Mỹ Nhân Bách Niên Nan Ngộ

Chương 5: Thành Tần Châu




Cảnh Vân vào đến trong thành Tân Châu thưởng thức món ăn địa phương nhưng trong lúc ngồi ăn ở bên lề phố thì nghe được mấy người bàn bên nói chuyện.

"Các ngươi biết gì không lại có một cô nương nữa chết đó." Một người nhỏ giọng nói.

"Lại chết sao? Chắc chắn có quỷ rồi người này đã là người thứ năm rồi, mới có một tháng mà có tới năm người chết thật sự đáng sợ." Người ngồi cũng ngay lập tức tiếp lời.

Cảnh Vân nghe đến đây lập tức nhíu mày, năm cô nương cũng chết trong một tháng, không phải con số này rất bất thường hay sao bản tính tò mò nổi lên thế là nàng liền quay sang nhỏ giọng: "Mấy vị huynh đệ chuyện các huynh vừa nói là sự thật sao?"

Mấy người đó giật mình nhìn Cảnh Vân nghi ngờ thấy vậy nàng bèn vội vàng giải thích: "Ta vốn có tiểu muội đáng lẽ hai huynh muội sẽ đi cùng nhau, nhưng vì có chút việc nên ta để nàng đến đây trước, nhưng đến đây rồi thì lại không rõ nàng đang ở đâu nghe các vị nói khiến lòng ta lo lắng không thôi." Cảnh Vân sử dụng kỹ năng diễn xuất của một đặc vụ.

"Nếu vậy huynh hãy mau chóng tìm nàng ấy đi, dạo gần đây thành Tân Châu này liền tục mất tích các cô gái trẻ, khi phát hiện được xác bọn họ nghe nói rất thê thảm, có người dung mạo còn bị hủy hoại." Bọn họ nghe được lời Cảnh Vân lập tức gác lại cảnh giác nói chuyện cùng.

"Vậy quan phủ không điều tra gì hay sao?" Cảnh Vân thắc mắc.

"Quan phủ ở đây chính là thùng rỗng." Người này không ngại ngùng phê phán trực tiếp quan phủ.

"Ngươi cẩn thận cái miệng người ta nói họa từ miệng đó." Người ngồi cùng lập tức nhắc nhở.

Cảnh Vân nhíu mày suy nghĩ, quan địa phương là thùng rỗng nói vậy nơi này không hề đẹp đẽ như những gì nàng đang nhìn thấy, đêm đó nàng thuê một phòng trọ của nhà dân, trong nhà có một đôi lão phu thê cùng một đứa cháu nhỏ chắc mới ba bốn tuổi.

"Lão bá vì sao hai người lại cùng trông một đứa nhỏ thế này, đây chắc là cháu của hai người?" Cảnh Vân thấy người chồng với đứa cháu chơi ngoài sân cũng ra ngồi cùng nói chuyện.

"Ngươi là người nơi khác đến nên không biết, dạo gần đây trong thành có lời đồn có quỷ xuất hiện chuyên đi hút máu các cô gái trẻ, ta vốn có một đứa con gái, nhưng vì lo sợ nên cứ đêm đến liền bảo nàng cùng vài người gần đây đi trốn." Lão ông nói chuyện.

"Quỷ hút máu?" Cảnh Vân càng nghĩ càng thấy chuyện này rất mờ ám.

"Chết rồi A Nương quên không mang ngân lượng rồi, sợ rằng sẽ không được vào trong đó trú ngụ" Lão bà từ trong phòng chạy ra nói với lão ông: "Tôi mang đi cho A Nương ông cứ nhà."

"Ây lão bà để ta đi cho dù sao ta cũng là nam nhân đi đường ban đêm sẽ đỡ nguy hiểm hơn lão bà." Cảnh Vân vội vàng nói.

"Nếu vậy cảm ơn ngươi nhiều, ngươi giúp lão nương thì lão nương không lấy tiền của ngươi nữa." Lão bà vội vàng cảm ơn, Cảnh Vân gật đầu vui vẻ hỏi địa điểm đến rồi đi.

Tân Châu nơi này khi trời tối thì vắng lặng hơn hẳn Cảnh Vân không rõ là do lời đồn gần đây hay là do bình thường vẫn vậy, vài người nàng gặp trên đường đã số là nam nhân, nàng theo lời bà lão đến một căn nhà có tới ba lầu, người canh gác rất nhiều nhưng vừa tới nơi thì thấy được cảnh tưởng một nữ tử đang bị ngăn lại không cho vào.

"Người không có ngân lượng không thể ở lại đây được, ngươi mau trở về đi." Một nam nhân đã đứng tuổi nhẹ giọng nói nhưng gương mặt mang vẻ khinh miệt rất rõ ràng.

"Trưởng quầy xin hãy cho ta khất một hôm thôi, giờ này ngài cũng biết đó làm sao có thể trở về cơ chứ, ta xin ngài cho ta xin khất một ngày thôi." Nữ tử kia vội vàng mở lời xin.

"Đóng cửa." Người kia hết kiên nhẫn lập tức lớn tiếng cho người đóng cửa, nữ tử bật khóc đập cửa trong vô vọng, Cảnh Vân thấy vậy liền tiến tới: "Cô nương có phải A Nương không?"

A Nương thấy có người hỏi mình thì rất sợ hãi, co rúm người lại: "Ngươi là ai?"

"Đừng sợ ta là người mướn phòng ngủ nhà cô nương, lão nương của cô nương nói hôm nay cô quên mang theo ngân lượng nhờ ta mang đến giúp, có vẻ...ta đến hơi trễ." Cảnh Vân ngay từ đầu đã đoán được đúng là A Nương vì theo lời của lão bà không có ngân lượng thì không thể ở lại đó, nơi này không khác gì chỗ bà lão cho thuê phòng trú tạm một đêm, mỗi đêm là mười lượng bạc, tuy cái giá cao nhưng vì không muốn trở thành mồi cho quỷ ai cũng chấp nhận cái giá này.

"Làm sao ta có thể tin được." A Nương rất cảnh giác.

"Nhà cô nương ở phía đông trong nhà ngoài cha nương còn có một nhi tử tên là Tạc Bình phải không, ta không phải kẻ xấu ta nói thật ta là người mượn phòng nhà cô nương." Cảnh Vân kiên nhẫn giải thích, nàng biết nếu người ta đã sợ thì tấm chắn phòng bị tâm lý của họ rất cao cần phải từ tốn lấy lòng tin của họ.

A Nương nghe đến thì có chút thở phào: "Nhưng bây giờ có đưa bạc có lẽ cũng không được, nếu ai nộp tiền muộn thì giá sẽ tăng lên."

"Nếu vậy thì về nhà cô nương đi, ta đi cùng cô nương là được mà, ta biết chút võ nghệ có thể dùng được." Cảnh Vân mở lời, nàng đường đường là một mật vụ cấp cao của tổng thống vì vậy nàng không ngại việc động chân động tay.

A Nương nghe vậy liền gật đầu, hai người cùng sánh bước: "Cô nương nơi đó dùng để các nữ tử ở thành Tân Châu này lánh nạn về đêm sao?" Cảnh Vân lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy, từ ngày phát hiện ra cái xác thứ ba nơi ấy được dựng lên bởi một viên ngoại, cứ đến giờ Thân nơi ấy sẽ mở cửa đón nữ tử trú ngụ vào, giờ Dậu sẽ khóa cửa sáng ngày hôm sau khi nào có mặt trời thì mở cửa, muốn ở lại đó thì cần phải nộp mười lượng bạc, số tiền này hơi cao nhưng vì an toàn các cô nương đều cắn răng bỏ ra đợi quan phủ mau chóng bắt được kẻ phạm tội." A Nương giải thích.

"Trong đó có khoảng bao nhiêu người?" Cảnh Vân hỏi.

"Cũng phải đến hơn hai trăm người nhưng đó đều là những cô nương nhà thường dân." A Nương tính nhẩm rồi đáp.

"Vậy là mỗi tối bọn họ thu được hơn hai nghìn lượng bạc, như vậy thì chẳng mấy bữa sẽ giàu to đó." Cảnh Vân cảm thấy đám người kia thật biết tranh thủ cơ hội kiếm bạc.

"Công tử nhắc ta mới để ý đúng là chỉ cần một đêm thôi họ có thể thu được số bạc lớn dù ta có làm việc chăm chỉ cả năm cũng không có." A Nương bất ngờ khi nghe số bạc mà Cảnh Vân nhắc đến.

Đến gần nhà thì Cảnh Vân nghe được hình như khu rừng phía sau nhà có gì đó không đúng lắm: "A Nương cô mau trở về khóa kín cửa lại." Nói rồi Cảnh Vân vội vã theo lối mòn ngay cạnh ấy đi vào rừng A Nương dù rất thắc mắc lời Cảnh Vân nhưng vẫn nhanh chóng làm theo, cô bảo mọi người cùng vào nhà đợi Cảnh Vân trở lại.

Cảnh Vân nghe rất rõ có người như đang kéo lê thứ gì đó có cảnh tượng cái xác bị kéo lê hiện lên trong đầu nàng: "Chẳng lẽ là tên quỷ kia?" Cảnh Vân vội vã tiến sâu hơn mà không hề hay biết phía sau có ba người đang theo sát.

Cảnh Vân không nghĩ rằng bản thân sẽ bắt gặp cảnh tượng chôn sống người, cô nương nằm dưới đất như vừa kịp tỉnh lại bắt đầu ú ớ khóc lóc, nàng ta không thể kêu cứu vì trong miệng đã bị nhét khăn, người kia vuốt ve má nàng ta giọng nói lạnh lẽo: "Xin lỗi ta cũng không muốn làm người ác đâu chỉ tại cô không đắc tội với người không nên đắc tội mà thôi."

Cô nương kia nghe vậy thì lắc đầu giữ dội không cần nghe Cảnh Vân cũng biết cô nương đó có ý gì, thế là nàng nhanh chóng nhìn ngó xung quanh chỗ đứng tìm một cây gậy cứng cáp đủ để làm vũ khí tấn công, không suy nghĩ thêm một khắc nào hết Cảnh Vân rời khỏi nơi ẩn nấp tiến tới không chút do dự đập thẳng cây gậy vào đầu kẻ kia khiến hắn điếng người đau đớn ngã xuống ôm đầu, không cho hắn cơ hội phản ứng lại, hắn nhận liên hoàn gậy của Cảnh Vân đến khi ngất xỉu nàng mới dừng lại, bản thân nhanh chóng cởi dây trói cho cô nương kia, tên này đúng là ác nhân mà không những hai tay hai chân mà quanh người đều được trói rất kỹ.

Đang cố gắng gỡ từng nút thắt vì Cảnh Vân không có thứ gì để cắt nó cả thì phía sau xuất hiện một bóng người mà nàng không biết, cô nương kia lập tức hét lên "Cẩn thận." Cảnh Vân lập tức quay người lại suýt thì bản thân phải nhận một nhát kiếm từ hắn nhưng không rõ trong bóng tối có kẻ nào đó đã ra tay giúp đỡ, một ám tiêu đã phi đến găm đúng vào tay kẻ kia, Cảnh Vân nhanh chóng xoay người ngáng chân khiến hắn bị ngã ra mặt đất, kiếm rơi cạnh đó Cảnh Vân lập tức cướp lấy đâm một nhát vào chân kẻ kia, ngăn không cho hắn chạy trốn, sau ấy dùng nó cắt dây trói cho cô nương kia.

Ba người từ trong bóng tối lúc này cũng đi ra, Cảnh Vân không biết những người này có ý gì là muốn cứu giúp hay muốn cướp người vì thế nàng đã chĩa múi kiếm về phía họ: "Các người là địch hay là bạn?"

"Đương nhiên bọn ta là bạn rồi." Tiểu Bát kẻ có dáng vẻ nhỏ con nhất nhanh miệng lên tiếng.

Nghe vậy Cảnh Vân mới để ý hình như tên này có chút quen mắt đồng thời Tiểu Bát bên kia cũng đang chăm chú nhìn nàng.

"Tên chết đuối?"

"Kẻ cứu công tử?"

Cả hai đồng thanh nói.

Như nhận được người quen Cảnh Vân liền hạ kiếm: "Các ngươi vì sao lại xuất hiện ở đây?" Nàng lên tiếng hỏi.

"Giống như vị huynh đệ đây là để cứu người." Hoắc Uy Thần lên tiếng đáp, hắn không nghĩ rằng người cứu hắn lại là một tiểu tử nhỏ con.

"Trông mấy người không giống chỉ đơn giản là cứu người?" Cảnh Vân cảm thấy mấy người này cứ có sự thần bí quanh quẩn: "Cũng kệ mấy người là ai có thể giúp ta mang mấy kẻ này đến quan phủ được chứ?" Cảnh Vân cũng chẳng mấy bận tâm đến bí mật của mấy người trước mặt nàng chỉ mong đem mấy tên đang nằm dưới đất này đến gặp quan mà thôi.

"Đây là việc của bọn ta ngươi không có gì thì đừng nhúng tay vào." Tiểu Bát cảm giác công lao sắp bị cướp mất liền lên giọng.

"Công việc của các ngươi, nói vậy các ngươi chính quan phủ?" Cảnh Vân nghe lời này liền nhíu mày, Hoắc Uy Thần cùng Tiểu Thất liếc ra hiệu cho Tiểu Bát chỉ là hắn không chút để ý lập tức đáp trả.

"Bọn ta mà phải đứng cùng đám vô lại đó sao, bọn ta chính là đoàn Tuần Phủ." Tiểu Bát vậy mà tự khai ra gốc gác, nhưng nói rồi hắn mới ý thức được bản thân đã gây ra chuyện rồi.

"Ồ hóa ra là Tuần Phủ đại nhân, nếu đại nhân đã ở đây có lẽ cũng là điều tra vụ quỷ hút máu ở thành Tần Châu này?" Cảnh Vân không bất ngờ trước chuyện này vì nó khá phù hợp với cái không khí thần bí xung quanh họ.

Hoắc Uy Thần liếc nhìn Tiểu Bát cảnh cáo: "Đúng vậy ta đến đây chính là để điều tra án mạng." Nghe đến đây nữ tử bên cạnh như nhận ra được điều gì đó lập tức quỳ xuống.

"Đại nhân xin cứu tiểu nữ, dân nữ không muốn chết bọn họ là bắt ép dân nữ." Nữ tử ấy bò đến chân Hoắc Uy Thần dập đầu liên tục.

Hoắc Uy Thần vội vàng đỡ nàng ta dậy: "Hãy nói những gì ngươi biết đi" Hắn mới rời khỏi đây được một tháng thì nơi này lại xảy ra chuyện vì thế hắn đành phải lần nữa quay lại đây.

"Thật ra không có quỷ hút máu nào hết, những người từng chết đều là kỹ nữ ở trong thanh lâu, nghe nói các nàng vì hầu hạ không chu đáo liền bị gϊếŧ sau đó quan phủ liền nói là dân nữ trong thành, vì dân nữ vô tình phát hiện ra việc này nên bà tú muốn gϊếŧ dân nữ bịt miệng, hai kẻ này chính là người của bà tú." Nàng ta giọng nói đứt quãng kể lại.

"Làm sao cô phát hiện ra việc này?" Cảnh Vân nghe xong liền hỏi.

Ở bên kia Hoắc Uy Thần nhướng mày, Tiểu Bát muốn lên tiếng thì bị hắn ngăn lại.

"Là nghe lén, dân nữ hôm nay vốn được dẫn đi tiếp khách khi ngồi đợi ở bên ngoài thì lại nghe được tiếng đổ vỡ ở phòng bên cạnh thế là bạo gan ghé tai vào nghe được giọng bà tú nói xin lỗi người trong ấy còn nói hàng tháng sẽ giao nộp đủ ngân lượng nào ngờ có kẻ đi qua phát hiện ra dân nữ." Nữ tử đó lên tiếng đáp.

"Người ra lệnh gϊếŧ cô không phải tú bà mà là người bí ẩn." Cảnh Vân đưa ra kết luận.

"Ngươi có biết người bí ẩn đấy thân thể ra sao, có hay đến thanh lâu hay không?" Hoắc Uy Thần đồng tình với suy nghĩ của Cảnh Vân hắn hỏi lại.

"Các cô nương trong thanh lâu đều nói mỗi lần người đó đến là sẽ có một người chết, mọi người còn đồn vị khách bí mật đó là một người quyền cao đến bà tú cũng không có biện pháp đều phải cúi đầu." Cô nương đó lo lắng nói.