Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 182: Mùa hè ngắm sen




Dù sao Tây Hồ giữa tháng sáu, cảnh tượng không giống với bốn mùa. Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng*.

*:trích trong bài thơ “Hiểu xuất Tĩnh Từ tống Lâm Tử Phương” (buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương) của Dương Vạn Lý. Có nghĩa là:

“Lá sen xanh biếc, trời xanh biếc

Dưới nắng, hoa sen thắm thiết hồng” (nguồn: Tống thi tứ tuyệt, NXB Thế giới, 2010) xem thêm ở: thivien.net

Thơ này Tiểu Ngọc đã thuộc từ nhỏ, chỉ là bây giờ đối mặt với phong cảnh vùng hồ đẹp đẽ mà nàng lại không thể đọc ra lừa dối người, bởi vì đáng lẽ tác giả bài thơ Dương Vạn Lý huynh ở chỗ của chồng nàng.

Tiểu Ngọc vốn nghĩ tới mời vài chị em sum họp, ai ngờ Tống Tiềm cũng nổi lên nhã hứng, đồng thời mời bạn tốt của hắn tới Tây hồ ngắm sen. Tống đại nhân hiếm khi mời, đám bạn tốt đương nhiên nể mặt, cho nên bọn họ một nhóm hơn mười người dứt khoát mướn một chiếc thuyền hoa từ từ dạo chơi ở trên Tây Hồ.

Hoa sen ở Tây Hồ ngay từ lúc Đường Tống đã rất nổi tiếng, Bạch Cư Dị có vịnh “Nhiễu lang hà hoa tam thập lý” (Lượn quanh hành lang hoa sen ba mươi dặm). Mùa hè dù rúc vào Phóng Hạc đình, hay là chèo thuyền dạo chơi ở vùng Tam Đàm (đầm) Ấn Nguyệt, phóng tầm mắt nhìn ra khắp nơi hiện ra một vẻ “Vạn can cao hà ánh kính quang” cảnh sắc mê người. Lúc này hương hoa sen Tây Hồ thổi qua, từng chiếc lá sen giống như quần màu xanh của thiếu nữ đón gió xoè ra, từng đóa hoa sen hoặc nụ hoa chớm nở, hoặc từng chút nở rộ, tùy ý nhìn không chỗ nào không đẹp, thấy sao mà vui tai vui mắt như thế.

Bọn họ thuê thuyền hoa rất lớn, bên ngoài thuyền hoa có dựng mái che nắng, mấy người đàn ông ngồi vào chỗ dưới mái che nắng uống rượu mua vui, hoặc bàn bạc thời sự, hoặc ngâm thơ làm câu đối, rất say sưa vui vẻ.

Trừ chủ nhân Tống Tiềm, Thích Thăng, Thì Quý Phong, Cố Ái Sinh, Hình Quang, Chung Bố Y, Dương Vạn Lý, thậm chí ngay cả Tằng Mậu rất ít xuất hiện cũng tới. Kể từ khi Tống Tiềm trở lại Lâm An, mấy người chưa từng cùng nhau họp lại chung một chỗ như vậy.

Tính tình mấy nam nhân không giống nhau, uống rượu vào cũng có hứng thú riêng. Tống Tiềm uống rượu là tự mình nhịp, mặt mỉm cười nhấp từng ngụm nhỏ, thỉnh thoảng nói vài câu trong vấn đề công tác với Dương Vạn Lý bên cạnh. Ba người Thì Quý Phong và Chung Bố Y, Tằng Mậu nội khí thâm hậu lại dùng chén lớn cụng rượu, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là uống một chén nối tiếp một chén, lúc này quát lên điên cuồng gào thét một tiếng, hù dọa đàn cò trên mặt hồ.

Thường ngày Cố Ái Sinh cũng thích uống điên cuồng, nhưng hôm nay không biết làm sao mà một mình nằm trên mạn thuyền tự rót tự uống, hình như có chút tâm sự.

Thời gian Thích Thăng và Cố Ái Sinh biết nhau cũng không ngắn, đi tới bên cạnh hắn hỏi:“Đang phiền cái gì đấy!”

Cố Ái Sinh mới phục hồi tinh thần lại, cười gượng nói:“Không có gì. Uống rượu!”

Thích Thăng cân nhắc nhìn vẻ mặt Cố Ái Sinh, hình như đã nhìn ra gì đó, Cố Ái Sinh không khỏi hoảng hốt một trận.

“Các vị lão gia, phu nhân bảo ta bưng chút điểm tâm tới mời các vị thưởng thức. Phu nhân nói, bụng rỗng uống rượu tổn hại sức khoẻ, kính xin các vị dùng nhiều điểm tâm hơn một chút!”

Huệ Nương chỉ huy hai người gia đinh lấy hộp đựng thức ăn từ trong thuyền hoa mở ra từng cái, từ bên trong lấy ra một đĩa lại một đĩa điểm tâm nhỏ.

Những thứ điểm tâm này phần lớn là vài lệ chi cao (bánh trái vải), lục đậu cao (bánh đậu xanh), lương phấn (bánh đúc đậu/ bánh bột lọc), kê bì (da gà), còn có vài đĩa thức ăn đầu mùa và trái cây.

Chung Bố Y cười ha ha:“Thiên Thành, phu nhân ngươi thật thú vị, những thứ điểm tâm này cũng quá tinh xảo rồi, một miếng nho nhỏ Đại lão gia ta cũng không dám gắp. Sợ điểm tâm này còn chưa lớn bằng đầu đũa của ta!”

Tống Tiềm nói: “Đây là điểm tâm Mỹ Vị Cư đưa tới giải nhiệt, mời các vị xin dùng đi, ha ha. Tuy là nhỏ một chút, coi như tiêu miệng.”

Mọi người cứ giễu cợt, vẫn là nhận ý tốt của chủ nhân, lấy điểm tâm lên nhâm nhi thưởng thức.

Bên ngoài nhóm đàn ông uống rượu phóng túng, phòng trong thuyền hoa lại là một loại tình hình khác.

Bày ra một Bàn Bát Tiên không lớn, mấy chị em tốt ngồi chung quanh. Tụ họp này là bởi vì ăn mừng Tần Xuân Nhạn vào cung làm thái y mà mở ra, Tần Xuân Nhạn tất nhiên ngồi ở chủ vị. Hôm nay cả người nàng mặc váy lụa mỏng màu hồng cánh sen, ngược lại đúng lúc hợp mùa, trông thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Y Từ Tâm ngồi ở bên cạnh nàng vừa vặn là ở chỗ cửa sổ, cả người gần như nằm ở trên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thỉnh thoảng còn say mê hít hít mũi, ngửi mùi hương hoa sen say lòng người này.

Nụ màu hoa hồng phấn nở ra giữa lá cây, mùi hương hoa sen trên nước. Làm sao chỉ một mình Y Từ Tâm bị phong cảnh này làm mê say, mấy cô gái còn lại cũng đang thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ, rất là vui vẻ. Tiểu Ngọc với bạn mới Dương Bội Bội ngồi ở bên cạnh một cánh cửa sổ khác, hai người rất nhanh đã quen thuộc.

Đêm đó Tiểu Ngọc thấy Dương Bội Bội theo Vân Châu đi dạo thanh lâu, cũng biết vị thiên kim Tư Dương Bá này bướng bỉnh chắc chắn không thua ngôi sao gây tai họa Vân Châu công chúa. Thật sự ngồi không tới chốc lát, Dương Bội Bội đã lộ ra bản sắc nghịch ngợm, mới vừa học được đi chọc cười với con trai Tú Tâm.

“Tiểu Quai Quai (Cục cưng bé nhỏ), cười một cái, dì mời con ăn kẹo đường?”

Dương Bội Bội nắm tay nhỏ bé của con trai Tú Tâm, cầm trong tay một viên đường cao đang dụ dỗ.

Đứa bé kia rất tham ăn, nước miếng thoáng cái chảy lan ra, nhưng vẫn không biết cười để gạt được viên đường cao kia, ngược lại oa một tiếng khóc lên.

“Oa oa oa ——”

Đứa bé vừa khóc vừa lăn lộn, đáng tiếc các dì cả phòng này cũng không có lương tâm càng cười thoải mái. Mẫu thân của hắn ôm hắn lên giúp hắn lau hết nước mũi, cười ha ha nói:“Con trai ngoan, đừng để ý tới những dì hư này, đợi lúc các nàng xuất giá mẫu thân dẫn con đi náo động phòng, cũng giày vò các nàng cho đủ!”

“Tú Tâm tỷ tỷ!”

Đám khuê nữ chưa lấy chồng trong phòng cũng ồn ào tới đỏ mặt, rối rít muốn tới cù Tú Tâm ngứa ngáy, trong một lúc cả phòng cười vui không dứt, ngay cả mọi người dưới mái che nắng bên ngoài cũng nghe thấy.

Thì Quý Phong nghe tiếng cười đùa của Tiểu Ngọc từ trong phòng truyền đến, trong lòng hơi đau, nàng —— sống rất thoải mái, vậy thì tốt. Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là nàng vui vẻ, về phần nàng có thể thuộc về mình hay không —— vấn đề này, đã không cần phải suy nghĩ rồi.

Hắn biết Tiểu Ngọc và Thiên Thành vĩnh viễn sẽ không tách ra, hắn đã chết, tim của hắn cũng sẽ chết theo. Để cho mình lặng lẽ bảo vệ nàng!

“Quý Phong, gần đây —— sắp ra trận à.”

Tống Tiềm nhẹ giọng nói.

Thì Quý Phong gật đầu:“Có thể là ta.”

Triệu Yểu làm nhiều động tác như vậy, từ từ loại bỏ phái chủ hòa từ trong triều đình ra ngoài, lại chỉ định đại soái Trương Tuấn ngày trước làm tướng, lòng Bắc phạt người ngoài đường cũng biết.

“Kim thượng thánh minh, có thể có lòng Bắc phạt, đương nhiên lính như chúng ta phải hợp lực.” Thì Quý Phong vẫn rất tán thành với chủ trương của Triệu Yểu, dù sao giành lại non sông là mơ ước của mấy đời người lính Nam Tống. Từ Tông Trạch đến Nhạc Phi, từ Nhạc Phi đến Trương Tuấn —— hiện giờ đến lượt hắn Thì Quý Phong!

“Được, ta mời huynh!”

Tống Tiềm và Thì Quý Phong vừa cụng chén, uống một hơi cạn sạch rượu.

Ngay lúc bọn hắn chạm chén keng như thế, bầu trời đột nhiên vang lên một tia sét đánh!

Thích Thăng nhìn chân trời từ từ nhuộm thành màu đen, gió thổi lên ào ào, biết chính là thời tiết sắp thay đổi.

Tục ngữ nói, trời tháng sáu, vẻ mặt trẻ con. Mới vừa rồi còn là cảnh sắc tươi đẹp chiếu rọi, lúc này sắc trời lại càng ngày càng tối, rõ ràng là mưa dông lớn sắp rơi xuống rồi.

“Tống Hoa, gọi người đến thu dọn đồ đạc. Chúng ta vào bên trong thuyền hoa ngồi nhé?”

Tống Tiềm làm chủ nhân đương nhiên phải gọi khách. Trong phòng trong thuyền hoa các nữ quyến ngồi, nghe thấy các lão gia sắp vào, liền vội vã dựng lên một bức bình phong lụa mỏng làm ngăn cách ở giữa phòng.

Mấy người Tống Tiềm chân trước vào trong phòng, thì lập tức truyền đến tiếng hạt mưa đập vào sàn tàu. Mây đen đầy trời mù mịt phủ xuống, đùng đùng! Lắc rắc lắc rắc! Có nhiều hạt mưa như đồng tiền lớn nhịp nhàng đánh vào sàn thuyền và trên nóc thuyền.”Đùng đùng!” Lại một tiếng sấm lớn! Giống như nổ tung Thiên Hà, bầu sóng lớn mưa to ào ào rơi xuống.

“Ha ha, lúc này chẳng những có thể thấy cảnh hoa sen mùa hè tươi đẹp, còn có thể thấy sen trong mưa, thật sự thú vị.” Tính tình Tằng Mậu thẳng thắn, không thèm để ý vỗ vỗ nước mưa trên người.

Dương Bội Bội ở bên trong nghe tiếng Tằng Mậu, vẻ mặt chợt thay đổi, “Hừ” một tiếng.

“Sao vậy, Bội Bội?” Tiểu Ngọc thấy loại phản ứng này của Dương Bội Bội, ngạc nhiên đến hỏi. Nàng ta và Tằng Mậu có thù oán sao?

Ừ —— Nhớ lại, ngày đó Dương Bội Bội và Tiễn Vân Châu chính là bị Tằng Mậu tìm về đi, chẳng lẽ ngay cả Dương đại tiểu thư vị Tằng vệ sĩ này cũng dạy dỗ một lần?

Dương Bội Bội nào dám nói ra nguyên nhân nàng tức giận, không thể làm gì khác hơn là có khổ tự mình nuốt. Đêm đó sau khi Tằng Mậu đưa Tiễn Vân Châu về cung, tự mình đưa nàng trở về phủ Tư Dương Bá, thì ở trước cửa phủ đúng lúc gặp được phụ thân cũng đi ra ngoài trở về. Vệ sĩ đáng chết này chẳng những không giấu giếm giúp mình, còn nói thẳng ra chuyện mình nữ giả nam trang theo công chúa làm liều, khiến nàng bị giũa cho một trận. Đáng ghét chết đựơc!

Dương Bội Bội là một tiểu thư khuê tú, đời này chưa từng chán ghét một nam nhân nào như vậy. Nếu nàng biết từ đầu cuộc gặp gỡ này có Tằng Mậu tham gia, nàng nhất định sẽ không tới.

Tiểu Ngọc thấy vẻ mặt Dương Bội Bội đau khổ, đoán chắc chắn là chuyện xấu có liên quan với buổi tối đó. Bản thân Tiểu Ngọc chính là người khởi xướng, chột dạ tột cùng, cũng không dám hỏi thêm nữa.

“Nước mưa đập vào, chúng ta đóng cửa sổ thôi.” Tiểu Ngọc gọi người hầu tới đóng cửa sổ. Lúc này thuyền hoa đang bơi tới chỗ sâu của hồ sen, Dương Bội Bội chợt thấy một cành sen tiến đến gần bên cửa sổ, nàng trước ngăn cản động tác đóng cửa sổ của người hầu: “Đợi một lát, ta hái cành hoa sen.”

Người làm vừa định khuyên nàng nguy hiểm, Dương Bội Bội đã đưa tay ra. Đúng lúc Tiểu Ngọc đang xoay người để cho người ta đóng một cửa sổ khác, chợt nghe thấy Dương Bội Bội kêu oa một tiếng, tiếp theo bùm rơi xuống nước!

“Bội Bội!”

Tiểu Ngọc nhào tới bên cửa sổ, đúng lúc thấy bọt nước do Dương Bội Bội rơi xuống nước bắn lên.

“Sao vậy sao vậy?”

Toàn bộ nam nhân bên ngoài nghe tiếng thét chói tai cũng xông vào, lúc này ai còn trông nom nam nữ thụ thụ bất thân?

“Bội Bội rơi xuống nước!”Tiểu Ngọc hốt hoảng kêu một tiếng, thì mấy người nam nhân biết võ nhảy xuống vèo vèo vèo.

Tống Tiềm ôm Tiểu Ngọc nói:“Không có chuyện gì, mấy người bọn hắn rất giỏi võ công, không sợ cứu không được.” Kỹ năng bơi của Tống Tiềm không tệ, chỉ là Cố Ái Sinh, Thì Quý Phong, Tằng Mậu và Chung Bố Y đã nhảy xuống, hắn rất tin tưởng những người anh em này.

Bên ngoài mưa gió chợt điên cuồng, dường như thuyền hoa trở thành lẻ loi lắc lư giữa sóng dữ, các nữ quyến không khỏi lo lắng an nguy của Dương Bội Bội, thị nữ bên người của Dương Bội Bội, Lan Hương lại càng khóc như mưa, mấy tỳ nữ đang an ủi nàng.

Thật ra chẳng qua thời gian chỉ trong chớp mắt, nhưng mà lại dài đằng đẳng như trăm ngàn năm vậy. Trong khoang thuyền gần như không ai nói chuyện với nhau, yên lặng chỉ nghe tiếng Lan Hương khóc thầm và tiếng hít thở nặng nề của mọi người.

“Rầm rầm!”

Vài người nhảy lên sàn thuyền từ trong nước, mọi người đang muốn tranh nhau ra nhìn chuyện gì xảy ra, lại thấy Tằng Mậu ôm Dương Bội Bội chạy vào phòng trong, phía sau là bọn người Cố Ái Sinh ướt đẫm, đương nhiên vẻ mặt nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.

“Cứu lên là tốt rồi!”

Tiểu Ngọc hơi thở phào nhẹ nhõm, thấy Dương Bội Bội mắt sáng hé mở, cũng không hôn mê, thở ra một hơi dài.

Các người hầu đưa lên khăn vải sạch sẽ cho đám nam nhân cứu người, vài người tự mình vận công ép khô quần áo, hoàn toàn không cần lau khăn vải. Mà Dương Bội Bội được đặt trên giường quý phi ở trong phòng, một tay Tần Xuân Nhạn đè ở ngực nàng loại bỏ nước trong bụng cho nàng.

“Trước thay quần áo cho nàng ấy!” Lúc này lời nói của đại phu chính là lệnh, đám nam nhân cũng đến bên ngoài bình phong để tránh nghi ngờ, tự có người làm tới xoa bóp thay quần áo cho Dương Bội Bội, bận rộn một lúc lâu mới thu xếp tốt cho nàng.

Tiểu Ngọc nghĩ thầm, ôi, Dương Bội Bội này thật sự cũng như Tiễn Vân Châu, công lực gây rắc rối không thể coi thường!