Vài ngày trước trong thư nhà Tiểu Ngọc đã sớm báo cho Tống Tiềm gần đây nàng sẽ mang theo nhi tử về Lâm An, nhưng không nói cụ thể là ngày nào. Nếu ai có thể dự định chính xác ngày lên dường thì chẳng phải rất kì quái sao, cũng không phải là mua vé xe lửa ở hiện đại, ai mà biết được khi nào lên dường khi nào đến đích?
Tiết trời đã là cuối tháng tư, Tiểu Ngọc rời khỏi Lâm An tròn tám tháng. Ðương nhiên Triệu Cấu biết chuyện nàng rời kinh đi tìm phu, bởi vì trước khi đi Tiểu Ngọc đặc biệt đến chào từ biệt Gia Nhi. Sau đó, Tống Tiềm trở về kinh nhậm chức, lúc gặp hoàng thượng ngoài bẩm báo tình hình của mình ra cũng nói rõ với hoàng thượng chuyện Tiểu Ngọc ở lại Minh Châu dưỡng thai.
Ngày hôm đó Hoàng thượng triệu kiến Tống Tiềm, phút cuối đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Ái khanh, phu nhân ngươi sinh rồi hả?”
Tống Tiềm cung kính đáp: “Bẩm hoàng thượng, đã hạ sinh một tiểu tử.”
Hoàng thượng rất hào hứng: “Ðược được được, ngươi cũng sinh được nhi tử? Vậy chờ nhi tử ngươi lớn hơn chút nữa, liền có thể tiến cung cùng nhi tử của trẫm học rồi.” Hắn kêu ngươi đem tới một miếng ngọc bội màu trắng, ban cho Tống Tiềm.
”Ðợi ðến lúc phu nhân ngươi trở lại Lâm An thì thay trẫm đem ngọc bội giao cho nàng.” Triệu Thận lại nói thêm một câu: “Ðây cũng là ý của hoàng hậu.”
”Tạ chủ long ân!” Tống Tiềm tạ ân muốn lui, nhưng Triệu Thận lại hỏi một câu: “Ái khanh....vẫn không nhớ gì sao?”
Vẻ mặt Tống Tiềm thoáng cái thất thần, nói: “Bẩm, đúng vậy.”
Trên mặt Triệu Thận lộ vẻ tiếc nuối, cuối cùng không nói gì, phất tay để hắn lui xuống.
Haiz! Thật đáng tiếc, một đôi phu thê ân ái nhý vậy.... Hắn lại một chút cũng không nhớ ra?
Vị hoàng thượng Triệu Thận nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt đôi phu thê này, khi đó tiểu muội bướng bỉnh muốn tự mình lái thuyền du hồ, không cẩn thận đụng phải thuyền bé của bọn họ. Triệu Thận nhớ lại biểu hiện của bọn họ trên chiếc thuyền hoa của mình, hắn chưa từng thấy qua đôi phu thê nào tình cảm nồng đậm như vậy...
Cũng chính lần đó, hắn gặp gỡ người mình yêu nhất kiếp này, Chu Gia Nhi.
Hiện giờ, Gia Nhi đã được sắc phong làm hoàng hậu. Thậm chí hắn còn có ý phong nhi tử do Gia Nhi sinh làm thái tử, chỉ là e rằng tuổi đứa bé còn quá nhỏ, vốn dĩ bên nhà ngoại của ba hài tử kia cũng có chút thế lực....Việc này cũng không thể gấp được.
Tống Tiềm vừa về đến phủ liền bị tri phủ Lâm An gọi đi.
Hiện tại hắn đang giữ chức quan Thông Phán phủ Lâm An, quản lý lương vận của tri phủ (quản lý vận chuyển lương thực, ruộng đất, thủy lợi, và những việc kiện cáo. Tri phủ
Hoàng Lễ Thư biết Tống Tiềm là người có hiểu biết rộng, bình thường cũng sẽ không làm khó hắn, thậm chí trong một vài trường hợp còn âm thầm lấy lòng hắn. Nhiều lúc, không phải nhìn người nào mũ ô sa lớn, mà phải xem người nào có chỗ dựa vững chắc.
Rõ ràng hiện tại hoàng thượng ưa thích Tống Tiềm, ban đầu Thái Thượng Hoàng giáng chức điều Tống Tiềm đến cái nơi qủy quái chim không đẻ trứng Nghiêm Châu này, tân đế vừa lên ngôi liền triệu hắn trở về. Tuy nói Nghiêm Châu Thông Phán và Lâm An Thông Phán là cùng một phẩm cấp, nhưng ai không biết làm quan ở kinh thành mới là uy phong?
Ðương nhiên, làm quan tại kinh thành không nhất định có thể hô phong hoán vũ. Dù sao Lâm An là kinh đô, hoàng thân quốc thích nhiều không nói, tùy tiện đem một vị quan tới cũng hơn chức tri phủ nho nhỏ này của hắn. Nếu như hắn quản cái sạp nhỏ này, Hoàng Lễ Thư cũng thường ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói ra được.
Chẳng hạn như hôm nay, Hoàng Lễ Thý đụng phải vẫn đề vô cùng khó khãn.
Có hai nhà giàu có đều mua đất vườn ở ngoại thành. Hai nhà cùng tìm một ngýời môi giới tên là Ngô Lương, Ngô Lương này trước đó dẫn một hộ qua xem, nhà giàu kia muốn suy nghĩ lại, qua ba bốn ngày không thấy trả lời. Ngô Lương nóng vội, lại dẫn một hộ khác đến xem đất. Người này ngược lại rất hài lòng, lập tức giao tiền đặt cọc, nói sau hai ngày nữa sẽ làm tốt khế ước.
Ai ngờ đúng lúc này, nhà đầu tiên lại đến đây, nói mảnh đất này là bọn họ xem trước và muốn mua, cứng rắn buộc Ngô Lương đem trả lại tiền đặt cọc cho người thứ hai.
Nhà người đến sau không vui.... đặt tiền đặt cọc trước thì là của người đó, ngươi xem thì nói là của ngươi? Dù sao ta nhất định phải có mảnh đất này!
Hai nhà ai cũng không phục ai nên mới cho mời quan phủ tới giải quyết.
”Theo ý ti chức, đương nhiên người hạ quyết định trước là người được.” Tống Tiềm cũng có thời gian xử án, không cảm thấy vụ án này có chỗ nào khó phán quyết. Trừ phi....
Quả nhiên, Hoàng Lễ Thư thở dài nói, “Hai gia đình này đều không phải người bình thường!”
Tống Tiềm cũng biết, vấn đề có thể khiến Hoàng Lễ Thư đau đầu chính là người phía sau. Hắn không vội kết luận, hỏi trước: “Có lai lịch như thế nào?”
”Ðến trước là Tôn gia, là bên nhà vợ của ngài Tham chính, đến sau là Ngô gia, người bên nhà mẹ đẻ Ngô thái hậu. Ngươi nói ta xử cho ai bây giờ, cho dù đắc tội ai cũng không hay!”
Tống Tiềm hiểu rõ, một nhà là thân thích trọng thần, một nhà là hoàng gia ngoại thích (bên ngoại hoàng thất). Chỉ là nói tới thái hậu Ngô thị ẩn cý thâm cung, ít quan tâm chánh sự, mà Cao Ðiển trong triều cũng là quyền cao chức trọng, không ai dám trêu chọc, đến cả Triệu Thận cũng phải nể hắn vài phần. Chẳng trách bên nhà vợ của hắn dám quay đầu ngược lại cắn người khác một cái!
Nếu hắn là tri phủ phủ Lâm An, chỉ sợ đã phải đau nứt đầu.
”Vậy tri phủ đại nhân kêu ti chức tới là vì chuyện gì?” Tống Tiềm không phải kiểu thư sinh đọc sách đọc đến váng đầu ngu si, hắn sẽ không nói ra lời nói khờ khạo này: “Bất kể như thế nào, công bằng chấp pháp.” Trong chốn quan trường, quá mức thanh cao sẽ không có kết quả tốt. Nhạc Phi cả đời giữ mình trong sạch, đạo đức tốt đẹp, nhưng chờ đợi ông cũng chỉ là một sợi dây thừng trên đình Phong Ba.
Thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí thanh tắc vô đồ (*). Tống Tiềm khắc sâu đạo lý ấy, cho nên không hề giống lội vũng nước đục này. Cả hai hộ đều không dễ chọc, hơn nữa cũng không phải chuyện hà hiếp lương dân gì, trận đấu chính là xem người phía sau đài bọn họ ai kiên cố hơn. Loại tranh đấu vô vị này, Tống Tiềm cảm thấy không cần thiết phải tham dự.
(*)Câu thành ngữ này có nghĩa là: nước quá trong thì sẽ không có cá, người hay bới lông tìm vết thì sẽ không có ai bên cạnh mình.
Ðáng tiếc Hoàng Lễ Thư sẽ không chịu để hắn như nguyện, không đếm xỉa đến sự né tránh của hắn.
”Thiên Thành, hiện tại ngươi đi tìm người nhà Tôn gia hộ ta, khuyên bọn họ dừng lại, chớ tố cáo. Ngươi có tài ăn nói, đi thuyết phục bọn họ chắc không có vấn đề gì?”
Tống Tiềm lập tức nhận ra tri phủ đại nhân xảo quyệt muốn trút mâu thuẫn sang mình, để mình đi đụng tổ ong vò vẽ. Vấn đề là, quan cao đè chết người, quan trên có lệnh, đâu dám không làm?
Ngoài mặt Tống Tiềm che giấu thanh sắc, cung kính đáp lời: “Vâng.”
Hoàng Lễ Thư âm thầm trút một hơi nhẹ nhõm. Bản thân mình không chọc nổi hai nhà giàu này, thì cứ nhất quyết để cho người phía sau là Tống Tiềm đi làm bia đỡ đạn đi!
Hoàng Lễ Thư không ngờ tới, sự sắp xếp này của hắn cho Tống Tiềm đã đem đến vô vàn phiền não.
Tiểu Ngọc đứng ở trên boong thuyền hóng gió ngắm nhìn Lâm An từ xa, tâm tình vạn phần kích động. Tám tháng, tám tháng chờ mong gặp lại, ngày mai có thể nhìn thấy Thiên Thành rồi!