nhân vội vàng dẫn con mình đến, thế tử điện hạ đang ngồi trên ghế dựa giữa phòng lớn, bên cạnh là một con hoàng kim báo to cỡ vài người đang nằm sấp.

Dáng vẻ của tiểu báo tử rất chật vật, nó hoảng sợ ghé vào người Lý Mạt, dùng cái đầu xù lông tủi thân cọ cọ Lý Mạt.

Vương phi cũng đến, Lý Mạt lười nhấc mắt nhìn bà, cúi đầu dỗ dành tiểu báo tử.

Tiểu báo tử được thả ra khỏi lồng sắt, vừa thấy đứa trẻ Lý Hoài kia liền bò dậy, nhe nanh múa vuốt như muốn chụp con mồi, hung hăng trừng Lý Hoài, thấp giọng gầm một tiếng. Không có lồng sắt trói buộc, tiểu báo tử có thể xé nát tất cả mọi người ở đây dễ như trở bàn tay.

Lý Hoài sợ tới mức chui ra sau lưng Vương phi.

Lý Mạt vỗ vỗ tiểu báo tử: “Được rồi Bảo Bối, để ngươi chịu uất ức rồi, qua đây ôm một cái.”

Tiểu báo tử nghe thấy thế thì lập tức bò qua, đôi mắt xanh thẳm ngấn nước, nó ấm ức đến mức không thở nổi, ghé vào lòng Lý Mạt nức nở.

Vương phi nhìn mấy dấu tay đỏ chói của Lý Mạt trên cánh tay con mình thì đau lòng không thôi, bà cả giận nói: “Mạt nhi, con ra tay cũng độc ác quá rồi đó, nó là đệ đệ ruột của con mà.”

Lý Mạt vuốt ve tiểu báo tử, vắt chân cười nói: “Bà là mẹ kế của ta, mà có thể sinh đệ đệ ruột cho ta à?”

Vương phi nghiến răng trợn mắt trừng Lý Mạt. Bà kị nhất là người khác nhắc đến xuất thân thiếp thất của mình.

“Chư vị, hãy nhìn Bảo Bối của ta bị đám ranh con này ăn hiếp thành cái gì?” Lý Mạt vuốt ve bộ lông của tiểu báo tử, chỉ vào mấy vết thương nông, “Ta đã nói rồi, ai động vào tiểu báo tử của ta, ta lập tức băm ngón tay kẻ đó, Vương phi, con trai bà chạm vào kị húy của ta rồi.”

Vương phi cười lạnh: “Trẻ con náo loạn, ngươi so đo với nó làm gì?”

Lý Mạt xua tay: “Ám Hỉ Ám Bi, qua đây, chặt ngón tay vị đệ đệ ruột này cho ta, ta sẽ cân nhắc không so đo nữa.”

Hai ám vệ đột nhiên xuất hiện sau lưng Vương phi, bắt lấy Lý Hoài đang run bần bật, đè nó xuống đất.

Vương phi tái mặt, chỉ vào Lý Mạt thét lên: “Lý Mạt! Ngươi dám!”

Lý Mạt nhếch miệng: “Sao lại không dám? Bà đi mách phụ vương ta đi, không sao, ta không để bụng đâu.”

“Để xem phụ vương ta coi trọng đứa con trai có thể lập chiến công cho ông ấy, hay là muốn Lý Hoài nghịch ngợm quậy phá bùn nhão không đắp nổi tường?”

Năm đó chiến loạn Loan Khâu Nam Việt, Lý Mạt dưới trướng Sở Uy tướng quân, vốn chỉ định đi rèn luyện, ai ngờ hắn xin ra trận xuất chiến, giữa thiên quân vạn mã bắn thủng mắt trái tướng địch, lục tiễn đồ Phật, kinh diễm tam quân.

Lý Mạt năm nay hai mươi tuổi, chiến công đầy mình, ngay cả bệ hạ cũng ban tự ‘Sở Kiều’, khen ngợi một nhân tài kiệt xuất trong thiên hạ lúc bấy giờ, không một người con của hoàng tộc nào có thể sánh vai với Lý Mạt.

Trong mắt Lĩnh Nam Vương, vị thế tử điện hạ này là bảo bối, cưng như trứng hứng như hoa.

Đúng là trong phủ Lĩnh Nam Vương không ai có thể chống đối Lý Mạt.

Lý Mạt sờ sờ đầu tiểu báo tử: “Được chưa nào, gia xả giận cho Bảo Bối đó. Ám Hỉ Ám Bi, còn chần chờ gì nữa, ra tay đi!”

Hai ám vệ không hề lưu tình rút dao găm ra chuẩn bị chặt ngón tay Lý Hoài, đứa nhóc sợ đến mức gào khóc um sùm.

Vương phi luống cuống không biết làm sao, đành phải xin tha: “Mạt nhi, thế tử điện hạ, Hoài nhi sai rồi, là thiếp thân quản giáo không nghiêm, mong điện hạ… giơ cao đánh khẽ…”

Vài vị di nương cũng lục tục quỳ xuống xin tha.

Lý Mạt lơ các nàng một lúc lâu, sau đó cười cười: “Nhớ cho kỹ, con báo này là bảo bối của ta, các ngươi phải tôn kính nó như thế tử phi, nghe chưa?”

“Vâng…”

Vài vị di nương lúc đi khí thế lúc về héo hon, vội vàng dẫn con mình về biệt viện, Vương phi kéo Lý Hoài đứng dậy, thấp giọng mắng mấy câu rồi cũng xách nó đi.

Tiểu báo tử biến thành thiếu niên, đáng thương tựa vào người Lý Mạt, cậu chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, nhớ người.”

Lý Mạt xốc nách tiểu báo tử bế lên: “Bảo bối ngoan, ta có mang thịt nai vụn về cho ngươi, ăn cho no nhé.”

Tiểu báo tử áp sát vào lồng ngực Lý Mạt, cái mũi phát ra âm thanh ư ư cọ cọ lên mặt hắn.

Lý Mạt cúi đầu mút lấy cánh môi của thiếu niên, an ủi hôn tiểu báo tử: “Sợ à?”

Tiểu báo tử gật gật đầu: “Không vui, chủ nhân chải lông cho Bảo Bối đi.”

Lý Mạt cười rộ lên, vươn tay sờ sờ mặt câu: “Được, nhận lỗi với Bảo Bối nhé.”

Tiểu báo tử tủi thân hỏi hắn: “Buổi tối, ôm Bảo Bối ngủ nữa.”

Lý Mạt hôn lên trán cậu: “Được.”