Thời gian Thủy Thanh Vân đi theo Tiểu Ngọc làm việc cũng không ngắn. Lúc vừa mới đến nàng còn chưa tròn 16 tuổi, trên khuôn mặt trẻ con phấn nộn còn chưa thoát hết nét trẻ thơ. Làm trưởng quầy một hai năm như vậy, thân thể chẳng những thay đổi trở nên xinh đẹp, nói chuyện làm việc đều cực kỳ đáng tin cậy, cũng có chút danh tiếng ở trên phố Lâm An Thiên. Rất nhiều lão bản khi nói đến Thủy cô nương của Mỹ Ngọc phường, đều dựng thẳng ngón tay cái lên khen ngợi, đồng thời cũng cảm thán tại sao mình lại không mời được một nữ nhân viên tài giỏi như vậy.
Tiểu Ngọc luôn luôn rất yên tâm đối với Thủy Thanh Vân, cho nên khi nghe thấy Thủy Thanh Vân bị người khác đánh thì ngạc nhiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mọi người đều biết thân phận hiện tại của Tiểu Ngọc rất nhạy cảm nên không thể tùy tiện ra mặt, cho nên nếu không phải chuyện lớn cũng không dám đi làm phiền nàng. Thế nhưng chuyện Thủy Thanh Vân bị đánh này cũng không tính là chuyện nhỏ, vẫn nên bẩm báo cho đại lão bản đứng đằng sau thì hơn.
Mà Mạnh Hạ đến báo cáo cũng ăn nói vô cùng rõ ràng, rất nhanh đã nói rõ hết chân tướng của sự việc. Thì ra vấn đề nằm ở chỗ Tiểu Ngọc bảo Thủy Thanh Vân đi tìm người phát ngôn cho sản phẩm của Mỹ Ngọc phường.
Ban đầu, Thủy Thanh Vân hướng tới chính là cô nương Tân Hồng của Phong Hoa lầu, một hai năm nay nàng ta cũng được coi như là một nhân vật đứng đầu phố hoa, mặc dù không có loại khí thế mạnh mẽ như Quan Quan nhưng cũng có không ít bề tôi dưới váy.
Mà vài vị cô nương khác cũng mơ tưởng sự nổi trội này. Thậm chí có người còn đồng ý với Thủy Thanh Vân, chỉ cần để cho mình lên làm người phát ngôn của Mỹ Ngọc phường, sẽ cho Thủy Thanh Vân không ít lợi ích.
Nhưng Thủy Thanh Vân dầu muối không vào, người khác có nói thiệt hơn thế nào cũng vô dụng, vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu đi tìm cô nương Tân Hồng.
Hôm nay, Thủy Thanh Vân ra khỏi Phong Hoa lầu chưa được bao lâu, đã bị vài người phụ nhân* thô lỗ ngăn cản mắng nàng không biết phải trái, lại còn có một phụ nhân muốn lấy cái bô định hắt lên người Thủy Thanh Vân!
*phụ nhân: phụ nữ đã có chồng
Mạnh Hạ, Xuân Tư đi theo bên cạnh Thủy Thanh Vân cũng không đánh lại được mấy người phụ nhân chanh chua này, ba người khó khăn lắm mới tránh được sự tấn công của cái bô, chật vật chạy về Mỹ Ngọc phường. Thủy Thanh Vân bị mấy người đó vây vào giữa chịu không ít tội, mặt bị tát mấy cái, trên tay còn bị cào mấy vết thương, hiện tại đang ở trong Thanh Tâm đường chữa thương, đang khóc rất đau lòng đấy.
Tiểu Ngọc lập tức đứng dậy, dẫn theo Tiểu Trân đi thẳng đến Thanh Tâm đường.
Ở trong kiệu, Tiểu Ngọc nghĩ đến việc Thủy Thanh Vân bị đánh, trong lòng lại có một chút cảm xúc khác.
Mỹ Ngọc phường hết khổ rồi!
Trước đây, khi nàng mở cửa tiệm vô cùng khó khăn, để thu hút sự chú ý của người khác, vừa bảo Kiều Kiều chờ người đi trên phố làm quảng cáo, lại tìm Thích Thăng mở hội tuyên bố sản phẩm mới, lúc khai trương để cho Tú Tâm, Hải Đường ca hát, đa dạng các kiểu, đều chỉ vì cầu người đến mua sản phẩm của mình.
Hiện giờ mấy người danh kỹ ở phố hoa lại vì muốn làm người phát ngôn cho sản phẩm của mình mà khóc lóc om sòm làm mấy chuyện xấu xa, nhưng thấy các nàng cực kỳ coi trọng chuyện này, từ các khía cạnh đã phản ánh rõ lực ảnh hưởng rất lớn của Mỹ Ngọc phường trong “giới quý tộc” ở Lâm An.
Tiểu Ngọc nhớ rõ mộng tưởng ngay lúc đó của mình là làm tiểu thư Estee Lauder của triều Đại Tống, xem ra mộng tưởng này đã thực hiện được rồi!
Ở Lâm An, xét về xuất thân, phu gia, hoặc phạm vi sinh hoạt của đủ mọi tầng lớp phụ nhân đã vẽ thành vô số vòng tròn lớn nhỏ. Vòng tròn phu nhân thương nhân, vòng tròn nữ tử thanh lâu, vòng tròn bà chủ nhà bần hàn.... Cao cấp nhất trong những vòng tròn đó đương nhiên chính là lấy ‘vòng tròn quý phụ’ của phu nhân nhà quan làm chủ.
Bây giờ, ở trong vòng tròn quý phụ, Mỹ Ngọc phường cũng xem như là cửa tiệm có tên tuổi rất lớn, ai bảo Ngô hoàng hậu của năm đó, Chu hoàng hậu của hiện tại, còn có nữ quan, nhóm cung nữ trong cung đều thích dùng sản phẩm của Mỹ Ngọc phường chứ?
Ài, cái này có thể dùng từ người nổi tiếng nhiều thị phi để an ủi mình hay không?
Lúc Tiểu Ngọc nhìn thấy Thủy Thanh Vân, cảm xúc của Thủy Thanh Vân đã ổn định lại không ít, chỉ là vết bầm trên mặt vẫn như cũ.
”Phu nhân....Thanh Vân không giải quyết tốt sự việc, thật có lỗi.” Lời đầu tiên của Thủy Thanh Vân là tự kiểm điểm mà không phải vội vàng cáo trạng, điều này làm cho Tiểu Ngọc càng thêm tán thưởng. Người ra ngoài làm việc, quả đúng là không giống như người khác.
”Biết là ai làm chưa?” Tuy Tiểu Ngọc hỏi Thủy Thanh Vân, nhưng ánh mắt lại nhìn Thích Thăng.
Thích Thăng nói: “Vừa rồi ta và các nàng đều đã nghĩ tới vài người, vẫn là nữ nhân kia của Cầm Hương các có tình nghi lớn nhất.”
”Nữ nhân kia? Ai vậy?”
”Còn ai nữa, chính là Hứa Man Man của Cầm Hương các!” Theo bên cạnh giúp Thủy Thanh Vân, vẻ mặt Xuân Tư rất tức giận.
Theo như Xuân Tư nói, Hứa Man Man đã phái người đến tìm Thủy Thanh Vân hai lần. Một lần, sau khi bị Thủy Thanh Vân từ chối, lúc ra về liền nói những lời khó nghe, còn nói ra mấy lời độc ác kiểu “Không biết điều thì ngươi sẽ biết tay“.
”Nữ nhân này có bối cảnh thế nào, không biết địa vị của Mỹ Ngọc phường chúng ta hay sao?” Nha đầu Tiểu Trân bên người Tiểu Ngọc không nhịn được nói xen vào.
Rất nhiều người đều biết, Mỹ Ngọc phường chính là sản nghiệp của tri phủ Lâm An Tống Tiềm. Đương nhiên, phần lớn mọi người cho rằng Tống Tiềm là người bỏ vốn để cho Thích Thăng hỗ trợ kinh doanh, rất ít người biết đại lão bản chân chính là Tiểu Ngọc.
Những cô nương ở phố hoa cũng không phải là nhược trí, các nàng sinh hoạt trong hoàn cảnh phức tạp hơn gấp trăm lần so với những phụ nhân bình thường, bản lĩnh tùy mặt gửi lời còn mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, nào dám tùy ý khiêu chiến với tri phủ Lâm An, ngại sống lâu sao?
Tiểu Ngọc đoán Hứa Man Man này nhất định là đồ ngoại lai, vừa đặt chân đến Lâm An, chưa làm rõ tình huống đã khóc lóc om sòm, muốn mượn cơ hội lập uy, lại thành nâng đá đập chân mình. Tiểu Ngọc cũng sẽ không cho phép một kẻ bắt nạt tỷ muội của mình được sống dễ chịu!
”Nghe nói Hứa Man Man vốn là phận má hồng phương Bắc, ở bản địa cũng là một danh kỹ xuất chúng. Gần đây mới đến Lâm An, mới treo biển hành nghề ở Cầm Hương các được một tháng mà thôi.” Thích Thăng nói.
”Ừm... Thích Vấn Chi ngươi vẫn là người biết rất rõ mọi chuyện của thanh lâu như trước nhỉ.” Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn Thích Thăng một cái, sống lưng Thích Thăng toát mồ hôi lạnh. Nhanh mồm nhanh miệng như vậy để làm gì... Thích Thăng thật sự muốn tát mình một cái.
Tiểu Ngọc cũng không tiếp tục trêu trọc Thích Thăng nữa, nàng nói với Thích Thăng: “Nếu là thật, ta đây muốn phá bỏ cái Cầm Hương các ấy rồi!”
”Phá bỏ hả? Phá bỏ thế nào?”
Mấy người Thủy Thanh Vân và Thích Thăng trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc. Thủy Thanh Vân bước lên phía trước kéo Tiểu Ngọc nói: “Phu nhân, đừng vì ta mà nổi lên tranh chấp, ngài tội gì phải chấp nhất với loại người ti tiện đó!”
Tiểu Ngọc không đồng ý cách nói này, chỉ nói: “Trước tiên phải điều tra rõ xem có phải Hứa Man Man làm không rồi nói sau. Thật ra cũng không khó, Hứa Man Man là người từ nơi khác mới đến, mấy người phụ nhân mà nàng sai khiến nhất định chỉ là những phụ nhân làm việc vặt trong Cầm Hương các. Xuân Tư, bây giờ ngươi hãy đi đến cửa sau của Cầm Hương các canh chừng cho ta, canh giữ cả một ngày, nếu như nhìn thấy những người phụ nhân này ra vào, liền khẳng định là do Hứa Man Man sai khiến rồi!”
Thấy Xuân Tư còn đang do dự, khuôn mặt thanh tú của Tiểu Ngọc trầm xuống: “Không nghe lời của ta nữa sao?”
”Vâng, phu nhân!” Trong cảm nhận của những tiểu cô nương này, Tiểu Ngọc có lực uy hiếp cực lớn, Xuân Tư vội vàng đồng ý, nhanh chóng rời đi.
”Thanh Vân, ngươi nghỉ ngơi thật tốt. Chờ tra ra là ai làm, ta lại đi đòi lại công bằng cho ngươi!” Tiểu Ngọc nhớ nhung nhi tử ở nhà, dặn dò hai câu liền vội vàng chào từ biệt.
Thích Thăng vẫn còn đang suy nghĩ từ “phá bỏ” kia của Tiểu Ngọc. Nàng lại muốn làm chuyện kinh hãi thế tục gì nữa đây?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của mọi người, việc này thật sự là do Hứa Man Man làm, Xuân Tư canh chừng hơn nửa ngày, rốt cuộc xác nhận mấy người phụ nhân đó là đi từ cửa sau vào làm việc trong Cầm Hương các.
Tiểu Ngọc ngồi ở trong đại sảnh của Tống phủ nghe Xuân Tư báo cáo, mặt không cảm xúc, trong lòng Thủy Thanh Vân và mấy vị cô nương đều cảm thấy sốt ruột.
Phu nhân muốn làm cái gì đây?
”Hắc hắc hắc....” Ánh mắt và tiếng cười của Tiểu Ngọc đều khiến Thủy Thanh Vân nhớ đến hai chữ “tà ác“.
”Chuyện này à, còn cần có Thích Vấn Chi phối hợp thật tốt.....”
Sau khi Thích Thăng nghe Tiểu Ngọc nói xong kế hoạch khủng bố của nàng, lắc đầu liên tục: “Không có loại thuốc như vậy!”
”Ngươi gạt người!”
Tiểu Ngọc ung dung vạch trần lời nói dối của Thích Thăng.
”Với bản lĩnh của Thích đại thần y ngươi, làm ra một loại thuốc ấy là vô cùng đơn giản.... Đừng nói với ta cái gì mà chính nghĩa, đạo đức, đủ loại đấy! Ta chỉ biết là, người ta đánh má trái của ta, ta phải đánh đều hai bên mặt của nàng gấp mười lần. Trêu chọc ta thì thôi, trêu chọc đến muội muội của ta... có thể nhẫn nhịn nhưng không thể chịu nhục. Rốt cuộc ngươi có làm hay không?”
Dưới cái nhìn đe dọa của Tiểu Ngọc, rốt cuộc Thích Thăng vẫn phải đầu hàng.
”Được rồi, ta... ta làm giúp ngươi, nhưng mà ngươi đừng làm mình bị thương đó!”
Tiểu Ngọc cười hì hì nói: “Sẽ không, làm sao có thể chứ....”
Cầm thuốc bột đã được nghiền nhỏ mà Thích Thăng tỉ mỉ điều chế, tâm trạng của Tiểu Ngọc vô cùng tốt, ngay cả Tiểu Trân đang chải đầu cho nàng cũng cảm nhận được nữ chủ nhân đang vui vẻ.
”Phu nhân, tại sao người lại vui như vậy?” Tiểu Trân nhìn khuôn mặt tràn đầy tươi cười của Tiểu Ngọc, bèn hỏi.
”Ha ha, Tiểu Trân à, ngươi đi nói với Huệ nương để lát nữa nàng nói một tiếng với lão gia, đêm nay chúng ta sẽ ra ngoài một chuyến, muộn một chút mới trở về.”
”Đi ra ngoài?” Tiểu Trân khó hiểu: “Bây giờ không phải ngày hội gì, buổi tối Thiên Nhai đâu có hoạt động nào ạ. Chẳng lẽ phu nhân muốn đến Ngõa Tứ xem náo nhiệt sao? Nhưng nơi đó là chỗ kẻ hạ đẳng đến, phu nhân ngài thân thể quý giá, chỉ sợ những kẻ đó va chạm vào ngài thôi.”
”Không không không...” Tiểu Ngọc lắc lắc đầu ngón tay, “Nơi chúng ta đi còn vui hơn so với Ngõa Tứ!”
Dứt lời, nàng không giải thích thêm với Tiểu Trân nữa, tự mình lén lút cười.
Đã lâu không có trò đùa dai, hôm nay để cho nàng hưởng trọn vẹn đi!
Ban đêm, phố hoa vẫn rực rỡ như trước. Lúc quân Kim xâm lược phía nam, phố hoa từng có một thời gian ngắn hiu quạnh, nhưng hiện tại tình thế đã ổn định, khách tìm hương còn nhiều hơn trước.
Trong Cầm Hương các, Hứa Man Man mị nhãn như tơ đang nhìn về phía gương trang điểm. Năm nay nàng vừa tròn 16 tuổi, chính là thời gian một đóa hoa nở rộ đẹp nhất, được nhiều nhóm danh lưu sĩ tử theo đuổi, càng tăng thêm tự tin cho nàng. Thậm chí có người theo đuổi nàng cho rằng nàng có thể kế thừa Quan Quan trở thành danh kỹ có sức quyến rũ nhất.
Hứa Man Man chưa từng gặp Quan Quan, nhưng đã nghe nói qua mỹ danh truyền kỳ của vị hoa khôi này, nghe nói nàng lên biểu diễn có thể khiến cho mọi người ngừng thở, chỉ vì nghe nàng nói một câu.
“Ta đương nhiên đẹp hơn nàng ta rồi!” Hứa Man Man soi gương hừ một tiếng, mới không muốn bị người ta nói là người kế nghiệp gì gì đâu. Trong suy nghĩ của nàng, chỉ có nàng mới là người xinh đẹp nhất.
Nàng đứng dậy đi xuống lầu đón khách, một đêm này đối với nàng mà nói không khác gì so với những ngày bình thường. Nhưng rất nhanh nàng sẽ biết, tối hôm nay chính là ác mộng mà cả đời nàng không thể quên.