Sinh sống ở Lâm An thời gian dài như vậy, Tiểu Ngọc đã rất rõ phong tục thích náo nhiệt vui vẻ vào ngày lễ của người dân Lâm An. Cũng khó trách, trong ngày thường mỗi người đều bận rộn bôn ba vì kế sinh nhai, người nhà nghèo ba bữa không no, phú quý lao tâm lao lực, đều bận rộn. Cho nên đến ngày lễ đặc biệt một chút, dân chúng Lâm An sẽ cực kỳ hân hoan, bởi vì trong ngày lễ đặc biệt như thế, bọn họ có thể tạm thời để xuống gánh nặng sinh hoạt, tận tình vùi đầu vào bên trong hoạt động ăn mừng.
Trước nay vương thất Đại Tống luôn thân thiết với dân, rất nhiều ngày lễ trọng đại đều phải cùng vui với dân. Ngày lễ giao thừa lớn như vậy, đương nhiên càng không ngoại lệ.
Vào tối nay, bên ngoài hoàng cung sẽ cử hành nghi thức trừ tà long trọng, suốt đêm không ngủ, ngay cả sĩ thứ* cũng có thể đi quan sát, là hoạt động lớn nhất mỗi năm trong thành Lâm An. Sau khi chuyển đến Lâm An, bởi vì đủ loại nguyên nhân, Tiểu Ngọc vẫn chưa từng thấy qua nghi lễ trừ tà lớn ở đây. Hơn nữa năm nay chẳng những đi xem với Thiên Thành, còn có thể mang theo Minh Nhi đi, rất vui vẻ!
*Sĩ thứ: sĩ là tầng lớp tri thức thời xưa, thứ là tầng lớp thứ dân
Bọn họ đứng ở phụ cận Thiên Nhai, cách hoàng cung không quá xa, nghĩ đến trên đường đông người chen chúc, đi bộ là tốt nhất. Một nhà ba người Tống Tiềm đều mặc đủ ấm, Tiểu Ngọc tự mình ôm Minh Nhi, dẫn theo hai người hầu cận Lê Hoa và Tiểu Khánh ra cửa. Dĩ nhiên, đi theo phía sau còn có Trần Phú Ngưu vạm vỡ và mấy hộ viện âm thầm bảo vệ, dù sao thì thân phận Tống Tiềm khác biệt, không thể sơ sót.
Khắp nơi đều là tiếng pháo nổ, trên đường, Tiểu Ngọc nhìn thấy rất nhiều hộ gia đình quét dọn trước cổng và sân, đổi Môn Thần, đóng câu đối tết, dán câu đối xuân, đám con nít mặc những bộ đồ mới màu sắc sặc sỡ, tụ thành từng đám đốt pháo, hi hi ha ha đuổi bắt đùa giỡn, tiếng cười truyền đi thật xa, thật xa.
“Chừng hai năm nữa, Minh Nhi cũng có thể chơi đốt pháo được rồi!” Tống Tiềm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nhi tử, mặc dù Minh Nhi còn chưa đủ tuổi, nhưng ánh mắt đã đuổi theo nhìn những hài tử lớn chơi trò chơi kia, bộ dáng hết sức quen mắt.
Tiểu Ngọc nói: “Đáng tiếc con ở trong đại trạch, lại không có đứa bé nào cùng chơi với con.”
Tống Tiềm ghé sát bên tai Tiểu Ngọc nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta tạo mấy đệ đệ muội muội ra ngoài cho con, không phải có bạn rồi sao?”
“Đi!”
Tiểu Ngọc đẩy Tống Tiềm một cái, người này càng ngày càng không đứng đắn rồi, ở trên đường cái trêu chọc thê tử, cũng không biết học ai nữa.
Nhớ tới trước kia khi mới gặp mặt, ngay cả nói với mình một câu Tống Tiềm cũng sẽ đỏ mặt, vô cùng thuần khiết! Haizz.
Tống Tiềm cố ý nghiêm mặt nói: “Nối dõi tông đường, nhân luân đại lễ, có cái gì mà kỳ quái.”
“Chàng còn nói, chàng còn nói! Nói nữa thì tối nay ra phòng khách ngủ.”
Tiểu Ngọc đánh hắn mấy cái, lúc này Tống Tiềm mới cười hì hì ngậm miệng. Nha hoàn thư đồng đi theo phía sau cũng nhịn không được, che miệng nở nụ cười.
Đôi phu thê nhỏ vừa nói cừa cười, rất nhanh đã đến bên ngoài Hoàng Thành. Chỉ thấy toàn bộ xung quanh đều chật ních dân chúng Lâm An đến xem trừ tà, không ít người cũng giống như bọn họ chuyển nhà tới đây. Có thể thấy được đêm giao thừa tới Hoàng Thành nhìn lễ trừ tà là tiết mục cố định của dân chúng Lâm An, giống như người đời sau vào đêm giao thừa xem đêm liên hoan mùa xuân.
Ban đêm như vậy, cả thành vui hết mình, trong lúc đó giới hạn giữa sĩ thứ cũng không còn rõ ràng như vậy nữa, bất kệ là Tống Tiềm làm chức quan cao, hay là người bán hàng rong đang bán sữa đậu nành đầu phố, tất cả đều chen chúc một chỗ đứng xem náo nhiệt. Trên mặt mỗi người đều ngập tràn vui mừng nhiệt tình đón ngày lễ đặc biệt, chăm chú xem những đội ngũ biểu diễn trong sân không rời mắt.
“Oa, thật đồ sộ!”
Tiểu Ngọc không nghĩ tới nghi thức trừ tà này sẽ có nhiều người tham gia biểu diễn như vậy, nàng hỏi Tống Tiềm: “Nơi này nhiều đội ngũ như vậy, tổng cộng có bao nhiêu người thế?”
Tống Tiềm biết Tiểu Ngọc chưa từng thấy qua, kiên nhẫn giải thích với nàng: “Những người này tất cả đều là người trong Ti Giáo Phường*, còn có cả cấm vệ canh cửa trong cung. Nàng xem, người mang râu xồm, không phải là đang giả làm Chung Quỳ sao? Bên kia giả trang làm Thổ Địa Công, ông lão có bộ râu dài...”
*Ti Giáo Phuờng: Tổ chức quản lý âm nhạc
Tiểu Ngọc vừa nghe Tống Tiềm giải thích vừa nhìn kỹ, thì ra những người biểu diễn kia cũng không phải vẽ lung thành diễn viên hí khúc như lên đồng, vẫn rất được chú trọng. Có rất nhiều người trong bọn họ mang mặt nạ màu đỏ, y phục trên người thêu đủ loại chỉ đầy màu sắc, còn có vẽ các loại hoa. Từng đội tiểu lâu la cầm Kim Thương Long Kỳ*, mà có thị vệ trong cung thân hình cường tráng, mặc vào áo giáp hoàng kim mạ đồng, đóng vai nhân vật Môn Thần.
*Kim Thương Long Kỳ: Trên cây thương bằng kim loại có treo một lá cờ có hình con rồng
“Này, Thiên Thành, chàng có cảm thấy người đóng vai Môn Thần đi tít đằng trước nhìn có hơi quen mắt không?”
Tiểu Ngọc cách thật xa nhìn sang, nhìn không tính là quá rõ, nhưng vẫn cảm thấy dường như đã từng gặp qua người nọ.
Tống Tiềm cũng ghé đầu nhìn một lúc lâu, mới nghẹn cười nói: “Đó là Tằng Mậu huynh!”
“Chẳng trách!”
Tiểu Ngọc vỗ tay cười to. Bình thường thoạt nhìn Tằng Mậu sắc bén như vậy mà khi giả trang Môn Thần nhảy điệu múa trừ tà, ngược lại thật buồn cười. Tiểu Ngọc giống như là nhớ ra gì đó, nhìn bốn phía.
“Tìm cái gì vậy?”
Tống Tiềm nhìn đầu Tiểu Ngọc quay tới quay lui, nhìn mà bản thân cũng mệt mỏi.”Tìm người quen à? Chen chúc như vậy, không thấy rõ đâu.”
Tiểu Ngọc không nói cho Tống Tiềm, mình đang nhìn một chút xem có phải Dương Bội Bội ở gần đó không.
Tối nay Tằng Mậu ra sức diễn xuất như vậy, chắc Dương Bội Bội sẽ đến xem chứ nhỉ? Lần trước, mặc dù nàng ấy hết sức phủ nhận có thiện cảm với Tằng Mậu, nhưng Tiểu Ngọc nhanh nhạy cảm thấy nhất định nàng ấy cũng có cảm giác không tầm thường với Tằng Mậu.
“Ah.”
Thật khiến người ta bất ngờ!
Tống Tiềm theo tầm mắt Tiểu Ngọc nhìn sang, cũng không nhịn được “A” một tiếng.
Bọn họ không nhìn thấy Dương Bội Bội, lại nhìn thấy Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn đứng chung một chỗ xem điệu múa trừ tà!
“Hỏi…” Tống Tiềm vừa định đi tới chào hỏi, Tiểu Ngọc túm lấy hắn, kéo hắn đi hướng ngược lại.
“Thiên Thành, chàng là đồ ngốc à, chào hỏi gì! Đi thôi!”
Tình huống như thế sao có thể chào hỏi? Người ta hai người thân mật như vậy ra ngoài xem điệu múa trừ tà, nếu như bị người quen bắt gặp, đoán chừng Tần Xuân Nhạn sẽ xin lỗi cáo từ đi về nhà, một cuộc ước hẹn vì vậy mà đi tong.
Qua năm mới, cũng không thể quấy nhiễu nhân duyên của người ta, tích đức tích đức!
Bọn họ đi tới một nơi khác, bên này đang có hai Tiểu Quan Nhi vừa mập vừa xấu diễn Phán Quan, quả thật không cần hóa trang cũng đủ xấu xí. Còn có diễn Ông táo, Hắc Bạch vô thường, đầu trâu mặt ngựa… Đủ loại, thứ tự nhảy điệu múa trừ tà cũng không giống nhau, vô cùng thích thú.
“Hì hì, Thiên Thành, xem ra chúng ta phải chuẩn bị nhiều bao hồng bao hơn, qua năm nói không chừng nhận được nhiều thiệp mời đấy!”
Tống Tiềm nói: “Tiểu bà mai nàng ấy, cả ngày lẫn đêm đều muốn nối duyên cho người ta.”
Tiểu Ngọc chu mỏ nói: “Đâu mà, thiếp quan tâm nhất còn không phải là chàng sao? Chàng đi đến đâu, lòng của thiếp cũng cùng đi đến đó. Lần này chàng cũng không thể bỏ lại hai mẹ con thiếp được nữa!”
Tống Tiềm nắm tay của nàng thật chặt, không tiếng động biểu đạt tình yêu với nàng.
Vây quanh đống lửa nhảy điệu múa trừ tà đã lâu, đội ngũ biểu diễn đi một đường từ Hoàng Thành thẳng ra đến ngoài cửa thành Lâm An, cái này gọi là “Đuổi sùng”, “Chôn sùng”.
Ánh mắt của Minh Nhi cũng đã không mở ra được nữa, lẩm bẩm như tiếng mèo kêu ở trong ngực Tiểu Ngọc ngủ mất. Tống Tiềm và Tiểu Ngọc cũng không đi theo đội ngũ lớn đến ngoài đầu cửa thành nữa, mà ôm nhi tử quay lại nhà đón giao thừa.
Trong đêm giao thừa, chính là không thể ngủ, mặc kệ là nhà ai, đều phải ngồi vây quanh bếp lò ấm áp ở trong sảnh, cho đến một khắc mặt trời mọc lên trong ngày đầu năm mới, đây chính là “Đón giao thừa“.
Bà vú cùng với Minh Nhi đi nghỉ ngơi. Tống Tiềm và Tiểu Ngọc ở trong phòng ôm nhau sưởi ấm, thì thào nói chuyện.
“Thiên Thành, Hải Châu là nơi như thế nào?”
Tiểu Ngọc tự nhận không học giỏi địa lý, đến bây giờ cũng không nghĩ ra Hải Châu là thành phố nào sau này. Nhưng lấy biển làm tên, nhất định là thành phố ven biển.
Sau khi được Tống Tiềm giải thích, Tiểu Ngọc mới hiểu được sự của quan trọng Hải Châu. Ngược dòng đến thời đại Tần Hán, Hải Châu cũng đã là một bến tàu cực lớn và là một thành phố thông thương với nước ngoài, Tần Thủy Hoàng năm lần tuần tra vào mùa đông, ba lượt dọc đường Hải Châu, làm cho nó trở thành cửa ngõ duy nhất nối với bên ngoài. Trải qua mấy đời, địa vị Hải Châu càng nặng, chẳng những là vùng giao tranh binh gia, còn là nguồn gốc trọng yếu của tài chính triều đình.
“Trái lại Hoàng thượng rất coi trọng chàng…”
Tiểu Ngọc không biết loại coi trọng này là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Từ xưa gần vua như gần cọp, quá gần gũi, có lúc dễ gặp chuyện không may hơn. Nhưng mà đi tới bước này, còn có thể lùi về phía sau sao?
“Hoàng thượng cần ta vì nước phân ưu, ta không thể từ chối!”
Tư tưởng ở phương diện này của Tống Tiềm khác xa so với sự thuần túy của Tiểu Ngọc, từ nhỏ đến lớn hắn luôn được dạy dỗ tư tưởng trung quân của một thư sinh, vì dân vì nước là theo đuổi trọn đời của hắn. Tiểu Ngọc nhẹ nhàng tựa vào trên vai hắn, nghĩ thầm… Thôi, nàng yêu, không phải là một người như hắn sao?
Nếu hắn là một người lõi đời chỉ biết đến giới quan trường, sao nàng có thể yêu hắn sâu đậm được đây?
“Thiên Thành, mặc kệ chàng đi đâu, thiếp cũng sẽ ở bên cạnh chàng…”
Sau lễ mừng năm mới, Tống Tiềm vào triều. Đầu tiên Triệu Thận khẳng định công lao của hắn trong đàm phán hòa bình, chính thức tuyên bố bổ nhiệm hắn lần nữa.
Hoài Nam Đường trung chuyển sang tuyến đường phụ phía đông, Hoài Bắc Đường trung chuyển sang đường vận tải, theo dõi phòng tuyến Hải Châu, điều động quân đội đến Hải Châu, đóng quân tại Hải Châu.
Bổ nhiệm này, không phải chỉ đơn giản yêu cầu hắn đảm nhiệm cho phòng ngự của Hải Châu như vậy, một nửa chính vụ của Hoài Nam Đường, đến trên tay hắn.
Theo lý thuyết, bổ nhiệm trọng đại như vậy, còn phải được Thái Thượng Hoàng Triệu Cấu đồng ý… Triệu Thận là một hiếu tử, phàm là đại sự trong triều, cũng sẽ thương lượng với Triệu Cấu, nếu Triệu Cấu phản đối, là sự vụ khó thành.
Rất nhiều người cũng gửi hy vọng vào Triệu Cấu phản đối, bởi vì bọn họ không muốn thấy Tống Tiềm lên chức, hắn nổi lên, đại biểu tương lai sẽ phân chia quyền hành trên tay bọn họ.
Nhưng Triệu Cấu cũng ký thác kỳ vọng vào Tống Tiềm, không nói hai lời lập tức đồng ý.
Sau khi Tống Tiềm đang tiếp nhân bổ nhiệm hơn nửa tháng, mang theo gia quyến rời khỏi thành Lâm An.
Nếu chuyển nhà đi, chuyện này cũng không thể qua loa đại khái, cũng vài xe ngựa hành lý.
Tiểu Ngọc ôm Minh Nhi ngồi ở trên xe ngựa, cho đến khi rời khỏi thành Lâm An, mới kéo màn che lên nhìn cửa thành phía xa một cái.
Lại phải đi đến một địa phương xa lạ...