Chương 39: Gia Đình Đoàn Tụ
A Kiệt xuất hiện vào ngày hôm sau tiếp tục hộ tống Cảnh Vân trở về Kinh Thành như dự định gần đến Kinh Thành đoàn người liền tách ra. A Kiệt lần này trở lại liền kể lại tình hình hiện tại mội hoạt động của Mã gia đều có người ngầm theo dõi chủ yếu là bè phái của Tể Tướng.
"Chỉ vì muốn phụ thân minh chứng ta còn sống mà phải làm như vậy sao?" Cảnh Vân cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, chắc chắn có uẩn khúc.
"Nếu vậy dù đi cửa trước hay cửa sau cũng sẽ đều bị theo dõi" Cảnh Vân suy nghĩ một hồi đột nhiên nghĩ tới tiểu viện của nàng không phải chính là rừng trúc hay sao: "A Kiệt rừng trúc sau phủ vốn có cửa tiến vào tiểu viện của ta nơi ấy chúng ta có thể đi hay không?"
A Kiệt suy nghĩ rồi lập tức nhíu mày: "Đây vốn là lối đi không ai nhớ tới bởi từ lâu nó đã bị đóng cửa, lối vào của rừng trúc chính là Chùa Am Tự."
"Chẳng lẽ trong phủ có gián điệp?" Cảnh Vân nghi ngờ.
"Lão gia có nói trong phủ an toàn chỉ là có vẻ vài ngày trước khi Hoàng Thượng trở lại Lão gia đã đến gặp Hoàng Thượng, tai mắt xung quanh Hoàng Thượng không thiếu, Lão Gia còn dặn rằng khi trở lại phủ phả cẩn thận, nhưng chỉ cần vào đến phủ thì đều là người của ta." A Kiệt thuật lại.
Cảnh Vân nghe vậy có phần yên tâm: "A Kiệt ngươi đi kiếm thêm hai chiếc kiệu, một kiệu từ cửa chính đi vào để A Lân dẫn đầu, một kiệu từ cửa phụ A Cao phụ trách một cái đến chùa Am Tự ngươi tự mình dẫn đi." Nàng ra lệnh sau đó nàng nhìn Tiểu Thất người được Hoắc Uy Thần phân phó đưa nàng trở về phủ: "Tiểu Thất huynh đệ vất vả rồi huynh hãy cứ trở về báo với Đại Nhân ta bình an vài ngày nữa sẽ gửi thiệp."
A Kiệt theo phân phó của Cảnh Vân bắt đầu hành động, hai cái kiệu lần lượt tiến vào Mã gia một cái đến chùa Am Tự, tình huống có chút vi diệu kiệu còn chưa vào đến chùa đã bị kiểm tra lạ lùng vì sao lại có binh lính ở đây.
"Chủ nhân nhà ta đến chùa kính phật." A Kiệt nhanh chóng lên tiếng sau đó mang lệnh bài Mã gia đưa ra, đám người kia nhanh chóng trao đổi ánh mắt bọn chúng vẫn cố chấp muốn kiểm tra thì đột nhiên bên trong có tiếng ho phát ra.
Đám người kia lập tức dừng lại như vậy xác minh bên trong có người: "Xin lỗi Mã tiểu thư đã thất lễ rồi." A Kiệt nhanh chóng cho kiệu đi vào trong.
Cửa sau chiếc kiệu đơn sơ ngay khi vào đến cửa đã được A Cao lớn giọng kêu các vài người đến khiêng đồ: "Tất cả đều là rượu quý không thể tiếp xúc với ánh nắng các người cần thận chút." Từng chum rượu nhỏ được mang ra sau đó xếp ngay ngắn vào kho, không có thu hoạch người kia liền rút lui.
Cảnh Vân một lúc sau mới điệu đà bước từ tiểu viện của mình đến chính đường: "Cẩn Bà đã đến rồi." Giọng nói của Cảnh Vân khiến Mã phu nhân hết sức bất ngờ ánh mắt nhìn nàng thật sự không rời chút nào.
"Mã phu nhân bình tĩnh nữ nhi của người vẹn toàn trở về." Cẩn Bà nhẹ giọng an ủi, đây vốn là nhũ mẫu của Cảnh Vân bà là người đặc biệt bà đã dành cả thanh xuân chăm sóc mẫu thân nàng sau đó được mẫu thân nàng giao phó chăm sóc nàng nhưng năm nàng mười hai tuổi vì một lần ngã mà khiến chân không còn đi lại tốt nữa vì thế liền xin phép rời khỏi Mã Gia, mẫu thân nàng liền sắp xếp cho bà ở ngoại thành, tiện bề giúp Mã gia chăm sóc gia trang.
"Nương nữ nhi quay về rồi." Cảnh Vân lập tức quỳ xuống khấu đầu tạ tội: "Là nữ nhi mang lại phiền toán cho Mã gia."
"Không...không phải...con quay trở về là tốt, là tốt rồi không sao hết." Mã phu nhân nước mắt lã chã đỡ Cảnh Vân dạy bà ngắm nhìn nàng từ đầu xuống chân, thân thể có chút gầy, làn da có chút không sáng bằng trước kia, ra dáng thiếu nữa hơn rất nhiều.
"Mọi người thời gian này đã vất vả rồi, lần này trở về đương nhiên là vì lời hứa trước khi đi, nhưng quan trọng nhất chính là mẫu thân nữ nhi của người đã đến lễ cài trâm rồi, con mời Cẩn Bà đến cũng là để có thêm người bàn tính chuyện này, chúng ta cần chuẩn bị tổ chức càng sớm càng tốt như vậy đám người kia mới không còn đồn đoán vô căn cứ." Cảnh Vân rất nhanh nói ra.
"Đúng thật ra ta đã chuẩn bị tốt rồi ta đã biết khi trở về cần tổ chức lễ cài trâm cho con nên đã dự tính từ sớm, lần này Cẩn Bà đến thì cũng hay ngươi hãy ở lại đây nửa tháng giúp ta chuẩn bị lễ này cho Vân Nhi." Mã phu nhân vậy mà có đồng suy nghĩ với Cảnh Vân chỉ là bà dự trù thời gian muộn hơn so với Cảnh Vân.
"Được phu nhân mở lời không lẽ nào nô tỳ lại từ chối." Cẩn Bà dịu dàng mỉm cười.
Ba người hàn huyên tới tận lúc A Kiệt trở về bẩm báo với Cảnh Vân sự việc ở chùa Am Tự.
"Ta đoán không sai bọn chúng vốn đã chuẩn bị sẵn, Hải Hòa hắn ta đã phải chịu khổ một phen rồi." Trong chiếc kiệu đến chùa Am Tự chính là Hải Hòa ngồi trong đó hắn ta giả gái rất tốt, giọng điệu cũng rất hoàn hảo. Hắn thay nàng đến chùa Am Tự "kính phật" đám người kia sơ xuất của nghĩ đó thật sự là người của Mã gia nên không kiểm tra tỉ mỉ. Chỉ đợi "cô nương" Hải Hòa bước xuống kiệu lập tức một đám người bàn tán xì xào đặc biệt theo lời A Kiệt nói thì có cả Cao tiểu thư người lớn giọng nhất, vẫn là Hải Hòa hắn ta lợi hại, hắn ta đóng giả rất giống xứng đáng đạt giải diễn chính phụ xuất sắc nhất của Tây Quốc.
Đám người kia mới mở miệng nói vài câu đã bị Hải Hòa chặn họng: "Vốn đều là tiểu thư khuê các lại luôn suy nghĩ mê tín dị đoan." Hắn nói xong liền cởi khẳn che mặt mới tiếp tục.
"Ta đường đường là biểu muội của Vân Tỷ các ngươi dám xúc phạm ta, ta nói các ngươi biết gia đình ta tuy không phải quan lại nhưng ít nhất cũng không mất gia giáo như các ngươi, mở miệng ra nói câu nào là bốc mùi câu đó, tiểu thư khuê các kinh thành là đây sao còn không tự soi mặt mình xem ai mới là giống quỷ Vân Tỷ nhà ta mà là quỷ thì các ngươi chính là xấu hơn cả quỷ, ta sinh ra ở vùng biển da vẫn còn đẹp hơn các ngươi một đám họa mặt như tắc kè, sao hả vì sao không nói nữa chẳng lẽ bị ta nói chúng rồi đúng không, tự dưng vu oan giáng họa cho Mã gia chính là vì ghen tị với vẻ đẹp của Vân tỷ nhà ta, càng nói càng không thể tĩnh tâm mà thành kính bái phật, các ngươi đó cũng nên bớt lời là vừa kẻo phật cũng không hóa giải kịp nghiệp chướng các ngươi gây cho người khác đâu." A Kiệt nhắc lại toàn bộ lời nói của Hải Hỏa, nhưng với thái độ khá nghiêm túc Cảnh Vân nghe xong liền bật cười nàng tìm quá đúng người.
"Được rồi nếu ngươi trở lại có gặp hắn nói rằng ta sẽ cảm ơn hắn sau, thời gian qua ngươi vất vả rồi hãy mau trở về nghỉ ngơi." Cảnh Vân đợi A Kiệt rời đi mới thả long người, mấy ngày đường vội vã trở về nên cơ thể đau nhức nàng đưa tay xoa gáy của mình, đột nhiên có người tiến lại giúp nàng xoa bóp.
"Sao hả vẫn định không nói với ta lời nào sao?" Cảnh Vân liếc A Mẫn bật cười hỏi.
"Tiểu thư...là người thật." A Mẫn tủi thân giờ mới khóc, tiểu thư nhà nàng đã trở về rồi, tiểu thư nhà nàng đi gần một năm khiến nàng nhung nhớ biết bao, nàng từ nhỏ lớn lên với tiểu thư chưa bao giờ phải xa tiểu thư lâu như vậy.
"Được rồi, xin lỗi vì đã không mang em theo, được rồi ta hứa từ sau bất kể ta có đi đâu đều sẽ dẫn em theo được không?" Cảnh Vân cầm khăn tay lau nước mắt A Mẫn, nàng có cảm tình rất tốt với A Mẫn, theo như ký ức nàng ta rất tốt với Cảnh Vân, chưa từng có ý định đối nghịch hay tâm tư sai lệch, rất trung thành.
A Mẫn vội vàng thu nước mắt sụt sịt: "Người ngồi xuống đi nô đì xoa bóp cho người, đường xá xa xôi chắc chắn rất mệt mỏi."
Cảnh Vân hưởng thụ được chốc lát thì thấy có người bên chính viện đến nói lão gia cho mời, cuối cùng cha nàng cũng đã về: "A Mẫn đi thôi phụ thân về rồi."
Gia đình toàn tụ chính là cảnh tượng lúc này trong Mã phủ
"Con đừng bận tâm quá đến việc đó, chúng ta không làm việc thẹn không cần phải sợ." Mã lão gia lo lắng nàng sẽ sợ hãi nên an ủi.
"Phụ thân con đã bàn với nương rồi lễ cài trâm sẽ sớm được tổ chức như vậy đám người kia dù muốn hay không cũng sẽ phải im lặng." Cảnh Vân mỉm cười đáp.
"Đúng vậy phụ thân Vân Nhi nói đúng hôm đó dù là ngoại trạch hay nội trạch chúng ta cứ làm thật náo nhiệt con muốn xem xem ai còn có thể bàn tán." Mã Đông Sơn càng nói càng lạnh.
"Mọi thứ đã được chuẩn bị xong ngày mai thiếp sẽ đi xem ngày." Mã phu nhân lên tiếng.
"Được dù sao cũng là lễ quan trọng không có chuyện này ta cũng muốn tổ chức thật lớn, Mã gia chỉ có duy nhất một nữ nhi sao không thể để nàng khiến khắp thiên hạ phải ghen tị cơ chứ." Mã lão gia rất sảng khoái đồng ý.
Cảnh Vân nghe xong trong lòng ấm một mảng, kiếp trước kiếp này nàng vẫn vậy cha nương yêu thương che chở.
Mọi người cùng nhau dùng bữa sau đó uống trà cùng nghe Cảnh Vân kể chuyện nàng đã gặp mãi đến tối muộn mới dừng, Mã phu nhân không quản chuyện chính sự nên rời đi trước chỉ còn Cảnh Vân cùng Mã Đông Sơn ở lại.
"Phụ thân sau khi điều tra thật sự có tra ra được bất thường người bên nội vụ mới đưa đến không được sạch sẽ cho lắm, con cũng đã bẩm báo Hoàng Thượng, sáng nay người kiếm cớ đuổi tên đó đi còn nhắc nhở Lý công công cần phải cẩn thận." Mã Đông Sơn lên tiếng trước.
"Thật không ngờ chỉ sơ suất một chút bọn chúng liền lấy đó làm cớ gây phiền hà." Mã lão gia thở dài lạnh lùng nói.
"Bọn chúng nhằm vào Mã gia thì con hiểu nhưng vì sao lại nhằm vào con chuyện này không phải chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi của nội trạch hay sao, cớ gì ngoại trạch lại quan tâm nhiều như vậy, con nghĩ không đơn giản là hủy hoại danh tiếng của Mã Gia." Cảnh Vân nghĩ hoặc nói.
"Chắc...con cũng đã gặp Hoàng Thượng, người nhận ra con, con không biết đâu Hoàng Thượng còn chất vấn ta vì sao lại nữ nhi như vậy không an phận." Mã lão gia liếc nhìn Cảnh Vân mỉm cười kể.
"Hoàng Thượng đúng là đã nhận ra con nhưng người...giường như không có ý định vạch trạch nên đã...rất nương tay." Cảnh Vân có chút ấp úng.
"...Ta cũng định hỏi chuyện con với...Thái Tử, là Hoàng Thượng nhắc với ta con đã đến tuổi cập kê rồi." Mã lão gia quan sát biến đổi trong mắt nàng, ông giường như có đáp án ông khẽ thở dài.
Mã Đông Sơn lập tức bất ngờ không thôi: "Nàng cùng Thái Tử...tình chàng ý thiếp?"
"Huynh đừng phá đám nữa không có đến mức đó, chỉ là...con không ngờ Hoàng Thượng lại nhắc đến chuyện này, phụ thân nếu thật sự con nhập cung, liệu có ổn không?" Không vẫn đang rất cân nhắc dù sao nàng và Hoắc Uy Thần cũng chỉ là tình chớm nở nhưng dựa vào thái độ của Hoắc Uy Thần nàng có thể đoán hắn tại thời điểm này muốn chọn nàng, dù nàng trước ấy từng cố gắng tránh xa người ở quan trường nhưng đúng là ghét của nào trời trao của ấy nàng vậy mà lại có cảm tình cùng Thái Tử Tây Quốc.
"Ta không quan trọng, mà quan trọng là ở cảm nhận của con, đời ta làm quan luôn phải đương đầu với thế lực lớn như Tể Tướng vì thế dù con có nhập cung hay không thì ta đến lúc Tể Tướng bị lật đổ vẫn sẽ phải chiến đấu tiếp, vì vậy con đừng an nguy của Mã gia mà bỏ qua hạnh phúc của bản thân." Mã lão gia mỉm cười hiền hòa nói.
Mã Đông Sơn cũng bật cười: "Muội đừng vướng bận Mã gia không phải đã có huynh hay sao, sau này chắc chắn ta sẽ tìm một thê tử thật tốt thay nương quản lý nội trạch, bản thân cũng sẽ cố gắng giúp cha quản lý ngoại trạch."
Cảnh Vân nở nụ cười vẫn là mảng ấm áp được đẩy thêm củi ngày càng ấm.
Vốn lễ cài trâm giống như một lễ mang ý nghĩa riêng tư như nhiều hơn nhưng vì sự việc không theo ý muốn nên chắc chắn ngày hôm ấy ngoại trạch sẽ xuất hiện nhưng người khó tin.