Uống rượu mừng của Từ Tâm, lại tham gia hôn lễ của Thanh Tranh, Tiểu Ngọc cao hứng không quá hai ngày, liền nghe Tống Tiềm nói đến tin tức từ tiền tuyến.
Tình hình chiến đấu không tốt lắm!
“Bảo bảo đến chơi cùng phụ thân!” Tiểu Ngọc giúp Tống Tiềm treo triều phục xong liền ôm Minh Nhi đến.
Tống Tiềm có thói quen là sau khi hạ triều nhất định phải ôm nhi tử chơi một hồi, mặc kệ chính vụ có bận rộn hay không cũng sẽ không gián đoạn. Minh Nhi và phụ thân cũng thân thiết, Tống Tiềm còn chưa trở lại bé đã ra cửa lớn để đón phụ thân, vô cùng dễ thương.
Nhà có kiều thê ái nhi, Tống Tiềm cảm thấy mình làm việc cực khổ bao nhiều cũng đáng giá. Chỉ cần về đến nhà có thể chơi cùng Minh Nhi một hồi, lại cùng Tiểu Ngọc nói hai câu, tất cả mệt nhọc sau một ngày làm sẽ không quét mà lui. Chỉ là, hôm nay ở trên triều đình nghe được những chuyện này quả thật làm cho tâm tình Tống Tiềm nặng nề, Tiểu Ngọc nhìn ra được giữa hai lông mày Tống Tiềm đầy mây đen, liền sai bà vú cho Minh Nhi đi ăn cơm.
“Thế nào, hôm nay có chuyện lớn?”
Tống Tiềm nghe Tiểu Ngọc hỏi, cũng không dối gạt nàng, liền nói cho nàng biết trên tình hình chiến trường rất căng thẳng.
Tài năng của Quý Phong, chỉ huy một đạo quân lớn sẽ không chút vấn đề nào. Rốt cuộc nơi nào xảy ra chuyện không may? Tiểu Ngọc âm thầm nghĩ, yên lặng nghe Tống Tiềm nói tiếp.
Tống Tiềm bắt đầu nói nguyên nhân. Vừa mới bắt đầu Bắc phạt thì Quân Tống liên tiếp giành được thắng lợi. Chủ soái Thời Quý Phong cùng Phó soái Lý Hiển Trung chia binh hai lối, công chiếm Linh Bích, Túc Châu, lại công chiếm Hồng Huyền. Tướng Kim Bồ Sát Đồ Mục, Đại Chu Nhân, Tiêu Kỳ nối đuôi nhau đầu hàng, người dân phương Bắc rối rít hưởng ứng, người quy phục nối liền không dứt.
Tin chiến thắng truyền tới Lâm An, Hoàng đế Triệu Thận mừng rỡ, phong Thời Quý Phong làm thảo sứ Hoài Nam, Kinh Đông, Hà Bắc, Lý Hiển Trung làm phó sứ. Nhưng chính vì Triệu Thận ban thưởng, khiến cho giữa Thời Quý Phong và Lý Hiển Trung chôn vùi mầm móng bất hòa. Lý Hiển Trung vốn là lão tướng nguyên triều, địa vị cao hơn nhiều so với Thời Quý Phong. Nhưng Thời Quý Phong được tân hoàng ưu ái, lại có công giữ vững Trấn Giang, có công chém Hoàn Nhan Lượng, cái sau vượt cái trước ép Lý Hiển Trung xuống.
Đối với lần này, Lý Hiển Trung canh cánh trong lòng, mà Trương Tuấn đối với việc Thời Quý Phong báo cáo cấp dưới không vâng mệnh cũng không xử lý, mặc cho Lý Hiển Trung không chịu nghe lệnh Thời Quý Phong, khiến cho quân Tống không cách nào phối hợp hành động, thống nhất chỉ huy.
Hơn nữa Lý Hiển Trung đối với quân sĩ thì có chút không công bằng, ba người binh lính thì được một ngàn tiền, mỗi người chỉ được hơn ba trăm, hoàn toàn không cách nào động viên các binh lính chiến đấu tích cực.
Thời Quý Phong làm chủ soái, nhiều lần trách cứ các hành vi của Lý Hiển Trung trước mặt chúng tướng, Lý Hiển Trung thẹn quá thành giận, đối với mệnh lệnh của Thời Quý Phong càng thêm bằng mặt mà không bằng lòng. Phần lớn binh lính ủng hộ Thời Quý Phong, oán giận Lý Hiển Trung, lần này sỹ khí của Quân Tống rất là suy yếu.
Mà lúc này mất đi tiên cơ, quân Kim tập hợp lại, điều binh khiển tướng, tụ họp hàng vạn địch nhân vây công Túc Châu!
“Người Kim vây thành?”
Tiểu Ngọc hiểu vì sao Tống Tiềm gấp gáp, bởi vì dù sao lâu nay Túc Châu nằm trong tay người Kim, Quân Tống chiến đấu ở xa, đã bị thiệt thòi. Hiện tại chủ tướng lại bất hoà, lòng quân không ổn định, là đại kỵ của nhà binh!
“Hiện tại Quý Phong và Lý Hiển Trung bên nào cũng cho là mình phải, tất cả đều tấu với hoàng thượng nói quân tình khẩn cấp, đối phương không chịu hợp tác. Haiz! Ta thật sự lo lắng cho Quý Phong!”
Tiểu Ngọc để Tống Tiềm ngồi xuống, đấm bóp bả vai cho hắn. Tống Tiềm sốt ruột cho Thời Quý Phong, nàng cảm giác không phải là nguyên nhân đấy. Bị đánh bại, cũng không phải là bị thua trận thôi, còn bị triều đình hỏi tội. Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Thời Quý Phong bị người kéo lui như vậy?
Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Thiên Thành, theo ta thấy, chuyện này nên để Sử Hạo - Sử đại nhân giải quyết.”
Nội tâm Tống Tiềm khẽ động.
Thân phận Sử Hạo, hắn vừa là lão sư của hoàng thượng khi còn là hoàng tử, vừa là đương kim Tể Tướng. Nếu như Sử Hạo có thể tham gia chuyện này khiến Triệu Thận hạ lệnh ủng hộ Thời Quý Phong, đương nhiên so với mình thượng tấu tốt hơn rất nhiều.
Tiểu Ngọc đối với thời cuộc, thông suốt hơn mình nhiều!
“Nhờ có nàng nhắc nhở, ta sẽ đi bái phỏng Sử đại nhân!” Tống Tiềm vội vã đứng dậy.
Tiểu Ngọc vội ngăn hắn: “Còn chưa dùng cơm tối đâu, Sử đại nhân khẳng định cũng đang dùng bữa, đừng quấy rầy người ta. Chậm một chút đi...... ít người thấy một chút.”
Triều thần kéo bè kết phái, từ trước tới nay luôn là đại kỵ của hoàng gia. Ngay cả Triệu Thận sủng ái Tống Tiềm, kính sợ Sử Hạo, nếu như nghe tiểu nhân sàm tấu, cũng không khỏi có vướng mắc trong lòng. Cẩn thận vẫn tốt hơn!
Tống Tiềm cảm động kéo tay Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc... May nhờ có nàng ở bên cạnh ta.”
Tiểu Ngọc dịu dàng cười một tiếng, nói: “Hai vợ chồng, nói lời buồn nôn gì đấy.”
Tống Tiềm nhẹ nhàng ôm nàng—— hai người đi đến phòng ăn.
Thật ra thì Thời Quý Phong cũng không phải là người ban đầu Triệu Thận định phái đi Bắc phạt, lý tưởng làm chủ soái nhất là Ngu Duẫn Văn.
Trước đây, Ngu Duẫn Văn từng nhậm chức Tuyên phủ sử Tứ Xuyên, ở Tứ Xuyên chuyên cần luyện binh tích lương, có nền móng quân sự rất tốt, vì vậy Triệu Thận tính toán ra lệnh hắn xuất binh từ Tứ Xuyên, mình thì phái hỏa quân Giang Hoài và Ngu Duẫn Văn gặp nhau tại Hà Nam.
Nhưng đáng tiếc chính là, Ngu Duẫn Văn vì nước vất vả cả đời, mệt nhọc quá độ, bệnh nặng qua đời.
Còn lại các cựu thần, Trương Tuấn mặc dù chủ chiến, nhưng làm người và năng lực đều không đủ kẻ dưới phục tùng. Sử Hạo Phiên Nhiên là một thư sinh, bày mưu tính kế có thể, nhưng ra trận giết địch thì không có nhuệ khí.
Cho nên Triệu Thận to gan đặt trọng trách lên người tướng trẻ Thời Quý Phong.
Sự lựa chọn này nhìn như là rơi vào đường cùng mới ra quyết định, trên thực tế cũng là trải qua đầy đủ suy tính. Trước kia cha Thời Quý Phong vốn là lão tướng, vốn có uy vọng trong tướng sỹ, cho nên mặc dù Thời Quý Phong trẻ tuổi, nhưng không đến mức bị thuộc hạ xem như không, vẫn còn Thời Ngộ Hào đang vì hắn âm thầm trấn giữ đấy. Còn nữa, Thời Quý Phong đúng là một mãnh tướng bền bỉ, lại từng xâm nhập trại địch chém giết Kim chủ, chiến công này nói ra ai cũng không phản bác được.
Nhưng Triệu Thận cũng là người trẻ tuổi, hiển nhiên đối với lòng tự ái của lão tướng Lý Hiển Trung có lẽ chưa nhìn ra được.
Lý Hiển Trung không phục, Triệu Thận rất nhức đầu. Bởi vì đảng phái Lý Hiển Trung ở trong triều đình cũng không ít, ý kiến của bọn họ, Triệu Thận không thể bỏ qua.
Chỉ là có Tể Tướng Sử Hạo ra mặt, tình huống sẽ trở nên hoàn toàn khác hẳn!
Hôm nay vào triều, Sử Hạo lập tức liền phân trần lợi hại, nói rõ đối với chủ soái nên phục tùng vô điều kiện.
Sử Hạo thậm chí thay đổi chính sách ôn hòa những ngày qua, lên án mạnh mẽ Lý Hiển Trung là tư tình quấy phá, không để ý đến an nguy của đất nước!
Có Sử Hạo ra mặt, phe các tướng lĩnh mừng rỡ, rối rít nói theo Sử Hạo. Cuối cùng kết quả nghị triều, là triệu Lý Hiển Trung về triều, phái một viên tướng khác hội hợp với Thời Quý Phong!
Lý Hiển Trung vốn đang thừa dịp quân Kim vây thành làm ồn ào, có thể lôi Thời Quý Phong xuống, ai có thể nghĩ tới khéo quá lại thành vụng? Lão già Sử Hạo vạn năm không lên tiếng, lần này tự nhiên lại kiên quyết đứng bên Thời Quý Phong như vậy, chưa bao giờ nghe nói hắn và Thời Quý Phong có liên hệ gì!
Nếu như Lý Hiển Trung biết, hắn thất bại chỉ vì đề nghị của một nữ tử muốn san sẻ với phu quân, chắc phải hộc máu mà chết!
Cho dù như thế nào, cuối cùng tinh thần chiến sĩ Quân Tống vì Lý Hiển Trung rời khỏi mà lần nữa thống nhất lại, bởi vì tướng lãnh được phái tới lần này, là thủ hạ cũ Thời Ngộ Hào.
Thời Quý Phong nhân lúc hăng hái, tập kích bất ngờ trại địch, đánh vạn quân Kim tan rã thành hàng trăm tiểu đội, từ từ tiêu diệt. Người Kim trước kia không ai bì nổi, nhưng dưới móng ngựa của Thời Quý Phong cũng không thể không cúi đầu xưng thần!
Ngay cả các thuyền chở lương thảo vật liệu, cũng bị đội quân của Thời Quý Phong đoạt trở lại. Đã thật lâu rồi Quân Tống không có được thắng lợi vô cùng phấn chấn, thề phải theo Thời Quý Phong lên thẳng phía Bắc, thu lại toàn bộ non sông đã mất!