Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 172: Làm ra sản phẩm mới




Bàng Nhất Hưng không phải thiện nam tín nữ, điểm này Thích Thăng và Tiểu Ngọc đều vô cùng rõ ràng.

Ban đầu ép hắn nhượng bộ, chỉ vì dựa vào Thời Quý Phong bắt được thủ lĩnh thủy tặc (cướp biển). Bây giờ thủ lĩnh thủy tặc đó đã bị lưu đày phương xa, Bàng Nhất Hưng lại một lòng rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Thấy Thích Thăng buôn bán dược liệu thuận buồm xuôi gió, hắn rất khó chịu, nên mới kéo khách hàng của mình!

Hơn nửa năm trước khi quân Kim vây thành, Thích Thăng phải dừng việc buôn bán dược liệu lại để đi xa tìm kiếm Tống Tiềm, rất lâu vẫn không về. Bàng Nhất Hưng vốn luôn ngoảnh mặt làm thinh, nhất thời rất là hưng phấn - cơ hội của mình đến rồi!

Đánh giặc, chính là thời cơ tốt nhất để buôn bán thuốc. Bàng Nhất Hưng không quan tâm chuyện mình có làm tổn thất tài vật (tài nguyên, sản vật) của quốc gia hay không, dù sao kiếm được tiền là tốt rồi. Huống chi, hắn đang dựa vào một gia đình có thế lực rất giàu có, ngồi đối diện buôn bán dược liệu cũng cảm thấy hứng thú.

Nhưng mà Bàng Nhất Hưng cũng biết, người luôn chống đối hắn, chính là thê tử Mai thị của Tân khoa trạng nguyên Tống Tiềm. Tục ngữ nói, dân không đấu với quan. Chỉ là khi đó Tống Tiềm đang ở nơi xa, Bàng Nhất Hưng không thể nào biết được tin tức Tống Tiềm mất tích, có thể biết được chút tình hình bên ngoài cũng không tệ rồi. Mà gia đình kia lại phóng túng nói với hắn: “Ở Lâm An, còn chưa có chuyện mà nhà chúng ta không làm được!”

Cho nên Bàng Nhất Hưng mới dám trắng trợn đoạt mối làm ăn, ngay cả mấy loại dược cao kia cũng đều bắt chước làm ra. Mặc dù hiệu quả không tốt bằng sản phẩm của Thanh Tâm đường, nhưng giá tiền rẻ đã khiến các cô nương và tức phụ (con dâu) các nhà hùa nhau tới mua.

Đợi đến khi Thích Thăng trở về Lâm An nhìn thấy dáng vẻ Bàng Nhất Hưng như thế, đã muốn đến cửa hung hăng mắng hắn một trận, nhưng vẫn phải nhịn xuống.

Thích Thăng cũng không phải là kẻ ngốc, dĩ nhiên biết Bàng Nhất Hưng nhất định là có chỗ dựa vững chắc nên mới không sợ gì.

Gia huấn của Thích gia là không thể tùy tiện để lộ võ công ở trước mặt người khác. Thích Thăng căm ghét Bàng Nhất Hưng thế nào, cũng không dám mạo hiểm lọt vào nguy cơ bị gia pháp tổ huấn tìm hắn tính sổ.

Hắn tra được Bàng Nhất Hưng là dựa vào tiểu cữu tử (em vợ) Tôn Vọng làm quan thanh tra. Tên Tôn Vọng này cũng được coi là tiểu ác bá một phương, chỉ là có một tỷ phu (anh rể) làm quan lớn che chở, cộng thêm hắn cũng không có làm chuyện đặc biệt thương thiên hại lý gì, cho nên ở Lâm An quả thật vẫn tương đối xài được.

Thích Thăng dùng thủ đoạn cứng rắn, từ từ giành lại địa bàn buôn bán dược liệu của chính mình, nhưng mối buôn bán của Mỹ Ngọc phường vẫn bị Bàng Nhất Hưng cướp đi không ít. Nhưng mà bởi vì Tống Tiềm đã trở lại Lâm An làm thông phán (quan ngũ phẩm), Bàng Nhất Hưng đã hơi thu lại một chút, nếu không thì hắn mới sẽ không dễ bàn bạc như vậy.

Có người làm chỗ dựa, thắt lưng của Bàng Nhất Hưng cũng cứng rắn lên rất nhiều!

Tiểu Ngọc nghe Thích Thăng nói xong mọi chuyện, cái khác không nói, nhưng chuyện Bàng Nhất Hưng làm giả dược cao, nàng thật sự không thể không tức giận.

Mỹ Ngọc phường là do một tay nàng lập ra, mặc dù về sau làm cho Mỹ Vị cư càng kiếm thêm được nhiều tiền, thế nhưng tình cảm của nàng đối với hai nơi này không giống nhau. Mỹ Ngọc phường giống như là căn cứ địa của nàng, há lại để cho người khác dẫm lên trên địa bàn của mình như vậy?

”Thanh Vân, Xuân Tư, Mạnh Hạ, chúng ta mở một cuộc họp ngắn. Thích Vấn Chi, ngươi cũng tới tham gia đi?”

Tiểu Ngọc ngửa đầu hỏi Thích Thăng, Thích Thăng vội “Ờ” một tiếng. Mạnh Hạ cùng Xuân Tư đi đóng cửa chính của Mỹ Ngọc phường, mấy người quay về hậu trạch, ngồi trong phòng khách.

Tiểu Ngọc nhìn mấy nữ hài tử này, rồi lại nhìn Thích Thăng, trầm ngâm một hồi mới mở miệng nói: “Bị Bàng Nhất Hưng cướp mất mối làm ăn của chúng ta, mặc dù không cam tâm, nhưng mà chính chúng ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.”

”Chúng ta?” Thủy Thanh Vân cùng mấy nữ hài tử đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu khẩn trương.

Tiểu Ngọc vội an ủi họ nói: “Không phải ta nói các ngươi không có trách nhiệm trong công việc. Chỉ là, mặt hàng của chúng ta lâu rồi chưa có sự thay đổi, khách nhân dùng lâu tự nhiên sẽ sinh ra chán ghét. Các ngươi cũng biết, tội của nữ nhân chính là thích những món đồ mới mẻ không?”

Trong lúc mọi người lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, Tiểu Ngọc tiếp tục nói: “Nơi này của chúng ta, hàng ngày đều bày mấy thứ dược cao kia. Tuy nhiên về sau đã tăng thêm nước dưỡng ẩm và mặt nạ linh chi, nhưng những thứ đó là bán cho quý phụ trung niên, đối với nữ hài tử còn trẻ tuổi thì lực hấp dẫn luôn không lớn. Tại sao chỗ Bàng Nhất Hưng lại náo nhiệt như vậy? Bởi vì hắn mới mẻ, những nữ hài tử sẽ nảy ra suy nghĩ ‘Dùng loại dược cao này có lẽ sẽ khác biệt’. Đây chính là tâm tính của người mua!” Câu nói sau cùng hiển nhiên rất không phù hợp với ngữ pháp cổ đại, chỉ là Tiểu Ngọc thật sự không nghĩ ra câu gì để thay thế nó, nên cứ như vậy mà nói ra.

Theo như lời nàng, chính là bí mật tiêu thụ sản phẩm của những nhà kinh doanh mỹ phẩm trong xã hội đời sau. Tại sao những nhãn hiệu mỹ phẩm hay sản phẩm dưỡng da lớn nhỏ đều phải thúc đẩy sản phẩm mới mỗi quý (3 tháng)? Thật ra thì rất nhiều nơi cũng chỉ là đổi lại bao bì, đổi lại người phát ngôn cho sản phẩm và đổi lại quảng cáo mà thôi, nhưng thường thường vẫn có thể kích thích người tiêu dùng mua sắm nhiệt tình hơn.

Mà có rất nhiều cô gái, cho dù trên bàn trang điểm đã bày rất nhiều chai chai lọ lọ chưa dùng xong, khi nhìn thấy quảng cáo sản phẩm mới các cô đều sẽ bị động lòng, sau đó vẫn hào hứng đi đến các cửa hàng tổng hợp mua hàng mới về. Giống như thoa sản phẩm mới này lên mặt, có thể lập tức hiệu nghiệm giống như trên quảng cáo miêu tả các loại hiệu quả thần kỳ.

Muốn chính là mới mẻ!

Thích Thăng hiểu ý tứ của Tiểu Ngọc: “Ngươi đã chuẩn bị làm một lượng lớn hàng mới rồi hả?”

”Ừ. Chuyện son phấn, ta không hiểu, Văn Quyên mới có thể làm tốt.” Lúc nàng nói chuyện, nhóm người Thủy Thanh Vân đều gật đầu.

Mạnh Hạ nói: “Tháng này Quyên Quyên cô nương đã làm ra hai loại son phấn mới, rất không tệ, may mà Tế Thế đường bên kia không bán son phấn!”

Những lời này của Mạnh Hạ, gián tiếp nói rõ hiện tại dược cao của Mỹ Ngọc đã suy thoái. Vốn bán son phấn là nghề phụ, ngược lại đã trở thành nghề chính rồi.

Khí thế của Tiểu Ngọc nhất thời bị kích thích, nàng nói với Thủy Thanh Vân: “Cầm giấy bút tới đây!”

Thủy Thanh Vân vội vàng đi vào trong tiệm mang giấy bút tới, Thích Thăng chăm chú nhìn Tiểu Ngọc, nghĩ thầm nữ tử này lại muốn viết ra phương thuốc đặc biệt gì đây?

Tiểu Ngọc nghĩ một hồi, viết một hồi, mọi người cũng không thúc giục nàng.

”Thích Vấn Chi, ngươi nhìn giúp xem những thứ này có thể dùng hay không?” Tiểu Ngọc chỉ dựa vào trí nhớ viết xuống phương thuốc làm đẹp mình đã dùng qua hoặc là thấy qua, có thể nâng cao hiệu quả trị liệu hay không vẫn phải để Thích Thăng đến kiểm định.

”Ừ... hoàng kỳ (*) này loại bỏ nếp nhăn, có thể dùng được. Rượu hoa đào.... bây giờ không phải là mùa hoa đào. Nước ép ngư tinh thảo (**) loại bỏ bọc mủ.... Ta phải suy nghĩ một chút....”

(*) Xương cựa là một loại thảo dược được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc. Có rất nhiều công dụng, đặc biệt là trong việc làm đẹp.

(**) Cây diếp cá dùng để trị mụn nhọt.

Thích Thăng cũng cầm bút lên, ở một bên trên tờ giấy trắng thay đổi phương thuốc.

Ngay trong lúc Tiểu Ngọc và Thích Thăng đang thảo luận, bốn năm loại sản phẩm mới của Mỹ Ngọc phường đã được ra đời.

Tiểu Ngọc để cho Thích Thăng nắm chắc thời gian chế tạo ra ít hàng mẫu cho Thủy Thanh Vân mang tới cho các hộ khách quý dùng thử, xem thử có thể tái tạo sự tăng vọt chi tiêu hay không. Thiếu đi hai người phát ngôn Tú Tâm Hải Đường, lực độ quảng cáo của nàng giảm xuống không ít - hừ, Bàng Nhất Hưng thấy nàng giấu tài nên nghĩ dễ bắt nạt đúng không?

Lúc khuya về nhà, Tiểu Ngọc hầm hừ tức giận nói những việc Bàng Nhất Hưng đã làm với Tống Tiềm.

Tống Tiềm vẫn còn đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh, thế nhưng bên trên đã hạ lệnh muốn hắn bảy ngày sau phải trở về phục chức. Dù sao có công việc cần người làm, làm quan cũng không phải là một người chỉ cần ăn ăn uống uống sống qua ngày, cũng có rất nhiều chính vụ cần xử lý.

Ý vị sâu xa chính là, vị trí tri phủ Lâm An vẫn còn để trống. Hoàng Lễ Thư vô cùng chán nản mang theo người nhà rời khỏi Lâm An hồi hương dưỡng lão, Tống Tiềm biết hắn nhất định rất hận mình, nhưng mà những chuyện này hắn không cách nào quản được.

Rốt cuộc hoàng đế muốn làm gì đây?

Hiện tại ở trên triều đình quá yên ổn không bình thường, thân thể Tống Tiềm suy yếu, tinh thần lại cực kỳ dồi dào. Hắn mơ hồ ngửi được hơi thở giông bão sắp tới....

”Nàng nói chỗ dựa vững chắc của Bàng Nhất Hưng, là tiểu cữu tử Tôn Vọng làm quan thanh tra sao?”

Tống Tiềm cùng với Tiểu Ngọc ở trong phòng ngủ trêu chọc nhi tử, trong mắt lại phát ra ánh sáng suy nghĩ sâu xa.

Tiểu Ngọc vẫn rất tức giận: “Đúng thế, Tôn Vọng đó địa vị rất cao sao? Tên Bàng Nhất Hưng kia vô cùng hả hê. Thích Thăng nói nếu không phải trong nhà hắn không để cho hắn động võ, thì đã sớm đi đánh Bàng Nhất Hưng một trận rồi. Thật không biết xấu hổ, tất cả phương thuốc đều là sao chép dược cao của Mỹ Ngọc phường ta, bao bì so với ta khó nhìn hơn nhiều. Có bản lãnh hắn tự viết ra phương thuốc đi!”

Tống Tiềm nhéo khuôn mặt trái táo của Tiểu Ngọc một cái, Tiểu Ngọc “A” một tiếng bưng mặt, giận dữ vung đôi bàn tay trắng như phấn lên, đánh lên trên người hắn.

”Đau đau đau.....” Tống Tiềm làm bộ bị đánh đến đau, thuận thế bắt được tay của Tiểu Ngọc đặt tới bên môi hôn nhẹ một cái.

Tiểu Ngọc vội rút tay về, cười xấu hổ: “Hài tử còn ở đây. Đáng ghét!”

Tống Tiềm cười nói: “Được được được, không chọc nàng nữa. Nàng hãy yên tâm đi, Bàng Nhất Hưng đắc chí không được bao lâu đâu.”

”Thật hả?” Tiểu Ngọc vui mừng vỗ tay: “Chàng có kế gì hay sao?”

Tống Tiềm cười thần bí, “Không có kế gì hay. Chỉ là nàng đều không cần làm gì, từ từ chờ đợi là được... Nếu như mà ta đoán không sai.... chỉ mấy ngày nữa thôi.”

Tống Tiềm đứng lên, nhìn thấy một tia chớp thoáng qua ngoài cửa sổ, sấm sét từng hồi.

”Mưa to sắp tới rồi....” Tống Tiềm tự lẩm bẩm, trên mặt là một loại biểu cảm mà Tiểu Ngọc nhìn không hiểu.

Thiên Thành đang làm chuyện bí mật gì đây?

Hai tên lưu manh bị bắt sau khi chịu hình, khai ra bị Tôn Vọng chỉ thị đến tập kích Tống Tiềm. Nói là do Tôn Vọng bất mãn việc Tống Tiềm tới khuyên hắn buông tha mảnh đất kia, cảm thấy mất hết mặt mũi, vì vậy giao phó huynh đệ bọn họ giáo huấn Tống Tiềm một chút.

Bọn họ không ngờ lại xuống tay quá nặng, làm Tống Tiềm bị trọng thương suýt chết.

Lúc này Tôn Vọng bị bắt vào tù. Bào tỷ (tỷ ruột) của hắn Cao phu nhân luống cuống tay chân, vội vàng cầu xin trượng phu đi giải cứu đệ đệ.

”Cút! Mặt hàng không tốt, tự hắn làm ác nghiệp thì thôi, ngàn vạn lần đừng làm liên lụy đến trên đầu ta! Ngươi chỉ là một nữ nhân, thì biết cái gì!”

Cao Điển đối mặt với sự thỉnh cầu của phu nhân, lại chửi ầm lên.

Cao phu nhân chưa bao giờ nhìn thấy trượng phu tức giận như vậy, nhưng lại không thể mặc kệ sự sống chết của đệ đệ ruột: “Phu quân, nể tình chúng ta là phu thê....”

”Im miệng! Ngươi cho rằng chuyện này..... chỉ có hắn gặp phiền phức thôi sao?”

Trên mặt Cao Điển, một tầng lo lắng.

Lúc này, người ta đã ức hiếp tới trên đầu Thủy Thanh Vân, chính mình không trút giận thay nàng vậy làm lão bản cũng uổng công rồi. Tất nhiên nàng phải chú ý để không ảnh hưởng đến thân phận, nói như thế nào thì tri phủ phu nhân cũng là một mệnh phụ*, không thể chạy đến bên trong phố hoa đánh một nữ tử thanh lâu, người ta còn tưởng rằng Tống Tiềm nhà nàng đã gây nên món nợ phong lưu gì thì sao?

*mệnh phụ: phẩm cấp cao quý được vua ban cho những người phụ nữ thời xưa.

Nàng tự có tính toán......

”Phu nhân, người nói chỗ chơi vui, chính là nơi này sao?”

Tiểu Trân mặc nam trang sợ hãi rụt rè đi phía sau Tiểu Ngọc, mở to mắt nhìn Cầm Hương các khách khứa nườm nợp ở trước mắt. Nàng còn nghi ngờ tại sao phu nhân lại để nàng mặc quần áo của gã sai vặt, thì ra là phu nhân muốn --- đi dạo --- thanh -- lâu?

”Hì hì hì, Tiểu Trân, ngươi đi theo bản công tử là được!”

Cầm một chiếc quạt xếp trong tay, Tiểu Ngọc cũng mặc nam trang, khác với Tiểu Trân chính là ở chỗ nàng mặc một bộ trường bào thư sinh mà Tống Tiềm thường xuyên mặc, tuy không thể nói rõ có bao nhiêu phú quý, nhưng giả nam nhân vẫn có điểm giống.

Nàng cũng không phải là Chu Gia Nhi từ nhỏ đã phải giả nam, đâu có kỹ thuật diễn khiến người ta ‘Không biết Mộc Lan là nữ tử’. Nếu như Tiểu Trân cho rằng nàng muốn mặc một thân ngang tàng đi dạo thanh lâu, thì thực sự quá coi thường ánh mắt của tú bà đứng đầu các cô nương trong thanh lâu rồi. Nhìn kỹ, ai mà không nhận ra hai nàng là nữ giả nam trang?

Mục đích nàng mặc nam trang không phải muốn giả làm nam nhân, chỉ là, buổi tối người ra vào ở trong phố hoa không phải khách nhân thì chính là các cô nương, nàng mới không muốn bị người khác hiểu lầm thành nữ nhân phong trần đâu. Giả trang như vậy, nhìn từ xa cũng không phân biệt ra trống mái, chỉ cần không cần đối mặt với kẻ bị đánh là được.

”Nhưng nhưng nhưng... nhưng mà, công... tử, chúng ta phải đi vào nơi đó sao?”

Cuối cùng Tiểu Trân vẫn không nhịn được hỏi.

Tiểu Ngọc lắc đầu, cười nói: “Không phải như vậy, đi theo ta!”

Nàng dẫn theo Tiểu Trân đến trước cửa chính của Cầm Hương các, cách đó không xa liền có oanh oanh yến yến muốn đến chào mời.

Tiểu Ngọc đưa một cái hộp gỗ nhỏ cho Tiểu Trân, dạy nàng hai câu, còn mình thì tránh ra xa.

”Tiểu ca nhi, cùng chủ nhân trong nhà tới đây đi dạo sao?”

Tú bà Xuân Kiều thướt tha thùy mị, một tiếng gọi duyên dáng suýt chút nữa khiến cho chân của tiểu nha đầu Tiểu Trân này nhũn ra.

”Cái này, là đồ chủ nhân nhà ta đưa cho Man Man cô nương, muốn Man Man cô nương tự tay mở.”

”Chủ nhân nhà ngươi?” Xuân Kiều nhìn “công tử” đứng đằng xa dùng cây quạt che nửa bên mặt, nghi ngờ hỏi: “Tại sao chủ nhân nhà ngươi không vào đây dạo một chút chứ? Đêm nay Man Man cô nương sẽ khiêu vũ, rất nhiều quan khách đều sẽ đến mà!”

”Ở trong hộp này là Long Duyên hương và Đào Hoa lộ thượng hạng, mời nhận lấy. Ta xin đi trước!” Tiểu Trân đặt thứ đó vào trong tay Xuân Kiều, quay đầu bỏ chạy, trái tim nhỏ bé còn đang đập thình thịch.

Xuân Kiều nhìn hộp trong tay, nhất thời không biết phải làm gì với cái lễ vật này. Quái nhân gì đây, chỉ tặng lễ mà không mua vui? Còn dạy tiểu nha hoàn ăn mặc như gã sai vặt đến tặng lễ... Chẳng lẽ là muốn dùng chiêu đặc biệt để thu hút sự chú ý của Man Man?

Xuân Kiều lại nhìn về phía “công tử” kia vừa đứng, nhưng đã không còn thấy người nữa.

”Nếu thật sự là Long Duyên hương, vậy thật đúng là lễ vật quý giá rồi. Con bé Man Man này....” Xuân Kiều lẩm bẩm đi vào bên trong.

”Phù... phu nhân, làm nô tỳ sợ muốn chết!” Tiểu Trân vỗ về ngực đi theo Tiểu Ngọc vòng qua phía trước Cầm Hương các đến cửa bên của nó.

Tiểu Ngọc xì một tiếng khinh thường: “Không có tiền đồ, cầm đồ đưa người ta có cái gì mà sợ chứ? Yên tâm đi, ngươi mặc nam trang, các nàng sẽ không nhận ra đâu.” Đây là một chỗ tốt của việc mặc nam trang, xáo trộn diện mạo vốn có, ngay cả người quen cũng không dễ gì nhận ra các nàng, huống chi là người lạ.

”Vậy.... Bây giờ chúng ta ở chỗ này để làm gì?” Trong lòng Tiểu Trân vẫn còn sợ hãi, nàng biết đêm nay phu nhân chắc chắn sẽ không làm chuyện gì tốt, ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng có ‘trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết’ nhé, nàng mới 12 tuổi.....

Tiểu Ngọc cười thần bí, chỉ ngón tay về phía một tòa lầu cao nhất bên trong Cầm Hương các.

”Thấy đài cao kia không? Ta nhận được tin tức, đêm nay Hứa Man Man sẽ khiêu vũ ở đó....”

”Thì làm sao ạ?” Tiểu Trân suy nghĩ đơn thuần, nếu như Thích Thăng ở đây nhất định sẽ kinh hãi chảy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm Tiểu Ngọc sẽ không muốn dùng một mũi tên từ bên ngoài bắn chết Hứa Man Man chứ.....

Tiểu Ngọc vẫn giữ bộ mặt tươi cười thoải mái như trước: “Hì hì hì, nếu nàng ta nhất thời hiếu kỳ mở hộp hương liệu đó ra, nhất định sẽ có trò hay để xem.....”

Chuyện trên đời thường là tốt đẹp không linh nghi ngờ thì linh, Hứa Man Man cũng như tất cả nữ nhân đều tràn đầy lòng hiếu kỳ, cho nên mặc dù do dự rất lâu nàng vẫn mở chiếc hộp nhỏ đó ra.

Nếu như nàng sinh muộn một nghìn năm, nàng nhất định sẽ dùng chiếc hộp Pandora* để hình dung chiếc hộp gỗ. Thế nhưng lúc này, nàng đã bị hai túi hương liệu này làm cho say mê rồi.

*chiếc hộp Padona: Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà Zeus đã tặng cho nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.

Loại hương liệu này có mùi thơm quá.....

Nhất là túi Đào Hoa lộ kia, nghe nói là hương liệu rất cao cấp, chỉ có khách qúy có ngọc bài của Mỹ Ngọc phường mới có thể mua được một phần ở Mỹ Ngọc phường. Hừ, kiêu cái gì mà kiêu chứ. Nhớ đến quản sự Thủy Thanh Vân của Mỹ Ngọc phường đó, Hứa Man Man liền đầy một bụng tức giận. Gọi hai ma ma đi dạy dỗ Thủy Thanh Vân một trận, Hứa Man Man còn cảm thấy chưa đã nghiền đâu.

Sắp phải biểu diễn rồi, có nên bôi một chút Đào Hoa lộ lên người không?

Ừm.... Mùi hương rất thanh nhã, thật sự là phù hợp với giai nhân biết quý trọng khí chất và mỹ mạo của bản thân.

Hứa Man Man bôi hương liệu xong, vui mừng đi đến trên sân khấu của tiểu lâu.

”Đêm nay mùi hương của cô nương thật đặc biệt!” Nha hoàn thiếp thân Đậu Khấu của nàng nói lời nịnh nọt, ở bên Hứa Man Man đã lâu, đương nhiên biết người như nàng ta chỉ thích nghe lời hay. Quả nhiên Hứa Man Man vênh mặt lên, cười càng thêm vui vẻ.

Dưới sự nâng đỡ của Đậu Khấu, Hứa Man Man yểu điệu bước từng bước một lên tiểu lâu, dưới lầu một đám người theo đuổi đang phấn khích trầm trồ khen ngợi.

”Không biết tối nay Man Man cô nương múa điệu gì đây?”

”Lần trước nàng múa điệu múa kia, so với điệu Thiên Ma Vũ của Quan Quan năm đó không thua kém bao nhiêu đâu.....”

”Ai, nói mới nhớ Quan Quan cũng đã đi rất lâu rồi!” Có mấy vị khách tầm hoan lâu năm bắt đầu nhớ về Quan Quan.

Quan Quan chết vì một chữ tình, mặc dù người nàng nhung nhớ là đạo tặc Giang Dương, nhưng mọi người ở đây đang sống trong thời đại coi trọng một chữ “nghĩa”, thì không thể nghi ngờ nàng lại là một kỳ nữ trọng tình trọng nghĩa điển hình. Nhất là khi nàng tự tử, ở trong biển lửa xướng ca ung dung chịu chết, đã được mọi người khen ngợi, còn có văn nhân làm thơ về nàng, thanh danh còn tốt hơn cả khi còn sống.

Hứa Man Man khó chịu vì mọi người luôn so sánh nàng với Quan Quan, cho nên mới muốn tranh được vị trí người phát ngôn cho sản phẩm của Mỹ Ngọc phường để xây dựng hình tượng của mình càng thêm hoàn mỹ.

Lúc này, ở trên lầu, nàng loáng thoáng nghe thấy hai chữ Quan Quan, sắc mặt trầm xuống, nhưng nghĩ đến nhiều người như vậy đang nhìn, đành phải cố nhịn xuống. Nhưng mà tại sao trên người đột nhiên khô nóng, ngứa ngáy vậy, chẳng lẽ do mình tức giận quá mức? Ừm, bớt giận, bớt giận, không cần so đo với một người đã chết!

Hứa Man Man đứng giữa sân khấu, nhạc công từ từ diễn tấu. Tiếng đàn sáo vui vẻ truyền ra từ trên lầu, Tiểu Ngọc đứng phía bên ngoài tường, từ phía xa cũng nhìn được nửa người của Hứa Man Man, trong lòng vô cùng vui mừng....

Dược liệu sắp phát huy tác dụng đi? Nàng đã ngửi thấy mùi Đào Hoa lộ theo gió truyền tới. Bình Đào Hoa lộ và Long Duyên hương kia đều được tăng thêm ‘phương thuốc’ đặc biệt, đó chính là phương thuốc mà Thích Thăng buộc phải làm ra dưới sự uy hiếp của nàng. Nếu hắn dám lừa nàng, hừ hừ, nàng sẽ không tác hợp cho hắn và Tần Xuân Nhạn nữa!

Dần dần Hứa Man Man cảm thấy trên người khác thường. Theo biên độ múa càng lúc càng lớn của nàng thì cảm giác ngứa ngáy càng mãnh liệt hơn, nàng liều mạng múa nghĩ muốn giảm bớt cảm giác ngứa ngáy mạnh mẽ này, nhưng càng nhảy càng ngứa hơn nữa, nàng sắp nhịn không được đưa tay ra gãi...

”Đêm nay dáng múa của Man Man cô nương có vẻ như không giống với bình thường?” Có người đã phát hiện ra sự khác thường.

”Đúng vậy, đặc biệt vô cùng mãnh liệt, không theo lề thói cũ của Đại Đường. Nếu lúc này nàng mà múa kiếm, có khi còn hơn cả Công Tôn đại nương đó....”

”Không đúng, điệu múa của nàng không có bắt kịp nhịp.... Có phải múa sai rồi không?

Dưới đài nghị luận ngày càng cao, cuối cùng ngay cả nhóm người tú bà cũng nhìn ra đêm nay Man Man có chút khác lạ.

”Nữ nhân Man Man này có phải điên rồi hay không, nhảy nhanh như vậy, thân thể cũng xoay quá mức rồi!”

Tú bà kia tinh mắt nói: “Ta thấy sắc mặt của Man Man không được tốt, có phải nên bắt nàng nhanh chóng dừng lại hay không?”

Hứa Man Man quả thật là không chịu nổi rồi!

Nàng vội vàng làm một tư thế kết thúc, đến cả nhóm nhạc công cũng không kịp phản ứng mà quên cả dừng nhạc. Hứa Man Man không kịp đợi Đậu Khấu đỡ, bản thân chật vật chạy xuống tiểu lâu, vừa chạy vừa gãi người mình.

Ngứa quá, ngứa quá!

Lúc này, nàng chỉ muốn trở lại phòng mình để gãi cho thỏa thích, không một từ ngữ nào có thể hình dung được loại cảm giác này, trên làn da trắng nõn của nàng đã bắt đầu hiện lên từng vết cào hồng hồng, tất cả là do mười móng tay của nàng tạo nên!

”Hì hì hì....” Đứng từ xa Tiểu Ngọc nhìn thấy Hứa Man Man chạy xuống tiểu lâu, cười đến gập cả người. Thuốc ngứa thật đáng sợ, ha ha ha! Nghĩ đến trước đây khi mình gọt củ khoai bị nhựa của nó dính vào da bị ngứa rất lâu, lần này trên người Hứa Man Man dính phải chính là thuốc ngứa ‘chuyên nghiệp’ do Thích Thăng điều chế, đêm nay nàng ta chắc chắn không ngủ được rồi!

Mà ở dưới tiểu lâu của Cầm Hương các, cũng có người cùng cười ‘hì hì’ ra tiếng như vậy.

”Thật buồn cười mà, đây là đệ nhất vũ nương của phố hoa ở Lâm An sao? Nhảy cái quỷ gì vậy, giống như gọi hồn vậy. Đi thôi đi thôi!”

Tú bà và mấy tên tay chân biết rõ tối nay Hứa Man Man đã bị trúng kế của người khác, đang đi tìm người gây chuyện, người vừa ra tiếng kia lập tức bị bọn họ chú ý đến.

Người này có khuôn mặt trắng như tuyết, so với bạch y trên người, bạch ngọc rủ xuống bên eo hắn còn trắng hơn nhiều. Thật ra lúc người này và bằng hữu của hắn vừa vào trong viện ngồi xuống ghế, đã có mấy tên thích nam phong vừa ý hắn, tiểu ca nhi tuấn tú từ đâu đến, tay nhỏ bé còn đẹp hơn ngọc thạch! Thật muốn sờ một cái mà!

Mà đôi mắt lợi hại của tú bà nhìn ra, hắn nhưng thật ra là “nàng“.... tiểu nữu nhi (con nhóc) nữ giả nam trang đó, chẳng lẽ chính là thủ phạm gây ra chuyện đêm nay sao?