(*) Nhũ danh: tên thân mật, tên gọi ở nhà, biệt danh.
Sáng sớm hôm sau, lúc nhìn thấy những bọc tơ lụa xếp thành núi nhỏ trong sân, cơ mặt Tần Xuân Nhạn không nhịn được mà co quắp.
Quá quá quá.... Quá kiêu ngạo rồi!
Trong mắt Liệt Diễm, sự canh phòng của trang viên Tần gia còn không bằng cả trò trẻ con. Nếu hắn không có chút công phu này, tại sao có thể tập kích vô số thuyền bè ở trên biển, khiến cho người cùng nghề vừa nghe thấy đã sợ mất mật?
Bọn hải tặc cũng biết —— đắc tội ai cũng không nên đắc tội Liệt Diễm, nếu hắn ghi hận ngươi, thì chắc chắn sẽ tìm cơ hội cho ngươi một đao!
”Đây là hàng hoá mà Hải Đường bị mất sao?” Tiểu Ngọc được Huệ Nương đỡ xuống sân, nhìn thấy những hàng hóa này, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết đó là kiệt tác của tên Liệt Diễm thích đùa giỡn kia.
Cũng không biết hắn có bản lĩnh đến mức nào, trong một đêm có thể tra được là do một tên hải tặc bán, còn bất thình lình trả hàng về?
Nhóm người Tần gia tự động rời chỗ giống như gà trống thua trận xếp thành một hàng đứng ở trong sân chờ đợi sự xử phạt, Tần Xuân Nhạn lại không nói được câu nào. Đối mặt với cao thủ đẳng cấp Liệt Diễm này, nàng cũng luôn có một loại cảm giác nặng nề vô lực, huống chi những người khác chứ?
Nói như vậy, lần đó ở trên biển, nàng có thể tập kích thành công, tuyệt đối là do ông trời sủng ái, không thể nào lặp lại một lần nữa. Sự đáng sợ của Liệt Diễm, chỉ có người đã trải qua mới có thể tự nghiệm được!
Sau khi Hải Đường chạy tới xác nhận đây chính là hàng nàng bị mất, nhưng nàng cũng không thể nào nói với Tô gia mình mang hàng trở lại. Đây không phải là nói cho người khác biết mình có cấu kết với hải tặc sao?
Hàng là lấy trở lại, nhưng nguy cơ của cửa hiệu tơ lụa vẫn tồn tại như cũ, hoàn toàn không thể giải quyết.
Nếu như Liệt Diễm mà biết hắn mệt sống mệt chết như thế mà vẫn không đổi được tí cảm kích nào của đám nữ nhân này, chắc sẽ giận đến hộc máu. Nhưng mà lúc này hắn đang cảm thấy rất tốt, hắn ngồi ở trên đầu thuyền của tên hải tặc kia, vừa uống rượu ngon vừa tưởng tượng: “Không biết lúc các nàng ấy nhìn thấy những món hàng kia có thể vui mừng đến nhảy dựng lên hay không? Ha ha ha! Tên Hồ Thất kia lại có thể không nể mặt ta, muốn vài món hàng thôi mà cũng lải nhà lải nhải, bị ta đâm hai đao là đáng đời.”
Uống say, hắn nằm ở trên boong thuyền nhìn lên bầu trời với những đám mây trắng bay lững lờ, cười khúc khích: “Đám mây tròn tròn này, khá giống mặt của nữ nhân tên Tiểu Ngọc kia... Làm cho người ta muốn bóp một cái. Ai, đáng tiếc nàng sống chết cũng không chịu thích ta. Được rồi!”
Liệt Diễm lật người ngồi dậy, hào khí lớn, hét lớn một tiếng: “Khởi hành!”
”Dạ, lão đại!” Bọn thủ hạ rối rít trả lời.
Thuyền hải tặc đi xa ra biển, từ từ mất hẳn ở nơi đường chân trời và mặt biển giao nhau.
Hải Đường tạm thời mất đi cơ hội hợp tác với Tô gia, suốt ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Tú trang Thanh Tranh lại thuận buồm xuôi gió, không ít người nổi tiếng đến, chỉ cầu có thể lấy được một bộ bức tranh thêu của họ. Ngay cả những bức tranh do tú nương có tay nghề bình thường nhất trong trang bán ra, giá tiền cũng không tệ.
Thật ra thì lúc Thanh Tranh còn ở Lâm An sở dĩ không có tiếng tăm gì, nguyên nhân rất lớn là bởi vì thói lười lôi kéo buôn bán của nàng. Tuy tay nghề của nàng tốt, nhưng cũng không giao thiệp với những thân thích quyền quý, cho nên vẫn chỉ làm mấy kiểu dáng xiêm y bình thường, nên năng lực của nàng không lộ ra. Về phần tranh thêu, trước kia nàng luôn thêu ở trên quần áo để trang trí, những bức lớn đều là thêu để tự mình thưởng thức, ít khi bán đi.
Hiện tại có Hải Đường giúp nàng kinh doanh cửa hàng, lập tức khác trước. Thủ đoạn giao tiếp của Hải Đường là bậc nhất, bao nhiêu khách rầm rầm kéo tới, ngay cả người Hồ (*), Ba Tư cũng để mắt tới. May nhờ Thanh Tranh buôn bán trong tiệm tốt, Hải Đường mới có chút tinh thần. Nàng không coi trọng tiền bạc, mà sau khi mất đi cuộc sống gia đình, nàng chỉ có thể để tinh lực vào công việc, mượn sự cực khổ trong công việc để cho mình cố gắng mệt mỏi một chút, để quên đi sự đau buồn về trượng phu.
(*) người Hồ: các dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc.
Dù sao lúc nàng và Trần Kế Hán ân ái vợ chồng như vậy, nàng làm sao không khó chịu chứ?
Hải Đường không ngờ, đóng cửa ngồi trong nhà, cơ hội buôn bán lại từ trên trời rớt xuống.
Bồ gia ở Tuyền Châu, vậy mà lại coi trọng tơ lụa nhuộm đặc sắc của Thanh Tranh, muốn bàn bạc việc thu mua số lượng lớn với nàng!
Giữa tất cả cảng buôn bán của người Tống, Minh Châu không phải lớn nhất, Tuyền Châu mới là vương quốc của buôn bán tơ lụa.
Đối tượng mua bán tơ lụa lớn nhất là Ả Rập, nhưng lúc đến đời Nam Tống, sự giao lưu buôn bán bán giữa Trung Quốc với Ả Rập đã bị Bồ gia ở Tuyền Châu nắm giữ, bọn họ có hải đồ, có hạm đội, Minh Châu không cạnh tranh được, đến cuối thời kỳ Nam Tống đã hoàn toàn suy kiệt vì là cảng nô lệ —— đối mặt với cảng Minh Châu là Nhật Bản và Triều Tiên, họ quá nghèo, không mua nổi tơ lụa.
Dĩ nhiên, lúc này ở trong lòng Tiểu Ngọc, Minh Châu vẫn là một hải cảng phồn vinh.
Đúng như Hải Đường nhận định, mua bán trên biển, nói về mạo hiểm thì sẽ rất mạo hiểm, trượng phu Trần Kế Hán của nàng đã bị chết ở trên biển. Khí hậu biển thay đổi thất thường, lại có vô số hải tặc nhìn chằm chằm, còn không có hải đồ (bản đồ đi biển) phòng bị, rất nhiều chướng ngại vật đã ngăn trước mắt những người muốn mua bán trên biển. Bằng không, với lợi nhuận khổng lồ mà việc mua bán trên biển này mang tới, ai sẽ chịu bỏ qua cho cơ hội kiếm tiền này chứ?
Thương gia mua bán trên biển không có chỗ nào mà không phải là nổi danh, thuyền bè vô số, hải đồ tường tận. Nhưng trong tất cả các nhà hàng hải, thực lực nhà Bồ gia là lớn nhất.
Lúc Đỗ chưởng quỹ kích động đến báo cáo với Hải Đường, Hải Đường không dám tin tưởng vận số của mình lại có thể tốt đến như vậy ư?
Quả thật Bồ gia đánh giá cao tơ lụa nhuộm sáng của các nàng, hơn nữa còn muốn mua rất nhiều, mỗi lần sẽ nhập vào sẽ nhập một thuyền!
Một thuyền?
Một thuyền hàng thì sẽ lời được bao nhiêu chứ?
Hải Đường và Thanh Tranh bị cái bánh bao nóng trên trời rơi xuống này đánh ngất. Thanh Tranh tỉnh táo hơn người, liếc mắt đã thấy vấn đề: Họ không có khả năng một lần nhuộm được nhiều như vậy!
Cho tới bây giờ cũng chỉ là nhuộm vài mảnh vải trong chậu nhuộm ở hậu viện, bây giờ đột nhiên đặt trước nhiều hàng thế này...
Hải Đường nhận được tin tức có nhiều đơn đặt hàng thì ngay trong một đêm chân giống như dài ra chạy đến Minh Châu, chỉ cần là người làm buôn bán tơ lụa đều ghen tị không dứt với nàng.
Có thể chia được một chén canh nhỏ từ nàng ấy hay không?
Nhị đệ của Trần Kế Hán - Trần Kế Tổ là một người cơ trí, nhanh chóng để cho lão bà Quan thị của mình tới cửa tìm Hải Đường thăm dò một chút hướng gió.
Nét mặt Hải Đường tiếp đãi vị em dâu còn hơn nàng mười tuổi này tươi cười như hoa, trong lòng lại nghĩ: “Lúc ta mệt mỏi khó khăn, các ngươi đã đi đâu? Khi đó làm sao lại không nói là thân thích của ta?”
Quan thị về nhà một lúc đã bị trượng phu truy hỏi không ngớt, có hy vọng có thể vớt vát một chút hay không?
Nàng ta chuyển lại lời của Hải Đường: “Huynh đệ của mình thì đương nhiên phải chiếu cố...... Nếu ta có cái năng lực này thì mới nói.”
Câu đầu nghe giống như là gõ trên đầu vợ chồng bọn họ, mang theo giọng nói oán trách. Hiện tại tới tìm ta chiếu cố, trước kia thì sao? Sao không chăm sóc chiếu cố một tiểu quả phụ như ta đây hả? Nửa câu phía sau, càng giống như rơi vào trong sương mù, làm cho lòng người nghe hoang mang. Trần Kế Tổ không khỏi hối hận vì ban đầu mình quá ngoan độc, không quan tâm đến Hải Đường, cả đệ đệ thứ suất kia cũng không quản lý cho tốt, hiện tại Trần Văn Vũ không biết chạy đi đâu kiếm sống rồi!
Tiểu Ngọc lại khuyên Hải Đường để xuống thù cũ: “Hải Đường, người làm ăn buôn bán, kiêng kỵ nhất hành là động theo cảm tình! Ngươi sảng khoái trong chốc lát, nhưng nếu lần này ngươi cho Trần Kế Tổ lợi ích, quan hệ giữa các ngươi cũng tự nhiên cải thiện lớn. Cùng làm nghề buôn bán tơ lụa, vừa là thân thích, có thể liên hợp lại thì sao không làm? Hải Đường, ngươi đừng quên, ngươi cần nhất là đồng minh!”
Hải Đường bị tiểu Ngọc dạy dỗ một phen, không khỏi xấu hổ, mình vẫn quá non nớt so với Tiểu Ngọc. Đúng là, rối rắm những chuyện cũ làm cái gì, quan trọng là về sau!
Nghĩ thông suốt điều này, Hải Đường liền cho Thu Lam mời Quan thị tới, để phân một phần buôn bán cho bọn họ làm. Do phu thê Trần Kế Tổ phụ trách thu mua vải tơ ban đầu nên Hải Đường quyết định để bọn họ làm việc liên quan đến phường nhuộm, để Thanh Tranh chỉ đạo bọn họ nhuộm vải. Thất diệp nhất chi hoa(*). Thủ đả. Chỉ cần giữ bí mật được mấy bước mấu chốt thì không sợ người khác học được cách điều chế thuốc nhuộm vải của Thanh Tranh.
(*)Thất diệp nhất chi hoa: bảy lá thêu một hoa.Thủ đả: tay nghề.
Trần Kế Tổ vui mừng quá đỗi, không ngờ cái chị dâu nhỏ này có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, hợp tác đơn hàng buôn bán lớn này với bọn họ. Dĩ nhiên hai phu thê hắn mang ơn đội nghĩa với Hải Đường, nói không ít lời tốt về Hải Đường ở trong gia tộc, giảm bớt không ít ấn tượng bất lương của Hải Đường trước kia mà Chu thị cố ý lưu lại cho mọi người.
Mà có trợ thủ, Hải Đường, Thanh Tranh chuẩn bị rất nhanh chuyến hàng hóa này đưa qua cho Bồ gia đúng lúc.
Vài tháng sau, thuyền buôn bán của Bồ gia trở lại, cũng trả hết khoản tiền sau của chỗ hàng này. Không chỉ như thế, còn định trước muốn trang lâu tơ lụa của hộ cung cấp hàng hóa lâu dài, cũng thu mua không ít bức tranh thêu trong trang. Trải qua sự việc này, tú trang của Hải Đường nhảy một đã có thể sóng vai với đại thương gia Tô gia, Lâm gia!
Đang lúc Hải Đường bận rộn sự vụ của cửa hiệu tơ lụa, Tiểu Ngọc sắp sinh.
Do Tiểu Ngọc sinh đủ tháng, thân thể nàng vốn cũng rất tốt, mặc dù có qua một khoảng thời gian nguy hiểm, nhưng trải qua điều trị thái xuân yến cũng chầm chậm khôi phục như cũ.
Trước khi sinh một tháng, mỗi ngày nàng đều kiên trì đi lại gần nửa canh giờ ở trong sân. Nhớ lời thầy thuốc đã nói qua, một khoảng thời gian trước khi sinh mỗi ngày đi một vạn bước, là có thể thuận lợi sinh đẻ. Không biết là lý luận khoa học đời sau có tác dụng, hay là chén thuốc thái xuân yến có hiệu quả, lúc Tiểu Ngọc sinh không có khó khăn gì, thuận thuận lợi lợi sinh ra một bé trai nặng sáu, bảy cân.
Ôm con trai nhỏ giống như búp bê, Tiểu Ngọc có loại cảm giác nằm mộng. Mình thật sự làm mẹ rồi!
”Tiểu Ngọc tỷ tỷ, hài tử cũng sinh được bảy tám ngày rồi, nhưng vẫn chưa có tên. Chúng ta luôn gọi ‘đệ đệ’, ‘đệ đệ’ cũng không phải là biện pháp, tỷ mau đặt tên thôi.” Hải Đường ôm đứa bé sống chết không chịu buông tay, vô cùng yêu thương ôm tiểu mao đầu dụ nó cười. Đứa nhỏ này cũng lạ, không sợ người lạ chút nào, di di nào ôm cũng cười ha hả, tất cả mọi người nói là giống tình tình của Tiểu Ngọc.
Lúc ấy Tiểu Ngọc phản bác nói: “Giống tính tình phụ thân nó mới đúng!”
Trước mắt Tống Tiềm không có ở đây, Tiểu Ngọc không thể làm gì khác là tự mình đặt tên cho con trai.
”Ai nha, ta cũng nên đặt cho nó một cái nhũ danh, đại danh thì để cho phụ thân lấy thôi. Sinh ở ngoài sáng, vậy thì gọi Minh Nhi có được hay không? Ừ, Minh Nhi, con phản đối không?”
Tiểu Minh nhi quơ múa tay nhỏ bé mập mạp, bộ dáng thật sự vô cùng đáng yêu.
”Được, con cũng thích cái tên này của mình đúng không? Vậy thì gọi Minh Nhi nha!”