“Chắc vị này là Tống phu nhân?”
Một câu nói bình thường này của Dương Bội Bội lại khiến cho tất cả mọi người ngồi cùng bàn với Tiểu Ngọc và ngay cả bản thân Tiểu Ngọc cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ở đây còn có rất nhiều danh môn thục nữ nhà quan lại quyền quý, tại sao Dương Bội Bội lại chỉ chào hỏi với một người đến cả phong cáo mệnh cũng chưa có như Tiểu Ngọc?
Tiểu Ngọc thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, bình tĩnh cúi người về phía Dương Bội Bội. Mặc dù Dương Bội Bội xuất thân danh môn, nhưng thân phận hiện giờ của mình bây giờ cũng mệnh phụ, không nên để mất thân phận, khiêm tốn cung kính lấy lòng quá mức cũng không được.
Ngay cả trước mặt Ngô thái hậu, Chu hoàng hậu và công chúa Vân Châu có thân phận cao hơn nhiều so với Dương Bội Bội, Tiểu Ngọc cũng chưa từng dùng vẻ mặt hèn mọn mà đối xử, từ trước đến nay nàng vẫn cho rằng, chỉ có người có lòng tự tôn, mới có thể được người khác tôn trọng.
“Tống phu nhân, ta vẫn thường nghe người ta nói ngươi có sự nghiên cứu đối với những đồ ăn dưỡng sinh. Vừa rồi tổ mẫu ta cũng hỏi ngươi, không biết Tống phu nhân có thể đến ngồi vào bàn chủ vị không?”
Dương Bội Bội này nhìn là biết đây là nữ tử của một gia đình lớn, cách nói năng vô cùng đúng mực, không có chút kiêu căng nào. Tiểu Ngọc cười nói: “Vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh!”
Ánh mắt mọi người toát lên sự hâm mộ mà nhìn theo bóng dáng Tiểu Ngọc rời khỏi bàn yến hội, nhưng Kim Diệu Liên lại rất tức giận. Còn chưa nghĩ ra cách nào để cho tiểu tiện nhân này mất mặt, vậy mà nàng lại lập tức được ngồi lên bàn chủ trì đó? Đó chính là chỗ ngồi mà tam phẩm cáo mệnh phu nhân mới có tư cách ngồi!
Tiểu Ngọc sóng vai đi với Dương Bội Bội, hiện giờ Dương Bội Bội cao hơn nàng ít nhất nửa cái đầu, thời đại này đúng là rất ít thấy cô nương cao gầy như vậy. Nàng có chút nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư Bội bội nghe ai nói đến ta?”
Dương Bội Bội khẽ cười nói: “Còn không phải nha đầu Tần Xuân Nhạn kia. Từ nhỏ chúng ta đã biết nhau, gần đây ta hay vào cung nên thường gặp được nàng, nàng vẫn lải nhải với ta rằng ngươi là từ điển đồ ăn chữa bệnh của mọi người, ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu!”
Nghe Dương Bội Bội nói những lời này có vẻ khá tùy tiện, xem ra nàng ta rất quen thuộc với Tần Xuân Nhạn. Nhưng được một vị thầy thuốc có y thuật cao minh gọi mình là từ điển đồ ăn chữa bệnh của mọi người, Tiểu Ngọc không khỏi xấu hổ, nào có lợi hại như thế? Nàng cũng chỉ là thích nghiên cứu hạ dược thiện* thôi, đâu dám ----- (*dược thiện: đồ ăn được kết hợp với thuốc)
Tiểu Ngọc liên tục nói chính mình không là gì của mọi người, nhưng Dương Bội Bội lại cho rằng nàng đang khiêm tốn, lại càng có thêm hảo cảm với nàng hơn rồi. Đến bàn chủ trì, Tiểu Ngọc vừa nhìn đã thấy tất cả mọi người đều là phu nhân uy nghiêm hơn bốn mươi tuổi, một loạt ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nàng. Tiểu Ngọc dường như sinh ra một cảm giác bị người ta dò xét, vội vàng thu lại tâm tình, mỉm cười hành lễ với mọi người, sau đó mới đặt ánh mắt lên trên người Tiễn lão thái quân.
“Chào Lão thái quân!” Tiểu Ngọc nhu thuận kêu một tiếng, lão thái quân cười ha ha bảo nàng đi đến, hiền hoà nói: “Ngồi đi, ngồi đi.” Tiếp theo, lại tự mình giới thiệu nàng với vài vị cáo mệnh phu nhân đang ngồi ở đó.
Càng là người có địa vị cao, thường lại là người càng khiêm tốn. Tiểu Ngọc gặp qua rất nhiều người có địa vị rất cao ví dụ như Tiền hoàng Triệu Cấu, Ngô thái hậu, hoàng đế Triệu Yếu..vâng vâng... Bọn họ không quá nghiêm khắc với cấp dưới, nhiều lúc còn rất hòa nhã. Ngược lại, những người có chút quyền lực này lại cho rằng bản thân mình là rất hơn người, vô cùng khó lường cho nên rất kiêu ngạo hung hãn. Trong lòng nàng oán thầm Kim Diệu Liên, ngươi chỉ là một phu nhân Viên Ngoại còn thấp hơn so với Tri Phủ phu nhân là ta, người hơn ta cái gì mà đòi khinh thường ta? Hừ!
Tiễn lão thái quân qua miệng của Tần Xuân Nhạn mà nghe được tên tuổi của Tiểu Ngọc. Tần Xuân Nhạn thường đến khám bệnh cho bà, nói một vài chuyện bát quái cho bà nghe. Ở địa vị này của bà, bọn hạ nhân thì không thể nào kể chuyện bát quái cho bà nghe, cho nên “đại danh đỉnh đỉnh” “phu nhân nha hoàn” đúng là bà không biết đến. Bà gọi Tiểu Ngọc đến, là muốn hỏi một chút về cách dưỡng sinh. Làm một lão nhân gia phú quý như vậy, ngoài vấn đề thân thể mạnh khỏe này đáng để bà quan tâm ra, những chuyện khác còn cần bà suy nghĩ sao?
Đời trước cuối tuần nào Tiểu Ngọc cũng đã xem “thầy thuốc gia đình”, biết không ít cách dưỡng sinh của người già.
Vốn mồm miệng nàng hoạt bát, thêm vào đó được hai vị nữ quan y cục nghiêm khắc huấn luyện, lời nói vô cùng khéo léo, khiến cho cả đám phu nhân trung niên âm thầm gật đầu.
Không thể tưởng được vị Tri phủ phu nhân còn trẻ này phải đối mặt với nhiều phu nhân tôn quý hơn nàng vậy mà nàng cũng không hề rụt rè chút nào. Xem ra trong vòng tròn phu nhân của kinh thành, sẽ xuất hiện ngôi sao mới rồi sao?
Ở phía bên này, Tiểu Ngọc đang nói về đạo dưỡng sinh với Tiễn lão thái quân, dưỡng thân trong tiết trời nóng vô cùng này như thế nào: “Lão thái quân, người cũng đã biết câu nói 'thiên nhân tương ứng'?”
“A..., câu này hiểu như thế nào?” Tiểu Ngọc nói chuyện rất là thú vị, lão thái quân cũng bị hấp dẫn vào câu chuyện của nàng.
“Là nói, chúng ta là ‘nhân' có sự tương tác với 'thiên', thời tiết 'nóng', thì nên lấy 'mát' để khắc chế; trong người 'khô', thì có thể lấy ‘Thanh’ để xua. Thật ra, 'thanh - khô' giải nhiệt là điểm chính của dưỡng sinh. Chỉ cần 'tĩnh dưỡng đừng nóng vội', cho dù giữa ngày hè cũng không khó chịu!”
Lão thái quân cười nói: “Cái đó chẳng phải được gọi là 'lòng tĩnh tự nhiên sẽ mát' đó sao!”
“Người nói rất đúng, ôi chao, những thứ này không nên do ta nói, là người dạy bảo chúng ta mới đúng.” Tiểu Ngọc không im hơi lặng tiếng đưa người ta lên cao, lời hay người nào mà chẳng thích nghe? Chưa bao giờ nàng keo kiệt lời ca ngợi người khác, nhất là khi những lời ca ngợi này còn rất có lợi với nàng.
Tiểu Ngọc lại nói tiếp: “Người ta nói thời tiết mùa hè nên 'sáu Thanh': Đầu óc thanh tỉnh, đồ ăn nhẹ, thể hư thanh bổ, phòng ở mát mẻ, thân thể sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, du nhạc thanh tịnh. Làm được 'sáu Thanh' này, tự nhiên mọi người sẽ mạnh khỏe, mọi bệnh đều tiêu trừ!”
Mọi người nghe Tiểu Ngọc nói chuyện có bài có bản hẳn hoi, vô cùng có ý tứ, hơn nữa những quý phu nhân đang ngồi ở đây có độ tuổi không nhỏ, ít hay nhiều đều sẽ bị ốm đau, lập tức mở miệng hỏi.
Mặt Tiểu Ngọc hiện lên ý cười, làm “thầy thuốc bảo vệ sức khoẻ”, nói với các nàng về một số bí quyết bảo vệ sức khỏe, làm cho những vị phụ nữ trung niên này cực kì vui vẻ.
Kim Diệu Liên ngồi ở phía xa, nhìn Tiểu Ngọc rất là vui vẻ tự nhiên ngồi vị trí bàn chủ vị, trở thành trung tâm nói chuyện của mọi người, âm thầm hận! Nữ nhân này có cái gì tốt, chẳng lẽ trên người nàng ta có bảo bối? Tại sao tất cả mọi người đều xoay xung quanh nàng, đáng giận! Đến cả mình luôn không thể đi vào vòng tròn của cáo mệnh phu nhân, nàng ta lại dễ dàng đi vào, về sau nàng muốn phiền toái nàng ta lại càng khó khăn hơn.
Lúc yến hội kết thúc, Dương Bội Bội tự mình đưa Tiểu Ngọc ra ngoài, nói với nàng: “Tống phu nhân, về sau ngươi nên thường xuyên tới phủ ta làm khách, ta rất ít khi thấy tổ mẫu hợp ý người nào như vậy!”
Tiểu Ngọc cười thầm khẳng định lão nhân gia này thích nghe dưỡng sinh, đây là chuyện xưa nay đều giống nhau. Không nghĩ tới hôm nay nàng lại có thu hoạch ngoài ý muốn, có thể kết mối quan hệ tốt với trưởng bối của Tiễn Vương là Tiễn lão thái quân, hẳn là lá bài này dùng tốt?
Từ trong miệng của Dương Bội Bội, Tiểu Ngọc lại ngoài ý muốn mà biết được, Tần Xuân Nhạn sắp kế thừa phụ thân của nàng ta để trở thành một vị nữ thái y của hoàng cung, đây là yêu cầu của Chu hoàng hậu, thầm nghĩ đến Gia Nhi cũng rất thích cô nương Xuân Nhạn này? Hôm nào mở yến hội chúc mừng nàng ấy một phen mới được.
Hai phu thê trở lại Tống phủ, tháo đám trang sức và quần áo quý trọng ra, rồi tắm rửa chải đầu xong xuôi mới nhẹ nhàng thở ra. Tiểu Ngọc nằm úp sấp ở trên giường không để ý đến hình tượng, thở dài nói: “Ai - - tham gia một cái yến hội còn mệt hơn so với việc chạy mười dặm đường! Kiểu yến hội này nên tham gia càng ít càng tốt.”Nàng giả dạng phu nhân đoan trang rất khổ cực, còn phải ứng phó với các kiểu phu nhân không có ý tốt ngày xưa, bây giờ xương cốt như muốn rã rời.
Hai ngày này, Tống Tiềm cung kính với lão bà như với cụ bà, thấy lão bà đại nhân mệt muốn chết rồi, vội vàng đến ấn eo đấm lưng cho nàng, vô cùng chân chó. Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của phu quân, đột nhiên cầm lấy tay hắn, hung hăng cắn một ngụm.
“A!”
Tống Tiềm hoảng sợ, rút tay về, nhảy sang một bên.
“Tiểu Ngọc, sao nàng cắn ta?”
Tiểu Ngọc nở nụ cười hai tiếng, nói: “Không biết, nhìn chàng thuận mắt nên cắn hai cái, không được sao?”
“Được được, chỉ cần lão bà đại nhân vui vẻ thì cắn ta mười cái cũng được.” Tống Tiềm nói xong, còn tưởng thật liền đưa tay ra, gắt gao nhắm mắt lại, bộ dáng như chiến sĩ anh dũng hy sinh.
“Dừng! Chơi không vui nữa.” Tiểu Ngọc liếc Tống Tiềm một cái, gọi người bế Minh Nhi vào, cho bé bú sữa.
Cho Minh Nhi uống no và dỗ bé đi ngủ rồi, Tiểu Ngọc mới nhớ tới rồi hỏi hôm nay Tống Tiềm có tin gì mới ở trong yến hội. Tống Tiềm sờ sờ cái mũi: “Mấy kiểu yến hội này đều vô cùng buồn tẻ, lại không có gì chơi. Là Tư Dương Bá muốn làm học đường!”
Mở học đường?
Là một nữ giáo sư trước kia, nàng vừa nghe chuyện có quan hệ giáo dục, tâm trạng tỉnh táo ngay trở lại, muốn Tống Tiềm nói tường tận về chuyện này.
Tư Dương Bá Dương Công có tính tình ôn hoà hiền hậu, ông ta không thích tham dự chính sự, chỉ một lòng ở nhà nghiên cứu học vấn. Lần này ông ta lại đề xướng mở “Tây Môn học”, muốn mở một học đường ở Lâm An, phủ Tây Môn, làm chỗ học cho con trai trưởng của gia đình quý tộc trong vùng.
“A... mở học đường ở Lâm An, chắc chắn sẽ phải mời Tri Phủ Lâm An là chàng ra mặt rồi. Hóa ra Lâm An không có học đường của quý tộc sao?”
“Có. Tứ Môn quán là một học đường của đệ tử quý tộc. Hiện giờ Dương Công xướng lập muốn mở một học đường Tây Môn, đệ tử trong vùng sẽ có thêm một khu học đường, có thể nói đây là một việc tốt. Cho nên ta nói với Dương Công, muốn Tây Môn học trở thành học đường đứng đầu, nên tiến hành một số hoạt động đàm luận định kỳ với Vương Cung học, Tứ Môn quán, Trúc Lâm thư viện, Bạch Vân thư viện hàng năm, như vậy đều có lợi cho các bên.”
Oa? Rất là tốt, còn biết được nên làm trao đổi học thuật, quan niệm rất hiện đại...!
Tống Tiềm vẫn chưa nói cho Tiểu Ngọc, sau khi hắn đề xuất đề nghị này, được rất nhiều người ở đó tán thưởng, khen Tống Tiềm không hổ là xuất thân Trạng Nguyên, rất là để ý đến việc nghiên cứu học vấn. Bữa yến hội hôm nay, không chỉ Tiểu Ngọc thuận lợi tiến vào vòng tròn của phu nhân Lâm An, cũng là bước đầu để Tống Tiềm từ từ dung nhập ở chốn quan trường.
Tối hôm nay hai người bọn họ đều thu hoạch được rất nhiều, chỉ là giờ phút này trong đầu hai người bọn họ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đi ngủ ….
Hai ngày sau, Tần Xuân Nhạn, Tú Tâm, Văn Quyên, Y Từ Tâm thậm chí ngay cả Dương Bội Bội đều đã nhận được một tấm thiệp mời của Tống phủ. Hóa ra Tiểu Ngọc muốn mở một yến hội chúc mừng Tần Xuân Nhạn tiến cung nhậm chức nữ thái y, cũng nhân cơ hội đó nhằm tụ hội với bọn tỷ muội. Tuy nàng không quen biết với Dương Bội Bội, nhưng nàng ta là bạn bè của Tần Xuân Nhạn, nên mời đi cùng.
Tiểu Ngọc muốn nổi bật, nên thiệp mời còn kèm thêm một phong thư, nói rõ lần tụ hội này cũng không phải được tổ chức trong tửu lâu tục khí như bình thường, mà là một cuộc “hội thưởng sen”!
Mùa hè đến, là thời điểm hoa sen đẹp nhất thời.
Mà Tiểu Ngọc chính là hoa sen đứng thẳng trong hồ kia, hương thơm thanh nhã, duyên dáng yêu kiều, tỏa ra ánh sáng đặc biệt của mình nàng.