Chương 203: Nơi Tình Thâm (3)
Lạc Tiểu Xuyên bị Dịch Tân mang tới thư phòng thì trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh. Mới vừa rồi, cô cũng chỉ là dưới tình thế cấp bách bật thốt lên, lúc này, hoàn toàn thân bị người đàn ông này cường đại áp bức, tha phương mới phát giác được sợ hãi.
“Nói, biện pháp gì?”
Âm thanh kia đã sớm bình phục, không hề thô bạo, lòng Lạc Tiểu Xuyên cũng vẫn như cũ là nặng nề nhảy một cái. *
Cô nắm thật chặt quả đấm, cắn răng, nhắm mắt nói, “Thiếu phu nhân phải là bị uất ức rất lớn, vừa không có có thể nói với người, nhất thời tuyệt vọng bị phong bế ở trong lòng, mới có thể không muốn mở mắt.”
Lạc Tiểu Xuyên nói xong, liếc người đàn ông ngay trước mắt thấy vẻ mặt anh coi như bình thường, mới tiếp tục nói, “Không nếu như để cho cô gặp người nhà một lần?”
Lời này nói xong, người đàn ông ở trước mắt sắc mặt liền lạnh xuống.
Lạc Tiểu Xuyên trong lòng cả kinh, hoảng hốt vội nói, “Cho dù không có người thân, thân mật bằng hữu cũng có thể gặp một lần, để cho cô ấy giao uất ức cùng khổ sở khóc lên, cô ấy cũng sẽ không tự mình phong bế thương thân nữa rồi.”
Lạc Tiểu Xuyên nói xong, khuôn mặt người đàn ông lúc này mới hơi hòa hoãn, nhưng cũng không đáp lời. Cô không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào, chỉ là, cô nói lại tất cả đều là ý tưởng thật lòng.
Nghe nói, người phụ nữ kia từ bệnh viện ra ngoài cũng chưa có chảy qua một giọt lệ, thẩn thờ về tới đây nằm xuống, từ đó sẽ không nguyện mở mắt ra. Nửa tháng, ai kêu đều vô dụng. Mỗi ngày sơn hào hải vị cho ăn thân thể lại càng ngày càng hơn suy yếu.
Lạc Tiểu Xuyên thường thường nghĩ, cô ấy là bởi vì sinh không thể yêu rồi sao?
Cô không biết ân oán giữa Tân Hoành và Dịch Tân chỉ là cô từng vụng trộm đứng ở góc độ của Tân Hoành nghĩ, bây giờ Tân Hoành trừ Dịch Tân cùng đứa bé, cái gì cũng không có. Nếu như Dịch Tân làm thương tổn cô, cô lần nữa mất đi đứa bé. . .
Lúc Tân Hoành cần nhất là cái gì?
Hẳn không phải là sơn hào hải vị, chỉ là một người có thể cho cô an ủi ôm trong ngực.
Nếu như cô có mẹ. . . Hoặc là bà của cô vẫn còn ở đó. . .
Nghĩ như vậy, ý nghĩ trong lòng lại hơn chắc chắn hơn một chút.
Không nghĩ, trầm tĩnh hồi lâu, cô lại đột nhiên nghe được người đàn ông kia thanh thanh đạm đạm nói một câu trong nháy mắt cô cả kinh cả người đứng thẳng bất động, lại nửa điểm không thể động đậy.
Người đàn ông kia đạm hỏi, “Là ai phái cô tới? Mục đích của cô là cái gì?”
Cô cứng ngắc, trong ánh mắt của người đàn ông, cả người có một loại bị dây gì đó rậm rạp chằng chịt bò đầy cảm giác rợn cả tóc gáy. Lạc Tiểu Xuyên cố gắng ổn định tâm thần, khiến âm thanh nghe không đến nỗi quá mức hốt hoảng, nói: “Là bác sĩ Phong để cho tôi tới, tôi cũng cần tiền. . .”
Lời của cô thậm chí không kịp nói xong, đã bị anh cắt đứt.
“Phong Dương không thể nào nói cho cô biết Tân Hoành không có người thân!”
Đầu óc trong nháy mắt tỉnh mộng, Lạc Tiểu Xuyên rốt cuộc phản ứng kịp trong lời nói của cô có chỗ sơ hở.
Cho dù không có người thân. . .
Nàng theo bản năng dùng từ “Cho dù”, từ trong giọng nói chính là khẳng định. Vốn là đây chẳng qua là một từ “Nếu như” cô không có người thân. . .
Lạc Tiểu Xuyên trong lòng thầm kêu hỏng bét, người đàn ông này quá sắc bén rồi, chữ chữ câu câu cũng nhạy cảm như vậy.
Cô đúng là bởi vì trong lòng đã sớm rõ ràng, cho nên trong giọng nói không tự chủ liền lộ ra ngoài, mà lộ ra cũng cũng chỉ có hai chữ mà thôi, liền bị người đàn ông kia phát hiện.
Sống lưng một mảnh ẩm thấp thanh lương, Lạc Tiểu Xuyên ngoan độc nói: “Tôi xác thực là biết mẹ Tân Hoành rất nhiều năm trước đã qua đời, bà ngoại cũng mất, hai năm trước, lại bị đuổi ra khỏi Tân gia. Cho nên, cô ấy thật cũng coi là không có người thân rồi. Tôi hiểu biết rõ những thứ này, là bởi vì trước kia tôi nghe nói qua Tân Hoành, trẻ tuổi lại có tài hoa đồng thanh truyền dịch, cháu ngoại nhà ngữ ngôn học Du Thận Khanh, con gái nhà phiên dịch Du Tiểu Nghi.”
“Khi tôi vừa tới nơi này nhìn thấy thiếu phu nhân, liền nhận ra cô ấy là Tân Hoành, nhưng bây giờ thảm như vậy. . .” Lạc Tiểu Xuyên nói tới chỗ này, dừng lại, cẩn thận nhìn Dịch Tân, thấy anh không có dấu hiệu nổi giận mới tiếp tục nói, “Cho nên, âm thầm lại khó hiểu một chút, mới biết cô thì ra là đã bị đuổi ra khỏi nhà.”
Cô nói xong, trong phòng một trận trầm mặc.
Rồi sau đó, người đàn ông nói nhỏ, “Cô trước đi xuống đi.”
Anh tuy là nói một câu như thế nhưng trong lòng Lạc Tiểu Xuyên không có chút nào buông lỏng, nhưng trừ rời đi, cô quả thật không biết nên nói gì nên làm cái gì, liền cũng chỉ có thể nghe lời rời đi.
Ra đến đi trước cửa, cắn răng, rốt cuộc xoay người lại, nhìn cái đó lúc này mặt ngó ngoài cửa sổ đưa lưng về phía người đàn ông, “Thiếu phu nhân, cô ấy. . .”
“Đi ra ngoài đi!” Người đàn ông phất phất tay, mới nói, “Đề nghị của cô tôi sẽ suy tính.”
Lạc Tiểu Xuyên không nói nữa từ thư phòng rời đi.
Vừa ra cửa, trên mặt rốt cuộc không nhịn được giễu cợt cười. Nói như vậy, Tân Hoành thật sự rất đáng thương.
Hai người thân nhất lần lượt qua đời, mình lại bị em gái hãm hại, tiếp theo bị cha đẻ đuổi ra khỏi nhà. Đều nói lập gia đình là lần thứ hai đầu thai của người phụ nữ, cô gả cho người đàn ông, lại đem lấy cô hành hạ đến mức này.
Tân Hoành a Tân Hoành, cô là kiếp trước tạo cái nghiệt gì?
Lạc Tiểu Xuyên lắc đầu một cái, cười một tiếng.
Hay là, kiếp trước tích cái phúc gì?
Dịch Tân nói anh sẽ suy tính đề nghị của cô, Lạc Tiểu Xuyên lại một ngày không thấy động tĩnh, tự nhiên, động tĩnh chỉ là Tân Hoành. Tận tới đêm khuya, Dịch gia tới một người.
Người đến là một người phụ nữ vóc dáng thon dài tóc ngắn, một thân áo khoác màu đen, làm cho người ta có cảm giác lão luyện thành thục. Là quản gia dẫn cô ấy vào cửa, Lạc Tiểu Xuyên nghĩ, giống như Tang Nhuế và bác sĩ Phong, bạn Tân Hoành đến xem cô ấy.
“Phương phu nhân, mời tới bên này.”
Quản gia mang theo người phụ nữ tới phòng ngủ chính ngoài cửa, nhẹ nhàng gõ một cái cửa, nói: “Thiếu gia, Phương phu nhân đến.”
Một hồi lâu, cửa từ trong mở ra, Dịch Tân đối người tới cười một tiếng, “Phương phu nhân đoạn thời gian trước giúp Tân Hoành, Dịch Tân còn chưa kịp nói một tiếng cảm tạ.”
Người tới lại cười lạnh, “Tân thiếu không cần lần nữa nhắc nhở thân phận của tôi, Điền Tĩnh tôi một người làm việc, anh tội gì dính líu tới Phương gia.”
Người tới chính là Điền Tĩnh, cô gả cho Phương gia đại thiếu, xưng hô một tiếng Phương phu nhân quả thật không có sai. Chỉ là lúc này, trong lòng cô đối với Dịch Tân rất giận, trong lòng chứa thành kiến, theo bản năng coi như Dịch Tân đang dùng Phương gia uy hiếp cô.
Chương 204: Nơi Tình Thâm (4)
Dịch Tân cũng không giận, chỉ cười một tiếng, nghiêng người, cho cô đi vào.
“Tôi nghĩ, cô ấy sẽ muốn gặp gặp cô.”
Ánh mắt Điền Tĩnh vừa mới chạm đến người phụ nữ nằm trên giường, trong lòng nhất thời đau xót. Da của cô tựa như người chết, có một nháy mắt, Điền Tĩnh thậm chí muốn xông tới thử một chút cô có còn hơi thở hay không. *
Trong mũi chua xót, trong lòng tự trách bỗng nhiên lại càng sâu lại lợi. Điền Tĩnh hơi thê lương, quả nhiên cô (Điền Tĩnh) không phải giúp cô (Tân Hoành) ngược lại hại cô (Tân Hoành).
Điền Tĩnh ổn định tâm tình, quay đầu, nhàn nhạt nhìn về phía Dịch Tân, “Tôi nghĩ, cô ấy cũng sẽ không muốn gặp đến anh.”
Trong lòng Dịch Tân hơi chậm lại, liên tục thật dài khổ sở lẫn vào bất đắc dĩ đem trái tim gông cùm xiềng xích nhưng mà trên mặt lại chỉ là cười khẽ, anh nhìn Tân Hoành một cái, vừa nhìn về phía Điền Tĩnh, “Cô và cô ấy trò chuyện, sẽ không có người tới quấy rầy cô.”
Anh nói xong, liền xoay người đi ra ngoài, quản gia ở phía sau tướng môn kéo tốt.
Cửa khép lại một nháy mắt kia, Điền Tĩnh trên mặt nước mắt liền xuống.
Cô đi tới trước giường Tân Hoành, do do dự dự hồi lâu, nhịn lại nhịn, mở miệng một câu “Thật xin lỗi”, nhưng vẫn là khóc lên.
Hung hăng xoa xoa nước mắt, “Thật xin lỗi, nếu như mà tớ không có tự cho là đúng giúp cậu, cậu cũng sẽ không hoàn toàn chọc giận anh ta.”
Điền Tĩnh ngồi ở trên giường, lại đem nửa người Tân Hoành ôm vào trong ngực, khiến Tân Hoành gối lên bụng của mình, tay nhè nhẹ theo tóc của cô, lại dùng lòng ngón tay đi sờ trên da mặt tinh tế của cô.
“Tân Hoành, cậu mạnh khỏe trẻ tuổi. Cuộc đời của cậu còn dài, cậu mới hai mươi hai tuổi, hiện tại rất nhiều cô gái hai mươi hai tuổi cũng chẳng qua mới vừa tốt nghiệp đại học. May mắn, ở trong đại học liền tìm người yêu; bất hạnh. . . Mỗi người đều có bất hạnh, chia tay, sẩy thai. Cũng như số tuổi của cậu nhưng họ không người nào là liều lĩnh mạo hiểm lao ra, đang tìm công việc, phấn đấu. Lui về phía sau còn có sáu mươi bảy mươi năm cuộc sống, mấy chục năm vừa qua, họ thậm chí rất khó nhớ ngày hôm nay xảy ra cái gì.”
“Chính là Điền tỷ, cũng là đi tới như vậy.” Điền Tĩnh than thở, “Mọi người mệnh bất đồng, Điền tỷ biết cô vẫn rất hâm mộ tớ hâm mộ tớ tự tại. Nhưng kia là bởi vì tớ bi ai không để cho cậu thấy được. Cậu thấy tớ hôm nay gả cho Phương Tuấn, nhưng cậu có biết hay không trước khi tớ gả cho hắn, đã đi theo hắn mười năm. Cậu tối thiểu còn có một tờ giấy chứng nhận kết hôn, mà trong mười năm này, tớ thật sự chính là người tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng.”
“Tớ mười chín tuổi ở cùng hắn, Tân Hoành, cậu vĩnh viễn không tưởng tượng nổi ánh sáng gặp phải cái chết bi ai. Tớ mang thai đứa bé của hắn, lại không thể sinh ra được, cũng không dám để cho người khác biết. Tự tớ một người đi làm giải phẫu, bệnh viện muốn người thân ký tên, tớ liền tốn 200 đồng tiền ở ven đường tùy ý tìm cô gái không quen, để cho cô ấy giúp tôi ký.”
“Tớ khi đó nghĩ, tớ không giữ được nó, chỉ là bởi vì tớ cùng nó duyên phận còn chưa đủ. Tân Hoành, cậu nên biết, duyên phận không đủ này, là kinh khủng nhất, cho dù tìm được cũng chẳng qua Đàm Hoa Nhất Hiện, còn không bằng tha nó sớm một chút rời đi, mình sống yên ổn.”
Điền Tĩnh nói xong, lại dùng tay nâng đầu Tân Hoành, để cho cô có thể đem lỗ tai dính vào trên bụng của mình, “Mà bây giờ, Điền tỷ lại có bảo bảo, bảo bảo cùng tớ duyên phận sâu hơn. Cậu hãy thử xem, có thể cảm giác thấy sự tồn tại của nó?”
Trong phòng, vẫn là Điền Tĩnh một người đang nói chuyện, không có người trả lời cô, nhưng cô lại vẫn tự tại, ôm người phụ nữ trong ngực, cô nhẹ nhàng nói chuyện với cô. Cô biết, cô nghe được, cô chỉ là mệt mỏi, không muốn mở mắt.
“Nên cậu luôn là cậu duyên phận không đủ cậu cưỡng cầu không được. Nhưng là, nếu như cậu vì duyên phận không đủ này mà bỏ qua tất cả, Tân Hoành, có phải hay không rất thiệt thòi? Không cần thương tổn tới mình rồi, bảo trọng thật tốt, tương lai mấy chục năm.”
Điền Tĩnh vừa nói, vừa ở trong ngực người phụ nữ lau đi nước mắt.
Cô như cũ nhắm mắt lại, chỉ là nước mắt mãnh liệt, từng đợt từng đợt trào ra bên ngoài. Điền Tĩnh liền đi theo khóc đem nước mắt cô lau đi.
Lạc Tiểu Xuyên bưng thuốc bổ đến phòng khách thì quản gia đang đứng ở sau lưng Dịch Tân, hướng về phía cô ngăn lại lắc đầu.
Lạc Tiểu Xuyên lúc này mới nhớ tới người phụ nữ trên lầu vừa tới, một lần nghĩ, lại chợt cảm thấy kỳ quái.
Từ lúc cô đi đến tới đây, nửa tháng, chưa từng gặp qua người phụ nữ kia. Nhưng là cô tới, nhưng ngay cả người đàn ông đó tham muốn giữ lấy mãnh liệt như vậy cũng cam nguyện rời đi phòng ngủ, chỉ tỉnh táo ngồi ở trong đại sảnh, không biến sắc.
Người phụ nữ kia, là ai?
Nếu quả thật có gì quan trọng, cô ấy tại sao không biết?
Lạc Tiểu Xuyên suy nghĩ một chút, còn đi tới trước người Dịch Tân, nhắc nhở, “Thiếu gia, đến lúc thiếu phu nhân uống thuốc.”
Người đàn ông ở trên sô pha trầm tĩnh rồi mới hướng về phía cô không có tâm tình, một hồi lâu, phất phất tay, nói: “Trước hết đi xuống.”
Lạc Tiểu Xuyên gật đầu, đang muốn xoay người, lại nghe được cầu thang truyền đến âm thanh.
Cô nhất thời kinh ngạc, lại thấy trên ghế sa lon người đàn ông đã đột nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn trong nháy mắt liền vòng qua ghế sa lon, đối mặt hướng cầu thang.
Trên cầu thang, Điền Tĩnh đang xuống lầu, một bộ đang muốn tính toán rời đi. Tay phải, lại kéo một người khác.
Người phụ nữ trên giường tuyệt vọng suy nghĩ muốn được chết.
Mà ánh mắt của Dịch Tân, từ khi nghe đến động tĩnh liền vừa chuẩn vừa ngoan khóa ở trên người cô.
Sắc mặt của cô như cũ trắng bệch gần như đến trong suốt, chỉ là lúc này cô lại đã mở mắt, cả người trong nháy mắt có chút tức giận. Cô mặc quần áo ở nhà, đem đầu tóc lỏng lẻo, do Điền Tĩnh đỡ, đang từng bước từng bước xuống lầu.
Cả người mặc dù tiều tụy, cũng không chết lại tịch.
Ánh mắt của Dịch Tân vẫn đuổi theo động tác của cô, rơi vào trên mặt nàng, con mắt sắc thâm trầm ám xa.
Ánh mắt của Tân Hoành kịp chạm đến anh lại cứ lệch như bình thường, dừng lại không lâu cũng không gấp, liền dời đi chỗ khác.
Tân Hoành đưa Điền Tĩnh đến dưới lầu, ánh mắt hướng chỗ Dịch Tân.
Bọn họ không thấy được anh, lòng của Dịch Tân đột nhiên hung hăng giật mình.
Sau đó, nghe cô mở miệng, tim của anh một cái chớp mắt đã lạnh lẽo.
“Quản gia, giúp tôi phái lái xe đưa Điền tiểu thư trở về.”
Giờ khắc này, cô đã có thể bình tĩnh như vậy lướt qua anh, đối với một người khác nói chuyện.
Sau khi tỉnh lại đây là câu nói đầu tiên cô nói.