Cảnh Vân đi đến Bắc Châu mang theo A Kiệt, A Cao, A Lân và đương nhiên là thêm nhiều tử sĩ khác, chuyến đi này có một người đặc biệt hắn vừa đến Kinh Thành đã bị Âm Tư Sư Phụ kêu xuất phát cùng Cảnh Vân.
"Ngươi nói xem lần nào ngươi có chuyện Âm Tư lão sư cũng kêu ta đi cùng, thật phiền phức mà." Hải Hòa chán ghét nói.
"Ta cũng đâu có cưỡng chế ngươi phải đi đâu." Cảnh Vân bật cười nói nàng không ngờ phụ thân đã nhanh chóng tìm đến Âm Tư Sư Phụ nhờ giúp đỡ.
"Ngươi không ép nhưng sư phụ lại ép ta phải đi, cái gì mà mạng ngươi rất quan trọng phải bảo hộ bằng cả tính mạnh mình, ta nghe có chút khoa trương." Cảnh Vân nghe đến đây thì cũng hiểu được ý của Âm Tư Sư Phụ chắc chắn ông đã đoán ra nàng nắm trong tay không chỉ thứ mà ông đang giữ hộ.
"Dù gì ta cũng là Thái Tử Phi ngươi phải bảo vệ bằng cả tính mạng là hợp tình hợp lý." Cảnh Vân trêu trọc hắn.
"Yên tâm lúc ấy ngươi cũng sẽ có hồng bao." Cảnh Vân nháy mắt.
Cả đoàn người đều là cưỡi ngựa đi, Cảnh Vân cũng vậy nàng cần nhanh chóng hội ngộ với lão Khổng ở Bắc Châu vì vậy đoàn người di chuyển liên tục, có những hôm còn phải nghỉ chân trong rừng vì đã đi quá khách điếm.
"Tiểu thư chúng ta thật sự sẽ vào rừng Cổ Huyền?" A Lân sau lần ấy có chút lo lắng mỗi khi nhắc đến rừng Cổ Huyền, nhưng không phải là lo sợ cho hắn, mà là tiểu thư nhà hắn bạo gan quá.
"Đúng vậy Tú Lang...bên cạnh Tể Tướng hắn ta có vẻ đến từ Bắc Châu, hơn nữa Tú Lang này ta thấy hắn rất thần bí phù hợp Bắc Châu có rừng Cổ Huyền thần bí không kém vì vậy ta đoán rằng hắn chắc chắn sẽ có liên quan đến rừng Cổ Huyền." Cảnh Vân di chuyển cũng đã được hơn nửa chặng đường nàng giờ đây mới dám nhắc đến cái tên Tú Lang, mong chờ hắn sẽ vì cuộc đối thoại này mà đến tìm nàng.
"Ta chưa từng vào nơi ấy nhưng từng được nghe phụ thân ta kể lại, chính là vị đầu bếp đang hăng say kiếm tiền sau khi ngươi hiến món mới đó, nói rằng trước đây có một ngôi làng ở gần đó rất thần bí, mà người trong ngôi làng ấy nhắc đến lại thật đau lòng, chết chìm trong biển lửa, nhưng...phụ thân ta lại nói nghe đồn là có một nhóm người còn sống đã chạy thoát được." Hải Hòa xoa cằm nói, hắn đúng hơn là đang đọc nhưng giọng điệu rất tự nhiên quả là diễn viên dày dặn kinh nghiệm.
"Nếu như vậy có khi nào sẽ điều tra râ được quá khứ của tên Tú Lang và sư muội của hắn hay không?" A Kiệt tiếp lời.
"Ta không chắc chắn người đó là sư muội của hắn, với cả sự muội của hắn có là người hay không còn chưa rõ, nếu cha ta cùng Thái Tử nghe được tin này liệu bọn họ có tin hay không?" Cảnh Vân thở dài.
"Lần đó trong rừng Cổ Huyền thật sự quá đáng sợ rồi tiểu thư còn định quay lại đó như vậy rất nguy hiểm." A Lân trầm ngâm.
"Ta sẽ tiến vào rừng Cổ Huyền vội, ta muốn tìm chính xác vị trí ngôi làng kia trước, muốn điều tra nhóm người còn sống sót đó? Nếu có thể tìm được người sống sót mà từ đó tìm hiểu được mọi chuyện, ta sẽ tìm biện pháp khiến sư muội của hắn cắn ngược lại hắn, thành công thì chúng ta sẽ không phải bước vào rừng Cổ Huyền." Câu nói này lập tức đánh động tâm trí Tú Lang.
Nàng ta vì sao lại biết được hắn đang luyện quỷ, mà con quỷ này còn là sư muội của hắn, nàng ta vì sao lại biết được? Nếu nàng ta đã biết thì hành động hiện tại của nàng ta là hoàn toàn là hợp lý.
Cảnh Vân không ngu ngốc như những nữ nhân khác, hắn khó khăn lắm mới có thể tái tạo lại được vị sư muội này, đây là muốn đổi chủ sao? Đừng hòng.
Tú Lang tức giận ném chén trà trong tay tiếng mảnh sứ vỡ tung tóe dưới sàn nghe thật chói tai, hắn quát lên: "Người đâu chuẩn bị ngựa lập tức xuất phát đi Bắc Châu."
Ngay sau buổi nói chuyện theo kế hoạch của Cảnh Vân mọi người dường như hiểu ra được một chút, nữ quỷ nàng nhắc đến là có thật và Tú Lang kia nuôi quỷ cũng là thật, ban đầu bọn họ đi theo chỉ là mệnh lệnh nhưng lần nào có vẻ ngoài mệnh lệnh ra thì chính là mạo hiểm.
"Tiểu thư thứ chúng ta đối đầu không phải là người thường?" A Kiệt lo lắng hỏi.
"Đúng vậy câu chuyện mà chúng nói ngày đó không phải là giả." Cảnh Vân nhẹ giọng đáp.
"Như vậy quá nguy hiểm." A Kiệt lo sợ bọn họ sẽ không thể đảm bảo an toàn cho Cảnh Vân.
"Nếu may mắn chúng ta sẽ diệt được nàng ta còn không...có lẽ là số trời rồi." Cảnh Vân mong chờ từng ngày việc Hoắc Minh Đế sẽ xuất hiện, nàng cần sức mạnh của lão, cần lão giúp đỡ.
Đón đoàn người ngay cổng thành Bắc Châu chính là Vương Dã: "Công tử đến rồi." Hắn vẫn quen miệng như vậy, thật may trên người nàng bây giờ cũng là y phục nam nhân nếu không thật khó coi.
Vương Dã dẫn mọi người đến một nơi chính là nơi ở ngày trước lão Khổng nhưng giờ đây đã được sửa sang lại khang trang rộng rãi hơn rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều người canh gác: "Tất cả những người này đều là người của Lương công tử, vì giờ đây sư phụ và Lương công tử cùng nhau làm việc nên quyết định chọn nơi này làm doanh trại." Vương Dã giải thích.
Hóa ra là vậy vừa xuống ngựa đã thấy lão Khổng cùng Lương Thạch Dũng đợi sẵn: "Chào mừng quay trở lại Bắc Châu." Lão Không nở nụ cười chào đón.
"Nơi này không còn u ám như trước nữa rồi." Cảnh Vân vui vẻ đáp lại.
"Đương nhiên ta giờ đã khác rồi." Lão Khổng đáp lại đôi mắt còn đưa một vòng ngắm lại nơi này.
Thạch Dũng gật đầu coi như chào Cảnh Vân hắn bây giờ không thể thoải mái như trước vì nàng vốn là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân có thân phận đặc thù.
Hải Hòa cùng Cảnh Vân bước vào trong Lão Khổng và Thạch Dũng đã theo thư trước ấy của Cảnh Vân vẽ lại tấm bản đồ của Bắc Châu: "Ngươi nói rất đúng ta đúng là có thừa hưởng được khả năng quan sát vẽ bản đồ của tổ phụ nên khi vẽ lại thứ này cũng rất nhanh có thể hoàn thành." Lão Khổng chỉ vào tấm bản đồ để trên bàn.
"Ta cũng đã cho người điều tra về rừng Cổ Huyền tuy nhiên có một việc đáng buồn là không thể đi quá sâu vào trong đó nếu không sẽ không thể tìm được đường ra." Thạch Dũng nói lại sau đó tay hắn chỉ vào bản đồ: "Ngôi làng cổ mà ngươi muốn tìm đã có manh mối, nó đúng là nằm rất gần rừng Cổ Huyền, vì vậy tạm thời không cần thiết phải vào trong rừng, ngôi làng đó bây giờ cỏ cây um tùm và còn lại vài cái xác nhà chưa bị cháy hết, ta có hỏi lại tổ phụ về vụ cháy năm đó tổ phụ nói vì làng ở quá xa nên mọi người đều không biết rằng nó đã cháy, chỉ có một người chuyên mua đồ ở đó rồi chở ra bán cho người trong Thành mới biết, ta đã cho người đi tìm người đó có lẽ sắp có tin tức."
Vừa dứt lời có người chạy vào bẩm báo: "Thiếu gia người kia quả thật là còn sống, hiện tại bọn thuộc hạ đang theo dõi." Cảnh Vân nghe xong thì thấy rất có hy vọng.
"Nếu vậy thì quá tốt chúng ta sẽ đi luôn, cần phải tranh thủ thời gian." Cảnh Vân lên tiếng, trên đường đến đây nàng liên tục gửi thư cho cả Kinh Thành báo bình an và Bắc Châu nhờ lão Khổng cùng Thạch Dũng hành động trước, vì thế đoàn người luôn phải thay nhau di chuyển để thư đi nhanh nhất.
Phủ kia nằm giữa Thành Bắc Châu không quá rộng nhưng chắc chắn không nhỏ, cơ ngơi không phô trương nhưng không phải lo ăn lo mặc.
Chỉ có Cảnh Vân và Thạch Dũng đi lão Khổng nói muốn đến ngôi làng kia xem xét thêm nên đã dẫn Vương Dã đi lối khác.
"Mời hai vị ngồi." Lão gia của phủ này họ Đổng đã ngoài lục tuần, trong nhà có rất nhiều đồ cổ có lẽ là sở thích, nữ nhân bên cạnh là Đổng phu nhân, gương mặt xinh đẹp dù đã có dấu vết thời gian, đôi chân có tật nên ngồi xe lăn, khăn tay đang thêu rất tỷ mỉ Cảnh Vân lướt thoáng qua thì phát hiện đó là một con chim Quyên, tinh thần toàn bộ đều đặt lên kim và chỉ, dù là người ngoài xuất hiện cũng không thấy động tĩnh.
"Thê tử ta vốn không nghe được mọi người không cần để ý nàng." Hóa ra là vậy Đổng lão gia tiến lại gần thê tử nhẹ gọi sau đó chỉ vào Cảnh Vân và Thạch Dũng: "Là khách đến Đổng phủ." Đổng phu nhân tuy không nghe được nhưng có lẽ cũng đoán được ý của tướng công liền nở nụ cười nhẹ gật đầu coi như chào hỏi.
Sau ấy Đổng lão gia bảo người hầu trong phủ đưa Đổng phu nhân vào trong nghỉ ngơi.
"Đổng lão gia hôm nay làm phiền ngài rồi." Thạch Dũng là người nói chuyện.
"Không phiền, không phiền ta từng nhận ơn huệ của Lương gia vì vậy Lương thiếu gia cứ hỏi, nếu có thể giúp được ta sẵn lòng." Đổng lão gia nhận lời gặp Thạch Dũng và Cảnh Vân hóa ra là nhớ ơn huệ xưa.
Việc này cả Thạch Dũng và Cảnh Vân đều không ngờ tới: "Ta chính là muốn hỏi đến ngôi làng đã bị thiêu rụi ở gần rừng Cổ Huyền nghe tổ phụ ta nói Đổng lão gia khi xưa chính là người duy nhất giao thương với ngôi làng đó."
"Đúng là có chuyện này, phải kể từ thời điểm cách đây hai mươi năm lúc ấy ta được một người bằng hữu giới thiệu cho mối làm ăn này, ngôi làng đó có tên nghe rất lạ, Đóa Ba ta từng hỏi vì sao lại có cái tên đó thì không một ai trong thôn rõ, họ chỉ bảo người xưa để lại thế nào thì giữ nguyên như vậy, đồ họ bán chính chuôi dao, chuôi kiếm được làm bằng gỗ với hoa văn rất độc đáo, vì vậy rất nhiều người mua vì sự độc lạ của nó." Nói rồi Đổng lão gia liền đừng dậy từ trên cao lấy xuống một chuôi dao lưỡi gỗ được trưng bài ở chính đường đúng là rất đẹp, hoa văn chủ yếu là rộng phượng sinh động một cách khó tin, trên đôi mắt của phượng và rồng đều là bông hoa đỗ quyên rất lạ: "Đây là thứ duy nhất ta còn giữ lại của ngôi làng đó."
"Đổng lão gia có biết chuyện ngày đó vì sao biển lửa lại xảy ra hay không?"
"Đúng là đáng tiếc ta thực chất cũng không rõ lý do, khi ấy ta đang trên đường đến làng Đóa Ba từ xa đã thấy một ngọn khói đen khổng lồ, ta liền phán đoán phương hướng thì nhận định nó xuất phát từ làng Đóa Ba, lo lắng ta bèn thúc ngựa nhanh hơn nhưng đến nơi thì đã muộn chỉ còn lại là ngọn lửa lớn vẫn đang lan rộng, ta muốn chạy vào cứu người chỉ là không còn nghe thấy bất cứ tiếng kêu cứu nào mà lửa thì quá lớn, ta cứ vậy chôn chân tại chỗ." Nói xong Đổng lão gia thở dài.
"Đổng lão gia ta có thể hỏi một chút về phu nhân của ngài hay không?" Cảnh Vân lúc này mới lên tiếng.
Đổng lão gia bỗng có chút ngập ngừng: "Được...mời công tử."
"Phu nhân có bệnh ở chân hay sao?"
"Đúng vậy bị thương nên không thể đi lại như bình thường." Đổng lão gia có chút buồn.
"Đổng phu nhân thật sự có một vẻ đẹp rất lạ, không giống những người ta từng gặp phải." Cảnh Vân tiếp tục một chủ đề vô định.
Đổng lão gia nhìn Cảnh Vân như hiểu ra gì đó rồi ông khẽ thở dài: "Công tử có lẽ đã đoán đúng rồi, phu nhân nhà ta chính là người làng Đóa Ba là ta vô tình cứu được, nhưng ta không muốn nàng ấy nhớ về ký ức buồn ấy nên mong hai vị thông cảm." Đổng lão gia lập tức từ chối dù chưa ai mở lời.
"Không, ta biết rất rõ điều đó, đào bới nỗi đau của người thì thật là tệ, chúng ta nói sang chuyện khác Đổng lão gia thường xuyên đến làng Đóa Ba có từng nghe đến chuyện xưa của làng hay không ví dụ là những chuyện từ thời xa xưa hoặc lão gia có từng gặp chuyện lạ gì tại làng hay không?" Cảnh Vân tuy miệng nói vậy nhưng nàng vẫn có ý định khác, chỉ mong từ chỗ Đổng lão gia có thể khai thác được nhiều thông tin như vậy nàng sẽ không cố chấp với Đổng phu nhân.
"Chuyện xa xưa thì ta không rõ nhưng chuyện lạ thì không phải là hiếm, thí dụ như việc làng Đóa Ba có một hủ tục đó là cứ đêm trăng rằm hàng tháng sẽ nhốt một đứa trẻ vào một cái tháp được dựng lên bằng gỗ, nói rằng là để phong ấn ma quỷ gì đó, lại một hủ tục khác là trong làng Đóa Ba có những cái cây rất lớn bọn họ đục một cái lỗ đủ to để đặt một hình nhân bằng gỗ vào đó hàng năm vẫn sẽ cúng tế, có chút đáng sợ là sẽ lấy máu nữ nhân đồng trinh để cúng tế, ta từng hỏi nhưng bọn họ vẫn đáp câu trả lời ấy là của người xưa để lại." Đồng lão gia kể lại những việc mình từng biết đến.
"Vậy Đổng lão gia có từng nghe thấy cái tên Tú Lang hay chưa?" Câu hỏi này là Thạch Dũng nói, do đã được Cảnh Vân đã dặn dò trước.
"Tú Lang hay sao?" Đổng lão gia suy nghĩ một hồi thì chợt nhớ ra: "Đúng rồi chính là đứa trẻ cuối cùng hiến tế máu năm đó, gọi là đứa trẻ cuối cùng vì sau đó cả làng Đóa Ba gặp nạn thì hai người cũng biết đó."
"Đứa trẻ đó là bé gái sao?" Cảnh Vân nhíu mày.
"Đúng vậy chính là bé gái, nàng ta cũng không tính là khả ái có chút thô cứng nhưng vì năm đó cả làng không nhà nào sinh con cả, nên không có gái đồng trinh, còn mỗi Tú Lang là chưa từng hiến máu, nên quyết định chọn lựa nàng ta." Đổng lão gia nói.
"Đổng lão gia thử tính toán một chút, nếu đứa trẻ đó còn sống vậy giờ lớn khoảng tầm nào?" Cảnh Vân hỏi.
"Tuổi sao...có lẽ tầm hai lăm rồi, một đại nương." Đổng lão gia vừa dứt lời Cảnh Vân đột nhiên mỉm cười.
"Cảm ơn Đổng lão gia." Sau lời này Cảnh Vân cùng Thạch Dũng rời đi.
Thạch Dũng rất tò mò đợi đến lúc lên đến xe ngựa hắn mới lên tiếng hỏi: "Vì sao ngươi lại đoán được Đổng phu nhân là người của làng Đóa Ba."
"Con chim mà Đổng phu nhân thêu chính là chim quyên, mà trên chuôi dao kia mỗi con mắt lại mà một bông hoa đỗ quyên, mà hoa đỗ quyên nếu ta nhớ không nhầm nó có một ý nghĩa là nhớ thường về người cũ trái ngược đó thì chim quyên vì luôn hút mật hoa đỗ quyên nên mới có cái tên như vậy, mà lại còn có ý nghĩa hãy quên đi mọi chuyện, nên ta đoán rằng rất có thể Đổng phu nhân là người của làng Đóa Ba, thật không ngờ lại đúng là vậy." Cảnh Vân kể lại.
"Ngươi rất có mắt quan sát, vậy nụ cười ban nãy thì sao, khi Đổng lão gia nói xong ngươi liền cười, cũng không hỏi thêm trực tiếp cáo từ rời đi." Thạch Dũng mong chờ suy nghĩ của Cảnh Vân.
"Ta cũng không chắc lắm chỉ cảm thấy có lẽ do hắn giả nữ nhân hiến tế cho thần linh nên bị trừng phạt nếu như vật liệu hắn có động lòng nuôi quỷ chỉ vì muốn hồi sinh lại làng Đóa Ba hay không? Nhưng cũng có thể hắn chỉ muốn hại người." Cảnh Vân không quá chắc chắn vào suy nghĩ của mình đặc biệt là ý nghĩ hắn có lòng muốn tái sinh làng Đóa Ba, nếu ngay từ đầu hắn có tâm tư như vậy thì chẳng cần thiết rời khỏi Bắc Châu đến tận Kinh Thành xa xôi này.
Thạch Dũng bỗng thấy lạnh sống lưng: "Nghe chuyện này không thú vị chút nào."
"Ta muốn nhắc Lương thiếu gia một chút, không ngờ rằng Đổng lão gia lại quen biết phụ thân thiếu gia vậy có thể dựa vào đó tìm kiếm manh mối." Cái chết của lương cố lão gia Lương Thạch Dũng vẫn luôn âm thầm tìm kiếm manh mối.
"Ta đương nhiên biết điều đó nhưng cứ xong việc này đi không cần vội." Thạch Dũng biết rõ ý nàng, ngoại trừ ý tốt mà nàng nhắc đến nàng còn muốn nhờ hắn làm thân với Đổng gia để tìm hiểu Đổng phu nhân.