Đả khởi hoàng oanh nhi Mạc giáo chi thượng đề Đề thì kinh thiếp mộng Bất đắc đáo liêu tây*.
*Bài xuân oán của Kim Xương Tự Dịch thơ: (Bản dịch của Trần Trọng San) Đuổi giùm hộ thiếp con oanh. Đừng cho nó hót trên cành trêu ai. Làm tan mộng thiếp đang say. Thiếp không đến được Liêu Tây với chàng.
“Aizzz...”
Tiểu Ngọc không đếm được đây là lần thứ mấy nàng thở dài.
“Aizzz...”
“Phu nhân của nô tỳ ơi, người đừng thở dài nữa. Nô tỳ nghe mà cảm thấy lo lắng thay phu nhân đấy.”
Lê Hoa đang chải đầu cho Tiểu Ngọc, nghe Tiểu Ngọc thở dài năm lần bảy lượt, vội đổi chủ đề nói: “Hôm nay phu nhân muốn chải kiểu đầu gì?”
Tiểu Ngọc chống cằm nhìn gương mặt buồn phiền của bản thân trong gương đồng, lại thở dài nói: “Tùy tiện đi!”
Lê Hoa thật sự không có cách với nữ chủ nhân của mình nữa. Kể từ sau khi lão gia nhận lệnh đi đàm phán với quân phiên bang, phu nhân liền rầu rĩ không vui, mỗi ngày ngay cả chải đầu mặc quần áo cũng không có sức, cũng chỉ có lúc dỗ tiểu thiếu gia thì khuôn mặt mới tươi tắn hơn một chút. Cũng khó trách, tình cảm giữa lão gia và phu nhân vẫn luôn tốt như vậy. Trước khi đến làm ở Tống gia, Lê Hoa chưa bao giờ nghĩ tới tình cảm giữa hai vợ chồng lại có thể tốt như vậy, ngay cả ăn cơm cũng phải nắm tay, mỗi ngày lão gia ở nhà đều nói chuyện với phu nhân, chưa từng đỏ mặt* với phu nhân bao giờ.
*Ở đây có lẽ chỉ việc tức giận, nổi nóng.
“Phu nhân, người mà cứ tiếp tục thở dài như vậy nữa, trên mặt rất nhanh sẽ có nếp nhăn đấy..., đến lúc đó lão gia trở lại nhìn thấy không phải sẽ bị dọa sợ sao?” Lê Hoa nghĩ ra cách khác khuyên Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc cả kinh, sờ lên gò má theo bản năng, vừa cười đồng thời khinh bỉ một câu: “Quỷ tinh linh, dọa người dọa đến lợi hại!” Người tỳ nữ mới này quả thật không tệ, lanh lợi hơn đứa bé Tiểu Trân nhát gan kia nhiều, lại có phần cơ trí giống như Thủy Thanh Vân.
Nhớ tới Thủy Thanh Vân, Tiểu Ngọc lại nghĩ đến một tâm sự khác.
“Lê Hoa, dù sao hôm nay ta cũng không có việc gì làm... Em tìm mấy bà mối đến đây cho ta, ta muốn nói chút chuyện với các nàng.”
“Dạ. Phu nhân định làm mối cho ai sao?” Lê Hoa không nhịn được hỏi nhiều một câu.
Tiểu Ngọc liếc nàng một cái: “Đúng vậy, làm mối cho em, gả em cho một gã sai vặt sinh con đẻ cái giúp hắn, có muốn không?”
Lê Hoa lắc đầu liên tục, không dám nói nhiều nữa, chải đầu cho Tiểu Ngọc xong mới đi mời bà mối đến.
Tiểu Ngọc ôm đầu gối nhìn những bông tuyết trắng ngần đang rơi xuống ngoài cửa sổ, thời tiết càng ngày càng lạnh. Chàng đang ở phương Bắc, không biết có mặc đủ ấm không?
Thật ra thì Tiểu Ngọc cũng biết sự lo lắng này là dư thừa, dù sao Tống Tiềm cũng là quan viên cao cấp, bên cạnh còn có nhiều người hầu hạ, cũng không phải như mấy tên thư sinh nghèo khó đi thi, sao có thể bị đói bị lạnh chứ?
Chỉ là, dù sao cũng là một người vợ, lúc nào cũng cảm thấy chỉ có mình mới có thể thật sự chăm sóc tốt cho trượng phu, mấy người dưng kia sao có thể biết lạnh hiểu nóng.
Thiên Thành... Chàng mau trở lại, ta rất nhớ chàng!
***
Tống Tiềm đứng ở trên cổng thành Mông Thành, dựa vào thành tường tích đầy sương tuyết, nhìn vầng trăng tròn sáng ngời đã lên cao trên bầu trời.
Hiểu ngàn dặm gửi tương tư. Người yêu ở xa ngàn dặm, nhất định cũng đang đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng mà hướng về nhau đúng không?
“Thiên Thành, phía trên gió rét, huynh đừng đứng lâu quá. Rét lạnh bị bệnh, ta không ăn nói được với người ta đâu.”
Thì Quý Phong đi tới bên cạnh Tống Tiềm.
Mặc dù đang trong thời kì đàm phán hoà bình, nhưng Thì Quý Phong làm tướng soái vẫn mang một thân khôi giáp như cũ, áo giáp bị tuyết đọng, hàn quang lóe lên, bén nhọn bức người, quả nhiên vô cùng anh tuấn uy vũ.
Một vị chủ soái tựa như thiên thần như vậy, là đối tượng sùng bái của rất nhiều binh sĩ, từ ánh mắt kính sợ của đám binh lính trên tường thành là có thể nhìn ra, uy vọng của Thì Quý Phong ở trong quân đội ngày một lớn.
Tống Tiềm cười nhạt một tiếng nói: “Không ngủ được, lên đây đứng một lát, huynh còn chưa ngủ?”
“Ta cũng chưa muốn ngủ.” Thì Quý Phong tựa vào thành tường cạnh Tống Tim, cũng nhìn thấy ánh sáng chói mắt của mặt trăng.
Tống Tiềm nói: “Nếu mấy đại nhân đều đã tới, ta thấy nhiệm vụ của ta cũng sắp kết thúc rồi.”
Thì Quý Phong trào phúng gật đầu một cái: “Đúng vậy, mấy đại nhân vật.”
Bọn họ đều ăn ý không lên tiếng, mấy tên quan viên đàm phán hòa bình có địa vị kia mang theo dáng vẻ tràn đầy kiêu ngạo hơn hai người bọn họ, hai người đều có cảm giác đạo bất đồng bất tương vi mưu*, không muốn xã giao nhiều với những người này.
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Lý tưởng khác nhau thì không thể cùng ngồi bàn bạc với nhau được (Khổng Tử)
“Xem tình hình này, phải cần đến cả năm đấy.”
Lúc Tống Tiềm nói chuyện không mang theo nửa phần cảm giác khen ngợi, Thì Quý Phong nhạy cảm phát hiện hắn đang nhớ nhung Tiểu Ngọc.
Có người trong lòng đang chờ hắn trở về, đây là hạnh phúc cỡ nào chứ?
Mà mình, nhất định sẽ chỉ giống như bây giờ, phòng thủ biên quan, cô độc cả đời mà thôi!
Từ trước đến giờ Thì Ngộ Hào đều chưa từng quan tâm đến hôn sự của con trai mình, chính ông cũng đến tuổi trung niên mới kết hôn sinh con, ngoại trừ lần Thì Quý Phong từng động lòng với Tiểu Ngọc, thì cũng không liếc nửa con mắt tới những nữ nhân khác nữa.
Tống Tiềm cũng hiểu tâm sự của Thì Quý Phong, nhưng đứng trên lập trường của bản thân, cảm thấy tốt nhất là nên giữ yên lặng.
Thật lâu sau, Thì Quý Phong hà hơi ra một làn khói trắng, nói: “Lần này bổ nhiệm huynh làm phòng ngự sử Hải Châu, lại muốn phái đi ra ngoài một khoảng thời gian dài rồi! Hải Châu, ngược lại là một nơi tốt.”
Tống Tiềm không trả lời.
Hoàng đế Triệu Thận an bài như vậy, cũng dụng tâm lương khổ.
Địa phương Hải Châu này, bởi vì hải vận* thông suốt, cho nên xưa nay là một miếng thịt béo, ai cũng muốn cắn một miếng. Đều nói Hoàng đế bốn biển giàu có, nhưng mà lời này lại có chỗ vô ích. Rất nhiều Hoàng đế nhu nhược, chính lệnh không ra được thâm cung, tất cả cấp dưới đều bằng mặt mà không bằng lòng, còn có Hoàng đế bị chính nội thị độc chết, còn chưa người trông nom đâu.
*Hải vận: Vận chuyển đường biển
Bây giờ Triệu Thận thông qua vài chuyện để xây dựng quyền uy, tiếp đó, là muốn tóm địa phương tài chính vào tay mình.
Nhớ tới bản thân từng nói với Sử Hạo đại nhân, muốn trừ giặc ngoài, phải ổn định bên trong trước. Hiện tại quốc khố trống rỗng, quân phí hao tổn của cải cực lớn, nếu triều đình không thu được địa phương giàu có về trung ương, từ đầu đến cuối chuyện phạt Bắc này cũng chỉ là cảnh tượng huyền ảo.
Mình tới Hải Châu nhậm chức, nhất định là do Sử Hạo đại nhân đề cử với Hoàng đế. Mục đích là thông qua hắn, nắm giữ được buôn bán đường biển ở Hải Châu — hải vận ở Minh Châu cũng bị người Đại Thực nuốt mất không ít, chỉ có bên Hải Châu này, vẫn còn đáng giá.
Không thể cô phụ thánh ý được!
Mặc dù Tống Tiềm không nói một lời, nhưng Thì Quý Phong đã nghĩ ra hắn đi Hải Châu là để nhận dạng nhiệm vụ gì rồi.
Hắn nhỏ giọng nói với Tống Tiềm: “Ta có khả năng sẽ tới phủ Thọ Xuân đóng giữ.”
“Thật?”
Tống Tiềm không khỏi có chút vui mừng. Thì Quý Phong ở phủ Thọ Xuân, vậy thì có thể trợ giúp hắn quản lý hải vụ rồi. Hắn không sợ bản thân một mình tới nhậm chức sẽ khó có thể nắm được Địa Đầu Xà* trong tay, nhưng có người quen giúp một tay, tất nhiên là sẽ an tâm hơn rất nhiều.
*Xuất phát từ câu: Cường long nan áp địa đầu xà Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó. Nghĩa bóng: (cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ) hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương (phép vua thua lệ làng)
Hai người bàn bạc chính sự một lát, cũng không nhắc tới Tiểu Ngọc.
Nhưng bản lĩnh của Tiểu Ngọc, lại chưa bao giờ biến mất trong lòng bọn họ.
***
Tiểu Ngọc gọi rất nhiều bà mối đến, lại hóa ra là vì hôn sự của Thủy Thanh Vân.
Nàng nghĩ, mấy nữ tử này đã theo mình mấy năm, cũng sắp thành người một nhà. Phụ nữ có công việc ở Tống gia, sau khi xuất giá vẫn có thể ra ngoài làm việc, cũng không gây trở ngại. Chỉ là, chọn cho các nàng một phu quân như thế nào, thật đúng là một vấn đề.
Ứng với câu nói kia: Cao không được, thấp không xong!
Nói đến mấy cô nương trong veo như nước này, Tiểu Ngọc thật sự tương đối tự hào. Không người nào là không xinh đẹp và cơ trí, ra được phòng khách bán này bán nọ, vào được phòng bếp làm được món ăn? Nàng khổ tâm bồi dưỡng các nàng mấy năm, mọi người đều thấy nhiều đến quen mặt, cộng thêm dùng thuốc mỡ và mỹ phẩm của Mỹ Ngọc phường, lại ăn dược thiện dưỡng nhan của Mỹ Vị Cư, đúng là vô cùng xinh đẹp.
Thế nhưng đây là xã hội phong kiến, không phải thế kỷ hai mươi mốt. Vào ngàn năm sau, chỉ cần là mỹ nhân thì không lo không gả được, thế nhưng ở thời đại này còn có một thứ rất quan trọng, đó chính là “xuất thân“.
Các nàng đều là đứa trẻ nhà nghèo, cha mẹ không phải nông dân thì cũng là người dân nhỏ bé, nếu không thì làm sao lại để cho mấy bà buôn người có việc làm? May mà luật lệ của Tống Đại tương đối nhân tính hóa với nô tỳ của thời này, không cho phép bán đứt cả đời làm nô. Nếu không, cả đời họ đều là nô tỳ, có xinh đẹp hơn nữa cũng chỉ có thể lấy một tên gia đinh.
Giờ Tiểu Ngọc muốn tìm cho các nàng vài đối tượng điều kiện tốt, thật là vô cùng hao tổn tâm trí!
Chỉ có thể suy nghĩ một chút biện pháp từ trên đồ cưới. Tiểu Ngọc nói với mấy bà mối: “Các ngươi tìm cho ta một vài chàng trai thật tốt, đến lúc đó ta muốn xem từng người một! Diện mạo nhân phẩm đều phải tốt, trong nhà kém một chút cũng không sao cả, phương diện đồ cưới dễ thương lượng. Người của ta, chẳng lẽ không lấy ra được của hồi môn cân xứng sao?”
Bà mối vội vàng nịnh nọt Tiểu Ngọc: “Tống phu nhân thật là từ bi, làm nha đầu của người thật là tam sinh hữu hạnh* mà, lại còn đưa cho đồ cưới thật dầy. Chẳng trách người trong thành đều nói Tống phu nhân là Bồ Tát sống.”
*Tam sinh hữu hạnh: May mắn ba kiếp
Một năm kia, Tiểu Ngọc phát cháo miễn phí ở ngoài thành, danh tiếng lan truyền ra ngoài, ai cũng biết phu nhân Tống gia thích nhất là làm việc thiện. Tiểu Ngọc đã phân phó chưởng quỹ của Mỹ Vị Cư, nếu lại có nạn dân, lại tiếp tục tổ chức phát cháo miễn phí, cứu giúp cuộc đời bọn họ. Cho nên rất nhiều dân nghèo đều biết đến có một vị Tống phu nhân thiện lương như vậy, thậm chí có người còn ở trong nhà yên lặng thắp hương cầu phúc cho nàng.
Tiểu Ngọc mơ hồ nghe người ta nói đến những việc này, bây giờ bà mối ngay trước mặt khen ngợi nàng, ngược lại làm nàng cảm thấy ngượng ngùng. Thời đại này lòng người thành thật chất phác, được một bát cháo liền mang ơn, giống như đời sau của một người nào đó là một học sinh nghèo khó được người giúp đỡ học xong đại học, ngay cả muốn gặp mặt người giúp đỡ một lần cũng được.
Nếu đã muốn làm mối, Tiểu Ngọc chia ra tán gẫu với Thủy Thanh Vân, hỏi nàng một chút xem có người trong lòng hay không, miễn cho bản thân lại gậy đánh uyên ương. Thật ra thì tuổi mấy nữ hài này không nhỏ, bây giờ nữ chủ nhân muốn đích thân tìm phu quân cho các nàng, làm sao có thể không muốn? Nhưng mà từng người một lại mang vẻ mặt ngượng ngùng không nói lời nào, chỉ biết nghịch ngón tay vò vạt áo, lúc Liên Bình nói chuyện với Tiểu Ngọc đều chỉ chú ý xoắn vạt áo của mình, ý kiến gì cũng không nói.
Tiểu Ngọc làm mối không phải hai ba lần, theo lý thuyết thì cũng quen tay rồi, nhưng mà vẫn lần lượt bị mấy thiếu nữ cổ đại dễ xấu hổ này làm cho dở khóc dở cười. Chẳng lẽ lại tổ chức hoạt động xem mắt một lần?
Khoan đã, biện pháp này có thể cân nhắc một chút...
Nghĩ đến hoạt động xem mắt, Tiểu Ngọc lại nghĩ tới hội thưởng sen nửa năm trước, khi đó nhìn Tằng Mậu và Dương Bội Bội, Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn đều có chút không tầm thường... Không biết bọn họ có tiến triển gì hay không đây?
***
Hoa tuyết bay tán loạn, rất nhanh là sẽ tới tết mùng tám tháng chạp rồi.
Mà người thân nơi biên quan xa xôi, vẫn chưa trở về.