Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 93-94




Chương 93: Thế Giới Của Anh (7)

Nhưng trên mặt Dịch lão không có gì dao động, lại chuyển đổi chuyện, hỏi Dịch Tân, “Con không phải canh chừng Dương tiểu tử kia trở vầ sao sao? Người đâu?”

Dịch lão không cùng Dịch Tân so đo, lại đang nói đến Phong Dương, giọng điệu cứng rắn. Dịch Tân cũng không để ý sắc mặt của ông ngoại, nói thẳng, “Người không gọi tới, hắn tự nhiên không dám trở về.”

Dịch lão hừ lạnh, “Con cũng được ý tứ nói cho ta biết hắn không có can đảm?!”

Lại lạnh giọng nói, “Gọi điện thoại cho hắn, để cho hắn cút trở về cho ta! Năm nay, chỗ nào cũng không cho đi, ở đây ăn tết, con cũng vậy!”

Dịch Tân cười, không đáp, chỉ câu môi quay đầu nhìn Tân Hoành. Tân Hoành cảm thấy cả kinh, thầm mắng Dịch Tân, anh đây là có ý gì? Biết rõ cô hiện tại cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân, vào lúc này anh lại đẩy cô trở lại. Quả nhiên, Dịch lão nhìn theo ánh mắt Dịch Tân thấy Tân Hoành, ông vốn nhắc tới Phong Dương tâm tình đã tốt lên, lúc này đối với Tân Hoành, giọng điệu tự nhiên cũng không tốt đi bao nhiêu, lạnh giọng hỏi, “Thế nào, Tân tiểu thư không muốn?”

Sợ tới mức Tân Hoành giật mình một cái, vội hỏi, “Không, cháu không có. Nếu như vậy… Liền quấy rầy ông ngoại rồi.”

Người đàn ông bên người lại trầm thấp cười lên tiếng, trêu chọc nói, “Ông ngoại, cô ấy gọi người là ông ngoại, người lại gọi cô ấy là Tân tiểu thư, đây là đạo lý gì? Người vẫn nên trực tiếp gọi cô ấy Tân Hoành đi, người đã dọa tới mức cô ấy muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn đến đây rồi, cũng gọi một tiếng ông ngoại, lúc này lại vẫn khó tính làm cái gì?”

Dịch lão liếc mắt một cái trừng Dịch Tân, mà lại bị anh bức đến sít sao, không thể làm gì, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng. Tân Hoành nghe xong, lại trong lòng rùng mình, anh, anh vậy mà nghe được cô cùng Dịch lão nói chuyện. Nhịn không được quay đầu nhìn anh, anh lại chỉ nhìn cô nhíu mày, không rõ ý tứ.

Lúc phong dương dắt tang Nhuế đến, Tân Hoành nhịn không được ở trong lòng yên lặng sùng bái uy nghi của Dịch lão một phen. Dịch lão chỉ nói một câu, Phong Dương liền chỉ trong 10 phút chạy tới, kêu một tiếng vang dội, là những điều cô chưa hề thấy. Lúc đó Dịch lão đang ngồi ở trên sofa, cũng hoàn toàn không thấy nữa tính phong lưu phóng khoáng như trước, cùng Tang Nhuế gọi một tiếng “Ông nội” , tiếng gọi kia rất cung kính, thật cẩn thận, thật đúng là xem ông hơn ba mẹ rồi. Dịch lão lại tựa như vẫn bất mãn, hừ lạnh một tiếng, mới nói, “Phong Dương, còn không mau đi rửa mặt chải đầu chuẩn bị ăn cơm!”

Lúc này đã bảy giờ tối, lúc mới vừa xuống từ phi cơ, trời vẫn chỉ nhá nhem tối, còn chút ánh sáng, lúc này bên ngoài hoàn toàn là một màu đen hết. Dịch lão ra lệnh một tiếng, người hầu lập tức nhanh chóng dọn đồ ăn.

Bàn ăn dài đá cẩm thạch, đèn thủy tinh rực rỡ, đồ ăn tinh xảo tao nhã, vẫn luôn hiện rõ Dịch gia xa hoa, mà lại thiết thực để lộ ra một loại nghiêm ngặt. Thậm chí Phong Dương, thậm chí Tang Nhuế, cũng không hề thấy chuyện trò vui vẻ, lúc này ai cũng thật cẩn thận tại dùng cơm. Chỉ có Dịch Tân, vẫn như cũ là một bộ không chút để ý mà lười biếng.

 

Chương 94: Vòng Tay Dương Chi Ngọc (1)

Dịch lão quả thật đối với Dịch Tân đặc biệt bao dung,người nghiêm chỉnh như vậy, vậy mà cũng có thể dễ dàng tha thứ cho Dịch Tân như vậy rõ ràng là rất bao dung. Cũng không phải nói Dịch Tân làm cái gì, Dịch Tân sinh ra như vậy, lễ nghi cử chỉ gì gì đó, tự nhiên là tinh xảo đến hoàn mỹ, bất luận như thế nào cũng tìm không ra chỗ sai. Nhưng Tân Hoành có cảm giác, người hoàn mỹ như vậy, toàn thân trên dưới thật sự không chút để ý tỏ ra lười nhác. Loại lười biếng này, giống như tật xấu của mấy Quý công tử. Mà lúc này, một loại nghiêm trang đang trong không khí. Mắt thấy người nọ biểu tình bình thản ung dung, Tân Hoành cũng nhịn không được ở trong lòng yên lặng sùng bái Dịch Tân một phen. Người này, có thể trưởng thành trong gia đình như vậy, cũng là không dễ dàng rồi.

“Giúp anh lấy nước canh, có được không?”

Dịch Tân giống như cảm giác được Tân Hoành đang lặng lẽ nhìn anh, như là cố ý, đột nhiên quay đầu lại, cười ôn nhu với cô. Nụ cười kia, vô hại. Nhưng đem Tân Hoành dọa run lên một phen. Vô hại cái đầu anh! Anh tay trái cầm bát đưa cho cô, tay phải hơi chỉ cảnh hải sản ở giữa bàn ăn. Anh nhìn biểu tình của cô, thật sự cực kỳ vô hại. Nhưng cười vô hại như vậy vì sao lại hại cô như vậy?! Phải ra, cô hiện tại đang ở cố gắng tự làm mất đi tồn tại của bản thân, anh, anh, người này lại phá bỏ hết công sức của cô rồi!

Tân Hoành trong lòng cắn răng, mà lại ngại Dịch lão đã nhìn về phía phía cô, trên mặt cũng chỉ có thể nhìn Dịch Tân ôn nhu cười, tiếp nhận chén nhỏ trên tay anh. Sợ ánh mắt của Dịch lão và Dịch Tân cùng một dạng, cô thậm chí muốn ngầm trừng anh cảnh cáo anh cũng không dám. Toàn bộ quá tình đều cười đến thuận theo anh. Lại nhìn Dịch lão khẽ gật đầu, mới đứng dậy, thay Dịch Tân lấy nước canh. Người này… Ngày trước cho tới bây giờ không thấy anh sống an nhàn sung sướng như vậy, liền nước canh cũng không thể tự mình lấy rồi. Trước kia… hình như đều là anh vì cô mà múc. Lúc cô múc nước canh, Tang Nhuế ở đối diện lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Cô đang muốn quay lại, lại đột nhiên cảm thấy Dịch lão nhìn tay của cô, ánh mắt kia, thực quá mức sắc xảo, thế cho nên cô có thể rất rõ ràng Dịch lão đang nhìn cô. Cô cảm thấy nhất thời liền khẩn trương trở lại. Đem nước canh đưa cho Dịch Tân, mới vừa ngồi xuống, liền nghe Dịch lão nói, “Cố Viễn là gì của cô?”

Tân Hoành vốn là hơi hơi cúi đầu, nghe nói như thế, toàn thân không tự chủ được liền cứng đờ. Cô lại phản ứng kịp, mới thả lỏng một chút. —— cô quả nhiên là vừa vặn bi Dịch lão thấy quá khẩn trương, lúc này mới theo bản năng cho rằng ông là đang hỏi cô. Nghĩ như vậy, nhịn không được cười tự giễu.

“Cô đang cười cái gì?” Thanh âm, đã có chút nghiêm khắc rồi. Tân Hoành lòng hồi hộp một phen, nhất thời có cảm giác tai họa đến nơi… Dịch lão, ông, ông, ông quả nhiên là hỏi cô! Tân Hoành, ngươi là đồ bỏ đi!