Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 61-62




Chương 61: Thanh Mai Trúc Mã (2)

Không khí sáng sớm rất trong lành, tất cả cứ lặng lẽ trôi qua. Thế nhưng anh lại có chút nhiệt tình, môi dùng sức mút, trằn trọc, gặm cắn môi cô, đầu lưỡi trượt vào, cuốn lấy lưỡi cô, buộc cô phải dây dưa với anh.

Hai tay anh phủ trên lưng cô, vuốt ve, ép hai thân thể dán chặt với nhau như muốn dùng nhiệt tình của anh đem cô dung nhập vào cơ thể mình. Cô mềm mại gắt gao dán sát vào lồng ngực rắn chắc của anh, có thể cảm nhận thật rõ ràng trái tim anh nhảy lên từng nhịp.

Tim cô nhất thời mềm nhũn, thân thể cũng vậy. Cô dựa sát vào anh, gần đến mức có thể cảm nhận nhịp tim anh một cách rõ ràng, có thể cảm thấy rõ sự tồn tại của nhau. Cô nghĩ, cô thích khoảng cách như vậy. Cô cũng thích anh,cho nên cô say mê sự tiếp xúc thân mật này. Không nhịn được,cô vươn đầu lưỡi, chạm đến đầu lưỡi của anh đang tiến vào miệng cô, kéo theo một lần nữa anh không thể khống chế mà hung ác cướp đoạt. Nhất thời, không khí không còn trầm tĩnh nữa mà trở nên nóng rực.

Anh dùng một tay ôm chặt ngang hông cô. Cô ngẩn ra, khẽ mở mắt, lại thấy anh đang nhìn cô chòng chọc, ánh mắt ấy sáng như sao, sáng đến chói mắt, chứa trong đó là sự nóng bỏng quen thuộc. Cô e lệ, nhưng cũng hiểu được ý của anh, liền mượn lực cánh tay anh, đổi tư thế của mình. Cô đang ngồi trên đùi anh, lúc này loay hoay giạng chân, ngồi đối mặt với anh. Nơi tư mật vừa vặn cảm nhận được lửa nóng của anh, thật thẹn thùng a, thân thể cũng theo đó nóng lên. Không chống cự được dè dặt, cô liền khẽ nhích ra xa một chút. Nhưng làm vậy lại càng mờ ám, càng khơi dậy sự bất mãn của anh.

Bàn tay đang dao động trên eo cô nháy mắt dùng lực, ép sát cô với anh, không cho cô lùi bước, không thể né tránh. Cũng khẽ cắn lấy môi cô. Cô khẽ ảo não, không thể lui, chỉ đành bắt chước anh,cắn cắn môi anh.

Môi truyền đến cảm giác đau đớn nhưng anh lại cực kỳ hưởng thụ cảm xúc này, trên mặt anh lộ rõ sự vui vẻ, hôn môi cô, sau đó đầu lưỡi nhẹ nhàng ngậm lấy tai cô.

Cả người Tân Hoành khẽ run lên, cô chỉ thấy cả người mất hết sức lực. Dịch Tân hài lòng khi cảm giác được thân thể trong ngực dần xụi lơ, chính mình cũng chìm đắm trong hương thơm ấm áp tỏa ra từ đó. Trước ngực đột nhiên cô phản kháng, anh không phòng bị, bị cô đẩy ra một chút.

Anh hơi giận, đang muốn phát tác thì nghe cô hắt hơi liền hai cái.

“Hắt xì!”

“Hắt xì!”

Cô gái vẫn trong tư thế trêu chọc người ngồi trong lòng anh, lại cố gắng tránh né anh, rồi kèm theo đó là hắt hơi. Dịch Tân cảm thấy như bị tạt cho một chậu nước lạnh, nhiệt tình ban nãy bị tiêu diệt quá nửa.

“Hắt xì!”

“Hắt xì!”

Lại nữa. Dịch Tân có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đưa hộp khăn giấy trên bàn cho cô.

“Cảm ơn!”. Cô nhận lấy, ngượng ngùng nhìn anh.

“ Em xin lỗi…Hình như em bị cảm !”

Miệng cô nói xin lỗi nhưng lại cười xấu xa, ánh mắt toát lên vui sướng khi người khác gặp họa. Dịch Tân nhìn thấy liền nhếch môi, tay dùng sức một chút kéo mạnh cô về phía anh, hai người một lần nữa áp sát nhau.

Cô kinh ngạc, hai tay vội chống vai anh,nghi ngờ nhìn vào mắt anh, lại thấy ánh mắt anh hứng thú, có chút gì đó nguy hiểm.

“ Có tin hay không,dù em bị cảm cũng không ngăn được anh ngay tại đây muốn em ?”

 

Chương 62: Thanh Mai Trúc Mã (3)

 

Trán Tân Hoành rơi xuống ba vạch đen… Cô thiếu chút nữa thì thốt lên, anh không cần cầm thú như vậy chứ!

Lời nói đến khóe miệng, nhưng cô vẫn có chút kiêng kỵ người đàn ông đang dịu dàng đa tình này, đành phải vòng vo.

“Vậy anh nói cho em biết, em phải làm thế nào thì anh mới có thể ngừng?”

Thật là cầm thú a! Tân Hoành chỉ dám nói thầm trong lòng. Dịch Tân nghe mà mắt khẽ híp lại, khóe môi nâng lên tà tứ.

“Bỏ qua cho em?”

Tân Hoành cắn cắn môi,hung hăng trừng anh. Anh lại vờ như không nhìn thấy, cúi đầu đến bên tai cô, khiêu khích nói: “Nói xem em muốn như thế nào?”

Trời ạ… Tân Hoành hoàn toàn thua rồi! Nhận mệnh thôi, dù có chút tự giận bản thân, nhưng cô cũng là của anh rồi!

Dịch Tân cũng chỉ muốn trêu chọc cô, nên khi thấy cô không còn giãy giụa nữa cũng không hề tiếp tục. Anh đặt tay lên trán cô, khẽ hừ một tiếng, bất mãn.

“Sao lại yếu như vậy chứ! Không phải là hôm qua chỉ bị một chút gió thổi qua thôi sao? Vậy mà cũng bị cảm rồi!”

Đây là miệt thị một cách trắng trợn a. Tân Hoành cũng không thèm áp chế phản kháng, cắn răng nói, “Anh cứ thử chỉ mặc một chiếc áo mỏng ra ngoài hóng mát giữa mùa đông xem…”

Muốn cô mặc lễ phục thật đẹp tham dự hôn lễ là nói cho dễ nghe, chứ thật ra đó chỉ là mặc một lớp vải, nói trắng ra, chính là bọc một lớp vải mỏng đi hóng mát a…

Dịch Tân nghe ra được sự bất mãn trong lời nói của cô nên không nhiều lời, đặt cô ngồi xuống một bên ghế, lạnh lùng ra lệnh.

“Ngồi đàng hoàng, anh đi lấy thuốc cho em.”

Anh đang tức giận, cô nghe được rõ trong giọng nói của anh. Tân Hoành ảo não, cô không nên nhắc tới chuyện hôm qua… Cô lại không biết Dịch Tân tức giận là vì sức khỏe của cô. Từ bé sức khỏe của Tân Hoành đã không tốt, là do Du Tiểu Nghi khi còn mang thai cô thường xuyên buồn bực, lo lắng, đã suýt đẻ non mấy lần, lần cuối cùng là do tức giận Tân Hạo và Hạ Noãn nên động thai, sau khi đưa đến bệnh viện phải sinh mổ, lúc ấy cô mới được bảy tháng.

Sau khi ra đời, nói theo cách của Du Tiểu Nghi là cô ngâm mình trong cái ấm sắc thuốc lớn lên, há mồm ra là thuốc. Du Thận Khanh vì cô mà năm này qua năm khác cho cô uống thuốc, mà hiệu quả cũng rất nhỏ, sau rồi cũng không đến mức số lần ngã bệnh so với kinh nguyệt còn đều đặn hơn. Nhưng thân thể cô vẫn như trước rất dễ cảm lạnh, mỗi lần ra gió đều bị như vậy. Họa vô đơn chí, cô sảy thai. Dĩ nhiên là Dịch Tân biết nhưng không nói chuyện này cho cô, cho nên mỗi lần cô ngã bệnh, Dịch Tân luôn có chút không bình thường.

Dĩ nhiên, cái này Tân Hoành cũng không biết rõ. Biết chuyện cũng chỉ có người trong cuộc, còn có Phong Dương. Kể từ đó, Phong Dương cũng hối hận vô số lần năm đó anh đã học y.